------------------------ Trên đỉnh cầu thang dẫn vào Tề quốc Hoàng cung có một Thiên môn, Thiên môn kia vô cùng cao lớn, khiến người ta cảm thấy vô thượng uy nghiêm.

Khi Vấn Thiên Ca và Vấn Ngạo Tuyết thấy thiên môn, trong đôi mắt hiện lên một tia diễu cợt, nói:

- Tề quốc kiến thiết Thiên môn thành Tiên cung phủ đệ, dã tâm không nhỏ a.

Khi những người bên cạnh nghe được lời Vấn Thiên Ca, họ lộ ra vẻ nghi hoặc, không hiểu Vấn Thiên Ca có ý gì? Bên ngoài Tiên cung có một cái sân rộng đang bày vô số bàn tiệc, khi tới cầu thang đã có thể ngửi thấy được hương vị huỳnh tương ngọc dịch phả vào mặt. Mà Tiên cung có vô số đại điện rộng lớn, khí thế vô cùng, tất cả các kiến trúc đều có màu trắng. Trên các cung điện đều trang trí đầy những hoa văn mang đậm khí tức quý tộc, bất luận chỗ nào cũng đều có thể thể hiện sự cao ngạo của Tề quốc. Có thể nói Hoàng cung của Tề quốc được coi trọng hơn Tề gia ở Bát Boang cảnh, nên mới được xây dựng một cách xa hoa, lộng lẫy như vậy.

- Sứ giả đại nhân!

Đúng lúc này, phía xa xa có một giọng nói lanh lảnh vang lên. Sau đó, mọi người nhìn thấy Đông Hoàng đích thân ra nghênh tiếp sứ giả đại nhân. Trên mặt Đông Hoàng nở một nụ cười vô cùng ấm áp, khiến những khác có cảm giác vô cùng thoải mái.

- Đông Hoàng, chúc mừng!

Sứ giả đại nhân cũng nở một nụ cười, chúc mừng Đông Hoàng.

- Đa tạ sứ giả đại nhân, xin mời ngài ngồi.

Đông Hoàng khách khí nói một tiếng, sau đó nhìn những người thanh niên đi cùng sứ giả đại nhân, cười nói:

- Hậu bối của Cổ gia sao?

Rất không tệ a, vô cùng anh tuấn lỗi lạc.

- Đông Hoàng khen trật rồi!

Khi Mấy người nghe được lời khen của Đông Hoàng vẫn tỏ ra khiêm tốn, nhưng trong lòng lại coi đó như chuyện đương nhiên, thấy thế, Đông Hoàng nghĩ thầm trong lòng, mấy tên hậu bối Cổ gia này quá thiếu lễ nghĩa, đã đi tới nơi này, mà còn lại dĩ tỏ ra cao ngạo như. Mà còn để trưởng bối như hắn phải chào hỏi bọn chúng trước. Mặc dù trong lòng nghĩ như vậy, nhưng Đông Hoàng vẫn hết sức khách khí, chỉ dẫn mọi người đến chỗ ngồi của họ.

- Chư vị huynh đệ tới đây là niềm vui của tại hạ, xin mời tất cả ngồi xuống!

Vừa dứt lời, Đông Hoàng nhìn về phía những vị Vũ Hoàng còn đang trong hư không mời bọn họ ngồi xuống. Mỗi một vị Vũ Hoàng đều ngồi ở nơi cao nhất, nhưng không có ngồi chung một chỗ. Tất cả Vũ Hoàng đều do Đông Hoàng tự mình tiếp dẫn, nhưng Tề Hoàng cũng giúp đỡ một phen. Lần này, Tề Thiên Hành không tới, hắn phải ở lại canh giữ Tề gia. Hôm nay là ngày thành hôn của Tề Viêm, nếu Lâm Phong chạy tới quậy Tề gia lần nữa, Tề gia hắn thật sự không chịu nỗi nữa, nên Tề Thiên Hành phải ở lại trấn thủ. Một lúc sau, vô số thanh niên tài tuấn của Bát Hoang cảnh và Cửu U thập nhị quốc đến. Khi bọn họ vừa mới đến nơi, đã có ngươi tiếp đãi và an bài cho bọn họ hội hợp cùng trưởng bối. Tuy yên tiệc vô cùng lớn, nhưng lại vô cùng ngay ngắn, khiến cho bầu không khí cũng có chút nới lỏng. Khi Vũ Hoàng đến, Tề Hoàng cũng chỉ bình tĩnh nhìn hắn một cái, rồi không có tiếp tục chú ý.

- Hầu thanh lâm và Thiên Si cũng đến rồi!

Khi Vũ Hoàng đến, có người nhìn về phía hai đạo thân ảnh đang đi sau Võ Hoàng. Hai người đó là hai vị đệ tử thân truyền đã mất tích của Thiên Đài, nhị đệ tử Hầu Thanh Lâm và tam đệ tử Thiên Si.

- Tu vi Hầu Thanh Lâm đã bước vào Tôn vũ tầng chín, thật khủng khiếp, sợ rằng hắn đã có thể chạm đến cảnh giới vô địch Tôn chủ rồi.

Quả nhiên đúng như nhà tiên tri tiên đoán vậy, hắn tất sẽ thành Hoàng. Hôm nay hắn đã là Tôn vũ tầng chín, cự ly với Vũ Hoàng cảnh, sẽ không quá xa! Khi mọi người thấy tu vi của Hầu Thanh Lâm, họ thật sự rung động và hâm mộ. Ở đây cũng có rất nhiều người bị nhốt ở cảnh giới Tôn vũ tầng chín, cả đời bọn họ vô pháp bước vào Vũ Hoàng cảnh, thậm chí còn có người đều không thể bước vào cảnh giới vô địch Tôn chủ. Tất cả đều do thiên phú bọn họ không đủ, lại không có số mệnh nghịch thiên, nên đã định trước vô duyên cùng Vũ Hoàng. Chỉ có vài người có số may mắn, từ nhỏ đã có tư chất Vũ Hoàng như Hầu Thanh Lâm.

- Ông!

Đúng lúc này, trong hư không, đột nhiên có luồng kim quang xuất hiện che đậy mặt trời. Khi mọi người phải ngẩng đầu lên, họ thấy một đôi lông vũ uy nghiêm và những sợi kim sắc đang che kín bầu trời. Mà cũng có một đôi mắt kiệt ngạo đang nhìn quét mọi người, tựa như hắn duy ngã độc tôn.

- Bằng Hoàng và tiểu bằng Hoàng.

Mọi người đều nhận ra hai đạo thân ảnh đó là Thần điểu Kim Sí Đại Bằng.

- Đám Kim Sí Đại Bằng kia quả nhiên kiệt ngạo bất tuân.

Nghe nói tiểu bằng Hoàng, Bằng Ma đã từng bị Lâm Phong ngược, nên mới bế quan khổ tu một năm, mà Bằng Hoàng cũng tự mình rèn luyện cho hắn. Nên hôm nay, Bằng Ma mới có tu vi yêu Tôn tầng bảy.

- Cảm tạ Bằng Hoàng và tiểu bằng Hoàng đã giá lâm tệ xá.

Xin mời hai vị ngồi! Khi thấy hai người đó, Tề Hoàng thản nhiên chào hỏi một tiếng. Mặc dù trong lòng rất không thích vẻ kiêu ngạo của Bằng Hoàng và Bằng Ma, nhưng hắn vẫn tỏ ra vô cùng khách khí.

- Ông!

Khi Bằng Hoàng chuẩn đi đi vào, phía sau hắn lại có hai người đạp không đi đến. Khi mọi người nhìn thấy hai người đó, con ngươi của họ ngưng lại. Mà khi Tề Hoàng nhìn thấy hai người đó, trong đôi mắt cũng bắn ra một đạo sát ý. Hắn dường như muốn đạp hai người kia thành mảnh vụn. Mà khi các vị Vũ Hoàng đang ngồi trên ghế nhìn thấy hai người đó lại nở một nụ cười. Hai người đó chính là Lâm Phong cùng Như Tà.

- Bì bõm!

Khi Tiểu bằng Hoàng thấy Lâm Phong, hắn huýt dài một tiếng, trên người hắn hiện ra một luồng sát khí ngập trời lao về phía Lâm Phong. Bằng Ma hắn là thiên tài đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi tại Bát Hoang. Hắn đã từng quét ngang tất cả cường giả cùng giai, dù người có tu vi mạnh hơn hắn, cũng bị hắn đơn giản diệt sát. Chỉ có Lâm Phong làm cho hắn thất bại thê thảm, thậm chí đôi cánh của hắn còn bị Lâm Phong ngược đãi. Khi Lâm Phong nhìn thấy Bằng Ma, hắn nhàn nhạt tươi cười, to ra phong khinh vân đạm, phảng phất như không hề cảm thấy sát ý ngập trời của Kim Sí Đại Bằng. Vào lúc này, Lâm Phong không hề sợ Bằng Hoàng làm gì hắn. Vì nếu Bằng Hoàng thật sự muốn giết hắn, các vị Vũ Hoàng ở đây sẽ ngăn hắn lại. Về phần Bằng Ma, từ trước đến nay hắn chưa từng để tên đó vào mắt, thấy thế Lâm Phong ngư không bay lên.

- Trên cái cầu thang này, chỉ có Vũ Hoàng được ngự không bay lên.

Ngươi là người phương nào, mà lại dám to gan vi phạm quy củ Tề quốc ta? Khi thấy Lâm Phong đi bay lên, một tên binh sĩ đi tới trước mặt Lâm Phong, lạnh lùng quát. Hắn đương nhiên biết Lâm Phong là ai? Nên mới lao ra cho Lâm Phong một cái hạ mã uy.

- Ngươi mù sao?

Lâm Phong lãnh đạm đáp lại một tiếng, sau đó, Lâm Phong chỉ vào Bằng Ma, thản nhiên nói:

- Hắn là Vũ Hoàng hả?

- Hừ!

Mà Như Tà cũng hừ lạnh một tiếng, thản nhiên nói:

- Hôm nay là ngày vui của Tề gia, ta và sư đệ cùng các vị tài tuấn của Bát Hoang và Cửu U thập nhị quốc đến đây là cho Tề gia mặt mũi.

Nếu Tề gia không muốn đón khách, cứ đóng cửa lại đi, hà tất phải định ra cái quy củ này. Mà đã là quy củ, thì tất cả mọi người đều phải tuân theo chứ, làm sao có thể có vài người có thể không tuân thủ, mà vài người lại phải tuân thủ. Tề Quốc các ngươi đang định làm nhục chư vị thanh niên tài tuấn Bát Hoang và Cửu U à? Rất nhiều người nghe được lời của Như Tà, hăng hái ngẩng đầu quan sát. Có rất nhiều người ở đây cảm thấy rất khó chịu với quy định không được phi hành của Tề quốc. Đặc biệt khi bọn họ nhìn thấy có nhân không tuân thủ quy củ, mà bọn họ lại phải tuân thủ, càng cảm thấy kém người ta một bậc, bọn họ vốn là yêu nghiệt của các thế lực lớn, tâm cao khí ngạo, nên làm sao có thể vui được. Mà khi nghe những lời của Như Tà, vị binh sĩ kia cứng họng. Hắn không ngờ Như Tà lại lôi tất cả mọi người vào chuyện này, lại còn bảo Tề quốc bọn họ kỳ thị mọi người.

- Vì hắn là Thần điểu Kim Sí Đại Bằng!

Sau một lúc, tên binh sĩ kia mới ấp úng nói.

- Ý của ngươi có phải, Thần điểu Kim Sí Đại Bằng cao quý hơn tất cả mọi người đến đây?

Đã như vậy, các ngươi cứ trực tiếp tiếp đãi Kim Sí Đại Bằng là được rồi, khỏi cần quan tâm tới bọn ta! Câu trả lời của Như Tà khiến tên binh sĩ kia nghẹn lời, mà sắc mặt của Bằng Hoàng và tiểu Bằng Hoàng cũng trở nên vô cùng khó coi.

- Thần điểu Kim Sí Đại Bằng, đương nhiên phải cao quý hơn so với người bình thường!

Bằng Hoàng nhìn Lâm Phong và Như Tà lạnh lùng nói. Hắn cũng không dám đắc tội với mọi người, nên chỉ nói cao quý hơn so với người bình thường, mà cái định nghĩa người bình thường là gì, cái này còn phải bàn bạc thêm

- Phải không?

Trong cái thế giới võ đạo này, kẻ nào có thực lực cường đại hơn thì cao quý hơn. Để chứng minh ta cao quý hơn Bằng Ma, ta muốn dùng tu vi Tôn vũ tầng sau đỉnh phong, khiêu chiến với Bằng Ma có tu vi Tôn vũ tầng bảy này, và tất nhiên cường giả̀ Vũ Hoàng không được nhúng tay vào, cũng không được mượn Hoàng khí, kẻ bại phải chết. Không biết Bằng Hoàng nghĩ sao? Lâm Phong nhìn về phía bằng Hoàng, thản nhiên nói.

- Người này thật lớn lối.

Khi nghe thấy lời Lâm Phong, thần sắc của mọi người ngưng lại.

- Giết ta, tự nhiên có thể chứng minh Thần điểu Kim Sí Đại Bằng cao quý hơn, do ta tự tìm tử lộ.

Bằng Hoàng, ngài không cần khách khí với ta, Bằng Ma, đến đây đi. Lâm Phong lãnh đạm nói với Bằng Ma, nụ cười miệt thị của hắn, làm cho tiểu bằng Hoàng tức giận ngập trời, như sắp lao ra tới nơi. Vào lúc này, Tề Hoàng vẫn không có mở miệng, bình tĩnh nhìn Lâm Phong và bằng Hoàng kết thù kết oán.

- Hừ!

Bằng Hoàng hừ lạnh một tiếng, sau đó dắt Bằng Ma ly khai. Vào lúc này, hắn đã không còn cái vẻ cao cao tại thượng, kiêu ngạo bệ vệ như lúc đầu nữa. Bây giờ, trong lòng hắn chỉ có một cổ sát ý đang sục sôi.

- Hôm nay là hôn lễ của Tề viêm, nên tất cả mọi người đều có thể ngự không đi vào.

Sau khi Bằng Hoàng biết mất, Tề Hoàng nhàn nhạt nói một tiếng. Từ lúc nãy tới giờ, ánh mắt của hắn vẫn bình tĩnh nhìn Lâm Phong. Nhưng Lâm Phong lại không có nhìn hắn, hắn đang cùng Như Tà đi tới chỗ Vũ Hoàng. Vào lúc này, cũng có không ít người đều đưa mắt nhìn về hướng Lâm Phong. Tất cả những người đến đây đều là nhân vật ưu tú nhất Bát Hoang và Cửu U, nên bọn họ rất khó có thể phục ai. Huống hồ còn có những yêu nghiệt mới quật khởi như Hạ Thiên Phàm, bọn họ dĩ nhiên rất tự tin đối với bản thân.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play