Tuyệt Thế Vũ Thần

Chương 1374 - Trái ôm phải ấp


...

trướctiếp

Lâm Phong nhìn thấy đối phương liều lĩnh công kích nhất thời con ngươi ngưng lại, trong ánh mắt lóe lên một tia điên cuồng, Ma vương bám thân, ma ảnh bất diệt, hắn sẽ không chết.


- Giết!


Hét lên một tiếng giận dữ, ma khí cuốn thành cơn gió lốc xông lên tận trời cao, chấn hồn phách, ma ảnh vị này phảng phất như Ma vương chân chính. Ầm! Hai cánh tay Tôn Chủ Thiên Long Thần Bảo đánh vào người Lâm Phong, áo giáp sắc bén đâm vào người hắn, nhưng toàn bộ sức mạnh như đều lọt vào trong ma ảnh, ma khí chuyển động cuồng loạn không ngớt, ma ảnh gào thét nổ tung, cũng cùng lúc này, Lâm Phong vung ra song quyền đánh lên người đối phương. Hai người vừa va chạm liền bật ra, thân thể Lâm Phong bị đẩy lùi lại, bay ra ngoài, ói ra một ngụm máu tươi, trên người máu me đầm đìa, nơi ngực dường như cũng có rất nhiều máu, ma ảnh cũng bị đánh cho nổ tung.


- Ma đạo thanh niên này tuy rằng cường thịnh hơn nhưng chung quy vẫn thất bại!


Ánh mắt mọi người rơi trên ngưòi Tôn Chủ Thiên Long Thần Bảo, trong lòng âm thầm cảm khái, Lâm Phong tuy mạnh nhưng chung quy vẫn là thất bại.


- Không.

.. Đột nhiên, Tôn Chủ Thiên Long Thần Bảo gào lên một tiếng không cam lòng cuối cùng, tiếng gào vừa dứt lập tức tiếng nổ ầm ầm vang tiếng, thân thể của hắn nổ tung hóa thành một màn mưa máu, biến mất trong hư không. Tình cảnh này khiến ý nghĩ của mấy người kia vừa xuất hiện liền ngưng lại, ngơ ngác nhìn một màn trước mắt, lập tức trái tim bọn họ bắt đầu nhảy lên.


- Chết rồi sao, Tôn Chủ Thiên Long Thần Bảo chết rồi, bị ma đạo thanh niên Tôn Vũ tầng hai chém chết!


Hình ảnh trước mắt quả thực đã thay đổi suy nghĩ của mọi người, Tôn Chủ Thiên Long Thần Bảo tu vi Tôn Vũ tầng bảy hơn nữa còn là Tôn Chủ; Lâm Phong, Tôn Vũ tầng hai mặc dù đỉnh cao, nhưng cũng chỉ là Tôn Vũ cấp thấp, thực lực này cách biệt bao nhiêu? Suy nghĩ bình thường sẽ là, Tôn Chủ, rống to một tiếng có thể đánh chết người Tôn Vũ tầng hai, một lần công kích có thể dễ dàng ép giết người Tôn Vũ tầng hai nhưng cuối cùng kết cục Lâm Phong chỉ bị thương còn Tôn Chủ Thiên Long Thần Bảo lại chết. Mà lúc này, Tiêu Vũ cùng với hai vị tuyệt thế mỹ nhân cũng đã giết hết những cường giả Thiên Long Thần Bảo khác, nhìn thi thể chất đầy đất, mọi người chỉ cảm thấy một trận run sợ, chết hết, Thiên Long Thần Bảo, thật sự bị bốn vị Tôn Vũ cấp thấp diệt sạch, cả một tiền trạm không còn một mống. Lại nhìn Lâm Phong, ma tu giết được Tôn Chủ vẫn chưa biểu hiện ra bất kỳ chút tâm ý hưng phấn nào, mà bắt đầu thu chiến lợi phẩm, để rất nhiều người rục rà rục rịch, những cường giả Thiên Long Thần Bảo Tôn này một đời thu gom được rất nhiều bảo vật phong phú thế nhưng nghĩ đến thực lực vô cùng chấn động của Lâm Phong bọn họ lại không dám sinh ra quá nhiều ý nghĩ, ma đạo thanh niên này nói giết liền giết, bất luận là Nhân Dục Thiên Đường hay là Thiên Long Thần Bảo, dường như chỉ cần là hắn không ưa thì liền ra tay chém giết, nói như vậy có kẻ nào dám đi trêu chọc chủng ma này.


- Ha ha, xem ra ta giết được tương đối nhiều.


Tiêu Vũ sảng khoái cười lớn, trong lúc Lâm Phong giết Tôn Chủ thi hắn đã chém được không ít cường giả Thiên Long Thần Bảo, luận về số lượng, khẳng định hắn giết được nhiều người hơn.


- Vậy thì thế nào, mỹ nhân cũng vẫn sẽ chăm sóc cho ta!


Trong con ngươi đen nhánh của Lâm Phong lộ ra ý cười nhàn nhạt, bước chân đi về phía Thu Nguyệt Tâm, Thu Nguyệt Tâm khẽ nhíu mày, trên người tỏa ra tình tâm ý, lạnh lùng nhìn chằm chằm Lâm Phong:


- Cút ngay!



- Mỹ nhân tính khí rất lớn!


Lâm Phong cao giọng cười to, bước chân hạ xuống, đi thẳng về phía Thu Nguyệt Tâm.


- Hàn nguyệt!


Thu Nguyệt Tâm quát một tiếng, phảng phất có một vòng hàn nguyệt bao vây đóng băng thân thể Lâm Phong lại. Ầm! Lâm Phong cường thế vung ra nắm đấm phá diệt hàn nguyệt, bước chân cuồng đạp, ma khí Hạo Đãng lăn lộn, nghiền nát tình ý. Mộng Tình nhìn động tác của Lâm Phong, trên dung nhan tuyệt mỹ mang theo nụ cười yếu ớt, cũng không có tiến lên ngăn cản hắn, gia hoả này ngày càng tệ, dĩ nhiên dám trêu ghẹo Nguyệt Tâm.


- Giết!


Tình ý trên người Thu Nguyệt Tâm tỏa ra càng ngày càng mạnh, một thanh kiếm đáng sợ hướng về phía Lâm Phong ám sát, lạnh lẽo đến tận xương.


- Diệt!


Lâm Phong nổ ra Sát Lục Ma Quyền phá diệt tất cả, không có bất kỳ sức mạnh nào có thể ngăn cản quả đấm của hắn. Lâm Phong cách Thu Nguyệt Tâm càng ngày càng gần, điều này để cho sắc mặt Thu Nguyệt Tâm trắng xám, khó coi đến cực điểm.


- Nữ nhân đẹp như này, tội gì phải như vậy!


Lâm Phong sang sảng cười to, bước từng bước về phía Thu Nguyệt Tâm, nghiền nát tất cả công kích hắn đã đến bên cạnh Thu Nguyệt Tâm, dang hai tay ra ôm Thu Nguyệt Tâm vào lòng.


- Ma tu này thì ra sắc như vậy, chẳng trách sẽ đối xử tốt với người của Lục Dục Tiên cung như vậy, còn hỏi hậu Y Nhân Lệ, sau đó lại chăm sóc Tuyết Bích Dao!


Mọi người thấy động tác của Lâm Phong thì lên tiếng nói, thực lực mạnh mẽ thì sẽ rất hung hăng, nhìn thấy mỹ nữ thì lại trực tiếp bước tới đùa giỡn. Thời khắc này mọi người không khỏi nhớ tới Lâm Phong đã chết, Thu Nguyệt Tâm có lẽ là nữ nhân của Lâm Phong đi, nếu như tên kia không chết, không biết bây giờ sức chiến đấu như nào, có thể chống đỡ được ma đạo thanh niên này hay không, hai người đều là nhân vật yêu nghiệt cấp độ đi, Thiên Long Thần Bảo và Tề gia điều động hai vị Vũ Hoàng, cùng với mấy cường giả, máu tươi lênh láng mới trục xuất được Lâm Phong. Đáng tiếc, Lâm Phong chết rồi, giờ lại có người bắt nạt nữ nhân của hắn. Người Thiên Đài trên người đều phóng thích hàn ý, hướng về phía Lâm Phong đánh giết, Thu Nguyệt Tâm còn muốn chống đối lại nghe thấy Lâm Phong hét lớn một tiếng trước mặt nàng:


- Thúc thủ chịu trói đi!


Thu Nguyệt Tâm chỉ cảm thấy da đầu run lên, lập tức một đôi bàn tay lớn ôm lấy nàng ôm khiến cho sắc mặt nàng trắng bệch, tình tâm ý trùng thiên.


- Giết!



- Nha đầu này, thật sự không nghe lời!


Lâm Phong nói khiến sát ý trên người Thu Nguyệt Tâm đột nhiên hơi ngưng lại, ánh mắt sững sờ ở nơi đó, thanh âm này quen thuộc cỡ nào, người này làm sao có thể quên. Đầu Lâm Phong kề sát mặt Thu Nguyệt Tâm rồi nói:


- Về sau đừng phóng thích loại tình ý này, ở đây ta có một quyển kinh thư, nàng cầm lấy mà tu luyện!


Lâm Phong nhét chiếc nhẫn trữ đồ vào tay Thu Nguyệt Tâm, lập tức thân thể nhanh chóng lùi về sau, cười nói:


- Mỹ nhân thơm ngát, khiến cho người ta cảm giác thật có dư vị!


Dứt lời, Lâm Phong quay về phía Mộng Tình nở nụ cười, thân hình nhanh chóng lấp loé rời đi, trong nháy mắt đã biến mất.


- Mộc Phong huynh thực sự rất diệu a!


Tiêu Vũ cười lớn một tiếng, lập tức tuỳ tùng đi theo Mộc Phong để lại người Thiên Đài sắc mặt lạnh lùng nhìn chằm chằm vào hai người vừa rời đi, tên kia tuy rằng giết người Thiên Long Thần Bảo nhưng lại làm càn hơi quá mức nhưng điều bọn hắn phẫn nộ nhưng không biết giờ khắc này nội tâm Thu Nguyệt Tâm đang nhảy nhót, là tên kia!


- Chúng ta đi thôi!


Mộng Tình tiến lên lôi kéo tay Thu Nguyệt Tâm cười nói. Thu Nguyệt Tâm nhìn thấy nụ cười trên mặt Mộng Tình, nói:


- Mộng Tình tỷ, tỷ đã sớm biết tên kia rồi sao?



- Hừm, trên người hắn có hơi thở của ta!


Mộng Tình đáp lại một tiếng, biết được Lâm Phong bình an trở về, các nàng cũng an tâm, hơn nữa, bây giờ Lâm Phong lại mạnh mẽ như vậy, có thể giết được Tôn Chủ cấp bậc của Thiên Long Thần Bảo. Nhìn mỹ nhân rời đi, rất nhiều người cảm thán trong lòng, tên Lâm Phong kia chết đi thực sự là đáng tiếc, phúc tiêu thụ mỹ nhân ân, như vậy hai tuyệt thế mỹ nhân sau khi hắn chết có thể sựa vào nhau, nếu như Lâm Phong còn sống trên đời thì tuyệt đối có phúc phận hiếm thấy, chỉ có thể trách Lâm Phong bạc mệnh. Đám người Thiên Đài dần dần rời đi, mà người của thế lực Vũ Hoàng lại lục tục đi đến.


- Tê Phượng núi, tỷ muội Phượng Huyên đã đến, tứ đại mỹ nữ của Bát Hoang Cảnh cũng chỉ còn Y Nhân Lệ chưa tới.


Mọi người nhìn thấy trên một dãy núi lại có thêm hai vị mỹ nhân tới, hai người Phượng Huyên và Phượng Linh.


- Cả hai chị em đều thật xinh đẹp, bây giờ không chỉ có Phượng Huyên kinh diễm tuyệt luân, Phượng Linh lớn lên cũng có dáng vẻ khuynh thành!


Rất nhiều người nhìn thấy Phượng Linh dần dần thành thục, đã trở thành dáng ngọc yêu kiều yểu điệu thục nữ, bộ ngực đầy đặn, trường bào sắc hồng rực lửa bó sát vào người cực kỳ nóng bỏng. Ước hẹn chúng Hoàng không chỉ có những thanh niên kinh tài tuyệt diễm kiêu hùng xuất hiện lớp lớp mà tương tự mỹ nữ cũng như mây khiến cho mọi người nảy sinh tâm ý. Nhân vật như Mộc Phong có thể xuất hiện bao nhiêu người? Tôn nhị giết Tôn Chủ, quá mạnh mẽ. ... ... Màn đêm dần dần buông xuống, khoảng cách tới ước hẹn chúng Hoàng lại gần thêm một bước, một ngọn núi cách ba mươi sáu ngọn núi rất xa, không có người ở, tất cả mọi người đều hội tụ tới ba mươi sáu ngọn núi kia nên bên này có vẻ yên tĩnh rất nhiều. Trong một động phủ, Lâm Phong ngồi khoanh chân, yên tĩnh tu luyện, thực lực của hắn vẫn còn một kỳ tăng trưởng, có rất nhiều nơi có thể tăng lên, đặc biệt là bí truyền dung hợp, nếu như có thêm ngộ ra, khi tới ước hẹn chúng Hoàng sẽ khiến cho thực lực của hắn cường thịnh hơn vài phần. Truyền đến tiếng bước chân soàn sọat, con ngươi Lâm Phong đột nhiên mở ra liền nhìn thấy hai bómg người thánh khiết mỹ lệ, trong con ngươi không khỏi lộ ra vẻ ôn nhu nụ cười, từng tia từng tia ma ý liền biến mất không còn tăm hơi như chưa từng tồn tại. Hai bóng người mỹ lệ này chính là Mộng Tình và Nguyệt Tâm. Đưa tay ra, Lâm Phong khôi phục lại diện mạo như cũ, cười đi về phía hai vị tiên tử, lập tức ôm hai người vào ngực. Mộng Tình và Thu Nguyệt Tâm đều dựa vào bả vai Lâm Phong, Thu Nguyệt Tâm hừ một tiếng khiến Lâm Phong nở nụ cười.


- Cái tên nhà ngươi, ngày càng tệ rồi!


Mộng Tình nhéo nhéo bên hông Lâm Phong để hắn cười khổ không thôi.


- Mỹ nhân trong ngực, há không chiếm tiện nghi!


Đầu Lâm Phong chuyển động, nhìn dung nhan Mộng Tình đẹp như tiên tử, lập tức hôn lên miệng nàng khiến Mộng Tình kêu ô ô, tên khốn này, vừa đến đã chiếm tiện nghi.


- Thơm quá!


Lâm Phong nở nụ cười khiến trên mặt Mộng Tình ửng đỏ.


- Vị mỹ nhân này cũng tới đây ta hôn!


Lâm Phong vừa nhìn về phía Thu Nguyệt Tâm cười nói, Thu Nguyệt Tâm hừ lạnh, xoay chuyển đầu nhưng Lâm Phong lại mạnh mẽ giữ đầu nàng lại, mạnh mẽ hôn xuống, Thu Nguyệt Tâm chỉ cảm thấy da đầu run rẩy, có chút choáng váng nhưng cũng có một loại cảm giác hạnh phúc không tên, nàng không giống Mộng Tình vẫn chưa làm chuyện nam nữ, đây vẫn tính là cử chỉ thân mật nhất đã cảm thấy thân thể mềm nhũn ra.


- Lưu manh!


Mộng Tình trừng mắt nhìn Lâm Phong một chút, tiên tử đỏ mặt, bị Lâm Phong trêu chọc liền nở nụ cười, nhưng có vẻ như sau khi lục dục thì bản thân mình tựa hồ cũng tốt hơn chút, loại cảm giác ôm ấp đề huề này thật đẹp, khiến trong lòng hắn cảm thấy như có dòng nước ấm chảy quá!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp