Ba tháng sau, vẫn tại phiến sơn mạch kia, Lâm Phong đang ngồi xếp bằng một cách an tĩnh, hắn đã không còn toả ra loại khí thế làm người khác kinh tâm động phách nữa mà thay vào đó là loại cảm giác ẩn nhẫn, hắn ngồi nơi đó nhưng lại tạo ra cảm giác như hắn đã là một phần của thiên nhiên xung quanh.


- Hô… Thở dài một cái Lâm Phong đứng lên, chân đạp mạnh xuống đất khiến cho mặt đất kêu lên răng rắc và xuất hiện rất nhiều khe hở, chuyện tiếp theo như một điều kì diệu, mặt đất thế mà lại nghe theo ý nghĩ của Lâm Phong tiếp tục nứt ra rồi lại dâng lêng thành một khối đất khá cao.



- Đại địa, hợp lại!

Lâm Phong nói nhỏ, trên người có một tầng đất màu vàng không ngừng lưu chuyển, bao trùm lấy thân thể hắn khiến hắn trông như đang mặc một cái khôi giáp dày cộm vậy, nhưng khi tâm hắn lại động một lần nữa thì nó lại hoá thành từng tia sáng nhỏ màu vàng ròi dần dần tiêu biến.


- Đúng vậy, ba tháng này chuyên tâm tu luyện đại địa bí truyền nên thổ bí truyền đã đạt đến tầng thứ tám, cũng đã có thể đuổi kịp với tốc độ của hoả bí truyền.

Lâm Phong nghĩ thầm, ánh mắt hắn chiếu đến nơi ở của Vũ Hoàng dưới sườn núi, cười hô:


- Sư tôn!



- Hiệu quả rất tốt, từ giờ đến lúc thông đạo Thánh thành Trung Châu mở ra cũng không còn nhiều thời gian, ta sẽ mang ngươi đến một chỗ rồi sau đó hồi thành tụ họp với các sư huynh còn lại.

Vũ Hoàng cười nói, ánh mắt nhìn sang nhóm người trong đó có Phượng Huyên và Phượng Linh Nhi, nói:


- Các ngươi theo sư tôn về Tê Phượng Sơn trước đi, để họ lại cho ta chiếu cố rồi sẽ mang trả hắn lại.



- Cám ơn Vũ Hoàng tiền bối!

Phượng Huyên khách khí nói.


- Đi thôi!

Một nhóm người bước chân nhảy vào tầng mây, hiện tại bọn họ vẫn còn đang ở Thiên Vấn quốc, mấy người Hầu Thanh Lâm chắc rời đi rồi.


- Sư tôn, còn chúng ta thì sao?

Lâm Phong đứng giữa không trung hỏi Vũ Hoàng.


- Bên trong một toà thành cổ của Thiên Vấn quốc có một nơi tên gọi Thiên Bích sơn trang, chủ nhân của nó là một cường giả Vũ Hoàng lánh đời không quan tâm đến nhân tình thế thái, bên trong đó có cất giữ tám mặt Thiên Bích giúp người ta tăng cường cảm ngộ đối với thiên địa, chúng ta sẽ đi Thiên Bích sơn trang này i.

Vũ Hoàng đáp. Lâm Phong gật đầu, thế gian rộng lớn thế này đương nhiên không thiếu thứ lạ, vẫn có những cường giả Vũ Hoàng ẩn mình. Đoàn người đi nhanh như gió mà lại giống như một làn khói vậy, dù có đi ngang qua người khác cũng chưa chắc sẽ bị phát hiện ra. Đúng như Vũ Hoàng nói, Thiên Bích sơn trang nằm trong Thiên Vấn đế quốc, hơn nữa nó còn trong một thành nhỏ, hẻo lánh. Ngay khi họ đặt chân đến trấn nhỏ lập tức phát hiện ra tu vi của những người nơi đây tương đối thấp, đa số đều là Thiên Vũ hay Huyền Vũ, cảnh giới như Tôn Vũ cũng hiếm thấy.


- Cường giả Tôn Vũ, hơn nữa còn là tầng sáu của Tôn Vũ!

Lúc này Lâm Phong lại phát hiện phía trước có một thanh niên mang khí tức mạnh mẽ đứng cách đó không xa mặc dù hắn không hề phóng ra khí tức của mình, nhìn qua cũng không thấy hắn khác gì những người còn lại trong nhóm đang đứng, nhóm này cũng không đặc biệt gì, nữ có nam có, mạnh nhất đã đạt đến Tôn Vũ tầng sáu. Bọn họ dường như cũng đã chú ý đến Lâm Phong bên này, mọi người đều hướng ánh mắt về đây, vẻ mặt họ chợt hiện lên vẻ kinh ngạc, nhóm ba người này có tu vi cường đại vô cùng, có lẽ là Vũ Hoàng vì bọn họ cũng không cách nào nhìn thấu.


- Sao lại có nhiều người đến Thiên Bích sơn trang chúng ta vậy?

? Một thanh âm trầm thấp của người trong nhóm đó phát ra, dù hắn đã cố gắng hạ giọng xuống nhưng bọn Lâm Phong đều có thể nghe tất rõ, nhưng người này thấy tu vi của họ đã đoán được họ vì Thiên Bích sơn trang mà đến, hơn nữa, nhóm người kia là người của Thiên Bích sơn trang.


- Có vẻ như đã đến hẹn trăm năm rồi, hẳn bọn họ muốn mượn Thiên Bích sơn trang chúng ta để khiến cho thực lực cao hơn một tầng rồi tiến vào Thánh thành Trung Châu!

Người còn lại nói khiến cho thần sắc Lân Phong trở nên nghiêm túc, người của Thiên Bích sơn trang tuy nói là ẩn sĩ nhưng chuyện của ngoại giới biết cũng không hề ít, bí mật loại này cũng chỉ có những đại nhân vật như Vũ Hoàng trở lên mới biết thôi đấy, người khác cũng đừng hòng biết. Nhóm người hướng đến nơi đã định, không bao lâu đã đến bên ngoài cửa sơn trang, Lâm Phong cảm thấy linh khí sơn trang xung quanh kì diệu vô cùng, nó khiến người ta cảm thấy như đang hoà làm một với sơn trang.


- Lâm Phong, đã đến nơi cần đến, ta không thể vào cùng ngươi được nên ngươi phải tự mình đi thôi, chỉ cần mượn Thiên Bích sơn trang một thời gian ngắn là được.

Vũ Hoàng mỉm cười nói với đám Lâm Phong, thân thể ông liền biến mất.


- Chúng ta cũng vào thôi!

Lâm Phong nhìn thoáng qua vị trí Vũ Hoàng biến mất rồi quay sang nói với đám Phượng Huyên, bọn họ bước vào sơn trang mà không bị một ai ngăn cản. Bên trong cánh cửa là một hành lang dài, phía trước có một nhóm người dang nhìn chằm chằm họ, bọn họ đã gặp phải những người đứng đợi nơi đây rồi.


- Tại hạ Lâm Phong vào Thiên Bích sơn trang vì muốn nhìn qua một chút Thiên Bích, chư vị có thể cho chúng ta mượn xem chút không?

Lâm Phong cao giọng nói, âm thanh rõ ràng vang vọng khắp hành lang, nhóm người đưa mắt đánh giá họ, một tên trong đó cười nói:


- Thiên Bích đã bị người khác mượn rồi, các ngươi ngày khác lại đến.



- Các hạ, ba người chúng ta ngàn dặm xa xôi mới đến được đây, thời gian cấp bách không thể đợi thêm được, nếu như cần phải bỏ ra cái giá gì đó các vị cũng có thể nói với chúng tôi.

Lâm Phong vẫn giữ thái độ khách khí, dù sao Thiên Bích sơn trang này cũng là nơi Vũ Hoàng ẩn cư, hiện tại hắn là khách còn đối phương là chủ nên đương nhiên phải giữ sự tôn trọng. Nếu như thật sự phải bỏ ra cái gì để được vào Thiên Bích sơn trang thì hắn cũng nguyện ý, sư tôn nếu đã dẫn hắn đến, hiển nhiên có thể đi vào, còn nếu như không vào được, chỉ có thể trách hắn vô dụng.


- Muốn vào thì không cần cái giá nào cả, hơn nữa từ trước đến này Thiên Bích sơn trang vốn hiếu khách, nếu như ngày bình thường mà các vị đến, chúng ta cũng sẽ cho vào nhưng hôm nay thì không thể, nếu như các vị nguyện ý, chúng ta sẽ sắp xếp chỗ ở cho, dừng chân nghỉ ngơi bên trong sơn trang thì có thể được.

Thanh niên kia thấy Lâm Phong khách khí, thân là người nơi này cũng sẽ không mất cấp bậc lễ nghĩa mà khách sáo nói. Lâm Phong nghe thế tỏ vẻ thất vọng, không lẽ đã đến không đúng lúc thật sao?


- Ngươi nói dối!

Lúc này, bên trong hành lang vang lên một giọng nói, trên mái hiên bên ngoài hành lang có một thân ảnh đang đứng khoanh tay trước ngực, vẻ mặt cười lạnh nhìn về tên thanh niên vừa nói. Lâm Phong quay đầu nhìn lại liền thấy một thân ảnh quen thuộc, không khỏi vui vẻ:


- Tiêu Vũ huynh!



- Lâm huynh, chủ nhân của Thiên Bích sơn trang là một cao nhân ẩn dật, cho phép mọi người bên ngoài đến mượn xem Thiên Bích, không có chuyện đến không đúng lúc gì cả, hắn chỉ đang nói dối mà thôi!

Tiêu Vũ đạm mạc nói, sau khi nghe thấy lời này, quả nhiên sắc mặt đám người kia đại biến, quét một ánh mắt lạnh lùng về phía Tiêu Vũ.


- Ngươi quả nhiên âm hồn bất tán.

Thanh niên kia lạnh lùng nói. Lâm Phong khẽ nhíu mày, xem ra Tiêu Vũ nói đúng, nếu như chủ nhân của Thiên Bích sơn trang đã cho phép bất cứ người nào cũng vào được, tại sao đám người này lại muốn ngăn cản chứ.


- Các hạ, nói vậy thì không phải chúng ta tới không đúng lúc mà các hạ cố tình gây khó dễ?

Ánh mắt Lâm Phong dừng trên người thanh niên trước mặt, hỏi, trong thanh âm có sự kiên quyết, tên này vừa rồi khách khí như vậy đã khiến hắn thật sự nghĩ rằng mình đến không đúng lúc nhưng bây giờ ghe Tiêu Vũ nói thế có vẻ như không hề có chuyện gì cả.


- Ta nói không phải lúc này thì chính không phải, các vị về đi!

Tên thanh niên kia nói, phất tay từ chối tiếp khách, sau khi vị vạch trần hắn cũng không cần khách khí làm gì nữa, cứ thế mà lật mặt. Thần sắc Lâm Phong trầm xuống, ánh mắt trở nên sắc bén.


- Tiêu Vũ huynh, ngươi có biết chuyện này thế nào không?

Lâm Phong quay đầu hỏi Tiêu Vũ.


- Một tháng trước có một nhóm người đến Thiên Bích sơn trang này và bái kiến giống ngươi vậy, ba tháng trước đám người đó còn tham gia tiệc rượu cùng chúng ta nhưng sau này dường như họ đã chiếm được sự ưu ái của chủ nhân nó mà tiến vào khu vực Thiên Bích, cũng từ ngày đó trở đi sơn trang không cho bất cứ kẻ nào vào nữa cả, còn lấy lí do là không phải lúc nhưng thực chất hẳn là đám người đó không muốn bị ai quấy rầy thôi.

Tiêu Vũ giải thích, Lâm Phong nghe qua đã hiểu:


- Người cùng một bàn với sứ giả đại nhân?



- Thông minh!

Tiêu Vũ cười khen.


- Nói vậy có nghĩa không phải chúng ta tới không đúng lúc mà những người này không chào đón chúng ta, hơn nữa còn xem thường chúng ta?

Trong đôi mắt Lâm Phong lộ ra tia cười lạnh, sau khi những người đó đến thì nơi này thì từ chối tiếp khách, biến Thiên Bích thành nơi độc quyền không cho kẻ khác bước vào.


- Có vẻ thế!

Tiêu Vũ gật đầu đồng tình. Mắt Lâm Phong chậm rãi chuyển qua, lại lần nữa dừng trên đám người:


- Các ngươi làm theo lời trang chủ tiền bối dặn dò sao?

Trang chủ là ẩn sĩ nhưng khi sự tình sơn trang hẳn cũng không biết, mặc cho những người này muốn làm gì thì làm quá. Tiêu Vũ lạnh nhạt nói.


- Nói đủ chưa?

Thanh niên cầm đầu kia cười lạnh nhìn bọn Lâm Phong, nói:


- Ngươi nói đúng, sư tôn cũng không biết, dù gì cũng chỉ là chuyện của sơn trang, mọi chuyện đều do bọn ta làm chủ nên hiện tại nơi này từ chối tiếp khách, các vị đi thong thả!

Thanh niên vừa nói vừa chỉ tay ra ngoài muốn trục khách!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play