------------------------ Đông Hoang, trong một tòa tửu lâu của Bình Minh thành, đang có rất nhiều người bàn luận về những đại sự mới phát sinh ở Bát Hoang.

Có thể nói Bát Hoang đã trở nên tinh phong huyết vũ, mà đám yêu nghiệt có thực lực cường hãn liên tục xuất hiện, mà đại đa số đám yêu nghiệt này đều hết sức trẻ tuổi. Mà các Vũ Hoàng thế lực cũng đang điên cuồng tranh đấu, đặc biệt là Tề gia và Vấn gia. Ở mấy tháng trước, Tề gia đã liên minh cùng Thiên Long Thần Bảo nhắm vào Thiên Đài, làm cho Thiên Đài biến mất khỏi Bát Hoang cảnh.

- Tuy Thiên Đài đã tiêu thất, nhưng Tề gia và Thiên Long Thần Bảo hình như không có ý định buông tha Thiên Đài.

Ta nghe nói có người nói, Tề gia đã chộp được mấy môn đồ của Thiên Đài. Sau đó thiêu sống những người kia để hấp dẫn những môn đồ khác đến. Sau đó, có một người phẫn nộ chạy ra, nhưng cũng chỉ chịu chết mà thôi. Ở đó có Tề Thiên Hành tự mình trấn thủ, nên kết cục của những đệ tử đó vô cùng thảm thương. Trong tửu lâu có người phát ra tiếng thở dài. Thiên Đài tạm thời biến mất để bảo hộ những đệ tử của họ. Dù sao bọn họ không chịu nỗi trận đại chiến đó. Vũ Hoàng của Thiên Đài nguyện ý giải tán, chỉ để cho bọn họ nỗ lực tu luyện, để đến ngày trùng kiến Thiên Đài. Nhưng hình như, Tề gia không định buông tha cho họ, nên mới phát lệnh truy nã Thiên Đài. Nếu phát hiện một tên Thiên Đài đệ tử, có thể được thưởng cho một ít áo nghĩa tinh.

- Ha hả, các ngươi không biết à.

Thậm chí một ít người nhà của đệ tử Thiên Đài bị giám thị, nếu không phải vì mặt mũi, ta còn hoài nghi bọn họ sẽ trực tiếp động thủ với người nhà của đệ tử Thiên Đài. Có người thấp giọng nói, người nọ không dám quá lớn tiếng.

- Nhỏ giọng một chút, ngươi muốn chết sao!

Có người trừng mắt nhìn người kia, khiến người nọ lập tức câm miệng. Như hắn vẫn cảm thụ được từng đạo hàn mang đang hướng về phía hắn, khiến cho cả người hắn rét run, cái miệng hại cái thân a.

- Cắt lưỡi hay cắt một cánh tay, ngươi tự lựa đi!

Một người thanh niên ngồi trong góc lạnh lúc nói, làm cho thần sắc của người nọ trở nên trắng bệch trong nháy mắt.

- Các hạ, ta là đồ chết tiệt, ta nói bậy!

Người nọ liền hốt hoảng đứng dậy, khom người với người thanh niên kia. Sắc mặt của hắn vô cùng tái nhợt, tại Bình Minh thành mà dám nhục mạ Tề gia, tự tìm cái chết.

- Xuy, xuy… Bàn rượu thanh niên kia lập tức nổ tung, hắn ta lập tức đứng lên, khiến cho mọi người nhìn thấy rõ mặt của hắn.

- Tề Táng!

Khi mọi người thấy gương mặt ấy, trái tim của họ đập thình thịch. Tại sao Tề Táng lại một mình uống rượu trong góc, giống như người vô danh, không hề nói lời nào. Khiến cho mọi người không ngờ thiên tài phong vân của Tề gia lại ở đây. Tề Táng, Thiên tài mới quật khởi của Tề gia, hôm nay hắn đã đến Tôn vũ tầng bảy, nghe nói còn lĩnh ngộ áo nghĩa tầng chín.

- Ngươi muốn ta tự mình động thủ sao?

Tề Táng lẳng lặng nói một tiếng. Khiến cho sắc mặt của người kia trở nên tái nhợt, hắn lập tức nhắm mắt lại, nổi giận gầm lên một tiếng. Lập tức chém một cánh tay của mình xuống. Tu vi hắn mới chỉ Thiên Vũ Cảnh, nên không thể tự mình khôi phục thương thế. Vào lúc này, sắc mặt hắn trở nên trắng bệch. Sau khi thấy người kia đã chặt đứt một cánh tay, Tề Táng không thèm nhìn người nọ nữa. Hắn nhấc chân, chậm rãi ra khởi tửu lâu, sau đó biến mất. Sau khi hắn biến mất, trong tửu lâu an tĩnh đột nhiên lại bộc phát những tiếng động cực lớn.

- Cái tên Tề Táng kia thật ác độc, nhưng thực lực của hắn đích thật rất đáng sợ.

- Hừ, có người không biết sống chết, lại nói lung tung à.

Trong tửu lâu vốn ngư long hỗn tạp, khi thấy người nọ bị chém đứt cánh tay, còn có người không ngừng châm chọc, bỏ đá xuống giếng. Người nọ nhặt lên cánh tay của hắn, lập tức đi ra phía ngoài tửu lâu.

- Chờ một chút!

Đúng lúc này, lại một giọng nói vang lên, làm cho người nọ lập tức quay đầu lại. Khi hắn nhìn về phía bàn bên cạnh chỗ của Tề Táng, hắn nhìn thấy một vị thanh niên đang ngẩng đầu lên nhìn hắn, nói:

- Để ta giúp ngươi chữa thương.

Khi người nọ thấy đôi mắt trong suốt của người thanh niên kia, tuy hắn vô cùng nghi hoặc, nhưng vẫn đi tới bàn thanh niên ày. Người thanh niên kia chính là Lâm Phong đã hóa trang. Mặt nạ da người Tiêu lão cho hắn là tuyệt phẩm, nên không ai có thể nhìn ra hắn. Chắc chắn Tề gia sẽ không bao giờ nghĩ tới, người bọn họ muốn giết nhất, lại đang ngay trong Bình Minh thành của Tề gia. Mà hắn còn ngồi bên cạnh thiên tài Tề Táng trong một tòa tửu lâu cách phủ đệ Tề gia không xa nữa. Khi Lâm Phong đưa tay khoát lên người đối phương, một cổ sự sinh mệnh lực nồng nặc tràn vào thân thể người nọ. Khiến cho sắc mặt của người kia run lên, khi tắm rửa trong sinh mệnh lực, hắn chỉ cảm thấy cả người vô cùng thư sướng.

- Sinh mệnh áo nghĩa!

Ánh mắt người nọ nhìn về phía Lâm Phong tràn đầy kinh ngạc, cũng cảm kích. Dù sao Lâm Phong cùng hắn chỉ là người lạ, mà hắn còn mới đắc tội Tề gia.

- Mau uống cái này đi!

Lâm Phong lấy sinh mệnh thủy ra, nhỏ một giọt vào trong miệng đối phương. Khi cánh tay bị cụt của người kia liền rãi sinh trưởng, đôi mắt của những người khác lộ ra một đạo tinh quang. Khi Người nọ thấy cánh tay từ từ mọc lại, càng thêm kích động, hắn ta lập tức đứng dậy, khom người với Lâm Phong:

- Đại ân của các hạ, ta không biết lấy gì để báo.

Do cánh tay của hắn ta vừa mới bị chặt đứt, nên các cơ bắp chưa bị hoại tử, lại lập tức uống sinh mệnh thủy, nên mới có thể mọc lại cánh tay.

- Chúng ta đi ra ngoài một chút đi!

Lâm Phong khẽ nói nhỏ với người nọ. Sau đó hắn lập tức đứng dậy, đi ra phía ngoài tửu lâu. Người nọ sửng sốt một chút, hắn lập tức biết Lâm Phong muốn nhờ hắn làm gì đó, nên đi theo Lâm Phong.

- Muốn báo thù không?

Khi Lâm Phong cùng người nọ đi ra bên ngoài, hắn thấp giọng nói một câu. Ánh mắt của người nọ liền run lên, quay lại truyền âm cho Lâm Phong.

- Trong cái Bình Minh thành này, Tề gia chính là chúa tể.

Mà Tề Táng lại là thiên tài của Tề gia, một tên Thiên vũ như ta, làm sao có thể có thể báo thù!

- Ta có thể giúp ngươi!

Lâm Phong cười nói. Khi người nọ thấy Lâm Phong như vậy, hắn thầm nghĩ Lâm Phong cũng có cừu oán với Tề gia hoặc Tề Táng. Nhưng đối phó với Tề gia quá nguy hiểm, nên hắn có chút do dự.

- Cần ta làm gì?

- Con trai Đông hoàng, Tề Viêm chuẩn bị đại hôn.

Mà Vũ Hoàng Tề chính là huynh trưởng của Tề Viêm, nên hắn tất nhiên sẽ đi Tề quốc, hắn chăc chắn sẽ mang theo thượng tầng của Tề gia cùng đi, chỉ cần Tề Hoàng rời đi, ta thể quậy banh Tề gia! Vào lúc này, Lâm Phong vô cùng bình tĩnh, đôi mắt thâm thúy của hắn hiện lên một luồng hàn mang. Hắn đương nhiên biết Tề gia đang liệp sát đệ tử của Thiên Đài, nên hôm nay, hắn đòi một ít lợi tức. Hắn nhưng thật ra muốn nhìn thử, Tề gia có thể an ổn tổ chức hôn lễ cho Tề Viêm được không?

- Ngươi tự tin, ngươi làm được sao?

Người kia liền hỏi lại một tiếng.

- Ngươi có thể do thám được Tề Hoàng sẽ rời đi vào ngày nào không?

Thần sắc của người nọ liền ngưng lại, lập tức gật đầu nói:

- Nếu như ngươi đã nói như vậy, khi Tề Hoàng và cao tầng Tề gia ly khai, ta sẽ thông báo cho ngươi.

- Tề hoàng sẽ ly khai thông qua một cái đặc thù thông đạo của Tề gia, nên sẽ ly khai trong yên lặng.

có thể trong nội bộ của Tề gia cũng sẽ không mấy người biết. Lâm Phong bổ sung một tiếng:

- Nếu ngươi không lấy được tin tức, ta cũng sẽ không trách ngươi.

Cứu ngươi chỉ như một cái nhấc tay mà thôi. Sau khi nghe được lời Lâm Phong, người nọ trầm mặc trong chốc lát. Trong con ngươi của hắn liền hiện lên một đạo hàn mang, bởi vì một câu nói mà Tề Táng khiến hắn cụt tay, thù này làm sao có thể không báo.

- Ta sẽ nghĩ biện pháp, nếu như không có tin tức chính xác, ta sẽ không để cho ngươi mạo hiểm!

- Được, nêu ngươi chiếm được tin tức Tề hoàng rời đi, hãy đến tửu lâu vừa nãy vào lúc giữa trưa, ta sẽ hiểu.

Nếu không có nhận được tin tức, ngươi đừng xuất hiện, ngươi cẩn thận một chút! Lâm Phong khẽ gật đầu ọ một cái, sau đó lập tức tăng tốc độ, thân ảnh của hắn liền tiêu thất trong chớp mắt. Những nhân vật nhỏ luôn có cách của những nhân vật nhỏ, bọn họ có một ít thủ đoạn còn hiệu quả hơn so với Lâm Phong làm. Nên dù không có được tin tức gì, cũng không có vấn đề. Mấy ngày kế tiếp, Lâm Phong đều đi tửu lâu đó uống rượu, nhưng mỗi một lần, hắn đều thay đổi một cái khuôn mặt khác. Sau khi chờ hơn mười ngày, người nọ rốt cục cũng xuất hiện trong tửu lâu, an tĩnh ngồi uống rượu. Nhưng ánh mắt của hắn vẫn liên tục nhìn xung quanh, trong con ngươi lộ ra vẻ kích động. Lâm Phong quan sát một lát, sau đó đi ra tửu lâu để thay lại cái khuôn mặt lần trước. Khi người nọ nhìn thấy Lâm Phong xuất hiện, trong con ngươi của hắn liên lóe lên tia sáng.

- Trong đoạn thời gian này, Tề gia đang thu thập kỳ trân, cho đến hôm qua mới thu thập xong.

Vào sáng sớm hôm nay, trong Tề gia có động tĩnh, một ít đại nhân vật đã ly khai, nhưng không biết Tề Hoàng đã ly khai chưa? Ta không dám xác định, dù sao của không ai có khả năng biết hành tung của Tề Hoàng. Người nọ lập tức truyền âm cho Lâm Phong.

- Vậy đủ rồi.

Khi nghe đến đấy, Lâm Phong liền mỉm cười một cái, sau đó lập tức nâng chén với người nọ, nói:

- Cụng ly!

- Cụng ly!

Người nọ cũng nở nụ cười, nói. Sau khi cùng uống một hơi cạn sạch, Lâm Phong lập tức lặng lẽ ly khai, người nọ thì thào nói nhỏ:

- Không biết hắn ta là ai nữa?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play