Tuyệt Thế Vũ Thần

Chương 1224 - Viêm Đế xấu xa


...

trướctiếp


- Ngươi dùng tính mệnh bản thân uy hiếp chính mình sao? Một thanh âm lạnh lùng vang lên, giọng nói đó chính là giọng của Thu Nguyệt Tâm.

- Vậy thì như thế nào? Ta cảnh cáo ngươi, bất luận hiện tại hay tương lai.

Nếu như ngươi dám giết hắn, ta nhất định sẽ tự sát. Lâm Phong đang bên cạnh đã triệt để sững sờ. Rốt cục chuyện này như thế nào? Cái này không phải đoạt xác, nếu như đoạt xác thì Thu Nguyệt Tâm của trước đây đã không còn tồn tại nữa rồi. Hình như hai người đang cộng sinh, nên mới có cùng một thân thể. Mà Lâm Phong vẫn không hiểu, Thu Nguyệt Tâm đã xảy ra chuyện gì? Tại sao lại xuất hiện biến cố như vậy?

- Ngươi đừng quên, ngươi bây giờ đang tu tình đạo, nếu không trảm tình, làm sao có thể tu thành đại đạo.

- Ta chưa bao giờ muốn tu tình đạo, do ngươi bức bách ta.

Tuy răng ta đáp ứng ngươi, đi tu tình đạo, nhưng với điều kiện, ngươi không được tổn thương hắn. Nếu như đã bị Lâm Phong phát hiện, hai người bọn họ của không cần cố kỵ nữa. Câu chuyện giữa hai người họ nãy giờ khiến cho thần sắc Lâm Phong trở quái lạ Đến cực điểm.

- Được, chỉ cần ngươi tu tình đạo, ta sẽ đáp ứng ngươi, không giết hắn.

Thế nhưng, hắn mà dám động vào thân thể ta, ta sẽ cho hắn biết mùi. Âm thanh kia liền từ từ biết mất, mà thần sắc Thu Nguyệt Tâm cũng dần dần khôi phục lại bình thường. Sau nó liền nhìn Lâm Phong nói:

- Lâm Phong, ngươi đi đi!

- Nói cho ta đi, rốt cục nàng bị cái gì? Lâm Phong hỏi.

- Ngươi đừng hỏi chuyện đó nữa được không? Trong đôi mắt của Thu Nguyệt liền hiện lên vài phần thống khổ, nói.

Lâm Phong liền trở nên trầm mặc, lập tức gật gật đầu, sau đó lại thở dài một tiếng:

- Nàng có thể khống chế người kia sao? - Yên tâm đi, ta không có việc gì đâu.

Trên gương mặt Thu Nguyệt Tâm lộ ra một vệt ý cười nhàn nhạt. Sau đó Lâm Phong rời đi, hắn cần phải suy nghĩ thật kỹ những chuyện cần làm. Khi nhìn thấy bóng người Lâm Phong rời đi, trong đôi mắt Thu Nguyệt Tâm hiện ra vài phần thống khổ.

- Đáng tiếc.

Một tiếng thở dài vang lên trong đầu Thu Nguyệt Tâm, dường như đang vì Lâm Phong mà thở dài.

- Đáng tiếc? Ngươi nhất định đang cho rằng.

Chỉ cần ta tu luyện tình đạo, thì sẽ trở dần dần bị ngươi khống chế. Rồi sẽ giết hắn đúng không?

- Ngươi quên ý nghĩ đó đi, mặc dù tu luyện tình đạo, ta cũng sẽ không phụ hắn.

Nó đã trở thành chấp niệm của ta, dù cho ngươi có chém, nó cũng không đứt đâu. Thu Nguyệt Tâm tự lẩm bẩm. Đáp lại Thu Nguyệt Tâm cũng chỉ có một tiếng hừ lạnh, sau đó là một hồi yên lặng. ...... Sau khi Lâm Phong rời đi cái tiểu viện của Thu Nguyệt Tâm, hắn liền ngồi trên một cái ghế tre. Trong ánh mắt của hắn lúc này có chút mờ mịt.

- Thế gian khó nhất hồng trần sự, vừa vào tình đạo, tất cả đều vì không.

Một thanh âm bồng bềnh đột nhiên vang lên, để thần sắc của Lâm Phong hơi ngưng lại. Trên gương mặt của hắn lập tức lộ ra một nụ cười yếu ớt, sau đó hắn quay đầu lại, nhìn cái tên đang khoác một bộ đạo bào trên nóc nhà. Khi nhìn thấy tến đó, hắn không khỏi thầm mắng một tiếng.

- Lão bất tử.

- Vô Lượng Thiên Tôn!

Đạo sĩ kia liền vung phất trần lên, sau đó lập tức tiêu sái đi Đến trước mặt Lâm Phong. Giả dạng một cao nhân đắc đạo.

- Ngươi biết tất cả mọi chuyện sao? Lâm Phong liền hỏi Cùng Kỳ một tiếng.

Suýt chút nữa, thì hắn đã quên bên cạnh hắn còn có cái lão bất tử này. Lão nhất định biết tình huống của Thu Nguyệt Tâm.

- Trong thiên địa này không có chuyện gì bản Đế không biết.

Viêm Đế vung ống tay áo, tiêu sái ngồi xuống, nhưng lại lộ ra vẻ hèn mọn, khiến cho Lâm Phong lòng thầm mắng một tiếng, lão bất tử.

- Có phải đoạt xác không? Tuy Lâm Phong cảm thấy không giống lắm, nhưng vẫn hỏi Viêm Đế cho chắc.

- Tất nhiên không phải đoạt xác.

Nếu không ngươi làm sao còn mạng mà ngồi ở đây.

- Vậy đó là cái gì? Vì sao Nguyệt Tâm lại bị như vậy? - Ngươi có tin hay có kiếp sau hoặc Luân Hồi? Ánh mắt Viêm Đế nhìn chằm chằm Lâm Phong, híp mắt hỏi.

Thần sắc Lâm Phong cứng đờ, nếu như trước đây hắn không tin, nhưng theo sự tăng lên của cảnh giới, hắn lại mơ hồ cảm giác thiên đạo mờ mịt, nên hắn bán tín bán nghi.

- Có chuyện gì, thì cứ nói thẳng đi.

Lâm Phong nói.

- Bản Đế không tin có kiếp sau, cũng không tin có Luân Hồi.

Bản đế cho rằng, tiểu tình nhân của ngươi là cường giả chuyển thế. Nếu thật sự như vậy, ngươi có thể tiếp nhận không? Viêm Đế híp mắt, hỏi Lâm Phong.

- Nếu thật sự có chuyển thế, hẳn phải trọng sinh chứ, làm sao lại trở thành như bây vậy? - Nếu như nàng ta thức tỉnh trí nhớ của kiếp trước thì sao? Cùng Kỳ liền Lâm Phong, thần sắc Lâm Phong ngưng lại, hắn chỉ cảm thấy trên người có cảm giác lạnh gáy.

Nhưng Viêm Đế lại nở nụ cười, bình tĩnh nói:

- Đừng lo lắng, ta chỉ tùy ý mà nói mà thôi.

Bản Đế đã nói, bản Đế không tin kiếp sau, không tin Luân Hồi. Nhưng một số cường giả tuyệt đỉnh, lại có thể nắm giữ thủ đoạn đặc thù, có thể khiến cho họ đầu thai. Lâm Phong nhìn chằm chằm Cùng Kỳ. Cái tên khốn này tuyệt đối là còn có chuyện giấu hắn. Giờ khắc này mà che che giấu giấu, nhất định biết cái gì, nhưng không nói.

- Có thể nói rõ ràng hơn một chút không? Lâm Phong nhìn chằm chằm Viêm Đế.

- Bản Đế có thể nói cho ngươi cách cứu tiểu tình nhân của ngươi.

Viêm Đế liền cười hì hì, nói với Lâm Phong.

- Phải làm như thế nào? Viêm Đế liền híp mắt lại, trong đôi mắt hắn có vài tia tà dị, khiến cho Lâm Phong âm thầm cảnh giác.

Cái tên khốn này, nhất định đang có ý đồ xấu xa nào đó.

- Lục dục thiên công của Lục Dục Tiên cung có thể có thể khắc chế tình đạo.

Viêm Đế cười hì hì nói.

- .
..... Sau khi nghe xong, Lâm Phong trợn tròn mắt, không biết nói gì.

- Cảnh giới cuối cùng của tình đạo là chặt đứt tất cả tình cảm, khi đó nàng ta đã không phải tiểu tình nhân của ngươi nữa mà là một người khác.

Muốn phá tình đạo, ngươi chỉ làm cho nàng vẫn có tình cảm, thậm chí, làm cho nàng từ bỏ tình.

- Cái này cùng Lục Dục thiên công có quan hệ gì đâu? Lâm Phong liền âm thầm nguyền rủa gia hoả này.

- Khà khà, bản Đế cho rằng Lục Dục thiên công tương đối thích hợp người, nên mới giới thiệu.

Cùng Kỳ liền cười nói, nhưng nụ cười kia trong mắt Lâm Phong lại hết sức hèn mọn.

- Bất quá bản Đế phải cảnh cáo ngươi.

Nếu như muốn nàng từ bỏ tình đạo, thì ngươi phải sớm làm thịt nàng đi. Bất luận dùng loại nào thủ đoạn, ngươi phải cho nàng mang thai một đứa bé, nàng ta chắc chắn sẽ rời bỏ tình đạo. Một khi trong lòng nàng ta đã có chấp niệm, nàng ta có muốn tu luyện, cũng không thể thành công. Viêm Đế liền nở một cười khẩy. Khiến Lâm Phong cảm thấy lão vô cùng bỉ ổi.

- Ngươi xác định không có gạt ta? Lâm Phong liền nhìn chằm chằm Cùng Kỳ, hỏi lại.

- Bản Đế đường đường là đại Đế, sao lại lừa dối ngươi được.

Viêm Đế liền vỗ ngực đảm bảo. Trong ánh mắt Lâm Phong lấp loé vài tia chần chừ. Trước đó, vì để cho Thu Nguyệt Tâm nói ra chân tướng, hắn mới dùng một ít thủ đoạn cứng rắn. Nếu như bây giờ bảo hắn thật sự làm như vậy, Lâm Phong thật sự có chút không dám.

- Bản Đế đã nói hết lời rồi, nếu như ngươi thật sự ngươi muốn cứu nàng thì hãy mau nhanh lên.

Nếu như ngươi chậm trể thì chớ có trách bản Đế không nhắc cho ngươi biết trước. Bản Đế đi đây. Viêm Đế nghiêm mặt, nghiêm túc nói, sau đó hắn liền xoay người rời đi. Khi đi vào trong phòng, trên khóe miệng của Viêm Đế liền nở một nụ cười đặc biệt hèn mọn. Trong lòng của hắn bây giờ có chút chờ mong, tự nói thầm:

- Nếu như hai người họ mà thật sự sinh một đứa bé, nhất định sẽ phi thường thú vị.
.. Đương nhiên, Lâm Phong cũng sẽ không biết suy nghĩ bây giờ của Cùng Kỳ. Giờ phút này, trong lòng hắn có chút buồn bực nhìn hư không. Lúc này, màn đêm đã dần dần bao phủ đại địa, ánh trăng cũng đã lên cao. Nhưng Lâm Phong nhưng lại không cảm thấy khung cảnh đẹp chút nào, hắn chỉ cảm thấy hơi có chút mát mẻ. Đột nhiên Lâm Phong quay qua nhìn tiểu viện của Thu Tâm Nguyệt sát vách. Lúc này, Thu Nguyệt Tâm cũng giống như hắn, nàng đang ngồi trong sân, ngẩng đầu nhìn ngắm trằng. Nhưng trong ánh mắt của nàng cũng có vài phần mê mang.

- Ai!

Thu Nguyệt Tâm tựa hồ cảm nhận được cái gì, nàng quay lại nhìn thấy Lâm Phong. Trên gương mặt của nàng không khỏi lộ ra một nụ cười nhàn nhạt. Khi nàng nở nụ cười xinh đẹp, ngay ca ánh trăng đều phải thất sắc, khiến chi Lâm Phong nhớ tới Hân Diệp lúc trong hoàng cung.

- Người vốn hữu tình, sao tu tình đạo!

Khi nghe Lâm Phong tự lẩm bẩm, thân thể Thu Nguyệt Tâm trên người liền có chút cứng đờ. Người vốn hữu tình, sao tu tình đạo!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp