Tuyệt Thế Vũ Thần

Chương 1262 - Ma văn, phong ấn


...

trướctiếp

Người dịch: Muỗi Biên tập: Hám Thiên Tà Thần Nhóm dịch Vạn Yên Chi Sào Nguồn: truyenyycom

----------------------------- - Viên Phi, ngươi đến đây với ai? Lâm Phong hỏi Viên Phi một câu, cường giả Bát Hoang Cảnh đều tập hợp ở Tuyết Nguyệt, mỗi một thế lực đều có nhân cật cấp Tôn chủ, dù có thiên tài yêu nghiệt gì trong những thanh niên đồng lứa cũng không thể một mình đến đây, quá nguy hiểm.

- Khỉ già!

Viên Phi chỉ tay về một vị đại hán ở xa xa, vóc dáng của người đó khôi ngô, bộ dạng giống hệt Viên Phi, đều là yêu viên nhất tộc trời sinh.

- Lão tử của ta cùng một đám Khỉ già!

Vị đại hán trung niên đánh mắt về phía bên này gật đầu cười với Lâm Phong một cái, Lâm Phong đương nhiên cũng phải đáp lễ lại, lão tử của Viên Phi hẳn là Tôn chủ yên Viên nhất tộc trời sinh, hơn nữa những người bên cạnh phụ thân hắn mỗi người đều cực kì khỏe mạnh, bọn họ đứng chung một chỗ liền tạo ra cảm giác uy hiếp đối với người khác. Viên Hoàng ở Bát Hoang Cảnh đã truyền thừa cho thế hệ của mình không biết bao nhiêu năm nên đương nhiên yên Viên nhất tộc ở Bát Hoang Canh Man Hoang yêu vực sẽ không kém, chỉ là so với thế lực Vũ Hoàng của nhân loại thì có nhân số ít ỏi hơn thôi.

- Lâm Phong, nếu như thật sự có di tích bị phát hiện mà ngươi có thể chiếm được thì cẩn thận một chút, nơi này đều là những lão bất tử giết người không đền mạng, vượn già vốn không nghĩ đến chiếm nó nhưng ta muốn đi chơi đùa một chút và vì vậy bọn họ cũng đi theo, họ lo lắng ta gặp nguy hiểm đó, nếu như phát sinh loạn chiến mà ngươi chết rồi cũng không biết ghi thù cho ai đúng không? Viên Phi nhắc nhở một tiếng, hắn tuy ngay thẳng nhưng cũng không ngốc, nếu như có loạn chiến mà những lão già kia muốn âm ngươi, trưởng bối của ngươi lại không có mặt thì ngươi sẽ chết, mà một khi chết rồi cũng không thể biết được do ai âm ngươi.

- Ta sẽ trốn ra xa một chút!

Tuy miệng cười nói nhưng Lâm Phong cũng để lời nói của Viên Phi trong lòng, dù hắn có Thiên kiếm trong tay nhưng có thể cũng khó bảo toàn được tính mạng nếu có người muốn âm hắn.

- Khà khà, nhìn bọn họ đều rất nhàn nhã tự tại, chúng ta cũng nên thành thật một chút.

Viên Phi cùng Lâm Phong ngồi xuống trên một ngọn núi nhỏ nhắm mắt dưỡng thần đợi xem những người kia nhẫn nại đến khi nào. Lâm Phong nhắm mắt lại, yên tĩnh tìm hiểu ma đạo công pháp cùng với Thánh văn đồ án của tám mươi mốt đạo kiếm, tuy hắn không đi tu luyện nhưng cũng có thể tự tìm con đường kiếm đạo cho mình trong lúc này. Bây giờ cực hạn của hắn là hòa vào ba loại sức mạnh hàm nghĩa để hóa thành kiếm thuật thần thông nhưng muốn hòa một loại thôi đã rất khó, mà sức mạnh hàm nghĩa đơn thuần lại không phát huy ra uy lực lớn bao nhiêu cả, chỉ có dung hợp thần thông thuật mới đủ mạnh, còn nếu như có thể hòa vào bốn loại, sức mạnh sẽ tăng gấp nhiều lần. Mấy ngày tiếp theo trôi qua trong chớp mắt nhưng mọi thứ vẫn không có đọng tĩnh gì, mảnh đất này đúng là đã bị phong tỏa bên ngoài, có nhiều thế lực nhiều lần không nhịn nổi mà muốn tiến vào vùng trung tâm xem thử. Lúc này bên trong trận doanh của Tề ga có một vị cấp bậc Tôn chủ đột ngột mở mắt ra nhìn về hướng của Vấn gia, nói:

- Vấn gia chuẩn bị nhiều năm như vậy, hơn nữa còn dùng Thiên Hư cổ trận đưa các gia tộc cường giả đến thì không thể không có chuẩn bị đi, vậy mà lại chờ lâu như vậy, không tính hành động hay sao.

Bên phía Vấn gia cũng có một Tôn chủ mở mắt ra màng theo phong mang nhìn về trận doanh Tề gia, ngày xưa bọn họ dòm ngó Thiên Hư cổ trận, đợi nó xuất hiện hình chiếu liền đến tham dự, sau đó lại có người thả ra tin tức của di tích đại đế nên lập tức tiến đến ép buộc làm cho Vấn gia phải bất đắc dĩ công khai Thiên Hư cổ trận, vậy mà bây giờ Tề gia lại muốn diễn thêm một lần như thế à!

- Liệt Không cổ kính của Tề gia hẳn ngươi luôn mang trên người a!

Vấn gia tôn chủ cười gằn, trực tiếp vạch trần khiến cho sắc mặt tôn chủ Tề gia đen lại, lão hỗn đản kia hỏi thăm rất rõ ràng, Liệt Không cổ kính đúng là ở trên người hắn.

- Liệt Không cổ kính của Tề gia chính là tuyệt phẩm Thánh khí, Hoàng khí không ra thì cổ khí xưng hung, hơn nữa, với thực lực của nguơi hẳn là dùng uy lực của nó để xé rách vùng đất này mà không có vấn đề mới đúng chứ!

Tôn chủ Vấn gia lại mở miệng nói, nhất thời rất nhiều ánh mắt đều đổ dồn về phía Tề gia, nếu như đã có Vấn gia tiên hạ thủ vi cường thì để Tề gia làm chim đầu đàn đi.

- Vấn tôn chủ nói đúng, Tề gia nếu như đã mang theo Liệt Không cổ kính thì động thủ đi, hà tất gì phải giấu giấu diếm diếm chứ, lại khiến nhiều người phải chờ đợi!

Tôn chủ Tư Không gia nói.

- Nếu như Tề gia không muốn sử dụng Liệt Không cổ kính thì chúng ta cũng không ngại khi thay thế Tề gia sử dụng nó.

Tôn chủ của Yêu Hoàng điện ở Yêu Vực lộ ra ngạo khí mãnh liệt, nói một cách lạnh lẽo. Sắc mặt đám người Tề gia cứng ngắc, bọn khốn kiếp kia đều là những tên mượn gió bẻ măng, không cho Tề gia bọn họ mở miệng, bây giờ không lấy ra cũng không được, trong thanh âm của đám người Yêu Hoàng điện kia đã mơ hồ lộ ra uy hiếp.

- Kính xin Tề gia mở ra Liệt Không cổ kính!

Vấn tôn giả cười gằn, tiếp tục kế bức bách.

- Đã như vậy thì kính xin chư vị cũng giúp mở ra!

Tôn giả Tề gia đứng dậy, hắn biết chiều hướng phát triển của chuyện này, nếu tất cả mọi người đều nhìn Tề gia thì không muốn động thủ cũng không được. Đoàn người dồn dập đứng lên, trong ánh mắt lóe lên tia phong mang, rốt cuộc cũng muốn động thủ! Tôn chủ Tề gia bay lên không trung, xuất hiện trên khu vực trung tâm, khẽ suy nghĩ liền có một chiếc gương cổ xuất hiện trong tay hắn, nó dường như ẩn chứa lực lượng mạnh mẽ dao động không ngừng, không gian trước cổ kính cũng không ngừng vặn vẹo, bị xé rách. “Vù….” Từng gợn sóng khủng bố truyền ra, cổ kính dầ to lớn lên hóa thành một cái kính như mặt trời, chiếu trực tiếp xuống bên dưới, mọi người cảm thấy có từng sợi tơ nhỏ phóng ra hư không, một cảm giác cực kì đáng sợ.

- Đi!

Tôn chủ Tề gia khẽ quát một tiếng, sức mạnh hàm nghĩa quẩn quanh trên cổ kính, nó chiếu rọi ra từng tia hào quang màu vàng, các chum sáng không ngừng chiếu ra từ cổ kính, tiếng không gian bị xé rách không ngừng truyền đế, hào quang đã lao thẳng đến nơi cần đến. “Xì, xì…” Không hề có tiếng nổ tung đáng sợ như mọi người nghĩ, bọn họ chỉ nghe được âm thanh không gian bị xé rách, rồi nhìn đến nói bị cổ kính chiếu đã xuất hiện một cửa động to lứn hình trụ không nhìn thấy đáy, chỉ sợ là có cả trăm mét, còn đường kính của động có khi lên đến cả mấy chục mét. “Vù…” Từng người một lần lượt bay lên trời, trong khoảnh khắc đó, từ một không gian mênh mông trở nên đông đúc toàn người là người, họ đều nhìn về cái cửa động với ánh mắt thâm thúy, bên trong có sức mạnh gì có thể làm cho mặt đất cứng rắn như vậy. Lâm Phong cũng bước lên, hắn không dùng thần niệm dò xét, Tôn chủ Tề gia đang cầm Liệt Không cổ kính trong tay có khả năng xé rách tất cả mà có kẻ nào lấy thần niệm ra mới ngu.

- Một mảnh đen kịt!

Lâm Phong cố gắng nhìn nhưng bên trong đại địa đó chỉ có một màu đen, vẫn nhận ra nó khác màu đen của đất. Bên cạnh Lâm Phong có Viên Phi, đột nhiên ánh mắt hắn trở nên cực kì yêu dị, dường như nó đã biến hóa thành mắt thần chiếu vào trong đại địa đen kịt, từng dòng đồ án xuất hiện trong mắt hắn.

- Đó là…Ma văn!

Ánh mắt Viên Phi đỏ rực như có lửa chiếu đến từng khu vực bên trong đó, từng đạo hoa văn đen kịt, thâm thúy mà hắn ám làm cho người khác run sợ. Liệt Không cổ kính bên trên lại phóng thêm một chùm sáng xuống, hư không như bị nứt ra, đại địa lại lần nữa bị xé rách, thêm một cửa hang lớn xuất hiện. Tôn chủ Tề gia khẽ cau mày, vùng đất này thật cứng, hắn đã sử dụng đến Liệt Không cổ kính mà chỉ có thể làm vẻn vẹn nó đến đây thôi.

- Lên!

Quát một tiếng, Liệt Không cổ kính nhất thời bay lên cao hơn và ngày càng lớn hơn, lơ lửng giữa trời cao, từng sợi lại từng sợi hào quang tỏa ra trong không gian, đó là sức mạnh cuối cùng của Liệt Không cổ kính và cũng là mạnh nhất.

- Nứt ra cho ta!

Tôn chủ Tề gia lại quát một tiếng, ánh sáng mạnh mẽ hơn lại phóng đến, giờ phút này có đến cả trăm mét đất bị xé rách, mặt đất bao la bên dưới đã xuất hiện một cửa động mà mọi người có thể nhìn thấy rõ ràng bên trong.

- Đó là cái gì? Ma văn? Mọi người đều run lên, dưới đáy đại địa có một đồ vật sắt thép, dường như nó là một áo giáp sắt màu đen trông cực kì dữ tợn, điều chấn động chính là cái áo giáp này như có thép vônfram bên trên và khắc rất nhiều hoa văn nhìn vô cùng phức tạp, trông nó rất hắc ám, giống như là ma chi thánh văn.

- Nứt, nứt, nứt….

Tôn giả Tề gia lại cho kính không ngừng quét quanh khu vực đó, từng đạo ánh sáng mạnh mẽ lao đến khiến cho mặt đất điên cuồng nứt ra rồi biến mất luôn, rất nhanh sau cửa động đã được mở ra nhưng lại giống như cực hạn, đến tận khi tôn giả Tề gia phá tan phạm vi vạn mét xung quang cũng vẫn thấy khối đen đầy ma văn kia ở dưới.

- Đó là vật gì mà đến Liệt Không cổ kính của tôn chủ cũng không phá ra được.

Trong lòng mọi người chấn động, không thể nghi ngờ gì, bọn họ thật sự đã phát hiện ra di tích. Lâm Phong quét mắt nhìn về phía Liệt Không cổ kính, trong lòng có một tia kiêng kị, Tôn chủ đó cầm trong tay một tuyệt phẩm thánh khí, uy lực của nó rất đáng sợ, nếu như nó quay về hắn để chiếu thì chắc chắc là đến cả bộ xương cũng không còn, sau này đối mặt với Tề gia nhất định phải cẩn thận một chút, tuy hắn cũng có tuyệt phẩm thánh khi nhưng không thể phát huy được như tôn chủ chỉ vì tu vi của hắn thấp hơn. Động tác của tôn chủ Tề gia ngừng lại, thu hồi Liệt Không cổ kính về rồi mở miệng nói:

- Chư vị cũng đã nhìn thấy vùng đất này đáng sợ thế nào,hiện tại có phải nên xuống hợp sức lại phá tan nó không? - Tôn chủ nói chí lí.

Từng bóng người lần lượt hạ xuống, không cần tôn chủ Tề gia phải nói thì bọn họ cũng muốn đi xem là cái gì.

- Cẩn thận một chút.

Viên Phi khẽ dặn dò Lâm Phong, hai người cũng hạ xuống đặt chân đến địa phương sâu mấy tẳm mét kia, nhìn ngắm kĩ áo giáp màu đen đó. Lâm Phong ngồi xổm xuống dùng kiếm khí tàn phá bừa bãi, hắn chém nhưng nó căn bản là không hề có phản ứng gì cả. Đưa tay dò xét thử, ma văn trên áo giáp này có chút lạnh lẽo mà gây ra cho người khác cảm giác thê lương.

- Kim loại gì mà không hề lưu lại vết kiếm chém của ta, hơn nữa đến Liệt Không cổ kính cũng không làm nó dao động được.

Lâm Phong ngẩng đầu hỏi Viên Phi, không biết Viên Phi có từng thấy hay nghe qua chưa. Nhưng Viên Phi cũng không biết, hắn lộ ra thần sắc đầy mê mang, mặt trên của khối đen này có hoa văn khủng bố, hơn nữa tựa hồ như toàn thể vật này đều có, hoa văn bao phủ toàn khối.

- Đây không phải kim loại, đây là phong ấn!

Lúc này có một âm thanh gây chấn động truyền đến tai mọi người khiến tâm bọn họ run rẩy, cái khối giống như áo giáp làm từ vônfram này là phong ấn sao? Rốt cuộc sức mạnh phong ấn thế nào mà đáng sợ thế này?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp