Tuyệt Thế Vũ Thần

Chương 1423 - Mộng


...

trướctiếp


------------------------ - Ông!

Tử khí đột hạ xuống, tâm niệm Lâm Phong vừa động, trong tay hắn đã xuất hiện một tòa cung điện mênh mông, bao phủ cả hư không lại. Đám người Mộ Bi thấy một màn như vậy thì ngẩn người ra, Mộ Bi lập tức quát lên:

- Lâm Phong, ngươi phải cẩn thận!

- Ầm.

Dứt lời, hai tay Mộ Bi liền phách xuống đất một chưởng, mặt đất nhất thời mở ra hóa thành từng tấm bia đá, đưa hắn và những người bên cạnh bao phủ lại, lập tức tiến nhập vào trong đại địa, giống như trở thành một ngôi mộ chân chính.

- Sát!

Thiên Cơ kiếm chính là ánh mắt của Lâm Phong, nó không có thân thể nên tự nhiên sẽ không sợ lực lượng Pháp Tắc, nó điên cuồng quét sạch mọi thứ, tất cả quạ đen đều bị nổ tung thân thể mà chết, Lâm Phong đạp cự kiếm kéo cung điện bay nhanh ra phía bên ngoài phóng đi, cung điện này có thể ngăn trở quạ đen thả ra lực lượng Pháp Tắc.

- Phốc, phốc, phốc!

Trong hư không không ngừng có quạ đen chết dưới Thiên Cơ kiếm, quạ đen tràn ngập thiên địa thả ra lực lượng Pháp Tắc vô cùng đáng sợ, bao vây Thiên Cơ kiếm lại, nếu như Thiên Cơ kiếm có huyết nhục, nó đã sớm chết không biết bao nhiêu lần rồi.

- Thật đúng là thuốc bổ mà!

Lâm Phong khống chế tử vong kiếm hồn trong Thiên Cơ kiếm điên cuồng cắn nuốt lực lượng tử vong, Pháp Tắc ẩn chứa trong tử vong lực lượng rất đáng sợ, nhưng Thiên Cơ kiếm đều không úy kỵ, vì vậy nó đương nhiên phải thôn phệ thật tốt một phen mới được, quạ đen điên cuồng vẫn lạc, bị Lâm Phong quét sạch nhiều không biết bao nhiêu mà kể.

- Lâm Phong!

Xa xa có một thanh âm gào thét truyền đến, nới đó có ánh sáng màu vàng tràn ngập thiên địa đang từ từ đi đến, luồng ánh sáng phô thiên cái địa này soi sáng toàn bộ phương viên mười mấy dặm quanh đây, làm cho tâm thần Lâm Phong khẽ run lên, tên người chim kia a, xem ra cái xác kia đã bị bọn họ dùng hoàng khí liên thủ giết chết rồi. Sở dĩ Lâm Phong cùng chư vị sư huynh đệ tách biệt ra vì hắn lo Kim Sí Đại Bằng cùng Tề gia tới trả thù hắn, bọn người kia đều có Hoàng khí trong tay nên Lâm Phong rất khó phòng bị, nhất là Hoàng khí của tên Kim Sí Đại Bằng khiến tốc độ của hắn nhanh đến mức kinh người, không gian trường bào cũng không trốn được hắn, lên trời xuống đất không có chỗ nào có thể độn.

- Xì, xì… Cánh chim kim sắc loá mắt trên hư không càn quét, khiến toàn bộ thiên địa bị ánh sáng kim sắc bao phủ, tất cả quạ đen đều bị càn quét không còn một mống, thân thể kim sí điểu đại bàng huyền phù trên hư không, đôi mắt màu vàng dường như nhìn chằm chằm vào Lâm Phong, toát ra vẻ yêu dị không gì sánh được.

- Lâm Phong, giao cổ kinh ra đây.

Ánh mắt kim sí điểu tràn đầy sự kiệt ngạo, quan sát Lâm Phong thu hồi Thiên Cơ kiếm.

- Tiểu Bằng Điểu, lần này lão Bằng Hoàng cũng giao loại bảo vật quý giá như Hoàng khí cho ngươi, nếu ngươi chết ở chỗ này thì thật đáng tiếc.

Lâm Phong châm chọc cười nói.

- Ngươi vẫn có thể cười được à, bản tôn không rảnh cùng ngươi nói lời vô ích, ta cho ngươi thời gian ba lần hít thở suy nghĩ, nếu không giao cổ kinh giao ra, chết!

Bằng Ma giận dữ hét một tiếng, ánh sáng kim ngọc quanh người hắn cuồng sát trong hư không, nhưng Lâm Phong chỉ cười lạnh một tiếng:

- Ngươi đang thử thăm dò cổ kinh có trên người ta hay không sao, ngươi sẽ không biết câu trả lời đâu!

Giọng nói của Lâm Phong vừa rơi xuống, thân hình hắn cũng lóe lên, trực tiếp nhập vào trong Ngọc Hoàng cung, một tiếng vang thật lớn truyền ra, cung điện hung hăng rơi trên mặt đất.

- Nha!

Bằng Ma giận dữ hét lên một tiếng, ánh sáng phong duệ trong con ngươi kim sắc hung hăng bổ vào bên trên cung điện, giống như muốn bổ Ngọc Hoàng cung ra, tiếng kim loại ma sát không ngừng truyền ra, tia lửa bắn ra bốn phía trảm phá hư không, cánh chin ẩn chứa lực lượng Pháp Tắc kim thuộc tính vô kiên bất tồi dĩ nhiên không trảm phá được cái cung điện này.

- Pháp tắc ngưng tụ thành cung điện!

Thần sắc Bằng Ma trở lên lạnh lẽo, người này vậy mà có một tòa cung điện như thế, tuy hắn dùng hoàng khí sắc bén không gì không phá nhưng vẫn không làm gì được cái cung điện này, trừ phi bản thân hắn nắm trong tay lực lượng Pháp Tắc bằng không hắn không cách nào đem cung điện này mở ra.

- A.
.!! A! Bằng Ma lại hét lên một tiếng, cánh chim khổng lồ cuồng mãnh quạt về phía cung điện, một tiếng vang cực lớn truyền ra, lực lượng đáng sợ không ngừng lay động cung điện.

- Bằng Ma!

Xa xa, có vài đạo thân ảnh đang gào thét chạy đến, toả ra khí tức kinh khủng tràn ngập bầu trời, thần sắc Kim Sí Đại Bằng cứng đờ lại, lạnh lùng nhìn lướt qua cung điện trên mặt đất, sau đó lập tức đập cánh cuồng mãnh rời đi, không có người nào có thể đuổi theo hắn. Thanh niên trẻ tuổi của Tề gia trảm một kiếm lên trên cung điện thì phát hiện cái cung điện này vô pháp bổ ra, hắn lập tức bổ một kiếm về phía hư không, cánh không phách ra một lỗ thủng hư không, bên trong trong con ngươi hắn hiện lên một đạo hàn quang, hết sức phẫn nộ, tử vong mệnh cách bị tên khốn Bằng Ma cướp đi, tốc độ của hắn quá nhanh, không đuổi theo kịp, còn Lâm Phong lại đang núp bên trong cung điện, làm cho hắn không thể làm gì được.

- Đi!

Thanh niên trẻ tuổi nộ quát một tiếng, lập tức dẫn theo người của Đông Hoàng rời đi thăm dò mảnh không gian này. Lâm Phong phát hiện bọn họ không phá nổi cung điện, liền an tĩnh bên trong tu luyện một tháng, lúc hắn đi ra xung quanh đã không còn một bóng người, tất cả đều rời đi rồi, trăm năm mới có cơ hội vào đây một lần, bọn họ há có thể lãng phí thời gian, cho nên bọn họ tự nhiên phải thăm dò một phen thật tốt. Sau khi thu hồi Ngọc Hoàng cung điện xong, thân thể Lâm Phong bay lên không, hướng về phía xa bay đi, hắn ngự kiếm bay lượn trong vòm, quan sát thế giới phía dưới, bên dưới là một mảnh không gian tịch mịch, nhưng vẫn có rất nhiều kỳ cảnh quái trí.

- Đúng là cổ chiến trường!

Lâm Phong quét mắt nhìn phía dưới phát hiện ra, địa vực trước mắt tựa hồ có vài phần quen thuộc, nhưng không nhớ ra được đã gặp ở đâu.

- Ngọn núi này!

Lúc này, Lâm Phong thấy một mảnh sơn mạch dài liên miên, có vài phần tương tự với địa hình Vân Hải sơn mạch.

- Cũng có một cánh rừng tùng sao!

Lâm Phong quan sát bên dưới, thấy dải sơn mạch kia là một mảnh rừng rậm mênh mông, điều này khiến hắn thấy nơi đây có chút tương tự với Vân Hải sơn mạch và hắc phong lĩnh ở ngoại giới.

- Làm sao lại giống như vậy nhỉ!

Trong lòng Lâm Phong sinh ra một chút nghi hoặc, những vẫn tiếp tục đạp kiếm phá không bay đi như trước, đi tới phướng hướng thành Dương Châu, quả nhiên không bao lâu sau hắn thấy được một tòa thành trì, tuy rằng kiến trúc thành trì cùng thành Dương Châu không giống lắm, nhưng từ bầu trời nhìn xuống lại thấy nó phi thường tương tự. Phát hiện này làm cho Lâm Phong hiện lên ý nghi hoặc mãnh liệt trong lòng, làm sao lại giống như vậy chứ.

- Nếu như ta đi từ đây, không đến một canh giờ sau là có thể tới được hoàng thành trước đây của Tuyết Nguyệt đi!

Lâm Phong hướng ánh mắt về một phương hướng nhìn lại, sau đó lập tức khống chế cự kiếm bay nhanh đi, đồng thời trong lòng hắn cũng đang âm thầm tính toán cự ly, chưa tới một canh giờ sau Lâm Phong quả nhiên thấy được một tòa thành trì, một toà thành trì vô cùng tàn lụi, hơn nữa dọc đường đi hắn cũng thấy tòa thành trì này giống hoàng thành Tuyết Nguyệt vô cùng. Cái phát hiện này lại làm cho tâm thần Lâm Phong hơi run rẩy, rốt cuộc chuyện gì xảy ra, vì sao cái viễn cổ chiến trường bị Phong Ma đại Đế phong ấn này tương tự địa hình Tuyết Nguyệt quốc như thế .

- Ông!

Cự kiếm lần thứ hai giận dữ bay đi, lúc này đây Lâm Phong đang hướng về phía Đoạn Nhân thành, hắn muốn xác định cái chiến trường viễn cổ này rốt cuộc có phải hình chiếu của Tuyết Nguyệt quốc hay không, hơn nữa cái xác chết kia cũng từng nói Tuyết Nguyệt quốc là quê hương của Phong Ma đại Đế, trong này rốt cuộc cất dấu bí mật gì. Khi Lâm Phong đi tới Đoạn Nhân thành, hắn phát hiện suy đoán của mình không sai, nơi đây thật sự có một thành trì giống Đoạn Nhân thành, hơn nữa ở đây còn có Đoạn Nhật Thiên Nhai bị người ta dùng một nhất kiếm bổ ra, trong đó cũng có kiếm ý đáng sợ toả ra.

- Vô thiên kiếm khí!

Ánh mắt Lâm Phong run lên, Đoạn Nhật thiên nhai bị một kiếm bổ ra, kiếm ý kinh khủng tràn ngập bên trong, lộ ra khí tức bất hủ, vô pháp vô thiên, thiên địa cũng có thể phá.

- Vô Thiên kiếm Hoàng cũng đã tới đây?

Trên cơ bản lúc này Lâm Phong đã có thể kết luận, cái chiến trường viễn cổ này giống Tuyết Nguyệt quốc. Thân hình Lâm Phong lóe lên, đứng trên đỉnh đoạn nhận thiên nhai nhìn về phía trước, nơi đó có một cái quan tài vô cùng băng lãnh bị phong ấn, giống như vắt ngang qua trên bầu trời vậy, nó ngăn cách tất cả, ở đây là biên giới của Tuyết Nguyệt quốc, nhưng đã được đặt phong ấn, nó giống như điểm tận cùng của thế giới, bị quan tài phong ấn ngăn cách.

- Lẽ nào thời điểm Tuyết Nguyệt quốc bị huỷ diệt Phong Ma đại đế bởi vì hoài niệm cố thổ nên tạo ra một Tuyết Nguyệt quốc mới?

Lâm Phong nghĩ như vậy, nếu như nơi này là Tuyết Nguyệt quốc thời kỳ thượng cổ, cố thổ của Phong Ma đại đế thì Tuyết Nguyệt quốc ở ngoại giới lại là nơi nào? Còn nữa, Tuyết Nguyệt quốc bên ngoài chỉ có thể nói là bản sao ở đây, nhưng sao kiến trúc lại hoàn toàn bất đồng, ví dụ như địa phương Đoạn Nhận thành này chẳng hạn, tuy có vô số cột trụ sứt mẻ bất kham đứng vững trong đại điện, nhưng vẫn có thể tưởng tượng ra được trước kia nó đồ sộ như thế nào, kiến trúc trong thành trì hết sức chặt chẽ tương liên, phi thường đặc sắc.

- Có người!

Lúc này, Lâm Phong thấy xa xa có một đạo thân ảnh bạch y lóe lên, thân ảnh này làm cho ánh mắt của hắn hơi cứng đờ ra, hắn lập tức ngự kiếm bay về phía thân ảnh kia, không bao lâu sau, hắn đã đi tới một cái nhà cổ bị tàn phá rất nhiều, hắn muốn đến đây xác định xem đạo tàn ảnh kia là gì.

- Người nào?

Lâm Phong đột nhiên quát lên một tiếng, một cái bóng trắng lập tức bay qua trước mắt hắn, đột nhiên hắn cảm thấy đầu óc một trận mê muội, sau đó chậm rãi nằm xuống ngủ thiếp đi. Trong nháy mắt Lâm Phong nằm xuống, hắn cảm giác mình nằm trên một thân thể rất mềm mại, tay của đối phương giống như ôn nhu vuốt ve gò má của hắn, hắn nỗ lực mở mắt ra xem để thấy rõ khuôn mặt của đối phương, thế nhưng hắn phát hiện mình làm không được, rốt cục vẫn phải ngủ thiếp đi. Cái này giống như một giấc mơ vậy, Lâm Phong trải qua một giấc mộng rất dài, trong mộng cảnh hắn thấy được đại chiến kinh khủng hủy thiên diệt địa, vô số cường giả bị vẫn lạc, lực lượng sát phạt đáng sợ làm cho lòng người kinh đảm, sinh ra cảm giác vô lực, hắn tận mắt chứng kiến trận chiến đáng sợ này, tựa hồ như cảm nhận được mình quá nhỏ yếu nên Lâm Phong tại trong giấc mộng điên cuồng tu luyện, chiến đấu, loại tình cảnh điên cuồng này giống như kéo dài suốt một năm thì tu vi của hắn cũng trở nên cường đại hơn rất nhiều, lực lượng áo nghĩa sâu xa có tiến bộ vượt bậc, giấc mộng này quá chân thực, giống như hắn tự mình trải qua cuộc sống đó vậy.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp