Công pháp tu luyện của Tôn giả, hàm nghĩa tinh và Thánh khí, đều là bảo bối cực kỳ quý giá. Chúng đối với Tôn giả cũng có tác dụng to lơn, đối với cường giả Thiên Vũ thì có thể được xưng là chí bảo. Cả Thiên Trì cũng không có vài món Thánh khí, nếu các Tôn giả của Thất đại Chủ Phong đều có được Thánh khí, thực lực của Thiên Trì sẽ trở nên mạnh mẽ hơn.
- Được, sau này mà đám Tiêu Dao Môn và Đông Hải Long Cung còn dám trêu chọc Thiên Trì, chúng ta sẽ cho bọn họ một ít giáo huấn sâu sắc.
Khi Thiên Cơ tử nghe được những lời Lâm Phong không ngừng gật đầu. Có thể làm cho thực lực của Thiên Trì tăng lên, Thiên Cơ tử tự nhiên rất cao hứng. Sau đó Lâm Phong lấy sáu chiếc nhẫn chứa đồ phân phát cho các vị phong chủ của Thiên Trì. Còn Thiên Tuyền Phong, hắn sẽ có sắp xếp khác, đồ hắn cho ba vị lão sư đương nhiên đều là tốt nhất.
- Lâm Phong, tuy nói con đã chỉ giáo chư vị sư huynh đệ một phen.
Nhưng chúng ta vẫn không biết thực lực chân chính của con. Hay con cũng làm cho chư vị sư bá, sư thúc mở mang tầm mắt đi! Thiên Cơ tử mỉm cười nói, lấy biểu hiện của Lâm Phong vừa nãy, sức chiến đấu thật sự của hắn tuyệt đối vượt xa cảnh giới Thiên.
- Lấy thực lực của Tiểu Phong, ít nhất phải Tôn giả mới có thể kiểm nghiệm được.
Tuyết tôn giả cười nói:
- Hay để vị sư đệ Tôn Vũ nào đó đánh cùng Tiểu Phong thử xem!
- Hừm, đề nghị này không tệ.
Thực lực Tiểu Phong cần cường gải Tôn Vũ Cảnh mới có thể thử ra. Thiên Cơ tử gật đầu đồng ý. Điều này cũng làm cho tất cả mọi người đều phi thường kích động. Không biết Lâm Phong có thể chiến thắng Tôn giả không? Vào lúc này, trong mắt của tất cả đệ tử đều lộ ra một tia ước ao. Lâm Phong cười khổ một cai, đối với hắn mà nói, phổ thông Tôn giả sơ kỳ chẳng khác Thiên Vũ là bao? Lúc Bát Hoang Cảnh, hắn đã giết qua không ít Tôn giả, mà hắn là có thể động thủ đối với trưởng bối của Thiên Trì được?
- Để ta đến thử xem!
Từ trong đám người của Thiên Xu Phong, có một vị Tôn Vũ tầng một đi ra, ánh mắt của lão nhìn Lâm Phong khá lạnh lùng. Lạnh tụ trước kia của Thiên Xu Phong là Thiên Xu Tử vì Lâm Phong mà chết. Mà Thiên Xu Phong cũng không được Lâm Phong bố trí thánh văn trận pháp. Tuy nói bây giờ, Thiên Xu Phong vô cùng phồn thịnh, rất nhiều đệ tử ưu tú có thể đến các chủ phong khác tu luyện. Nhưng mấy vị tuỳ tùng của Thiên Xu Tử lại rất không thoải mái. Khi vị Tôn giả kia đi ra, Lâm Phong cảm nhận được hàn ý trên người đối phương. Sau đó hắn hướng mắt về phía Tuyết tôn giả.
- Tiểu Phong, con hãy toàn lực ứng phó đi.
Không cần khách khí làm gì? Hãy để cho mấy cái lão già ngoan cố không thay đổi kia, được khai sáng một chút. Khi thấy ánh mắt Lâm Phong, Tuyết tôn giả quay truyền âm nói, trong Thiên Xu Phong vẫn có mấy vị lão gia hoả ngoan cố, không chịu thay đổi. Nên hắn định kích thích bọn họ một phen, để bọn họ suy nghĩ lại hành vi sai trái của Thiên Xu Tử.
- Được.
Lâm Phong truyền âm hồi đáp một tiếng, sau đó lập tức quay về phía vị lão giả kia, nói:
- Xin mời sư thúc chỉ giáo!
- Tôn giả tu luyện sức mạnh áo nghĩa, không phải một tên Thiên Vũ như ngươi có thể so được.
Tuy rằng ngươi có thiên phú không tệ, nhưng ngươi phải hiểu, chênh lệch giữa hai đại cảnh giớ không thể bù đắp được. Vị lão nhân lấy giọng điệu giáo huấn nói, nhưng Lâm Phong vẫn yên tĩnh lắng nghe, bình tĩnh đáp lại một tiếng:
- Sư thúc dạy phải, Lâm Phong sẽ nhớ kỹ trong lòng.
- Tốt lắm, ta để ngươi cảm thụ một chút uy thế của Tôn giả, nhớ cẩn thận.
Vị Tôn giả kia của Thiên Xu Phong đạp bước chân xuống, thân hình của hắn nhanh như chớp giật, mãnh như Kinh Lôi. Lập tức đánh ra một chưởng về phía Lâm Phong. Khi thấy thế, Lâm Phong bước chân nhẹ nhàng đi tới, lập tức giơ tay đánh ra một chưởng. Mọi người chỉ thấy một chưởng kia của Lâm Phong dường như hư huyễn.
- Oanh ca!
Khi hai chưởng kia va chạm với nhau, một tiêng nổ vang lên, băng chưởng to lớn bị xé rách trong nháy mắt. Mà một chưởng kia của Lâm Phong vẫn không ngừng tiên lên, đánh vào tay của đối phương. Sau đó có một tiếng rên vang lên. Ánh mắt mọi người đột nhiên trở nên cứng ngắc, vô cùng chấn động, nhìn chòng chọc vào hai bóng người đang giao thủ. Lúc này, Lâm Phong vẫn bình tĩnh đứng ở tại chỗ, dường không có chuyện gì xảy ra. Mà sắc mặt của vị Tôn giả Thiên Xu Phong lại khó coi đến cực điểm, trên khóe miệng chảy vết máu. Giờ khắc này, toàn thâm hắn đều có ảo giác phế phủ bị chấn bể nứt, xương cốt dứt đoạn.
- Vì sai vị Tôn giả kia lại không đỡ nổi một đòn? Khi mọi người thấy cả đó, thì trong lòng họ chấn động kịch liệt, vẻ mặt đặc biệt đặc sắc.
Lâm Phong thật là đáng sợ, một chưởng tùy ý đã khiến cho Tôn giả bị thương.
- Sư thúc, Lâm Phong đắc tội rồi!
Hắn quay về phía Tôn giả Thiên Xu Phong khách khí nói một tiếng. Giọng nói Lâm Phong vẫn bình tĩnh như trước, hắn cũng không vì chuyện có thể đánh bại cường giả Tôn Vũ mà đắc ý. Lấy thực lực hắn hôm nay mà nói, đánh bại một tên phổ thông Tôn giả chỉ là một chuyện không đáng nhắc tới.
- Ta đã già rồi… Mấy lão gia hỏa chúng ta quản quá nhiều.
Một vị Tôn giả thở dài một tiếng, trong âm thanh của hắn lộ ra một tia xế chiều. Sau đó hắn lập tức đi về hướng đám người Thiên Xu Phong, dần dần hòa vào trong đám đông. Khi thấy cảnh đó, Tuyết tôn giả cùng Thiên Cơ tử nhìn nhau nở nụ cười. Muốn kiểm nghiệm thực lực của Lâm Phong thật là khó a!
- Được rồi, buổi tụ hội hôm nay chấm dứt ở đây, tất cả đệ tử mau trở về cố gắng tu luyện đi.
Thiên Cơ tử lập tức tuyên bố với mọi người.
- Lâm Phong sư huynh, ở Bát Hoang Cảnh có rất nhiều thiên tài sao? Lúc này, có một người lớn tiếng hỏi.
Lâm Phong nhìn người đó, mỉm cười gật đầu:
- Thiên tài tụ hợp, cường giả như mây, nơi đó có vô tận kỳ ngộ.
Nhưng các ngươi đã chuẩn bị sẵn sàng chưa?
- Thiên tài tụ hợp, có vô tận kỳ ngộ ư!
Trong mắt rất nhiều người lập tưc xuất hiện một tia ngóng trông, họ tự hỏi chính mình đã chuẩn bị xong chưa? Sau đó mòi người dần dần tản đi, dù đệ tử Thiên Tuyền Phong cũng đều lục tục rời đi. Vào lúc này, chỉ còn dư lại ba vị Tôn giả của Thiên Tuyền Phong, Lâm Phong, Hoắc Thi Vận và Thiên Cơ tử mà thôi.
- Lâm Phong, bây giờ con hãy nói thật đi, một chưởng vừa nãy của con có mấy phần sức mạnh? Thiên Cơ tử nhìn Lâm Phong, hỏi.
Mà đám người Tuyết tôn giả cũng đều nhìn Lâm Phong, họ cũng rất muốn biết vấn đề này.
- Nói thật? Lâm Phong hỏi nhược một tiếng.
- Cái tên tiểu tử này, đương nhiên là phải nói thật!
Thiên Cơ tử cười mắng.
- Chỉ là. .. Tiện tay một chưởng! Lâm Phong nói nhỏ một tiếng, sát mặt đám Thiên Cơ tử lập tức cứng đờ, trong lòng hắn cũng hơi co giật. Lúc đầu, hắn cho rằng Lâm Phong sẽ nói, chỉ phát huy hai, ba phần thực lực, hắn có thể tiếp thu chút, nhưng Lâm Phong lại nói tiện tay một chưởng lại rất khó tin. Nói cách khác, để đối phó Tôn giả, Lâm Phong căn bản không cần phát lực, tùy ý đánh ra một chưởng là được rồi!
- Tiểu Phong, mấy lời của con khiến ta thật đau lòng!
Hỏa Tôn giả phiền muộn nói một tiếng. Hắn tu luyện cả nửa đời, mà mới chỉ là Tôn Vũ tầng ba. Mà Lâm Phong lại có thể dùng một chưởng tùy ý đập thương Tôn Vũ, nếu toàn lực chiến một trận, phỏng chừng có thể ngang cơ cùng hắn.
- Tiểu Phong, hay chúng ta thử xem!
Ánh mắt sắc bén của Kiếm Tôn giả trở nên nóng bỏng nhìn Lâm Phong:
- Lão sư, con nào dám động thủ với người!
- Ngươi đừng doạ Tiểu Phong nữa!
Tuyết tôn giả trừng mắt nhìn Kiếm Phong Tử một chút, sau đó quay về nói với Lâm Phong.
- Tiểu Phong, con không phải nói, có lời muốn đối với chúng ta và sư bá sao? Lâm Phong khẽ gật đầu, nhìn mấy vị trưởng bối, nói: - Lão sư, sư bá, mọi người có từng nghĩ tới chuyện đi ra ngoài xông sáo một phen hay không? - Đi ra ngoài xông sáo à!
Mấy người Tuyết Tôn giả nhìn nhau một chút, lập tức nghe Thiên Cơ tử nói:
- Ta cùng lão sư ngươi, cũng từng nói qua việc này.
Phong chủ tiền nhiệm của Thiên Cơ Phong cùng Thiên Tuyền Phong, tức là sư phụ của ta và sư phụ của lão sư của ngươi đều có thiên phú phi thường. Khi đó là lúc Thiên Trì cường thịnh nhất, không ai dám trêu chọc. Nếu sư tôn và sư thúc dắt tay nhau rời đi xông đại đại lục, ta cũng chưa từng có loại ý nghĩ này, từ khi sư tôn cùng sư thúc rời đi, thực lực Thiên Trì suy yếu không ít. Bây giờ lại có cường địch nhìn chằm chằm, mà thiên phú của chúng ta không bằng hai người sư phụ và sư thúc. Nên mới không còn ý nghĩ đó.
- Sư bá, hậu bối tự có phúc của hậu bối, vào những thời khắc nguy nan, thường xuất hiện những thiên tài tuyệt diễm.
Nếu như cân nhắc quá nhiều, làm lỡ cơ duyên của chính mình sao. Còn mấy đại cường địch của Thiên Trì, con sẽ đích thân đi tới một lần. Khi nói đến đây, trong con ngươi của Lâm Phong lóe lên một đạo hàn quang, lộ ra sát ý mãnh liệt. Đông Hải Long Cung và Ngọc Thiên Hoàng Tộc đều đã từng tham dự thảm án của Tuyết Nguyệt. Vì trận chiến đó, Mộng Tình đã bị đánh về nguyên hình, mà chính hắn cũng xém nhập ma đạo, tu vi ông ngoại bị phế, lão sư Yên Vũ Bình Sinh bị giết, món nợ máu này phải trả bằng máu.
- Sư bá, lão sư, các ngươi còn nhớ vị cường giả bảo chúng ta đi tới Bát Hoang Cảnh, Hầu Thanh Lâm không? - Tất nhiên là nhớ, vị cường giả kia dùng một kiếm chém Luân Hồi.
Nếu không có hắn ngăn cản Vu Tiểu, Thiên Trì đã gặp nguy hiểm rồi. Tuyết tôn giả gật đầu nói.
- Bây giờ, Hầu Thanh Lâm đã là Nhị sư huynh của con.
Huynh ấy là đệ tử thân truyền thứ hai của Thạch Hoàng cùng Vũ Hoàng, mà con lại ở vị cuối cùng. Lão sư, người có biết tại sao Hầu Thanh Lâm lại vượt qua rất nhiều cương vực, đi tới Càn Vực của chúng ta để thông báo Vũ Hoàng muốn chiêu thu môn đồ không? Đôi mắt của Tuyết tôn giả đột nhiên ngưng lại, nói:
- Lúc trước, ta vẫn nghi hoặc việc này.
Chẳng lẽ có điều gì kỳ lạ hay sao?
- Vào lúc đó, nhị sư huynh không hề quen biết chúng ta, nhưng lại giúp ta vượt qua nguy hiểm.
Mà khi hắn công bố tin tức, lại ngay trước mặt người của Thiên Trì, thật ra tất cả, chỉ vì Nhị sư huynh làm theo ý của Vũ Hoàng. Câu nói sau cùng của Lâm Phong, lập tức khiến cho trái tim của mọi người đập thình thịch.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT