------------------------ Đã gần giữa đêm, nhưng phủ đệ của Tề gia vẫn đèn đuốc sáng trưng, trong các đại chủ điện đôi khi cũng truyền ra âm thanh.
Nhưng càng về khuya, mọi thứ dần dần yên tĩnh xuống. Đến lúc nửa đêm, người Tề gia không tu luyện cũng nghỉ ngơi lấy lại sức, nên toàn bộ Tề gia vô cùng yên tĩnh. Mà loại thế lực như Tề gia cũng tự nhiên không cần gác đêm người. Bọn họ vô cùng tự tin, chẳng lẽ còn có người nào người dám xông vào Tề gia dương oai? Trong một tòa tu luyện tháp của Tề gia, tràn ngập những khí tức hỏa diễm đáng sợ. Vào lúc này đột nhiên có một đạo thân ảnh đi ra, từ hỏa diễm trong tháp, trên mặt hắn đang tươi cười, đi về hướng phủ đệ của mình.
- Người nào!
Người nọ đột nhiên quát một tiếng, trong bóng đêm bất chợt có một luồng sức mạnh lúc ẩn lúc hiện, trực tiếp phong tỏa hắn. Một cổ khí tức cuồng bảo, khiến kẻ khác hít thở không thông, khiến cho sắc mặt của hắn trở nên tái nhợt.
- Đừng nói chuyện!
Khi một đạo thanh âm rất nhỏ vang lên, trong bóng đêm đột nhiên xuất hiện một thân ảnh mặc hắc bào đang lao đến chế trụ cổ người nọ. Người nọ lập tức nhìn chằm chằm người mặc hắc bào, truyền âm nói:
- Các hạ muốn làm gì?
Nơi này chính là Tề gia đó!
- Ta biết, ta chỉ muốn mượn không gian thông đạo của Tề gia dùng một lát mà thôi.
Ta không hề có ý khác. Ngươi dẫn ta đi tới đó là được rồi. Nếu như ngươi định lừa dối ta, ta có thể bảo chứng, trước khi Tề gia biết ta tồn tại, ngươi đã chết rồi! Trong hắc bào một thanh âm đạm mạc truyền ra, mà thân ảnh kia cũng lập tức dần dần tiêu thất, hoàn toàn biến mất trong hư không.
- Được, ta sẽ dẫn ngươi đi!
Người nọ không hề nghi ngờ, lập tức đi về một hướng khác. Dù sao hôm nay là ngày Đông Hoàng thiết yến khoản đãi thiên hạ quần anh, tên này muốn dùng không gian thông đạo cũng hết sức bình thường. Người nọ đương nhiên sẽ không nghĩ tới Lâm Phong có ý đồ khác. Cửa vào không gian thông đạo của Tề gia có một tòa cung điện nhỏ.
- Bên trong có hai vị trưởng lãoTề gia thủ hộ, nếu ngươi muốn dùng thông đạo, nhất định phải vượt qua bọn họ Khi người nọ thấy Lâm Phong hiện thân, lập tức truyền âm một tiếng.
- Hảo, ngươi dẫn ta đi vào.
Lâm Phong đáp một tiếng, khiến thần sắc của người nọ cứng đờ. Hắn lập tức thấy thân ảnh Lâm Phong tiêu thất, không cho hắn có cơ hội cự tuyệt. Nên hắn chỉ có thể tiếp tục nhấc chân đi về phía trước. Khi hai người đi vào trong cung điện, thấy có một cái thông đạo tràn đầy không gian giao động. Mà bên cạnh cái thông đạo đó, có hai đạo thân ảnh đang nhắm mắt thủ hộ.
- Hai vị trưởng lão, tại hạ có phải vào hư vô chiến trường lịch lãm!
Người nọ đi lên trước, thấp giọng nói. Hai vị trưởng lão lập tức mở mắt, nhíu mày, tựa hồ có cảm giác có chút dị dạng. Tu vi của bọn họ đều là Tôn vũ tầng tám, nên giác quan phi thường nhạy cảm.
- Xì. .. Vào lúc đó, đột nhiên có một âm thanh thanh vang lên, đầu người nọ trực tiếp bị một đạo ánh sáng chặt đứt.
- Chết!
Sát ý kinh khủng ập tới hai vị trưởng lão, sau đó có một đạo hàn quan cướp đoạt sinh mệnh của bọn họ. Đạo hàn quang kia nhanh đến mức khó tin, một vị trưởng lão bị chém bay đầu. Khi tên còn lại vừa định phải động, lại đột nhiên phát hiện, trước người hắn xuất hiện một người mặc hắc bào. Người đó phong tỏa thân thể hắn, đánh ra một chưởng vào đầu hắn. Cả người vị Trưởng lão kia lập tức túa ra mồ hôi, đây là lần đầu tiên, hắn cảm thấy mình gần tử thần như vậy. Ai lại có thể ngờ, có người lại dám giết hắn trong Tề gia cơ chứ.
- Tề Thiên Hành có theo Tề Hoàng đi Tề quốc không?
Lâm Phong lập tức truyền âm hỏi, trong thanh âm của hắn dường như có một luồng ma âm đang câu dẫn linh hồn người ta.
- Có.
Tên Tôn giả kia vốn đang cảm thấy vô cùng sợ hãi, lại thêm ý chí không kiên và ma âm ăn mòn, nên lập tức đáp lại Lâm Phong.
- Tề hoàng mang đi bao nhiêu người?
Lâm Phong tiếp tục hỏi.
- Mốt ít thanh niên thiên tài của Tề gia, Tề Thiên Hành cùng mấy nhân vật trọng yếu.
- Ông. . Ngay lúc đó, đột nhiên có hai đạo thân ảnh lao ra từ trong không gian thông đạo, khí tức trên người họ vô cùng đáng sợ. Khi hai người họ bước ra, họ cũng ngẩn người.
- Sư huynh!
Ánh mắt của Lâm Phong đột nhiên lóe lên, hắn không ngờ Như Tà cùng Mạc Kình Thiên lại xuất hiện ở đây.
- Các ngươi là… Sắc mặt của vị cường giả kia đại biến, định hét to báo động.
Nhưng ngay lúc đó, Lâm Phong đã dùng một kiếm đâm xuyên đầu của hắn.
- Lâm Phong!
Như Tà và Mạc Kình Thiên lập tức nhận ra Lâm Phong, sau khi hơi ngẩn người một lúc, trên mặt của bọn họ nở một nụ cười:
- Chúng ta còn đang lo chuyến này có thể thuận lợi hành sự hay không?
Mà bây giờ lại có thêm ngươi ở đây, mọi chuyện sẽ dễ dàng hơn rất nhiều! Lâm Phong cũng nở nụ cười, hắn không nghĩ tới hai vị sư huynh cũng có cùng ý nghĩ này.
- Lâm Phong, chúng ta không phải lần đầu tiên làm chuyện này.
Mạc Kình Thiên cười với Lâm Phong một cái. Khi trong Thiên Nguyên thành của Dương gia, bọn họ cũng đã từng làm những chuyện tương tự, nhưng hôm nay sẽ nguy hiểm hơn, bởi vì mục tiêu cũng bọn họ chính là Vũ Hoàng thế gia.
- Sư huynh, Tề gia nội tình thâm hậu, mà diện tích của Tề gia cũng rất rộng.
Chúng ta nên từ từ hành sự! Lâm Phong chậm rãi nói.
- Ta cũng nghĩ như vậy.
Hai chúng ta một mực trong hư vô chiến trường chờ đám người của Tề Hoàng đi Cửu U Thập Nhị quốc. Cho đến sáng sớm hôm nay, khi bọn họ mới tiến vào chiến trường, ta và Như Tà chuẩn bị tối nay hành động. Tề gia làm làm như vậy đối với Thiên Đài chúng ta, ta làm sao có thể không phục thù! Mạc Kình Thiên chậm rãi nói.
- Hôm nay chúng ta có ba người, chúng ta có thể cải biến kế hoạch một chút.
Luận giết người, ta và Lâm Phong rất chuyên nghiệp, nên ngươi hãy lưu lại ấn ký trên người ta và Lâm Phong. Sau đó đi vào trong không gian thông đạo gian đợi. Nếu thấy Tề hoàng trở về, hãy lập tức bóp nát ấn ký nhắc nhở ta và hắn. Như Ta thấp giọng nói với Mạc Kình Thiên. Mạc Kình Thiên tinh thông tinh thần thuật, lại có thể dịch dung, nên việc này vô cùng thích hợp với hắn
- Hảo.
Mạc Kình Thiên không hề phản đối đề nghị của Như Tà, vốn có bọn họ chỉ có hai người nên mới không có người canh chừng. Nếu đã có Lâm Phong, hắn coi chừng Tề Hoàng đương nhiên an toàn hơn. Sau khi thương lượng xong, ba người lập tức hành động, Mạc Kình Thiên để lại một cái ấn ký cho Lâm Phong và Như Tà. Sau đó hắn lập tức bước vào hư vô chiến trường. Nhưng Lâm Phong và Như Tà cũng không có lập tức hành động, mà chờ Mạc Kình Thiên đi vào Hư Vô chiến trường rồi mới hành động.
- Như Tà sư huynh, chúng ta cũng không cần bại lộ quá sớm, cứ từ từ là được.
Khi nói xong, trong đôi mắt của Lâm Phong lộ ra một tia lạnh lùng. Như Tà nắm giữ tuế nguyệt áo nghĩa và tốc độ áo nghĩa, nên tốc độ giết người của hắn rất nhanh mà Lâm Phong cũng là dân chuyên nghiệp. Lần này, Lâm Phong nhất định phải để cho Tề gia thương gân động cốt. Vào lúc này, Tề gia vẫn an bình như trước, có thể bọn họ còn chưa ý thức được mình đang trong tình cảnh gì? Tề gia đã chiếm giữ Đông Hoang rất lâu, mà thực lực của họ cũng hùng mạnh không gì sánh được. Căn bản sẽ không nghĩ đến, có người lại dám vào trong phủ đệ của Tề gia giết người. Bởi vậy nên người thủ hộ không gian thông đạo cũng không phải quá mạnh mẽ. Thời gian chậm rãi trôi qua, lúc này đang có hai đạo thân ảnh lặng lẽ xâm nhập Tề gia. Hai người kia dường như nhập vào trong bóng tối, vô thanh vô tức. Một gian phòng nào đó, một vị Tôn vũ tầng sáu đang nằm nghỉ ngơi. Sau khi bế quan một đoạn thời gian để đột phá đến tôn vũ tầng sáu cảnh, hắn rốt cục cũng có thể an tâm nghỉ ngơi. Ngay lúc đó, hắn tựa hồ có cảm giác có cái gì không đúng. Khi mở mắt ra, hắn lập tức trở nên cứng ngắc tại chỗ, trước mắt hắn, dĩ nhiên lại có một đạo hắc ảnh.
- Xuy… Kiếm phá yết hầu, tiên huyết tung bay, người nọ đã lặng yên không tiếng động, bị người ta giết chết tại Tề gia.
Bóng đen đó lại chìm vào trong bóng tối, trực tiếp biến mất, phảng phất như không tồn tại vậy. Như Tà lúc này cũng đang khoác trường bào đen, lặng yên đi vào ra một nơi có đèn đuốc sáng trưng. Tốc độ áo nghĩa của hắn đã sớm đạt đến bát trọng đỉnh phong, nên tốc độ của hắn vô cùng nhanh. Đương nhiên, tốc độ giết người của Như Tà vẫn không bằng Lâm Phong. Dù sao Lâm Phong cũng có hắc ám áo nghĩa, chỉ cần tâm niệm vừa động, hắn có thể triệt để dung nhập vào trong hắc ám. Nhờ đêm tối yểm hộ, nên hắn có thể chân chính vô thanh vô tức, đi tới đi lui tự nhiên khắp Tề phủ, đã không có biết bao nhiêu người vong mạng trong tay hắn.
- Tu luyện tháp!
Lúc này, Lâm Phong đã đi tới một tòa tu luyện tháp, tòa tháp này cao vót và tràn đầy khí tức hỏa diễn hỏa diễm, khiến cho nó bừng sáng trong đêm tối.
- Nơi này chắc có không ít người đang tu luyện!
Lâm Phong cười nhạt một tiếng, lặng yên thâm nhập vào tu luyện tháp. Cái tu luyện tháp này không hạn chế người vào, nên cũng không có ai thủ hộ. Khi Lâm Phong tới gần, hắn cảm thấy một cổ khí nóng phả vào mặt. Thân ảnh Lâm Phong dần dần xuất hiện, đường hoàng đi vào bên trong tu luyện tháp, nhàn nhạt nhìn những người đang ngồi xếp bằng người tu luyện, tất cả đều là Tôn vũ sơ kỳ.
- Hình như hỏa diễm phía trên nóng hơn thì phải!
Lâm Phong đi lên cầu thang, trên người hắn có hỏa diễm lượn lờ, nhưng lại không có ai liếc hắn một cái. Tề gia lớn như vậy, không ai dám nói thể nhận biết tất cả người của Tề gia. Nên Lâm Phong mới đường đường chánh chánh đi vào tu luyện tháp.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT