- Hoàng Thành Băng sơn đế quốc, đám người đông đúc qua lại bên trong phố lớn ngõ nhỏ, tinh thần phấn chấn phồn thịnh, có chí tiến thủ.
Giờ khắc này, trên một đại đạo tinh xảo, một đôi thanh niên nam nữ đang đi bộ, nhìn nhìn những người không giống nhau xung quanh, dẫn tới sự chú ý của không ít người. Nguyên nhân bởi vì đôi thanh niên này đều có khí chất phi phàm, nam tử con ngươi thâm thúy, đen kịt như mực, tinh khí nội liễm, nhìn không thấu tu vi thế nào, đương nhiên, dù vậy, thanh niên này đi trước mặt cô gái kia, những vẫn có vẻ hơi ảm đạm, đại đa số người quay đầu lại nhìn, hầu như đều nhìn cô gái kia. Ngũ quan xinh xắn, dung nhan hoàn mỹ, mái tóc đen suôn dài như thác nước tùy ý thả trên bả vai, đôi mắt liếc mắt nhìn liền có thể khiến người ta cảm thấy kinh tâm động phách mang theo nhợt nhạt nhu tình như nước, kéo tay người thanh niên kia, rúc vào trên thân nam nhân, làm không biết bao nhiêu người chết tâm. Đôi trai gái này đương nhiên là Lâm Phong cùng với một trong tứ đại mỹ nhân Bát Hoang Cảnh, Y Nhân Lệ ngụy trang tướng mạo, trong nháy mắt cách ngày thần điện mở ra dư lại mười mấy ngày, những ngày qua bọn họ đặt tình cảm với sơn thủy bên trong lục dục, trải nghiệm nhân sinh cực lạc, đồng thời cũng du lịch trong thành thị, xem phồn hoa khắp thế gian, tìm hiểu cuộc sống của nhân gian, luận tinh thần, hay tình dục, đều triệt để phóng túng, thả lỏng, thậm chí chuyện tu luyện cũng quên sạch sành sanh. Từ xưa hồng nhan vốn họa thủy, dù kiếp trước hay kiếp này đều như vậy, người trong thiên hạ ai có thể không thích chưng diện, tu sĩ võ đạo, chấp nhất với vũ, nhưng cũng yêu mỹ nhân, Lâm Phong không biết đã cảm nhận được bao nhiêu ánh mắt sắc bén đố kị, khiến trong lòng hắn cảm thán mị lực của yêu tinh đang rúc vào người mình thật lớn, nhưng mà bởi vì khí chất của hắn, cũng không có ai dám làm gì hắn, hắn ngược lại cũng không cần bận tâm.
- Đồng dạng là đế quốc trung phẩm, võ tu nơi này cường thịnh hơn một chút so với đa số đế quốc ở Càn Vực Thiên Trì!
Trong lòng Lâm Phong thấp giọng nói, rất nhiều đế quốc ở Càn Vực, cũng đồng dạng đều là đế quốc trung phẩm, bất quá bởi vì vị trí địa lý, thực lực của đa số người ở Càn Vực yếu hơn so với băng sơn đế quốc. Dù sao, băng sơn đế quốc thuộc về băng tuyết đại đế quốc trong Cửu U thập nhị quốc, trong hoàn cảnh lớn thế này, cùng cường giả ngoại giới tiếp giáp mật thiết hơn, võ đạo đương nhiên cũng cường thịnh hơn, Lâm Phong suy đoán, trung phẩm đế quốc này có lẽ có nhân vật cấp bậc Tôn Chủ tọa trấn. Loại ý nghĩ này sinh ra, cũng làm cho Lâm Phong cảm thán trong lòng, thời gian hắn ở Càn Vực, tuy cũng là một nhân vật đủ nặng nhẹ, nhưng giờ ra ngoài gần mấy năm, tới những địa vực còn mạnh hơn Càn Vực, hắn lại sinh ra một loại cảm giác cao ngạo, toàn bộ băng sơn đế quốc, người có thể cùng hắn tranh đấu, phỏng chừng cũng không quá nhiều, mà lấy thực lực của hắn hôm nay nếu như về Càn Vực, đủ để ngạo thị một mảnh cương vực, tất cả, giống như một giấc mộng. Đương nhiên, Lâm Phong đương nhiên không thể chỉ thoả mãn với những thứ đó, một chút thành tựu ấy, nhìn về Cửu Tiêu đại lục cùng với Thánh Thành Trung Châu thần bí kia, có lẽ hắn cũng không tính cái gì.
- Nam nhân, chỉ còn lại mười mấy ngày, sau này ta không ở bên cạnh ngươi, ngươi sẽ hoài niệm quãng thời gian này chứ?
Y Nhân Lệ khẽ ngẩng đầu, cười nhìn Lâm Phong.
- Ngươi nói xem.
. . Yêu tinh! Lâm Phong nhìn khuôn mặt kia, tận tình với dục, bên trên da thịt như nước của Y Nhân Lệ phảng phất như đang có một vòng ánh sáng quấn quanh, càng thêm mị lực. Y Nhân Lệ cười duyên một tiếng, sau đó lại nói:
- Cũng may trước đó để ngươi giải quyết những gia hỏa đáng ghét đó, nếu không thì, nữ yêu tinh kia cũng sẽ không mặc cho chúng ta tự do phóng túng như vậy!
- Tuyết Chủ, nàng đến cùng vì cái gì?
Lâm Phong thấp giọng.
- Ta cũng không biết, có lẽ vì bí mật bên trong thần điện băng tuyết đi, dù sao, ngay cả bản thân yêu tinh kia cũng chưa từng bước vào bên trong thần điện băng tuyết!
- Tuyết Chủ cũng chưa từng đi vào?
Lâm Phong hơi sững lại, Tuyết Chủ Vũ Hoàng, mặc dù ngày xưa nàng không thể đi vào thần điện, nhưng sau khi bước vào Vũ Hoàng, ai có thể ngăn trở nàng, vì sao lại vẫn chưa đi vào thần điện?
- Có lẽ việc này có quan hệ với đại lục huyền bí kia, Cửu U thập nhị quốc đã tồn tại từ thời kỳ viễn cổ, mà mười hai thần điện, vẫn luôn tượng trưng cho Cửu U thập nhị quốc, thần bí, mạnh mẽ, trong đó giống như có quy tắc kỳ lạ, mặc dù Vũ Hoàng, cũng không vào được!
Bên trong đôi mắt đẹp của Y Nhân Lệ lướt qua ánh sáng khác thường, rốt cuộc thần điện có gì, nàng không thể biết được.
- Tồn tại giống như Mệnh Vận Thành sao?
Trong lòng Lâm Phong khẽ run lên, Mệnh Vận thành, địa phương ngay cả Vũ Hoàng thậm chí đại đế đều kiêng kỵ, hắn mang máng còn nhớ người tiên tri đã từng để lại cho hắn một ấn ký, nói cho hắn, sau này nếu như muốn tới Thánh Thành Trung Châu, đi tới Mệnh Vận thần điện tìm ông ta, chuyện thu hắn làm đệ tử, vẫn hữu hiệu như trước.
- Thánh Thành Trung Châu!
Lâm Phong lẩm bẩm nói nhỏ, tất cả, đều chỉ về Thánh Thành Trung Châu, có lẽ chỉ có đến đại lục trung tâm kia, hắn mới sẽ biết tất cả nhưng chuyện đã xảy ra. Thần điện băng tuyết, Mệnh Vận thần điện, cả hai, đều gọi thần điện!
- Oanh, ầm ầm ầm!
Đại địa đột nhiên chấn động, trên đường phố khá yên tĩnh, đột nhiên có tiếng bước chân không ngừng vang lên, như từng đạo từng đạo sấm rền nổ vang, đặc biệt chói tai. Phía sau, một nhóm người mặc áo giáp đạp trên lưng băng tuyết hùng sư, phi nhanh trên con đường lớn, người người đều tránh ra. Lâm Phong cùng Y Nhân Lệ lui mấy bước về phía sau tránh ra, tuy rằng bọn họ không thích tác phong của đám người đó, nhưng chuyện như vậy cũng lười can thiệp vào, mỗi một địa vực, đều có quy tắc riêng của bọn họ. Băng tuyết hùng sư bước qua từ bên cạnh Lâm Phong, uy vũ bất phàm, người qua đường cũng đều tách ra rất xa, tựa hồ biết thân phận những người này không hề tầm thường.
- Một mỹ nhân a!
Lúc này một thanh âm truyền tới, bên trên một con băng tuyết hùng sư đột nhiên có một bàn tay lớn duỗi ra, muốn bắt lấy Y Nhân Lệ. Y Nhân Lệ vẫn đứng yên ở đó, thậm chí nụ cười trên mặt cũng chưa từng thu lại, chuyện như vậy, đương nhiên nên cho kỵ sĩ bảo vệ nàng ra sức. Lâm Phong cau mày, bước chân hơi đạp xuống, một tiếng vang ầm ầm truyền tới, thân thể giáp sĩ kia cùng với băng tuyết hùng sư đồng thời bay lên, sau đó mạnh mẽ rơi xuống đất, hơi giãy dụa, sau đó liền triệt để không còn hơi thở, một tên Thiên Vũ, quá yếu đuối trước mặt Lâm Phong. Băng tuyết hùng sư chớp mắt từ bên người Lâm Phong tấn công tới, sau đó tiếng chân lăn lộn, có mấy con hùng sư xoay người lại, ánh mắt lạnh lùng của thân ảnh cưỡi trên nó xuyên thấu qua áo giáp phóng về phía Lâm Phong, sau đó lạnh lùng nhìn lướt qua đồng bạn vừa chết kia, sau đó đổi hướng rời đi, hiển nhiên bọn họ cũng hiểu rõ Lâm Phong khó đối phó, chỉ có thể trách đồng bạn của bọn họ tay không sạch sẽ, đáng chết, trêu chọc cũng không chịu nhìn kỹ đối tượng, không phải người nào cũng đều có thể động vào. Trong nháy mắt, đoàn kỵ sĩ băng tuyết hùng sư bỏ đi, biến mất trên đường phố.
- Hô.
. . Người trẻ tuổi, lá gan của ngươi thật lớn, đoàn kỵ sĩ băng sư ngươi cũng dám giết! Lúc này, một tên lão giả Thiên Vũ đi tới trước người Lâm Phong, khẽ lắc đầu một cái, tựa hồ đang cảm thán Lâm Phong cả gan làm loạn.
- Đoàn kỵ sĩ băng sư rất lợi hại phải không?
Y Nhân Lệ cười hỏi một tiếng, đừng nói một đoàn kỵ sĩ, nếu như nam nhân này nổi giận, thủ đô đế quốc trung phẩm này cũng sẽ long trời lở đất.
- Nữ oa tử ngươi không biết, đoàn kỵ sĩ băng sư là đoàn kỵ sĩ của gia tộc Nạp Lan tướng quân ở băng sơn đế quốc, mà trong băng sơn đế quốc, ngoại trừ hoàng gia ra, không có ai dám động vào, Mặc gia cũng coi như một trong những đại gia tộc cực kỳ cường thịnh trong Hoàng Thành, nhưng bây giờ bởi vì trêu chọc một nhà Nạp Lan tướng quân, sợ sẽ gặp phải tai ương ngập đầu.
Lão nhân khẽ lắc đầu, dưới cái nhìn của hắn, vừa nãy nếu không phải do đoàn kỵ sĩ băng sư đang bận chạy tới Mặc gia, sẽ không dễ dàng buông tha cho hai người Lâm Phong như vậy.
- Nếu Nạp Lan gia đáng sợ như vậy, sao Mặc lại phải đi trêu chọc?
Y Nhân Lệ cười hỏi một tiếng, không có việc làm cũng tùy ý cùng lão nhân tán gẫu hai câu.
- Hồng nhan vốn họa thủy, có lẽ bởi vì nữ nhân, thiếu tướng quân Nạp Lan vừa ý nữ nhân Nhị công tử Mặc gia yêu thích, mà cô gái kia tựa hồ sớm có tình cảm với Nhị công tử Mặc gia, Nhị công tử Mặc gia bởi vì chuyện này mà đắc tội Nạp Lan gia, thậm chí ta còn nghe nói đã đánh thiếu tướng quân Nạp Lan, bây giờ đoàn kỵ sĩ băng sư này cũng điều động, Mặc gia phải gặp nạn rồi.
Lão trượng lắc đầu nói, tự cảm thấy có chút đáng tiếc, Nhị công tử Mặc gia so với thiếu tướng quân Nạp Lan kia ưu tú hơn, người cũng không tồi, nhưng lại không có bối cảnh mạnh mẽ như người ta.
- Nữ nhân kia nhất định rất đẹp đi!
Y Nhân Lệ cười yếu ớt nói, nói xong ngẩng đầu liếc mắt đưa tình với Lâm Phong, khiến Lâm Phong không biết nói gì, có thể đẹp đến cấp bậc như Y Nhân Lệ này, chắc không có khả năng lắm.
- Tĩnh Vân tiểu thư nàng xác thực phi thường đẹp, bất quá so với cô nương ngươi, khoảng cách không hề nhỏ!
Lão trượng chậm rãi nói, lại làm cho con ngươi Lâm Phong đột nhiên sững lại.
- Lão trượng, ngươi nói cô gái kia tên gì?
- Tĩnh Vân.
- Tĩnh Vân!
Trong đầu Lâm Phong hiện lên một thân ảnh thiếu nữ yên tĩnh, nhiều năm không gặp, Tĩnh Vân ra ngoài du ngoạn,nhưng lại đi tới nước phụ thuộc băng sơn đế quốc của Cửu U thập nhị quốc sao, đương nhiên, cũng có thể là cùng tên.
- Đa tạ lão trượng, chúng ta đi!
Lâm Phong lôi kéo Y Nhân Lệ thân hình lấp loé, vù một đạo tiếng vang truyền tới, lão trượng chỉ cảm thấy râu tóc tung bay, giống như cuồng phong gào thét vừa đi qua, nháy mắt trong lúc đó, hắn liền chỉ nhìn thấy hai đạo tàn ảnh xuất hiện ở nơi xa xôi, trong lòng không khỏi mạnh mẽ run lên, ánh mắt cứng ngắc ở nơi đó!
- Hô.
. . Bình phục rung động trong lòng, lão trượng phun ra một ngụm khẩu khí, lắc đầu cười khổ:
- Xem ra nhãn lực lão đầu không tốt rồi!
Rất nhanh, Lâm Phong và Y Nhân Lệ truy đuổi đến phía trước đoàn kỵ sĩ băng sư, mỗi một bước bước ra đều theo sát bọn họ.
- Nam nhân, sẽ không phải nữ nhân của ngươi chứ hả?
! Y Nhân Lệ đôi mắt u oán nhìn Lâm Phong.
- Một vị bạn của tốt vô cùng, đã từng là đồng môn, cùng chung hoạn nạn!
Lâm Phong đáp lại một tiếng.
- Hừ!
Y Nhân Lệ yêu kiều hừ một tiếng, hơi bĩu môi, cũng như có mấy phần ghen tuông, tuy nhiên Lâm Phong lại chỉ cười cười nhìn nàng, cũng không lên tiếng an ủi.
- Ngươi đang cười đấy!
Y Nhân Lệ đôi mắt như nước.
- Có thể làm cho Y Nhân tiên tử ghen vì ta, ta cảm thấy rất tự hào, đương nhiên phải cười rồi!
Lâm Phong cười nói, quan hệ của hắn cùng Y Nhân Lệ phi thường đặc thù đi, cùng vui với lục dục, hưởng nam nữ ân ái, nhưng lại là phu thê trăm ngày, thế nào cũng cảm thấy hơi mộng ảo!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT