- Kiếm!

Sau đó Lâm Phong hô to, Thiên Cơ kiếm bay tới trước mặt Tề Kiều Kiều. Trên thân tràn đầy vô số áo nghĩa đáng sợ, chỉ cần Lâm Phong hơi suy nghĩ một chút, Tề Kiều Kiều sẽ trở thành một người chết.

- Cô tốt nhất không nên nhúc nhích, bằng không ta lại lỡ tay khiến cho một đóa phù dung như nàng phải héo tàn!

Lâm Phong lạnh lùng nói, sau đó hắn lập tức bay lên không, nhìn về phía Tôn chủ kia. Khi thấy cảnh đó, thần sắc mọi người cũng trở nên ngưng trọng. Lẽ nào Lâm Phong còn muốn muốn tiêu diệt tên Tôn chủ kia? Mà thần sắc tên Tôn chủ kia cũng trở bên băng giá, lạnh lùng đến cực điểm.

- Ngươi sẽ hối hận!

Tôn chủ hô lên một tiếng lạnh như băng. Vừa dứt lời, thân thể hắn hòa vào ên hư không, sau đó hắn xuất hiện tại một nơi khác.

- Dùng thân nhân bằng hữu của ta để uy hiếp ta, mà ngươi còn muốn đi sao? Khi thấy tên Tôn chủ kia dần dần đi xa, Lâm Phong lạnh nhạt nói: - Chém hắn!

- Vù!

Khi Lâm Phong vừa dứt lời, Thiên kiếm đã biến mất. Nó dường như có thể xuyên thấu hư không, xông thẳng đến phía tên Tôn chủkia. Sau đó một tiếng va chạm kinh Thiên động địa vang lên hòa cùng những tiếng kêu thảm thiết, khiến cho mọi người cảm thấy cả kinh.

- Thanh kiếm kia thật à đáng sợ, chỉ cần Lâm Phong nói một câu, thanh kiếm kia đã chính mình đi tiêu diệt Tôn chủ!

Vào lúc này, tất cả mọi người đều cảm thấy run sợ không ngớt. Thanh kiếm thật sự rất có khả năng là bảo kiếm của Thiên Kiếm Hoàng, nếu không thì nó đã không có uy lực kinh khủng như thế. Sau đó họ nhìn thấy, Thiên kiếm đã hóa thành một đạo hào quang óng ánh bay trở về bên cạnh Lâm Phong. Khi đến gần Lâm Phong, nó phát ra những tiếng vang, như đang khoe công với chủ nhân vậy. Lâm Phong bây giờ đã trở thành một trong những người không thể trêu trọc trong Bát Hoang cảnh. Một tên nắm giữ Bảo kiếm Thiên Kiếm Hoàng, chỉ một câu nói có thể làm cho một vị Tôn chủ biến mất, ai dám động hắn. Mà có một số người khi thấy uy lực của Thiên kiếm cũng nổi lòng tham, nhưng bọn họ tỉnh táo lại trong chớp mắt. Thanh kiếm kia có thể dùng một kiếm giết Tôn Chủ, trước khi muốn đoạt nó, bọn họ phải xem thử họ còn mạng để dùng nó không đã.

- Chuyện hôm nay, chắc chắn oanh động Bát Hoang!

Khi thấy Lâm Phong ngạo ngễ cầm Thiên Kiếm, có người cảm thán. Cùng lúc đó, ánh mắt Lâm Phong đang nhìn về hướng vài tên hộ vệ cuối cùng của Tề gia. Khiến những người kia bắt đầu run rẩy, lộ ra một tia sợ hãi, trước mặt Lâm Phong, bọn họ không dám chạy trốn. Ngay cả Tôn chủ đều trốn không thoát, huống chi bọn họ, chỉ cần Lâm Phong hơi suy nghĩ một chút, bọn họ đã đầu lìa khỏi cổ rồi.

- Các ngươi hãy trở về chuyển cáo với Tề gia, nêu muốn báo thù, phải chuẩn bị tinh thần nhận lấy những đòn đáp trả của ta.

Mà ta cũng sẽ thay Tề gia các ngươi chăm sóc Tề Kiều Kiều, nêu Tề gia dám làm hại tới thân nhân của ta, thì ta sẽ làm thịt nàng ta. Sau khi nghe được lời của Lâm Phong, ánh mắt những người kia lóe lên một tia hi vọng.

- Cút!

Lâm Phong lạnh lùng hô to. Mấy người như được đại xá, nhanh chóng chạy trốn. Khi đối mặt với một người điên như Lâm Phong, bọn họ cảm thấy rất áp lực, nên bọn họ không muốn phải ở lại một chút nào. Nhiệm vụ hiện tại của bọn họ là trở lại thông báo gia tộc, còn những chuyện sau đó, đã không còn liên can tới họ nữa. Sau khi làm xong tất cả mọi thứ, Lâm Phong nhìn về phía Vấn gia lão thái gia, áy náy nói:

- Tiền bối, tiểu bối đã mang đến phiền toái cho ngài rồi!

Nhưng Vấn lão thái gia lại nở một nụ cười, lắc đầu nói:

- Không có gì? Nếu không có ngươi, vị Tôn chủ kia của Tề gia sẽ không hiện thân.

Mà ta cũng không biết Tề gia có tham dự vào chuyện hôm nay.

- Đa tạ tiền bối không trách tội, Lâm Phong cáo từ.

Sau đó Lâm Phong khẽ khom người chào Vấn lão thái gia, lập tức trở về bên cạnh Tề Kiều Kiều. Sau khi trói nàng ta lại, hắn đứng trên cự kiếm, mà Thu Nguyệt Tâm cũng lập tức đi lên cự kiếm, cự kiếm phá không bay đi. Bây giờ Lâm Phong rất muốn rời khỏi chỗ thị phi này, ơnơi đó có quá nhiều lão quái vật Tôn chủ. Mà Lâm Phong cũng không dám bảo đảm bọn họ không thèm muốn Thiên kiếm, nên hắn quyết định rời đi càng sớm càng tốt. Tôn chủ thật sự quá nguy hiểm, nếu như Lâm Phong sơ ý một chút, đối phương rất có thể dùng một đòn giết hắn. Khi nhìn bóng lưng Lâm Phong xa dần, mọi người thầm than một tiếng. Sau ngày hôm nay, cái tên Lâm Phong chắc chắn sẽ xuất hiện trong thập đại yêu nghiệt. Dù sao Lâm Phong đã dựa vào thực lực của hắn đánh bại Tề Thiên Thánh. Sau khi Lâm Phong biết mất, Vấn lão thái gia ngóng nhìn về phương hướng của Bắc Hoang. Ở nơi đó, đang có một Vũ Hoàng thế lực đang quật khởi, nó dường như đang chầm chậm mạnh lên từng ngày. Mà hình như cái tên Hầu Thanh Lâm đã từng được xếp vào trong thập đại yêu nghiệt, bây giờ cũng đã bước vào Tôn Vũ trung kỳ, thậm chí đã gần đột phá Tôn Vũ hậu kỳ. Mà Thiên Đài bây giờ lại xuất hiện một tên Như Tà đang thế chỗ Hầu Thanh Lâm, bên trong lớp hậu bối lại có Lâm Phong cùng Thu Nguyệt Tâm đang quật khởi. Rất khó tưởng tượng, mấy chục năm sau, Thiên Đài sẽ trở thành như thế nào. Bắc Hoang yếu thế một thời, dường như đã có một luồng số mệnh giáng lâm, khiến cho nó bắt đầu phồn thịnh.

- Thiên Ca, theo biểu hiện của Lâm Phong hôm nay và lời tiên đoán của nhà tiên tri, thì hắn chắc chắn không phải vật trong ao.

Con có thể giao hảo với, nhưng không nên qua lại quá gần. Trong ánh mắt thâm thúy của Vấn lão thái gia lộ ra một tia cơ trí, truyền âm cho Vấn Thiên Ca ơbên cạnh, Vấn Thiên Ca khẽ gật đầu, hắn tự nhiên hiểu dụng ý của lão thái gia. Vào lúc này, cự kiếm đang mang theo Lâm Phong cùng Thu Nguyệt Tâm bay trong mây mù. Giờ khắc này, Lâm Phong đang bay về phương hướng của Kiếm Thành. Mà hắn đã thu hồi Thiên Kiếm. Hắn chỉ có ba lần sự dụng nó, nhưng khi nảy đã dùng mất một lần, nên hắn phải tiết kiệm. Từ khi Thiên Hư cổ trận hiển hiện ra hình ảnh của Vân Hải sơn mạch trong Tuyết Nguyệt quốc, không lâu sau, những người tấn công Vấn gia cũng sẽ nườm nượp kéo tới Tuyết Nguyệt. Vấn gia truyền tống đông đảo cường giả đến Vân Hải sơn mạch, hiển nhiên có mục đích khác. Những Lâm Phong không thể nào biết được, nhưng hắn biết Tuyết Nguyệt sắp phát sinh đại sự, nên hắn nhất định phải trở về một chuyến. Tuyết Nguyệt quốc so với Bát Hoang Cảnh, nó đúng là một chỗ khỉ ho gà gáy, ngay cả Thiên Hư Cổ Thành còn to hơn toàn bộ Tuyết Nguyệt quốc vô số lần. Trước kia, do tu vi của hắn còn rất yếu nên mới cảm thấy Tuyết Nguyệt quốc rất mênh mông. Nhưng đối với Tôn giả, Tuyết Nguyệt quốc quá nhỏ. Bất kỳ tên Tôn giả nào đều có thể trở thành bá chủ của Tuyết Nguyệt quốc, thậm là toàn bộ Tuyết Vực. Mà Tuyết Nguyệt quốc bây giờ lại đang hấp dẫn ánh mắt của Bát Hoang Cảnh, nên số lượng Tôn giả đi tới đó sẽ vô cùng khủng bố. Nếu Lâm Phong không trở về, hắn không thể yên lòng được. Nhưng hắn cũng chưa lo lắng lắm, dù sao thì đám cường giả Bát Hoang Cảnh cũng phải một ít thời gian để tìm tọa độ chính xác của nó. Mà không phải thế lực nào cũng có truyền tống trận xịn như Thiên Hư cổ trận, nên họ cũng không thể đi tới Tuyết Nguyệt bằng truyền tống trận. Họ chỉ có thể dựa vào ngự khi phi hành mà thôi, nên hắn có thể nhanh chân tới trước. Mà tên Viêm Đế kia cũng đã bố trí một trận pháp có thể tru diệt Tôn giả tại Tuyết Nguyệt quốc, mà hắn cũng đã đưa cái địa đồ tàn tạ kia cho cha mẹ. Nên Lâm Phong cũng khá yên tâm về sự an toàn của họ, chỉ hơi nhớ họ thôi.

- Không biết mọi người thế nào rồi? Khi nghĩ tới đó, khuôn mặt lạnh lùng của Lâm Phong nở một nụ cười nhã nhặn: - Phụ thân, mẫu thân, Hân Diệp.

Không biết bọn họ có khỏe không? Không biết Liễu Phỉ có hết buồn hay chưa? Mà nha đầu Tiểu Nhã có hơn lớn rồi chút hay không? Còn có Tĩnh Vân, Y Tuyết, Vân Hi, không biết các nàng có khỏe không? Ta rất nhớ mọi người. Khi nhớ tới những khuôn mặt quen thuộc kia, Lâm Phong phảng phất như vui hơn, trong cái thế giới võ đạo tàn khốc này, mà có người khiến cho mình phải lo lắng, cũng là một chuyện tốt. Nhớ năm đó, hắn mới chỉ là một tên thiếu niên chán nản, bị ức hiếp, mà bây giờ, hắn đã trở thành người có thể dễ dàng chém giết Tôn giả sơ kỳ, hắn cảm thấy tất cả giống như một giấc mơ vậy!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play