Ý chỉ của Vũ Hoàng muốn Hầu Thanh Lâm sẽ đến Càn Vực, hơn nữa chuyện này tựa hồ như có liên quan đến Thiên Trì!
- Tiểu Phong, rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra a!
Trong mắt Tuyết tôn giả lộ ra một tia thần thái nghiêm nghị.
- Lão sư, khi trước Hầu Thanh Lâm đã nói Thạch Hoàng cùng Vũ Hoàng được gọi là hai vị Vũ Hoàng, họ đồng thời chiêu mộ đệ tử, hơn nữa quan hệ giữa hai người cũng tốt đẹp vô cùng, điều quan trọng là trong hai người có một vị tên Thạch Hoàng!
Lâm Phong nhìn Tuyết tôn giả và nói một cách chậm rãi. Ánh mắt Tuyết tôn giả ngây ra, thân thể hắn run rẩy, Lâm Phong đánh thức thế nào hắn làm sao lại chưa nghĩ đến điều này chứ. Không chỉ Tuyết tôn giả mà Thiên Cơ Tử cũng dại ra, hắn vốn luôn tỏ vẻ bồng bềnh, phiêu lãng, xuất trần nhưng bây giờ chỉ còn lại vẻ mặt kích động, miệng không ngừng phun ra khí, thân thể cũng không ngừng run rẩy. Hai vị Vũ Hoàng, quan hệ vô cùng tốt và một trong hai người có tên là Thạch Hoàng! Thạch là tảng đá, vật truyền thừa của Thiên Tuyền Phong cũng là một tảng đá! Còn có hai vị Vũ Hoàng đã phái Hầu Thanh Lâm đến Càn Vực này để chiêu mộ đệ tử, thậm chí còn cố ý đến gặp Thiên Trì một chuyến, đặc biệt Hầu Thanh Lâm đã ra tay trợ giúp Thiên Trì! Tất cả những chuyện này đều chỉ về một câu chuyện, Thạch Hoàng cùng Vũ Hoàng….Thiên Tuyền Phong cùng Thiên Cơ Phong, đời trước phong chủ! Bọn họ là sư tôn của bọn hắn! Sư tôn đi ra ngoài xông xáo bây giờ đã trở thành Vũ Hoàng chí tôn cao thượng rồi! Lâm Phong nhìn mấy vị lão sư cùng Thiên Cơ Tử sư bá vẫn còn đang khiếp sợ, sau đó hắn quay lại nháy mắt ra hiệu cho Hắc Thi Vận, bên trong đôi mắt xinh đẹp dừơng như vừa lóe lên tia e lệ. Lâm Phong bước chân đi về một phía, hiện giờ hắn nên cho mấy vị lão sư cùng sư bá có thời gian tiêu hóa thông tin đó, cho bọn họ suy nghĩ xem phải đi con đường nào sau này. Nói chuyện sư tôn của họ đã trở thành Vũ Hoàng ra sẽ khiến cho lão sư họ chịu đả kích nghiêm trọng, hơn nữa đả kích này còn đến từ tận sâu trong linh hồn. Hoắc Thi Vận chạy theo Lâm Phong rời đi, nàng đi từng bước trên tuyết, yên tĩnh mà đi sau lưng hắn.
- Làm sao lại chạy đến Thiên Trì? Lâm Phong quay đầu lại nhìn Hoắc Thi Vận hỏi một tiếng, nàng hơi cúi đầu, trên mặt xuất hiện tia đỏ ửng, khẽ nói: - Một năm trước ta có thỉnh thoảng nghe được tin tức về ngươi ở Thiên Trì, sau đó hỏi thăm được ngươi đã trở thành đệ tử Thiên Trì nên ta liền đến Thiên Trì, nhưng khi đó ngươi đã rời đi…. sau đó nữa, lão nhân gia cũng chính là sư tôn của ngươi thu ta làm đệ tử! Thanh âm Hoắc Thi Vận êm dịu, dễ nghe, nàng phải lấy dung khí lắm mới nói ra được, nguyên lai vì Lâm Phong nên mới đến Thiên Trì rồi bị hỏa tôn giả thu làm đệ tử, sau đó thì được ngoại giới ca tụng là Thiên Trì thánh nữ. Hoắc Thi Vận vẫn cúi thấp đầu, bên trên có tiếng bước chân “sàn sạt” đặc biệt rõ ràng nên nàng tò mò mà lén lút ngẩng đầu lên nhìn, nhưng ngay lập tức liền thấy Lâm Phong đang nhìn mình, vì vậy không khỏi cúi đầu thấp hơn.
- Ngươi đây có tội gì a!
Lâm Phong thở dài một tiếng, bọn họ ngẫu nhiên gặp nhau trong Long Sơn đế quốc nhưng lại làm cho trong lòng thiếu nữ rung động, khi trước hắn rời đi đương nhiên không gặp nàng nói lời tạm biệt rồi, vậy mà người này cư nhiên lại đi một đường từ Long Sơn đế quốc ở Tuyết Vực tìm đến Thiên Trì ở Càn Vực. Thiếu nữ vẫn cúi đầu như vậy, chỉ có tiếng bước chân vang lên không ngừng.
- Ta biết, kì thực chỉ cần có thể nhìn ngươi thăng tiến trong lòng ta cũng đã thỏa mãn rồi, Lâm Phong ngươi không cần để chuyện này trong lòng đâu, chỉ cần ngươi tình cờ vẫn còn có thể nhớ được người qua đường như ta đây liền vui rồi.
Đột nhiên Hoắc Thi Vận ngẩng đầu lên nhìn hắn, ánh mắt nàng không còn nét ngại ngùng nữa, cặp mắt sạch sẽ trong trẻo đó lộ ra vẻ mĩ lệ xán lạn, có thể bên trong đôi mắt đó có một nét ưu thương nhưng người khó có thể nhìn ra.
- Thi Vận, ngươi nên có mục tiêu để theo đuổi, thuộc về cuộc đời của riêng ngươi!
Lâm Phong nhìn gương mặt xán lạn kia, ôn nhu nói.
- Có một ngay rồi sẽ có, ta vẫn sẽ theo bước chân ngươi mà tìm kiếm, trạm tiếp theo có thể ngươi sẽ ở Bát Hoang Cảnh nhưng trên đường ta đi theo ngươi, ta có thể sẽ tìm thấy được mục tiêu theo đuổi vè thứ thuộc về mình, còn hiện tại ta không biết bản thân có thể thay đổi việc đuổi theo bước chân ngươi hay không đây.
Hoắc Thi Vận cười đáp. Lâm Phong nghe nàng nói vậy cũng không biết nên nói gì cho phải, thiếu nữ xinh đẹp này muốn đuổi theo bước chân của hắn.
- Sẽ có thôi, thời gian có thể làm phai nhạt tất cả, không lâu sau đó ngươi sẽ tìm được thứ chân chính thuộc về ngươi!
Lâm Phong đặt tay lên xoa đầu, vuốt tóc nàng, nụ cười cũng xán lạn như cô gái đó. Thời gian Lâm Phong cùng Hoắc Thi Vận tiếp xúc rất ngắn, theo như suy nghĩ của Lâm Phong, hai người chỉ có thể là người dưng nhưng những chuyện Hoắc Thi Vận làm thì không nằm trong dự liệu của hắn, dù vậy Lâm Phong vẫn tin Hoắc Thi Vận rồi sẽ thay đổi, sớm muộn cũng sẽ quên đi hắn thôi nên hắn cũng không ngăn cản gì nàng, cứ để nàng đi theo đi dù sao hắn cũng không ngăn cản được nàng, chỉ cần thấy mệt mỏi thì nàng sẽ tự động từ bỏ.
- Cứ thế đi!
Hoắc Thi Vận nhìn Lâm Phong chằm chằm, sự vui vẻ trong đôi mắt như có thể hóa tan băng tuyết, nàng ước thời gian có thể dừng lại vĩnh viễn vào khoảnh khắc này, như vậy sẽ tốt biết bao.
- Ừm!
Lâm Phong khẽ gật đầu, bàn tay chậm rãi buông xuống khiến lòng Hoắc Thi Vận có chút mất mát, tiếp theo Lâm Phong liền xoay người, nhanh chân bước đi, vừa đi vừa nói:
- Thi Vận, giúp ta chuyển lời với lão sư, Thạch Hoàng đang ở Bát Hoang Cảnh Bắc Hoang Thiên Đài, chiếc nhẫn chứa đồ này ngươi giúp ta đưa cho Tuyết tôn giả lão sư để hắn xử lí tốt, hẹn gặp lại!
Bóng người Lâm Phong dần trở nên mơ hồ, một chiếc nhẫn trữ vật đang bay đến Hoắc Thi Vận. Nàng đón lấy chiếc nhẫn, ngẩng lên nhìn bóng lưng tiêu sái kia mà nở nụ cười thật tươi, nhưng ẩn sâu trong nó lại như có nước mắt đang lóe lên, gặp nhau rồi lại hận quá muộn, thời gian gặp lại ngắn như thế! Ngươi thật sự có thể không dõi theo hắn nữa sao? Hi vọng có thể đi. Hoa tuyết không ngừng rơi, bóng người Lâm Phong đã biến mất không thấy tăm hơi nhưng Hoắc Thi Vận vẫn còn mơ hồ như chưa nhận ra điều đó mà vẫn nhìn mãi vào vị trí đó, nỗ lực không cho nước mắt rơi xuống, nỗ lực khiến cho nụ cười của mình vẫn tươi vui, vẫn xinh đẹp như vậy, nàng hi vọng nàng có thể hoàn mĩ nhất trong kí ức Lâm Phong trong khoảnh khắc đó!
- Nha đầu ngốc, người đã đi rồi!
Hỏa tôn giả không biết từ lúc nào đã đứng sau nàng, nhẹ nhàng vỗ lên vai thức tỉnh nàng, mấy người Tuyết tôn giả cũng ở cạnh nàng từ lúc nào, ánh mắt họ vẫn nhìn về nơi bóng người ra đi.
- Tiểu hỗn đản này không tôn trọng trưởng bối gì cả, cư nhiên lại dám trốn đi một cách lén lút như thế, lần sau để ta gặp được thì ta nhất định phải quản giáo hắn mới được!
Tuyết tôn giả thấp giọng thầm mắng người.
- Đúng, một khi đến Bát Hoang Cảnh rồi ta nhất định phải so kiếm với tiểu hỗn đản kia!
- Chỉ đáng thương cho tiểu nha đầu!
Đều do lão bất tử ta miệng thối, Thi Vận ngươi yêu thích tiểu hỗn đản kia làm gì, đó là một gia hỏa không trọng tình nghĩa a!
- Xì xì!
Hoắc Thi Vận nở nụ cười xán lạn, xoay người nhìn mấy lão gia hỏa rồi nói:
- Xem ra đám lão già các ngươi so với tiểu nha đầu ta đây còn không nỡ hơn a!
Nói rồi, Hoắc Thi Vận bước qua người họ chạy về phía Tuyết Điện, để lại những lão già ngẩn ngơ nhìn nhau, sau đó bật cười haha. Sau khi Lâm Phong bước ra khỏi Thiên Trì liền kêu gọi cự kiếm, đạp lên trên nó mà bay đi, tiếng cự kiếm gào thét xé gió, trên kiếm là một nam nhân với bộ dạng tiêu dao tự tại, hắn nghĩ hà tất gì phải nói lời chia tay chi để thêm đau lòng. Mục đích khi đến Thiên Trì của hắn đã đạt được, đã đến lúc đưa vài món đồ để lại cho mấy vị lão sư, ngoài ra còn nói cho bọn họ tin tức của Thạch Hoàng, về việc lựa chọn thế nào thì cũng không cần hắn phải lo lắng, cho dù bọn họ chọn thế nào thì đó cũng là sự lựa chọn của họ, Lâm Phong sẽ không tham dự, con đường đó là của bọn họ nên không liên quan đến hắn, nó cũng giống như việc con đường trươc đây của họ là bảo vệ Thiên Trì vậy. Chỉ có việc xuất hiện của Hoắc Thi Vận là ngoài dự liệu của hắn, nhưng Lâm Phong vẫn tin tưởng rằng thời gian sẽ làm phai nhạt tất cả! Bản thân Thiên Trì cũng sẽ có vận mệnh của riêng nó,ngày xưa hai Vũ Hoàng bỏ xuống tất cả để đi ra ngoài ngao du cũng chính bản thân nó dựa vào mình mới được như ngày hôm nay. Mặt khác, món nợ máu ngày xưa của Tuyết Nguyệt quốc Lâm Phong sẽ không mượn đến sức mạnh của Thiên Trì, ngày khác hắn sẽ đích thân đi, khiến cho bọn họ có cái chết thống khoái nhất. Đối với Lâm Phong bây giờ mà nói thì khoảng cách từ Càn Vực đến Tuyết Vực cũng không xa xôi gì, cự kiếm xé gió bay rất nhanh, trong một khoảng thời gian ngắn Lâm Phong đã vượt qua biên cương bao la, bước vào bên trong Tuyết Vực. Nghĩ đến việc không đến nửa ngày hắn đã có thể trở lại Tuyết Nguyệt quốc, được nhìn thấy thân nhân cùng người mình yêu, trong lòng hắn càng kích động cùng căng thẳng, tựa hồ trong nội tâm có một sự rung động không biết tên! Bọn họ có khỏe hay không, Lâm Phong ta trở về đây!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT