Tuyệt Thế Vũ Thần

Chương 1341 - Kiếm khí tái hiện


...

trướctiếp



- Tốc độ đoàn kỵ sĩ băng sư rất nhanh, qua chừng hai nén hương, đoàn kỵ sĩ đi đến một toà phủ đệ mênh mông, vây quanh cửa chính đại điện.


Mặc gia bên trong Hoàng Thành của băng sơn đế quốc cũng coi như gia tộc cường thịnh, nhưng vẫn như trước không thể so với Nạp Lan gia, vì vậy khi nhìn thấy đoàn kỵ sĩ băng sư giáng lâm, rất nhiều người đã thầm nói trong lòng, Mặc gia gặp nạn rồi, đương nhiên, cũng có thể Mặc gia sẽ chọn hi sinh Nhị công tử, Mặc Vân Diệt! Rất nhiều người đều đứng đằng xa quan sát, thân thể Lâm Phong và Y Nhân Lệ bay lên trời, hạ xuống trên một toà tháp cao cách Mặc gia khoảng ngàn mét, ngóng nhìn Mặc gia, nếu không phải Tĩnh Vân, hắn đương nhiên lười đi quản việc không đâu. Người của đoàn kỵ sĩ băng sư vẫn chưa công kích Mặc gia, mà giống như đang chờ đợi gì đó, lúc này, xa xa vang lên một tiếng hét giận dữ, bên trên vòm trời, một con yêu thú Băng Dực Tuyết Sư mạnh mẽ cuồn cuộn xuất hiện, cả người hùng sư như được hàn băng bao trùm, lộ ra khí thế uy nghiêm, giống như vương giả trong bầy yêu thú. Mà bầu trời trên đầu Băng Dực Tuyết Sư, có mấy đạo bóng người đang đứng, một thanh niên, cùng hai lão giả bảo vệ hắn, đoàn người đương nhiên biết rõ thân phận thanh niên đó, Nạp Lan Dục của Nạp Lan gia!


- Tên Mặc Vân Diệu kia cũng thực sự kích động, lại dám vì nữ nhân mà động thủ với Nạp Lan Dục, hiện tại, sợ phải xong đời rồi!


Rất nhiều người nghị luận trong bóng tối.


- Nổ ra!


Thanh niên đứng bên trên Băng Dực Tuyết Sư, lười nhác phun ra một đạo thanh âm, hùng sư dưới hạ không gào thét, đạp lên đại địa, cuồn cuộn chạy về phía trước, tiếng vang ầm ầm ầm đáng sợ truyền tới, cửa lớn cùng với vách tường Mặc gia bị đánh nứt toàn bộ, bị đoàn kỵ sĩ băng tuyết đạp thành bụi phấn. Mà hầu như đồng thời, bên trong Mặc gia, có một nhóm bóng người đi về phía bên này, trong con ngươi một vài lão giả phía trước đều mang theo vẻ kính sợ, mà phía trước nhất, có hai người bị Tỏa Liên buộc chặt bị áp giải tiến lên, thấy cảnh này, mọi người hiểu rõ trong lòng, xem ra Mặc gia định hi sinh Mặc Vân Diệu. Nhưng mà, khi ánh mắt Lâm Phong nhìn thấy nữ tử mỹ lệ bị trói buộc, con ngươi mãnh liệt phóng ra một đạo phong mang.


- Tĩnh Vân!


Lâm Phong khẽ run trong lòng, vẫn gương mặt sạch sẽ mỹ lệ như trước, thiếu nữ đơn thuần ngày xưa đã thành thục hơn không ít, tựa hồ càng thêm có ý vị, tuy nhiên giờ khắc này sắc mặt Tĩnh Vân lại mang theo một tia trắng xám, bị trói chỗ đó, nàng làm sao dễ chịu được.


- Bằng hữu của ngươi?


Y Nhân Lệ thấp giọng hỏi Lâm Phong.


- Ừm.


Lâm Phong gật gật đầu, Tĩnh Vân xem như một vị hồng nhan tri kỷ gặp sớm nhất sau khi mình đến thế giới này, hắn sao quên được, Đoàn Phong và Tĩnh Vân, hai tỷ muội ngày xưa cùng đi ra ngoài du ngoạn, bây giờ lại chỉ nhìn thấy Tĩnh Vân, cũng không biết Đoàn Phong thế nào.


- Ta đi xử lý.


Lâm Phong quay sang nói với Y Nhân Lệ một câu, sau đó thân hình lấp loé biến mất trong nháy mắt. Lúc này, Nạp Lan Dục đứng trên hư không, quan sát người Mặc gia phía dưới, trong ánh mắt băng hàn lãnh ngạo, hắn lại bị Mặc Vân Diệu đánh. Lòng người Mặc gia run rẩy, Nạp Lan Dục gia hoả này ngay cả Băng Dực Tuyết Sư cũng mang đến, con yêu thú này là một Yêu Tôn, hơn nữa còn là Yêu Tôn cấp ba, thực lực đáng sợ.


- Nạp Lan thiếu tướng quân, Mặc Vân Diệu đắc tội với Nạp Lan thiếu gia, tội đáng muôn chết, Mặc gia đồng ý giao hắn cho thiếu tướng quân tùy ý xử trí.


Lúc này, một vị lão nhân cầm đầu mở miệng nói, hắn là đại gia gia của Mặc Vân Diệu, bây giờ Mặc gia do hắn điều hành, tên khốn Mặc Vân Diệu này trêu chọc gây ra hoạ lớn ngập trời như vậy cho gia tộc, đáng chết.


- Xuống!


Nạp Lan Dục lạnh lùng nói, Băng Dực Tuyết Sư hạ xuống trước mặt đoàn người Mặc gia, đôi mắt lạnh lẽo của Nạp Lan Dục nhìn chằm chằm Mặc Vân Diệu.


- Ta đã nói từ lâu, ta sẽ để ngươi không biết rằng mình chết như thế nào, gia tộc của ngươi, cũng phải ngoan ngoãn đưa ngươi ra, hiện tại, ngươi nói một chút, cần mạng, hay cần nữ nhân!



- Nạp Lan Dục, Tứ thiếu gia Nạp Lan gia, bên trong những người cùng thế hệ của Nạp Lan gia, thực lực kém cỏi nhất, tu vi Thiên Vũ tầng bốn, suốt ngày ỷ vào thế lực gia tộc diễu võ dương oai, Nạp Lan Dục, ngươi chính là một tên bại hoại!


Mặc Vân Diệu tuy bị xích sắt ràng buộc, nhưng trên khuôn mặt tuấn tú vẫn lộ ra vẻ xem thường đối phương, không chút khách khí nhục nhã.


- Được, rất tốt!


Nạp Lan Dục cũng không tức giận, đôi mắt lạnh giá, sau đó ánh mắt nhìn về phía Tĩnh Vân một bên, liếm liếm miệng.


- Ta ở ngay trước mặt ngươi nhục nhã nữ nhân của ngươi, xem ngươi có giống như chó vẫy đuôi cầu xin ta hay không.


Nói xong, Nạp Lan Dục đi đến phía Tĩnh Vân, cười khẩy nói.


- Không làm nữ nhân của ta, ta sẽ để ngươi dễ chịu!



- Súc sinh, buông nàng ra!


Mặc Vân Diệu nổi giận gầm lên một tiếng, bất quá Nạp Lan Dục tựa hồ rất hưởng thụ phản ứng như thế này của hắn.


- Đại gia gia, ông nội ta cùng cha mẹ ở Mặc gia thế nào, trong lòng ngươi rõ ràng hơn so với ta, bây giờ, ta tuy đắc tội Nạp Lan gia, ngươi muốn hi sinh ta, ta cam nguyện bị phạt, nhưng mà Tĩnh Vân, nàng và Mặc gia chúng ta một chút liên quan cũng không có, cầu ngươi buông tha cho nàng.


Mặc Vân Diệu cầu xin Mặc gia chủ.


- Ngươi câm miệng cho ta!


Mặc Dương Phong quát lạnh một tiếng, thời khắc sống còn của gia tộc, hắn sao lại quan tâm sinh tử của một nữ nhân.


- Ha ha.


Nạp Lan Dục nhàn nhạt cười nhìn Mặc Dương Phong.


- Mặc lão gia chủ, nếu ta muốn làm gì, ngươi sẽ không ngăn cản đâu đúng không?



- Tất cả tùy ý Nạp Lan thiếu gia xử trí.


Mặc Dương Phong cung kính nói, trước mặt Nạp Lan gia cường thế, hắn nhất định phải khuất phục.


- Vậy nếu như ta muốn Mặc gia chủ tự mình cởi quần áo của nữ nhân này xuống thì thế nào?


Trong con ngươi Nạp Lan Dục lướt qua thần sắc tà ác, dám đắc tội hắn, dù Mặc Vân Diệu, hay Tĩnh Vân, hoặc người Mặc gia, toàn bộ đều chuẩn bị thân bại danh liệt. Thần sắc Mặc Dương Phong cứng đờ, phi thường không dễ nhìn, Nạp Lan Dục muốn thanh danh của hắn mất hết.


- Ta đương nhiên sẽ vâng theo sắp xếp của Nạp Lan thiếu gia!


Mặc Dương Phong đáp lại nói, trước gia tộc, tất cả đều có thể hi sinh.


- Vậy sao ngươi còn không động thủ!


Nạp Lan Dục tà ác nói. Mặc Dương Phong bước chân cứng ngắc, lập tức chậm rãi đi tới chỗ Tĩnh Vân.


- Mặc Dương Phong, ngươi tên súc sinh kia!


Mặc Vân Diêu mắt ửng hồng, rít gào quát, nhìn dung nhan mỹ thể đã mang một màu trắng xám, hắn cảm giác đau đến không muốn sống.


- Tĩnh Vân, ta có lỗi với nàng!



- Không trách ngươi, do mạng của ta không tốt!


Trong mắt Tĩnh Vân có từng tia từng tia hơi nước, khẽ lắc đầu nhìn Mặc Vân Diệu, nhìn Mặc Dương Phong đi tới bên người, đôi mắt nàng hơi nhắm lại, nhớ tới trong đầu, nhưng chỉ có hình ảnh thanh niên tuấn lãng nở nụ cười xán lạn ở Hắc Phong Lĩnh ngày xưa, thiếu niên cầm kiếm, vung kiếm hát vang, một đường khinh cuồng tiến lên, bây giờ, không biết hắn thế nào! Bàn tay Mặc Dương Phong chậm rãi dò tới trên người Tĩnh Vân, hắn nét mặt già nua hơi có chút đỏ ửng.


- Dừng tay!


Lúc này, một đạo tiếng vang lanh lảnh truyền tới, khiến Mặc Dương Phong tay hơi cứng đờ, sau đó, đoàn người chỉ nhìn thấy một thanh niên chậm rãi đi vào trong đám người. Cơ thể Tĩnh Vân hơi run rẩy, sau đó đôi mắt xinh đẹp mở ra, ấn vào mí mắt, nụ cười xán lạn kia vẫn như trước, giống như hình ảnh vừa hiện lên trong đầu khi nãy. Nước mắt chậm rãi trượt xuống, Tĩnh Vân hơi rưng rức khóc, nàng không nghĩ khi mình đã đến Cửu U thập nhị quốc, lại còn có thể gặp gỡ hắn.


- Hắn tựa hồ càng có mị lực, hơn nữa, ánh mắt xán lạn càng thêm thâm thúy!


Môi Tĩnh Vân khẽ nhúc nhích, cũng không biết nên nói cái gì cho phải, nàng cho rằng mình sẽ yêu Mặc Vân Diệu, nam nhân vì mình mà trả giá tất cả, nhưng vừa này khi hắn xuất hiện, nàng biết, nàng vẫn không thể buông xuống nam nhân này, tuy rằng, nàng không đi tranh thủ, nàng cũng không tư cách đi tranh thủ, nhưng tâm sẽ không lừa gạt mình. Lúc này Lâm Phong đã dỡ xuống ngụy trang của mình, lộ ra khuôn mặt vốn có, trên mặt mang theo nụ cười xán lạn, nhìn thiếu nữ trước mắt. Mọi người xung quanh đều có chút kỳ quái nhìn thanh niên vừa xuất hiện, hình như, hắn quen biết với Tĩnh Vân. Nhìn Lâm Phong đi về phía Tĩnh Vân, Mặc Dương Phong nhíu nhíu mày, lạnh lùng nói:


- Các hạ, ngươi nên đứng lại đi!


Lâm Phong khẽ ngẩng đầu, nhìn về phía Mặc Dương Phong, nói:


- Tĩnh Vân, nàng là người của Mặc gia?



- Không phải!


Mặc Dương Phong lạnh nhạt nói.


- Ta cho ngươi một cơ hội, hiện tại, thả Tỏa Liên ra cho Tĩnh Vân, đồng thời, quỳ xuống xin lỗi!


Lâm Phong lạnh lùng nói một tiếng:


- Cơ hội, chỉ có một lần!


Mặc Dương Phong nghe thấy Lâm Phong nói thế giật mình, tựa hồ giống như đang nghe chuyện cười, không chỉ có hắn, ngay cả những người khác cũng cảm thấy Lâm Phong có chút buồn cười, quỳ xuống xin lỗi?


- Người trẻ tuổi, ngươi nắm giữ tu vi Tôn Vũ tầng một cũng khá không dễ, hiện tại, lập tức, cút!


Trong con ngươi Mặc Dương Phong tỏa ra hàn mang, cực kỳ lạnh lẽo, bởi vì chuyện của Nạp Lan gia, hắn vốn đủ phiền rồi, không muốn lại ngày càng rắc rối, lại nói không biết lai lịch của Lâm Phong thế nào, hắn cũng mặc kệ một tên Tôn giả trẻ tuổi.


- Tôn Vũ tầng một, gia hoả này mới bao nhiêu tuổi, thế nhưng lại là một vị Tôn giả!


Trong lòng mọi người kinh ngạc, bất quá Mặc Dương Phong tu vi là Tôn Vũ tầng ba, Tôn Vũ tầng một, tựa hồ vẫn còn có chút không đáng chú ý.


- Dùng bằng hữu của ta để xin tha thứ cho gia tộc ngươi, rất tốt!


Lâm Phong chậm rãi bước rới, trong khoảnh khắc, một luồng sát ý ép người lan tràn ra, sắc bén khôn cùng, khiến con ngươi Mặc Dương Phong sững lại, sát ý thật cường thịnh, phảng phất như có kiếm khí mạnh mẽ hòa vào trong đó.


- Đã cho ngươi cơ hội rồi!


Trong con ngươi Lâm Phong giống như phóng ra một đạo kiếm quang óng ánh, sát phạt mọi thứ, vô pháp vô thiên.


- Xì, xì.


. . Ầm! Kiếm khí ngập trời gào thét vu không, điên cuồng xông tới phía Mặc Dương Phong, nhưng mà bước tiến của Lâm Phong vẫn không nhanh không chậm như trước, bước ra từng bước một, giống như kiếm ý ngập trời này bất quá cũng chỉ như hạ bút thành văn, mỗi một bước bước ra, cũng làm cho Mặc Dương Phong có một loại bị ảo giác vạn kiếm xuyên tim.


- Phốc.


. . Bước chân Mặc Dương Phong hơi lui xuống, trong lòng giống như nhấc lên phong ba sóng lớn, vô cùng tức giận, xem ra hắn không chỉ đắc tội một mình Nạp Lan gia rồi, thanh niên này cũng không phải hiền lành gì, tu vi Tôn Vũ tầng một thời điểm đạp bước thế nhưng đem lại cho hắn một cảm giác nghẹt thở ngột ngạt, phảng phất như bất cứ lúc nào cũng có thể chết dưới kiếm hắn.


- Cút!



- Ầm ầm!


Kiếm khí ngập trời khiến cho bước chân Mặc Dương Phong phải lùi lại, sắc mặt trắng xám! Trong đôi mắt đẹp của Tĩnh Vân lộ ra thần sắc kinh ngạc, môi khẽ nhúc nhích, con ngươi không chớp nhìn chằm chằm Lâm Phong, thiếu niên ngày xưa từ Tuyết Nguyệt đi ra, đã cường thịnh đến mức độ này rồi sao!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp