------------------------ - Thật sự coi mình là Thần điểu sao?

Bước chân Lâm Phong đạp xuống, ma ý bên trong ma đồng lạnh lẽo được phóng thích ra, Cửu U khúc xuyên qua tròng mắt Bằng Ma, khiến đôi mắt kiệt ngạo của Bằng Ma hơi cứng đờ lại, hắn không nghĩ tới Lâm Phong dĩ nhiên tu luyện thủ đoạn của Cửu U Ma Đế, ngày đó hắn bị tên khốn này đoạt đi cổ kinh, không biết cái kinh thư gì?

- Ê a!

Bằng Ma thét dài một tiếng, yêu khí toả ra trùng thiên, hai cánh tùy ý vỗ vỗ tạo ra lực lượng xuyên thấu không gian, hóa thành vô số lưỡi dao màu vàng óng ánh bắn về phía Lâm Phong. Nhanh, tốc độ Kim Sí Đại Bằng thật đáng sợ, mặc dù bây giờ tu vi của Bằng Ma mới chỉ Tôn Vũ tầng bốn nhưng tốc độ của hắn ngay cả Tôn Vũ tầng bảy thậm chí Tôn Chủ tầng tám cũng không thể sánh bằng, hắn trời sinh đã nắm giữ áo nghĩa tốc độ cực kỳ mạnh mẽ, huyết mạch của hắn giống như Mộng Tình vậy, Mộng Tình là vương giả tuyết tộc nên nàng có thể tùy ý hoạt động trong tuyết, còn Kim Sí Đại Bằng là vương giả của loài chim, nắm giữ tiên thiên thiên phú. Áo nghĩa kim thuộc tính cũng đạt đến tầng bảy, hơn nữa Kim Sí Đại Bằng trời sinh thuộc tính "Kim" nên cả người hắn giống như được đúc từ kim loại, lực phòng ngự rất đáng sợ, cặp cánh chim màu vàng kia là bộ phận sắc bén nhất của thân thể hắn, so với kiếm đều muốn sắc bén hơn rất nhiều, cắt rời hư không phát sinh ra âm thanh phần phật.

- Chém!

Bất hủ tử vong kiếm nổi giận chém ra, tiếng kim thiết va chạm vào nhau vang lên cực kỳ chói tai, lợi kiếm sát phạt khủng bố lưu lại một vết thương ở trên cánh chim bằng, hình như chỗ đó có một dòng máu màu vàng óng chảy ra, nhưng cánh chim vẫn chém về phía đầu Lâm Phong như trước, nếu như hắn bị chém trúng, đầu hắn sẽ bị chém rụng.

- Vù!

Bước chân Lâm Phong đạp lùi về sau, cánh chim màu vàng cắt chém trước mặt hắn, lưu lại một đạo hoa văn màu vàng trong hư không rất đáng sợ.

- Kim Sí Đại Bằng càng ngày càng lợi hại!

Lâm Phong thầm nghĩ trong lòng, nhưng ma ý trên người hắn cũng toả ra ngút trời, cuồng bá bất kham, Cuồng Ma giận dữ hét lên, bước chân Lâm Phong mang theo thiên địa đại thế mạnh mẽ đạp xuống, đánh thẳng tới chỗ Kim Sí Đại Bằng.

- Thần điểu cũng phải giết!

Lâm Phong điên cuồng gào thét một tiếng, sóng chấn động mạnh đến mức con ngươi Kim Sí Đại Bằng cũng nổi lên gợn sóng, song kiếm Lâm Phong trong tay đồng loạt chém xuống. Cánh chim Bằng Ma khép lại, hóa thành lợi kiếm màu vàng óng ánh cùng tử vong kiếm của Lâm Phong va chạm vào nhau, lộ ra lực lượng không gì không xuyên thủng vô cùng đáng sợ.

- Phòng ngự của Kim Sí Đại Bằng thật đáng sợ, đối phó với hắn không thể dựa vào lực lượng tử vong và sự sắc bén, mà cần sức mạnh của trọng lực, sức mạnh trọng lực cực kỳ cường thịnh để đập vỡ lục phủ ngũ tạng của hắn!

Lâm Phong thầm nghĩ trong lòng, nhìn Kim Sí Đại Bằng phá tan lợi kiếm của hắn lao đến, hư ảnh Cuồng Ma trên người Lâm Phong gào thét không ngớt, đại thế chồng chất lên nhau, Lâm Phong điên cuồng đánh ra Sát Lục Ma Quyền về phía đối phương, toàn bộ đất trời đều tràn ngập ma quyền, ma quyền không ngừng đập về phía Kim Sí Đại Bằng. Bóng người Lâm Phong như gió, bước chân hắn đạp đi ra ngoài, dĩ nhiên xuất hiện phía trên đầu Bằng Ma, Sát Lục Ma Quyền giáng xuống sống lưng hắn, uy lực ma quyền khiến Kim Sí Đại Bằng phát sinh ra tiếng hét giận, thân thể hắn hướng về phía dưới rơi xuống, hai con mắt kiệt ngạo lộ ra vẻ khát máu. Giết không chết, Kim Sí Đại Bằng là thần điểu có tốc độ nhanh nhất, lực phòng ngự cũng được coi số một, phòng ngự của nó mức đáng sợ, lực công kích mạnh mẽ như thế đủ để giết chết một cường giả Tôn Vũ tầng tám, nhưng vẫn không giết chết được Kim Sí Đại Bằng, đây tuyệt đối là thiên phú của hắn, chẳng trách hắn dám kiệt ngạo như vậy.

- Chết đi!

Cảm nhận được phía sau truyền đến sát ý, Lâm Phong bỗng nhiên gian nan xoay người lại, hai tay hắn chém ra hai đạo kiếm quang xuyên thủng thiên địa, sắc mặt người kia trong nháy mắt trở lên trắng bệch, hắn lập tức bị kiếm chém đứt đôi người, cùng lúc này, có rất nhiều người vẫn đang đang điên cuồng giết chóc như trước, Hầu Thanh Lâm điên cuồng nhất, hắn dẫn dắt sức mạnh Luân Hồi không ngừng công kích cường giả Thiên Long Thần Bảo, cắn nuốt những người khác trên sàn chiến đấu, vực sâu Luân Hồi không ngừng có người bị luân hãm đi vào trong.

- Ngừng chiến!

Một đạo thanh âm lạnh như băng từ trên Tề Thiên Phong truyền xuống, khiến tâm thần mọi người run lên, số lượng một trăm người đã đủ rồi sao? Thân thể Kim Sí Đại Bằng nhằm phía hư không dừng lại nơi đó, con mắt lạnh lẽo nhìn chằm chằm vào Lâm Phong, ma ý trên người Lâm Phong cũng đang dần dần biến mất, thời gia trôi qua thật nhanh, từ lúc khai chiến đến hiện tại cũng không mất quá nhiều thời gian, mà đã chết tới một trăm người rồi. Kỳ thực trong giọng nói của Tề Hoàng có một tia không cam lòng, vòng chiến này vốn nhằm vào Thiên Đài, nhưng mười một người của Thiên Đài đoàn kết lại mạnh mẽ đến mức khiến hắn kinh hãi, không chiến đấu một mình với đối thủ, dẫn đến việc bây giờ một người cũng không có bị giết chết, Lâm Phong vẫn sống sót khỏe mạnh, người thế lực khác bị Thiên Đài tru diệt không ít, số người chết trong tay đệ tử Thiên Đài chí ít cũng hơn ba mươi người, riếng Hầu Thanh Lâm đã tru diệt khoảng hai mươi người.

- Lần sau ta lại giết ngươi!

Kim Sí Đại Bằng lạnh lẽo nói ra, yêu khí kiệt ngạo vẫn mãnh liệt như trước.

- Giết!

Lâm Phong gầm lên một tiếng, khiến thân thể Kim Sí Đại Bằng đột nhiên rơi xuống dưới một chút, hắn lập tức thấy trong con ngươi của Lâm Phong lộ ra tâm ý cười nhạo.

- Ta thật ra không ngại giết chim Bằng a!

Lâm Phong hừ lạnh một tiếng, sau đó xoay người rời đi, không thèm để ý con chim này nữa, gia hoả này kiêu căng khó thuần, dã tính mười phần, thế nhưng hắn và Lâm Phong không có thâm cừu đại hận như Thiên Long Thần Bảo và Tề gia, giữa hai bên chỉ có chút ân oán mà thôi. Lâm Phong cùng các sư huynh đồng thời trở lại, giương mắt lên nhìn về phía Tề Thiên Phong, chỉ thấy sắc mặt Tề Hoàng rất lạnh lùng, hắn chẳng phải tỏ ra thân mật mà lạnh nhạt nói rằng:

- Chư Hoàng nhìn cho rõ những người được thăng cấp đi.

Bên trên các đại chủ phong, Vũ Hoàng nhìn lướt qua hết thảy những người thăng cấp, âm thầm đem bọn họ đều nhớ kỹ trong lòng, phương hướng Thiên Long Thần Bảo, sắc mặt Thiên Long Hoàng trở lên cứng ngắc khó coi, Thiên Long Thần Bảo chỉ còn lại bốn người cuối cùng, bốn vị Thái tử, Đại Thái tử cùng với Nhị thái tử cấp độ Tôn Chủ, còn Tứ Thái tử và Lục thái tử cấp độ Tôn Vũ tầng sáu. Lâm Phong vẫn sống sót rất tốt như trước, thuận lợi lấy được một cái tiêu chuẩn, hơn nữa Thiên Đài tổng cộng lấy được mười một cái tiêu chuẩn, một con số rất khủng bố.

- Được rồi, tản đi đi!

Tề Hoàng nói một tiếng, sau đó lập tức xoay người bước lên Xích Dương Kim Ô, mang theo chiến xa của Tề gia cuồn cuộn mà đi, không có dừng lại một giây một phút nào, tất cả nhân số của Tề gia đều bị đào thải nên hắn không mặt mũi để lưu lại, trận chiến này Tề gia thảm nhất.

- Tản đi?

Vẻ mặt Lâm Phong đột nhiên cứng đờ, cảm thấy rất đột ngột, chẳng lẽ cứ như thế tản đi hay sao? Vậy chúng Hoàng ước hẹn đến cùng vì cái gì? Không chỉ có Lâm Phong bất ngờ mà kỳ thực giờ phút này cũng rất nhiều người muốn biết, mục đích cuối cùng của chúng Hoàng ước hẹn là cái gì, nhưng nhìn tình hình thế này là bọn họ biết mình không cách nào biết rồi, chỉ có một trăm người được thăng cấp kia có lẽ sẽ biết, đây là một việc bí ẩn của Bát Hoang vực.

- Chúng ta trở về!

Hầu Thanh Lâm mở miệng nói một tiếng, người Thiên Đài lập tức đi về phía ngọn núi của Vũ Hoàng. Lâm Phong quay đầu lại, nhìn lướt qua Quân Mạc Tích, Y Nhân Lệ và những người quen khác khẽ gật đầu, sau đó mới nhẹ nhàng rời đi, trong lòng hắn có rất nhiều nghi hoặc không giảng giải ra được, nhưng Lâm Phong tin tưởng Vũ Hoàng sẽ nói hết thảy những điều này cho hắn.

- Lâm Phong, ngươi nhất định sẽ chết thêm một lần nữa!

Giọng nói của Thiên Long Hoàng cuồn cuộn truyền đến, cường giả Thiên Long Thần Bảo lập tức bước lên long liễn chiến xa, chuẩn bị rời đi.

- Đường đường là một tên Vũ Hoàng mà lại đi uy hiếp một vị hậu bối, không hổ là Vũ Hoàng phế vật!

Vũ Hoàng bình tĩnh nói một tiếng, để con ngươi Thiên Long Hoàng bắn ra trong một đạo sát khí đáng sợ, ánh mắt như lưỡi dao sắc của hắn đâm về phương hướng Thiên Đài, cặp mắt lạnh lẽo kia giống như có thể giết người.

- Đi, chúng ta quay về Thiên Đài!

Vũ Hoàng quay lại nói với tất cả mọi người của Thiên Đài một tiếng, hắn lập tức đưa tay lên vạch một cái, trên hư không xuất hiện một tầng mây nhỏ, bóng người Vũ Hoàng trực tiếp hạ xuống tầng mây, ngồi ngay ngắn ở đó, người Thiên Đài từng người từng người một bay lên đó. Mộng Tình và Thu Nguyệt Tâm đều ở bên người Lâm Phong, ngoại trừ mười một người thăng cấp ra thì những cường giả khác của Thiên Đài cũng đều ở đây, Vũ Hoàng cũng không thể nói cái gì hoặc mục đích cuối cùng của chúng Hoàng ước hẹn phi thường bí ẩn, Vũ Hoàng không có ý lên tiếng, hiển nhiên chuyện này không thể để cho tất cả mọi người cùng biết. Trong lúc tầng mây tiến lên, tốc độ của nó nhìn như không nhanh không chậm, nhưng Lâm Phong có thể thấy rõ cảnh vật tinh xảo phía dưới trong nháy mắt sẽ biến mất, chỉ trong thời gian một cái chớp mắt hắn đã xuất hiện ở một nơi khác, từ đó có thể thấy được tốc độ này nhanh như thế nào. Nhưng đi được nửa đường, phía trước tầng mây đột nhiên bắt đầu cuồng loạn, có một loại mây đen khủng bố ép tới tạo cảm giác gấp gáp, hai con mắt Vũ Hoàng đột nhiên mở ra, con ngươi sắc bén như đâm thủng hư không, mảnh mây to lớn này cũng dừng lại không tiến lên nữa.

- Tề Hoàng, chúng ta còn chưa có về đến Thiên Đài đấy, nếu ngươi không nhịn được, ta cũng không ngại để chúng Hoàng phán quyết đâu!

Giọng nói lạnh lẽo của Vũ Hoàng xuyên thấu hư không, những tầng mây kia vẫn cuồng loạn như trước, ở đó không thấy bất kỳ một bóng người nào, mà chỉ có một luồng sức mạnh chèn ép làm người ta nghẹt thở giống như có người đặt chân lên trên người bọn họ vậy, cảm giác rất đáng sợ.

- Lại là Tề Hoàng!

Trong con ngươi mọi người bắn ra một đạo hàn quang, lần này Tề Hoàng giống như có chút thua không chịu nổi thì phải, bị bọn họ đào thải chẳng lẽ còn muốn dựa vào thủ đoạn cứng rắn đối phó Thiên Đài hay sao.

- Ha ha, ta chỉ đến báo một tiếng, mười một vị đệ tử ưu tú của Thiên Đài, không biết có mấy người có thể sống sót!

Một giọng nói tràn ngập ý vị khiêu khích cuồn cuộn truyền đến, rơi vào trong tai tất cả mọi người, tầng mây lập tức lăn lộn điên cuồng, tự hội tụ thành một bóng người xông lên mây xanh, cuồn cuộn mà đi, trong nháy mắt đã biến mất không thấy nữa, từ đầu đến cuối mọi người đều không nhìn thấy bóng người kia là ai, nhưng giọng nói này xác thực là của Tề Hoàng.

- Uy hiếp!

Trong ánh mắt của tất cả đệ tử Thiên Đài đều bắn ra vẻ băng hàn, người Tề gia bị đào thải và bị tru diệt hết nên bây giờ Tề Hoàng mới tự mình đến chặn đường uy hiếp họ.

- Sau này gặp phải người Tề gia chúng ta không nên khách khí nữa, có thể giết liền giết!

Vũ Hoàng bình tĩnh nói một tiếng, sau đó đoàn người lại tiếp tục tiến lên,nên trong vùng hư không đó vẫn có thanh âm sát phạt lượn lờ như trước!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play