- Vô Địch Tôn chủ, bọn họ hạn chế tiếp cận với Vũ Hoàng, trong Bát Hoang Cảnh to lớn, số lượng của Vô Địch Tôn chủ, so với Vũ Hoàng còn ít hơn, có thể thấy được sự ít ỏi của Vô Địch Tôn chủ, nếu không phải bởi vì Lâm Phong tay cầm Thiên Kiếm, Tề gia, cũng sẽ không để cho Vô Địch Tôn chủ Tề Thiên Hành tự thân xuất mã.


Ánh mắt Lâm Phong nhìn chằm chằm Tề Thiên Hành, lấy năng lực khống chế của Tề Thiên Hành đối với hàm nghĩa không gian, muốn chạy, hắn không thể chạy nhanh hơn đới phướng, cho dù dựa vào sát na trường bào hắn có thể làm được lấp loé trong nháy mắt, nhưng đối với phương chỉ cần đạp bước xuống hư không, có thể lấp lóe không biết bao xa, muốn chiến đấu, hắn ngoại trừ Thiên Kiếm ra, không có bất kỳ thứ gì có thể dựa dẫm nữa, thực lực chênh lệch quá to lớn. Lần này, nguy cơ tử vong thực sự, từ sau khi lấy được Thiên Kiếm, Lâm Phong đã rất lâu không có cảm giác nguy hiểm mãnh liệt như thế.


- Thiên Kiếm, chỉ có thể dựa vào ngươi rồi!


Lâm Phong cùng Thiên Kiếm tâm niệm giao lưu, trong miệng phun ra một thanh âm:


- Tru diệt hắn!



- Ong ong!


Tiếng nói của Lâm Phong hạ xuống, một đạo lôi mang loá mắt xẹt qua hư không, đánh giết tới phía Tề Thiên Hành, Thiên Kiếm gào thét giận dữ xông tới, xuyên thấu hư không, trong nháy mắt hạ xuống trước người Tề Thiên Hành, tựa hồ nghe hiểu lời nói của Lâm Phong, muốn tru diệt Tề Thiên Hành.


- Thanh kiếm này thật khủng khiếp!


Đoàn người thầm nói trong lòng, Thiên Kiếm cường thịnh không thể nghi ngờ, nếu như không có Vô Địch Tôn chủ ra tay, cho dù dựa vào Hoàng khí muốn tru diệt Lâm Phong cũng khó khăn, thời điểm trong Tuyết Nguyệt, một vị Tôn chủ của Tề gia cùng Hoàng khí đồng thời bị Thiên Kiếm tiêu diệt là một ví dụ rất tốt, Tề gia điều động Vô Địch Tôn chủ, cũng bất đắc dĩ mà thôi.


- Khóa!


Bàn tay Tề Thiên Hành run lên, đánh giết về phía trước, ngay lập tức hư không trước người hắn vắt ngang từng sợi từng sợi hoa văn phong tỏa, đây là sức mạnh Thánh văn không gian, phong tỏa toàn bộ hư không trước người.


- Ầm!


Thiên Kiếm va chạm xông đến, uy lực đáng sợ chấn động đến mức hư không lay động, uy lực tịch diệt khuếch tán về bốn phương tám hướng, nơi Thiên Kiếm oanh kích lên Thánh văn, xuất hiện từng đạo từng đạo vết nứt đen kịt.


- Xì, xì.


. . Tiếng vang phá diệt truyền tới, không gian Thánh văn Tỏa Liên cũng muốn bị Thiên Kiếm phá tan, không thể ngăn cản, trong kiếm ẩn chứa hàm nghĩa sức mạnh, tương tự như cực hạn hàm nghĩa.


- Vũ khí có mạnh hơn nữa, không người nào có thể khống chế, cũng dư thừa!


Tề Thiên Hành lạnh lẽo nói, bàn tay trong nháy mắt thu hồi, sau đó điên cuồng ngưng tụ thành dấu ấn kỳ lạ.


- Răng rắc!


Thánh văn Tỏa Liên phá nát, Thiên Kiếm giết tới chỗ Tề Thiên Hành, tựa như phải nuốt lấy hắn.


- Trục xuất!


Hai tay Tề Thiên Hành đột nhiên thả ra, trước mặt hắn xuất hiện một hang động hắc ám thâm thúy, trong đó, lộ ra từng cỗ từng cỗ khí tức vĩnh hằng hiu quạnh, không gian hư ảo.


- Xì.


. . Thiên Kiếm lóe lên một cái rồi biến mất, đi vào bên trong hư ảo, sau đó vết nứt kia liền khép kín lại, Thiên Kiếm, biến mất trong tầm mắt của mọi người, bị Tề Thiên Hành trục xuất đến bên trong không gian hư ảo.


- Trục xuất rồi!


Lâm Phong thần sắc cứng đờ, hư không gian, công kích của Vô Địch Tôn chủ, có thể xuyên thủng không gian, thật đáng sợ, Thiên Kiếm, bị trục xuất sao?


- Xì!


Một đạo uy lực hủy diệt đột nhiên phóng thích, khiến đôi mắt của Tề Thiên Hành hơi sững lại, sau đó đột nhiên đạp bước hư không, thân thể biến mất, chớp mắt khi hắn rời đi, một thanh kiếm hào quang vạn trượng, xuất hiện từ bên trong hư ảo, vô cùng loá mắt, rõ ràng chính là Thiên Kiếm!


- Đi ra rồi!


Trong ánh mắt Lâm Phong lộ ra vẻ vui mừng, không sai, nếu Vô Địch Cường Giả có thể phá tan không gian, như vậy Thiên Kiếm, hiển nhiên cũng có thể phá tan, cho dù tiến vào bên trong hư dảo, cũng có thể tự mình phá tan không gian để trở về. Ánh mắt Tề Thiên Hành hơi sững lại, có vẻ hơi có chút bất ngờ, chủ vật, nếu bị trục xuất, vì sao còn có thể tìm được đường trở về, kiếm này, tựa hồ rất quái lạ. Không cho phép hắn suy nghĩ nhiều, Thiên Kiếm liền giết tới, mãnh liệt tựa như tia chớp, trong hư không xuất hiện sấm sét bão táp cuồng dã, cơn lốc khủng bố xé rách tất cả, lực lượng không gian qua lại trong hư không, Thiên Kiếm, tựa hồ đã nổi giận!


- Một thanh binh khí cũng dám hung hăng!


Tề Thiên Hành quát lạnh một tiếng, lần thứ hai đạp bước hư không, chớp mắt xuất hiện ở phạm vi ngoài ngàn mét, nhưng Thiên Kiếm dường như đã nhận định hắn, cũng mãnh liệt đánh giết tới, trong chớp mắt liền đuổi kịp, nhanh đến mức khó mà tin nổi.


- Hư không trói buộc!


Tề Thiên Hành giận dữ hét lên một tiếng, ngay lập tức hư không chấn động, cả vùng không gian trước người hắn đều rít gào, phảng phất như hóa thành cuộn sóng khủng bố ngập trời, lay động về hướng Thiên Kiếm, muốn ràng buộc nó.


- Ong!


Thiên Kiếm đột nhiên biến mất không còn tăm hơi, sau một khắc đã xuất hiện Tề trước mặt Thiên Hành, phun ra nuốt vào kiếm quang vạn trượng hào quang giết tới, nếu như Tề Thiên Hành bị đâm trúng, cho dù có Vô Địch Tôn chủ, e rằng cũng phải tử vong, Thiên Kiếm này, quá lợi hại rồi! Tề Thiên Hành nhíu mày, đây thật sự chỉ vẻn vẹn là một thanh kiếm ư? Hắn có một loại cảm giác, thứ mà hắn đối mặt không phải kiếm, mà là một con người! Thanh kiếm này, thai nghén ra sinh mệnh!


- Yêu binh, đối phó không được ngươi, cũng phải giết chết Lâm Phong trước!


Tề Thiên Hành quát lạnh một tiếng, thân thể lại biến mất không thấy đâu, hư không bộ xẹt qua một đường cong rực rỡ độ, xông về phía Lâm Phong, nhanh đến mức giống như một vệt sáng huyễn ảnh. Thân hình Hầu Thanh Lâm cầm Thanh Lâm Luân Hồi kiếm muốn trong tay lấp lóe, nhưng Kinh Cổ lại giận dữ hét lên một tiếng, xuất hiện ở trước mặt hắn:


- Đối thủ của ngươi, là ta!


Kinh Cổ nâng lên vuốt rồng vỗ về phía Hầu Thanh Lâm, tựa như một ngọn núi cao vô cùng khủng bố, phát ra âm thanh nổ vang, đập về phía Hầu Thanh Lâm. Hầu Thanh Lâm trong hư không hạ xuống một đạo tàn ảnh, sau đó biến mất khỏi vị trí đang đứng, công kích như núi cao khủng bố đánh vào khoảng trống, nhưng con ngươi to lớn của Kinh Cổ cũng chỉ có ý cười yêu dị, hôm nay có Vô Địch Tôn chủ Tề Thiên Hành ở đây, toàn bộ đều phải chết.


- Cút ngay!


Tề Thiên Hành nhìn thấy Hầu Thanh Lâm cùng Thiên Si xuất hiện trước người Lâm Phong, gầm lên một tiếng, bàn tay đánh về phía trước, sức mạnh hàm nghĩa của không gian trực tiếp va chạm trên người Hầu Thanh Lâm và Thiên Si, nổ đến thân thể hai người bay ra ngoài.


- Xuy!


Trong giây lát này Thiên Kiếm đã đuổi đến, đâm vào sau lưng Tề Thiên Hành.


- Đi!


Thân thể Lâm Phong đột nhiên biến mất khỏi vị trí, xuất hiện không gian phía trên, quả nhiên, sau khi hắn né tránh, Tề Thiên Hành trước mặt hắn cũng biến mất rồi, công kích khủng bố của Thiên Kiếm trực tiếp xuyên qua vùng thế giới này, muốn hủy diệt tất cả mọi thứ trước mặt nó, khiến Lâm Phong kinh hãi trong lòng, Thiên Kiếm này cũng quá tàn ác đi!


- Trở về!


Lâm Phong quát một tiếng, Thiên Kiếm trở về vị trí cũ, rơi vào trong bàn tay của Lâm Phong, ánh mắt của hắn nhìn chòng chọc vào bóng người Tề Thiên Hành cách đó không xa, gia hoả này thật đáng sợ, Thiên Kiếm vậy mà không có cách nào chạm vào hắn, nếu như đối phương không phải khống chế cực hạn hàm nghĩa của không gian, mà khống chế hàm nghĩa sức mạnh khác, tên này, có lẽ ngay cả Thiên Kiếm cũng có thể đối phó. Nhìn Lâm Phong cầm Thiên Kiếm trong tay chăm chú nhìn chằm chằm mình, trong ánh mắt Tề Thiên Hành lộ ra ý cười lạnh:


- Ngươi cứ cầm chặt thanh kiếm đó đi, ta sẽ giết chết chư vị sư huynh đệ của ngươi trước!


Dứt lời, Tề Thiên Hành xông về phía Thiên Si, thân thể biến mất vị trí vừa đứng, quá nhanh, cực hạn hàm nghĩa của không gian, căn bản mắt nhìn không thể nào bắt kịp tốc độ của đối phương.


- Đi!


Lâm Phong gầm lên một tiếng, Thiên Kiếm lần nữa gào thét xông lên, lần theo Tề Thiên Hành, lấy thực lực đáng sợ của đối phương, thật sự có thể tru diệt những người khác, cuối cùng mới giết hắn. Đáng trách, Thiên Long Thần Bảo ngoại trừ mang đến Hoàng khí Thiên Long quyền trượng ra, lại còn dẫn theo một Long Đài khủng bố, huyết tế Long Đài, trong đó phảng phất như phong ấn máu của Yêu Long chân chính.


- Chém!


Hầu Thanh Lâm đến trước người Thiên Si, một kiếm chém ra Luân Hồi, nhưng Tề Thiên Hành chỉ đánh ra một chưởng, hư không chấn động muốn vỡ nát, ánh sáng Luân Hồi cũng bị cực hạn hàm nghĩa của không gian chấn động đến mức nát tan. Thiên Kiếm hầu như đồng thời vọt đến, đâm về phía Tề Thiên Hành, Tề Thiên Hành lạnh lẽo nở nụ cười, bàn tay trong giây lát vạch một đường, tiếng vang ào ào ào truyền tới, trong hư không phảng phất như xuất hiện một dòng sông hư ảo, ở trước người Tề Thiên Hành, không gian xuất hiện một lỗ hổng cực sâu, nuốt Thiên Kiếm vào bên trong.


- Ta xem ngươi trốn đi đâu!


Tề Thiên Hành đưa ra một bàn tay không gian to lớn, chụp về phía Lâm Phong, sức mạnh hư không đồng thời phun trào theo bàn tay không gian to lớn của hắn, thân hình Lâm Phong lấp loé, biến mất tại vị trí vừa đứng, nhưng mà bàn tay không gian kia lay động hư không, theo sát Lâm Phong, nương theo một đạo tiếng vang lanh lảnh truyền tới, thân thể Lâm Phong đột nhiên cứng đờ, bị bàn tay không gian kia nắm thật chặt. Thời khắc này, sắc mặt Lâm Phong nhất thời trở nên trắng xám, trước mặt loại y Vô Địch Tôn chủ nàu, hắn có một loại cảm giác bất lực xuất phát từ sâu bên trong nội tâm, không thể chống lại, cho dù lá bài tẩy của ngươi có nhiều hơn nữa, cũng vô dụng, đây là chênh lệch tuyệt đối về mặt thực lực.


- Chết đi!


Tề Thiên Hành nổi giận gầm lên một tiếng, bàn tay không gian to lớn muốn bóp nát Lâm Phong, khiến đám người Thiên Đài sắc mặt cũng trở nên trắng xám lên, sẽ chết phải không, ở bên trong bàn tay không gian to lớn của Tề Thiên Hành, Lâm Phong e rằng sẽ bị bóp đến nát tan.


- Hả?


Bàn tay của Tề Thiên Hành hơi cứng đờ, phảng phấ như có một luồng đại đạo lực lượng khủng bố vô hình ngăn cản bàn tay của hắn bóp chết Lâm Phong, bàn tay của hắn, thế nhưng không có cách nào cử động.


- Đủ chưa!


Một đạo thanh âm cuồn cuộn xuất hiện từ trong hư ảo, sau đó đoàn người nhìn thấy một thân ảnh xuất hiện bên trong hư không, làm ánh mắt của đám người Thiên Đài lộ ra thần sắc vui mừng, Vũ Hoàng giáng lâm!


- Tề Thiên Hành, Kinh Cổ, năm vị Tôn chủ cấp bậc nhân vật, một vị Vô Địch Tôn chủ, hai cái Hoàng khí, dùng đội hình cỡ này tới đối phó với đệ tử Thiên Đài của ta, cũng đủ tàn nhẫn!


Trong thanh âm Vũ Hoàng lộ ra một tia không hài lòng, đội hình mà Tề gia cùng Thiên Long Thần Bảo tạo thành, quá tàn độc, muốn tiêu diệt toàn bộ đệ tử Thiên Đài của hắn.


- Tiền bối Vũ Hoàng, chuyện của hậu bối, Vũ Hoàng, cũng không nên nhúng tay!


Tề Thiên Hành ngẩng đầu nhìn Vũ Hoàng trong hư không, không có bất kỳ thần sắc sợ hãi nào.


- Ngươi là Vô Địch Tôn chủ, Lâm Phong mới là Thiên Vũ tầng chín, giữa các ngươi cách biệt bao nhiêu, lẽ nào ngươi cùng Lâm Phong cũng cùng thế hệ?


Trong thanh âm của Vũ Hoàng nhàn nhạt lộ ra hàn ý.


- Vũ Hoàng là Vũ Hoàng, trong mắt Vũ Hoàng, bên dưới Vũ Hoàng, chúng sinh đều là giun dế, Vũ Hoàng trong Bát Hoang có ước định, trừ phi diệt môn, bằng không, cho dù chuyện gì, Vũ Hoàng đều không được nhúng tay, lẽ nào tiền bối Vũ Hoàng quên rồi?


Tề Thiên Hành chậm rãi nói.


- Hay cho câu ước định của Vũ Hoàng ở Bát Hoang, lẽ nào cái cái huyết tế Long Đài kia, không phải bảo vật của Thiên Long Hoàng sao?


Vũ Hoàng lạnh nhạt nói.


- Của ta thì thế nào, Vũ Hoàng, chuyện của hậu bối, ngươi vẫn là không nên nhúng tay vào!


Từng đạo từng đạo âm thanh cuồn cuộn xuất hiện trong hư ảo, sau đó lại có một bóng người xuất hiện, Vũ Hoàng của Thiên Long Thần Bảo cũng đến, Thiên Long Hoàng!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play