Tuyệt Thế Vũ Thần

Chương 1180 - Không có mạng để giữ


...

trướctiếp

Tề Kiều Kiều sở dĩ đầu độc đám người bên mình sang xâm chiếm toà thiên kiều kia, ngoại trừ nguyên nhân Lâm Phong, cũng bởi vì bên đó có ba người nổi danh cùng nàng, hơn nữa ngoại trừ ba người kia, bên người Lâm Phong còn có một mỹ nhân băng tuyết không bất kỳ một vị nào trong tứ đại mỹ nữ cả. Thậm chí Tề Kiều Kiều còn mơ hồ nghe được bên đó có người gọi bốn nữ tử đó là tứ đại mỹ nữ. Nữ tử thích đẹp, cái đó không bao giờ thay đổi nên Tề Kiều Kiều tự nhiên cũng như thế, người bên kia nói nơi đó có tứ đại mỹ nữ giống như xếp nàng ngoài bốn người này làm cho nàng rất không thoải mái. Lúc này có rất nhiều thân ảnh loé lên đi sang cây cầu của Lâm Phong, bây giờ bọn hắn mới chỉ bước lên vùng không gian này một ngày nên họ còn có hai mươi chín ngày để thăm dò xem có thể chiếm lấy cây cầu này hay không, kể cả không chiếm lấy, họ cũng muốn nắm lấy mấy cái danh ngạch để làm dự bị, như vậy, bọn họ bên cây cầu đi tới khu vực có lực lượng không gian bị loại bỏ, họ vẫn còn đường lui để tiếp tục tiếp cận khu vực kỳ cảnh. Khí tức cuồng loạn không ngừng bộc phát trên thân thể mọi người, sát ý lành lạnh tràn ngập bốn xung quanh, Quân Mạc Tích nhìn đám người trước mắt lạnh lùng nói:

- Đến đây chiến nào!

Dứt lời, thân thể hắn cuồn cuộn bay lên không, một bộ hoa phục, một cỗ khí chất hạo nhiên sừng sững đứng trong hư không, hình như không gian có rất nhiều tiếng hô cổ vũ truyền ra tiếp thêm chiến ý cho hắn.

- Chỉ có đánh đám người kia xuống, các ngươi mới có cơ hội tiếp tục đi tới đỉnh cao, nếu mà lần này các ngươi lại có dị tâm, chỉ có nước nhận lấy bi kịch và sự kết thúc mà thôi.

Dục Tông Nhân nói ra, hắn muốn kích động mọi người giết đám người Lâm Phong. Lúc này vẻ mặt mọi người đều trở nên nghiêm túc và lẫm liệt, trong lòng bọn họ đã sáng tỏ hai mươi danh ngạch vừa nãy bọn họ có cơ hội nhưng đến khu vực này thì mọi chuyện lại khác, bọn họ biết chỉ có mười cái danh ngạch được tiếp tục đi tới nên nhất định phải một lòng.

- Giết!

Đoàn người như gió lốc lao lên khiến khí thế kinh khủng trong khoảnh khắc cuồn cuộn mà ra nhìn cực kỳ mạnh mẽ. Mộng Tình, Tiểu Điệp và Đại Hại Trùng đều ngự không bay lên, phía dưới không gian quá nhỏ nên họ không có biện pháp triển khai thực lực mạnh nhất. Lúc này Phượng Huyên cũng bắt đâu hành động, chỉ thấy nàng bước ra một bước, thân thể nàng đã bay lên không, phía sau nàng xuất hiện hư ảnh yêu phượng vô cùng xinh đẹp.

- Phượng Huyên ngươi muốn ra tay vì bọn họ? Tông Nhân lạnh nhạt nói một tiếng nhưng vẻ mặt Phượng Huyên vẫn bình thản như cũ, nàng nhìn về phương hướng Lâm Phong một chút, Lâm Phong từng giúp nàng vài lần nên lần này nàng nên ra tay.

- Đã như vậy, khai chiến đi!

Những người kia cũng không phải người hiền lành gì nên Phượng Huyên muốn tham chiến lại làm sao, đối phương có sáu cường giả còn bọn họ có tới chín người nên bên họ tuyệt đối có ưu thế hơn, nếu như Tông Nhân có thể kiềm chế Quân Mạc Tích một phen, trận chiến này không cần phải suy nghĩ nhiều nữa.

- Loại bỏ người yếu nhất bên họ trước.

Tông Nhân nhàn nhạt nói một tiếng sau đó khiến khí tức trên người nhất thời trở lên cuồng bá, sát khí toả ra đầy trời, lực lượng màu vàng xuyên thấu không gian biến ảo ra một cái đại thủ ấn hướng về phía Lâm Phong đánh xuống. Đủ các loại thần thông được tung ra, Hỏa Long giương nanh múa vuốt điên cuồng tập kích địch nhân, thời khắc này tất cả mọi người đều phát động công kích.

- Phượng Hoàng trảm sát thuật!

Phượng Huyên quát lạnh một tiếng, lập tức hư không xuất hiện hư ảnh một con yêu phượng to lớn che kín không gian lại, trên người Mộng Tình toả ra hàn ý ngập trời, nàng chỉ dùng một cái ý nghĩ đã khiến thiên địa hoá thành băng sương, hoa tuyết không ngừng rơi xuống, thiên địa lạnh đến mức khiến người ta rùng mình một cái. Thực lực Tiểu Điệp cũng phi thường lợi hại, công kích của nàng giống như một màn mưa màu vàng từ trên trời rơi xuống nhưng nó lại có năng lực xuyên thấu cực kỳ khủng bố. Thần sắc đám người kia hơi ngưng lại giống như bọn họ đã đánh giá thấp sức chiến đấu của đám người Lâm Phong, giờ khắc này Tông Nhân vẫn chưa ra tay mà lại đứng sau lưng mọi người cười nói:

- Ta sẽ tiếp ứng cho các ngươi, sử dụng một đòn tuyệt sát.

- Tên khốn này!

Trong lòng mấy người kia thầm mắng Tông Nhân đê tiện, hắn dĩ nhiên muốn kiếm lợi trên xương máu của bọn họ, lúc chiến đấu không xung phong nhưng thời khắc mấu chốt lại muốn chia mệnh cách của địch nhân, nhưng giờ khắc này chiến đấu đã xảy ra, bọn họ cũng không bận tâm cái khác nữa mà chỉ có một trận chiến này thôi. Thời khắc này chỉ có duy nhất một người không tham chiến chính là Lâm Phong, hắn đứng sau nhìn chiến đấu phía trước, trong ánh mắt lộ ra một vệt cười gằn. Tâm niệm hắn hơi động, Lạc Nhật cung đã xuất hiện trong tay, trong khoảnh khắc tám mũi tên đồng thời xuất hiện khóa chặt tám người của đối phương lại, những người kia nhất thời hơi chậm lại.

- Mộng Tình!

Lâm Phong khẽ quát một tiếng, Mộng Tình lập tức hiểu hắn muốn làm gì, tâm ý hai người đã tương thông nên phối hợp rất ăn ý.

- Băng phong!

Một đạo thanh âm giá lạnh vang lên, khí lạnh cũng lập tức bao phủ thiên địa, hàn khí khiến người ta có cảm giác bị đóng băng lại, lúc này tám mũi Lạc Nhật tiễn cũng phá không gào thét bay đi giống như tám con Hỏa Long đang săn giết con mồi. Tiếng nổ ầm ầm vang lên kèm theo vài tiếng kêu thảm thiết, có hai người thực lực hơi yếu lập tức bị Lạc Nhật tiễn xuyên thấu đầu, trong nháy mắt hai tên này bị xoá bỏ khiến đám người kia chỉ còn lại sáu người.

- Chết đi!

Thân thể Quân Mạc Tích phóng lên không trung xuất ra một chiêu tuyệt sát, người ta chỉ thấy trường bào màu vàng óng tung bay làm rung động nhân tâm và theo sau đó máu tươi phun ra, lại một người nữa bị giết chết. Chiến đấu càng lúc càng nghiêng về một phía!

- Hiện tại, không có bên nào chiếm ưu thế rồi thì phải.

Trong con mắt Lâm Phong bắn ra một đạo hàn mang, Lạc Nhật cung trong tay hắn biến mất và thay vào đó, một món Thánh khí khác của Lâm Phong, Phương Thiên Họa Kích lộ ra khí tức cực kỳ đáng sợ. Trong con ngươi Tông Nhân lộ ra hàn quang, gia hoả này... Tiếng va chạm trong hư không cuồn cuộn không ngớt, lúc này Mộng Tình vừa mới tung ra một đạo công kích khiến đối thủ của nàng bị đóng băng lại, một đạo tiếng vang lập tức truyền ra, Phương Thiên Họa Kích đâm thủng đầu người kia! Cũng tại lúc này Phượng Hoàng Trảm Sát thuật của Phượng Huyên cũng khiến cho một người luống cuống tay chân hoảng hốt né tránh, người ngoài nhìn vào thấy hắn có vẻ rất vất vả trong việc né tránh thì phải. Khi người kia lại một lần né tránh công kích của Phượng Huyên, một đạo hơi thở sự hủy diệt đột ngột giáng lâm trên người hắn khiến thần sắc hắn trở lên ngơ ngác. Chân nguyên trên người hắn bùng nổ muốn trốn tránh đạo hơi thở này nhưng vô dụng, một đạo thanh âm như trước vang lên, Phương Thiên Họa Kích lại giết một người nữa. Sau khi giết chết người kia Lâm Phong lại yên lặng lùi về sau, hắn căn bản không tham dự chiến đấu mà chỉ đứng sau tìm cơ hội tung ra một kích tất sát, làm chuyện mà Tông Nhân nói muốn làm.

- Tông Nhân, sao ngươi còn chưa động thủ? Lúc này một người nhìn về phía Tông Nhân giận dữ hét lên một tiếng, sắc mặt hắn tái nhợt vì lo lắng Lâm Phong yên lặng cho hắn một kích chí mạng, bọn hắn đã sắp rơi vào tình cảnh toàn quân bị diệt rồi nhưng Tông Nhân vẫn còn không có ra tay.

Tiếng nói hắn vừa dứt, một đạo hơi thở sự hủy diệt giáng lâm, hắn chỉ cảm thấy một ngọn gió thổi qua rồi lập tức không còn tri giác gì nữa, đầu hắn bị Tông Nhân cắt xuống.

- Thật ồn ào.

Trong con ngươi Tông Nhân lộ ra vẻ tà dị, hắn vậy mà ra tay giết chết đối phương, chuyện này khiến Hoàng Phủ Long trước mặt hắn hết sức sửng sốt.

- Khốn nạn.

Lúc này đám người kia chỉ còn dư lại hai người cuối cùng đang cố gắng giãy dụa mà thôi. Tình cảnh này hiển nhiên quá mức khác với sự dự liệu của mọi người, nhóm người bên phía cây cầu nối đến khu vực có lực lượng không gian vốn định thừa dịp song phương đại chiến lưỡng bại câu thương, sẽ sang thanh lý chiến trường nhưng giờ khắc này họ lại phát hiện, chiến đấu vốn nghiêng về một phía nên không có kết quả như bọn hắn mong muốn. Lúc này cuộc chiến giữa Lôi Yêu và Viên Phi cũng lắng xuống vì người này không làm gì được người kia, tuy Lôi Yêu khống chế lực lượng sấm sét nhưng khi Viên Phi cuồng hoá thân thể, lực lượng hắn quá mức khủng bố, lực lượng hắn có thể chiến cả thiên địa mỗi một côn đánh xuống, trời long đất lở, đánh cho vòm trời cũng phải run rẩy, cuối cùng Lôi Yêu phải thối lui vì hắn thấy hiện tại không phải thời điểm sinh tử đại chiến. Nhìn thấy con mắt cuồng dã của Viên Phi quét mình, thân thể Tông Nhân không ngừng lùi về phía sau, hắn nhìn về phía cây cầu nối đi khu vực có lực lượng không gian một chút rồi lại nhìn chằm chằm vào Lâm Phong cười lạnh nói ra:

- Thủ đoạn cao cường nhưng ta so với ngươi càng có tư cách đi lên đỉnh cao hơn, giờ có nhiều người che chở ngươi như vậy, ngày sau ta sẽ chọn địa phương khác giết ngươi.

Tông Nhân nói xong câu này, hắn muốn hướng về toà thiên kiều nối tới khu vực có lực lượng không gian đi tới, với tình cảnh hiện nay, hắn không dám ở lại nơi này nữa. Lâm Phong thấy tên đầu sỏ muốn chạy trốn muốn đuổi theo nhưng lại gặp đám người từ cây cầu bên cạnh, đến lúc này, sao hắn không hiểu dã tâm đám người này, bọn chúng muốn thừa cơ phía Lâm Phong xảy ra nội chiến để đánh chiếm cây cầu này.

- Ngươi thật hèn hạ, ngươi vậy mà dám cướp đoạt đồ của ta như thế, ngươi căn bản không có tư cách hướng về phía bên này!

Ánh mắt Tề Kiều Kiều nhìn vào Lâm Phong nói ra. Nàng thấy hắn đuổi theo tên kia tới bên này, muốn ngăn cản hắn vì nàng vẫn hậm hực chuyện lần trước. Lâm Phong bình thản nở nụ cười sau đó nhìn về phía Viên Phi nói:

- Viên Phi, bên chúng ta cũng đã thanh lý gần đủ rồi nên bất cứ lúc nào cũng có thể trở về, ngươi có hứng thú đi đến cái cầu nối khác lĩnh ngộ lực lượng khác hay không? Viên Phi nghe được lời nói Lâm Phong, nhếch miệng nở nụ cười: - Được, đi thì đi!

Dứt lời, thân thể hai người bay lên không hướng về cầu nối đi tới khu vực có lực lượng không gian đi tới, Phương Thiên Hoạ Kích trong tay Lâm Phong biến mất, thay vào đó chính là Thiên Cơ kiếm. Chỉ chốc lát sau Lâm Phong và Viên Phi đã đặt chân xuống vùng ngoài cây cầu nối đi khu vực có lực lượng không gian.

-Ta chuẩn bị tu luyện một ít lực lượng không gian.

Thân thể Lâm Phong hạ xuống, hắn cười nói nhẹ nhàng tỏ ra vẻ phi thường bình tĩnh.

- Không thành vấn đề, ta cũng ở đây bồi tiếp ngươi.

Viên Phi gật đầu. Giờ khắc này thần sắc Tề Kiều Kiều như cười mà không phải cười nhìn Lâm Phong sau đó lạnh lùng nói.

- Ngươi dĩ nhiên dám đi tới vị trí chúng ta!

Những người khác cũng trợn mắt nhìn Lâm Phong, người này vậy mà còn muốn ở đây tu luyện, hắn đang muốn chết hay sao.

- Vừa nãy bọn họ không phải cũng muốn chiếm vị trí chúng ta hay sao, đã như vậy, tại sao chúng ta không thể lại đây, huống hồ ta chỉ ở đây tu luyện một ít thời gian mà thôi sẽ không chiếm danh ngạch các ngươi đâu.

Lâm Phong nở một nụ cười xán lạn nói ra, hắn tựa hồ như đang nói một chuyện rất bình thường mà thôi. Nhưng người trên cây cầu này làm sao có khả năng khoan dung.

- Có người miệt thị các ngươi như vậy, chính các ngươi tự nhìn mà làm đi!

Kiều Kiều Kiều hừ lạnh một tiếng nói ra, cường giả trên cây cầu này nhìn chằm chằm vào Lâm Phong lạnh lùng nói ra:

- Dựa dẫm vào lực lượng người khác mà lại dám tới nơi này hung hăng, Thánh khí của ngươi ta thấy có hứng thú rồi đó!

- Ngươi tự tìm đường chết!

Dứt lời, thân thể người này cũng đột nhiên hướng về phía Lâm Phong lao tới, từng sợi lực lượng không gian ngưng tụ trong bàn tay hắn hóa thành không gian bão táp hướng về phía Lâm Phong lao đến, hắn muốn dùng lực lượng không gian xé rách thân thể Lâm Phong. Lâm Phong ngẩng đầu lên nhìn đối phương, trong con ngươi hắn bắn ra một đạo hàn mang sắc bén sau đó hắn phun ra một đạo thanh âm lạnh lùng:

- Lực lượng không gian ta cũng biết một ít!

- Xì… Âm thanh xé rách truyền ra, lúc này đoàn người kia phảng phất như nhìn thấy một vệt tử quang óng ánh xé rách không gian ra từng mảng, lực lượng huỷ diệt không ngừng cắn nuốt tất cả.

- Ầm ầm!

Âm thanh ầm ầm như một vụ nổ đột nhiên truyền ra khiến tâm thần người ta run lên, bọn họ lập tức nhìn thấy thân thể đang ép về phía Lâm Phong bị nổ tung!

- Thánh khí có nhưng đáng tiếc ngươi không có mạng để giữ nó!

Trong không gian yên tĩnh không ngừng vang lên thanh âm của Lâm Phong khiến tâm thần đám người kia co giật, không có mạng để nắm!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp