Đợi đến lúc thanh niên yêu nghiệt kia hoàn thành động tác trong tay, hắn liền lui lại, trong con ngươi hiện lên một đạo phong mang, thủ chưởng run lên, cái kia phiến không gian kia lập tức chuyển động, thái dương hỏa diễm bị khóa lại bị lực lượng không gian kéo đi.
- Hắn thật sự lấy lực lượng không gian kéo theo kim ô hư viêm!
Ánh mắt đám người cứng đờ lại, không gian ba động không ngừng di động tản ra.
- Ông!
Một cỗ khí tức kinh khủng bùng nổ ra, tinh mang nổ tung khiến không gian cuồng loạn lên nhưng kim ô thái dương hỏa vẫn như cũ lơ lửng ở chỗ kia, phun ra nuốt vào thiên địa viêm hỏa, hiển nhiên thanh niên yêu nghiệt kia không có thành công, mặc dù hắn nắm trong tay lực lượng không gian bí truyền nhưng vẫn không đủ cường đại, có thể là hắn vận dụng lực lượng không gian không đủ khủng bố nên khi tinh mang hắn tiếp cận kim ô hư viêm lập tức bị hủy diệt đi. Mọi người ở đây đều cảm thấy một cỗ áp lực vô hình, thanh niên yêu nghiệt có thể vận dụng lực lượng không gian mà cũng không thể thu được kim ô hư viêm, bọn hắn cũng khó mà làm được.
- Ông!
Thời khắc này có một đạo quang mang được bắn ra, Lâm Phong chỉ thấy có một người tế xuất ra một vật sáng chói bay thẳng đến chỗ kim ô hư viêm trên không trung.
- Thánh khí!
Đám người xung quanh chỉ thấy bên trong cái vật sáng chói mắt kia truyền ra một cỗ lực lượng thôn phệ cường đại hướng về phía kim ô hư viêm hút lại, nó lại thật sự có thể mang kim ô hư viêm thôn phệ vào. Cái đồ vật kim sắc kia toàn thân thay đổi thành màu đỏ thẫm, toàn bộ thân hình nó đều là hỏa diễm, đám người xung quanh có thể thấy một đầu hư ảnh kim ô hiện ra ở bên trong.
-Trở về!
Người kia quát to một tiếng muốn mang Thánh khí thu hồi, đột nhiên một hồi âm thanh bạo liệt vang lên truyền ra khiến người kia buồn bực hừ một tiếng, lúc này mọi người nhìn thấy Thánh khí kia bị vỡ thành mấy mảnh bay tứ tán trong không trung, cấp bậc cái Thánh khí kia không đủ nên không thể thu được kim ô hư viêm, bị nó đốt hủy rồi. Kim ô hư viêm chính là thái dương hỏa diễm là thuộc tính dương nên nó quả nhiên đủ bạo ngược, nó khiếnThánh khí cũng phải nổ tung. Con ngươi Lâm Phong lóe lên, kế tiếp lại có mấy người đi lên thử nghiệm nhưng kết quả vẫn là không được, thực lực không đủ lại không có Thánh khí cường đại nên bọn hắn thu không thể thu được kim ô hư viêm. Thấy một màn này, Lâm Phong cũng trở lên im lặng, hắn vẫn cùng kim ô hư viêm bảo trì một khoảng cách nhất định, đôi mắt nhắm lại ngồi xếp bằng tại chỗ, hắn lại tiếp tục tu luyện cắn nuốt ngọn lửa nóng bỏng từng chút một. Đám người kia hướng về phía Lâm Phong quăng đến ánh mắt lộ vẻ kinh ngạc, gia hỏa này đúng là người duy nhất không có ra tay, có lẽ là hắn tự mình hiểu được thực lực hắn không đủ, nhưng hắn lại chọn nơi đây để ngồi tu luyện ngược lại là không lãng phí tài nguyên. Thời gian chậm rãi trôi qua, đồ án thái dương xuất hiện trên người Lâm Phong lại tiếp tục dẫn động kim ô hư viêm trong hư không chiếu xạ lên người hắn, đồ án kia vậy mà thôn phệ lực lượng dương hoả kinh khủng do kim ô hư viêm toả ra. Hai ngày rất nhanh liền trôi qua, trong hai ngày này thanh niên yêu nghiệt kia cũng đem mảnh vỡ chứa đầy hoả diễm hắn cướp được trong tay quy điểu luyện hóa hết, trên người hắn có liệt diễm ngập trời nhìn cực kỳ khủng bố, hắn lại thử cướp lấy kim ô hư viêm một lần nữa nhưng lần này vẫn không có thành công, thấy vậy hắn liền quyết đoán rời khỏi cái phiến hỏa vực này. Trong cái thành trì viễn cổ này còn rất nhiều kỳ ngộ nên mang quá nhiều thời gian tiêu tốn ở chỗ này thật sự là không đáng. Mấy người kia cũng lần lượt rời đi, về sau lại có mấy người đến nhưng họ vẫn không thể nào lấy đi kim ô hư viêm nên cũng rời đi nốt, cuối cùng chỉ còn lại có hai người, Lâm Phong vẫn ngồi xếp bằng tu luyện tại chỗ khiến cho người ta thầm than gia hỏa này thật là cố chấp, có một người đi dạo ở đằng kia sau đó đến trước mặt Lâm Phong cười nói:
- Các hạ có tu vi Thiên Vũ đỉnh phong mà lại lãng phí thời gian ở nơi đây không khỏi có chút không đáng giá đi!
Lâm Phong nghe được lời đối phương, mở mắt ra cười nói:
- Vậy các hạ vì sao cũng ở nơi đây? - Ta muốn lưu lại nhìn xem ngươi có thể mang cái hỏa diễm này lấy đi hay không.
Ánh mắt người kia sáng quắc nhìn chằm chằm vào Lâm Phong khiến đôi mắt Lâm Phong chớp động:
- Chỉ đơn giản như vậy thôi sao? - Đúng vậy, tu vi ta hơi yếu nên đi địa phương khác gặp được kỳ ngộ cũng tranh giành không được, chẳng bằng ở lại nhìn xem náo nhiệt cho rồi, nếu như không nhìn được kết quả, ta cũng không muốn đi.
Thanh niên này hình như có một chút khờ khệch ngốc ngốc thì phải, hắn mặc một bộ quần áo bình thường bên trên có thêu một bộ đồ án hỏa diễm, tu vi hắn chính xác không cao lắm, mới chỉ Thiên Vũ tầng bảy mà thôi, thậm chí cái trán hắn cũng chỉ có mệnh cách màu vàng, chuyện khiến người ta nghi hoặc rốt cuộc hắn vào bằng cách nào.
- Nếu như thế ta liền thử xem.
Lâm Phong cười cười sau đó đứng dậy.
- Xem ra ta quả nhiên không có đoán sai, các hạ đợi mấy người kia đi vì các hạ có biện pháp mang kim ô hư viêm lấy được.
Thân thể người nọ lui ra phía sau, trên mặt mang theo tâm tính xem náo nhiệt.
- Cũng không có nắm chắc, tạm thời thử xem như nào đã.
Lâm Phong nhàn nhạt nói ra. Hắn không động thủ, đối phương cũng không rời đi, Lâm Phong cảm thấy trong lời nói đối phương có chuyện, hình như đang nhắc nhở hắn là ngươi không cần chờ ta rời đi rồi mới xuất thủ bởi vì ta không thể nào rời đi đâu. Hắn thật sự chỉ muốn xem náo nhiệt đơn giản như vậy sao? Lâm Phong có chút không tin! Tâm niệm hắn vừa động, trong hư không liền xuất hiện một cái đỉnh thật lớn, cái đỉnh này không có quang hoa sáng chói mà nó chỉ có một cỗ khí tức cổ xưa nhàn nhạt, có thể nói nó là một đồ vật hết sức bình thường, không có cái gì đặc biệt cả.
- Đây là.
. . Cửu Thiên Thương Long Đỉnh! Người kia nhìn chằm chằm vào cái đỉnh trong hư không sửng sốt một chút, hắn vậy mà lại nhận ra cái đỉnh kia.
- Đáng tiếc nó không có trọn vẹn, các hạ vậy mà lại có được bảo vật thượng cổ bực này khó trách có lòng tin thu phục được kim ô hư viêm.
Người kia thở dài nói ra, sau đó hắn thấy Lâm Phong tâm niệm vừa động, cái đỉnh kia đã hướng về phía kim ô hư viêm úp ngược xuống, thần đỉnh mang đoàn hỏa diễm kia bao bọc ở bên trong. Trong khoảnh khắc đó bên trong đỉnh có ánh sáng hỏa diễm hiển hiện, hơn nữa bên trong còn có âm thanh đùng đùng vang lên, đúng là kim ô hư viêm đang thiêu đốt ở trong Thương Long đỉnh, thái dương viêm hỏa bạo ngược muốn mang cái đỉnh này đốt ra tro nhưng mà Cửu Thiên Thương Long Đỉnh vô cùng kiên cố, cho dù nó có điên cuồng thiêu đốt thì thần đỉnh vẫn động.
- Thực có thể.
Lâm Phong có chút kinh hỉ, Cửu Thiên Thương Long Đỉnh chính là bảo đỉnh thời thượng cổ nên hắn mới chờ đến hôn nay lấy ra vì không muốn ai biết tới nó, hắn mới sinh ra ý nghĩ lấy đỉnh thu kim ô hỏa diễm nhưng không ngờ nó quả nhiên hữu hiệu. Bước chân hắn nhanh chóng vượt qua không trung, trong chớp mắt Lâm Phong đã tới phía trước Cửu Thiên Thương Long Đỉnh đánh ra một chưởng.
- Ông!
Một cỗ tiếng gió tại sau lưng truyền ra, Lâm Phong không cần quay lại cũng biết sau lưng xảy ra chuyện gì, từ lâu hắn đã nghĩ tới mục đích đối phương không phải muốn nhìn xem hắn lấy hoả diễm.
- Chết đi!
Một tiếng gầm giận dữ vang lên, Thiên Cơ Kiếm đột nhiên xuất hiện ở giữa không trung, tử sắc lôi mang bổ về phía đối phương.
- Xùy~~, Xùy~~.
. . Thiên Cơ Kiếm xuyên thấu thân thể đối phương nhưng mà thân thể bị cắt đứt đối phương lại huyễn hóa ra vài đạo ảnh tử hướng về phía Lâm Phong đánh tới, đối phương nhanh như một cái bóng lại cực kỳ mạnh mẽ.
- Trở về!
Đối phương khẽ quát một tiếng sau đó duỗi tay áo ra, đột nhiên ống tay áo người kia nhanh chóng phình lên, trong tay áo có một cơn lốc kinh khủng xuất hiện mang Lâm Phong khóa chặt lại, lực lượng thôn phệ vô cùng kinh khủng khiến bước chân Lâm Phong cứng đờ lại, môn thần thông này giống với môn thần thông mà ngày ấy hắn ở Kiếm Các lấy đi Thánh khí đã xem qua.
- Tự tìm cái chết!
Thân thể Lâm Phong đột nhiên quay lại, Phương Thiên Họa Kích xuất hiện trong tay hắn sau đó mãnh liệt hướng về phía đối phương diệt sát mà qua, mượn nhờ lực lượng thôn phệ từ ống tay áo đối phương truyền tới đẩy nhanh tốc độ Phương Thiên Hoạ Kích lên tới mức cực hạn, nếu như hắn bị một kích này đâm trúng chết chắc.
- Ông, ông!
Hai luồng liệt diễm kinh khủng đột nhiên ở giữa ống tay áo đối phương bay ra, Hỏa Diễm Phần Thiên như muốn mang hư không đốt hủy, trong ống tay áo tên kia vậy mà bay ra hai đạo nhân ảnh giết về phía Lâm Phong. Đúng lúc đó thân thể người nọ cũng hướng lên trên không đạp mạnh bay đi, ống tay áo không tạo ra lực hút với Lâm Phong nữa mà hướng về phía Cửu Thiên Thương Long Đỉnh nhắm tới sau đó hắn rống lên một tiếng:
- Tụ Lý Càn Khôn!
Cửu Thiên Thương Long Đỉnh điên cuồng xoay tròn, Lâm Phong lấy ý niệm khống chế thần đỉnh nhưng mà lực lượng thân phệ trong trong cái tụ lý càn khôn kia quá mạnh nên cuối cùng Cửu Thiên Thương Long Đỉnh cũng hóa thành một đạo quang mang tiến nhập vào ống tay áo đối phương, thanh âm thần đỉnh bị hút vào trong tay áo truyền ra sau đó ống tay áo khép kín lại, Lâm Phong cảm giác liên hệ giữa mình và Cửu Thiên Thương Long Đỉnh đột nhiên bị ngăn cách. Đúng lúc này Lâm Phong cùng hai người trước mặt liên tục va chạm, tuy cầm trong tay Phương Thiên Họa Kích nhưng hắn cũng không có chiếm được chút tiện nghi nào, thời điểm thân thể hai bên tách ra, thanh niên nhìn như thật thà kia cũng rơi xuống trước mặt hai người khác nhìn Lâm Phong cười nói: Tu vi các hạ mặc dù không kém nhưng muốn thắng được hai vị sư huynh ta sợ rằng không dễ dàng như vậy đâu, ân tình đưa tặng kim ô hư viêm cùng Cửu Thiên Thương Long Đỉnh ba sư huynh đệ chúng ta xin nhớ kỹ, ngày khác chắc chắn sẽ tương báo! Lâm Phong nhìn khóe miệng đối phương có nụ cười nhàn nhạt, thần thái vẫn lạnh nhạt tự nhiên như cũ rất chất phác, không có chút nào giống như hạng người xảo trá hắn lại càng đề phòng, càng loại người này, họ càng nguy hiểm, Tụ Lý Càn Khôn trong tay áo đối phương có thể giấu người nên xem ra hắn cũng ăn gian mang vào, thực lực hai người kia vậy mà đều là Thiên Vũ tầng tám.
- Không biết mấy vị xưng hô như thế nào? Đến từ đâu vậy? Lâm Phong cười hỏi một tiếng bảo trì sự tỉnh táo.
- Tại hạ là Phó Hắc, hai vị đây là sư huynh ta, chúng ta tới từ Hỏa Diệm sơn, môn đồ Viêm Hoàng, còn các hạ? Đối phương rất chất phác hỏi lại.
- Phó Hắc, quả nhiên xấu xa!
Danh tự ngược lại cũng khá giống người, Hỏa Diệm sơn, môn đồ Viêm Hoàng, xem ra lại là một cỗ thế lực Vũ Hoàng, không biết gia hoả Cùng Kỳ kia nghe được cái tên Viêm Hoàng này sẽ có cảm thụ gì nhỉ.
- Thiên Đài, Lâm Phong!
- Nguyên lai các hạ là đệ nhất môn đồ hai vị Thạch Vũ tiền bối, ngưỡng mộ đại danh đã lâu, chuyện hôm nay lần nữa tạ ơn các hạ còn bây giờ xin cáo từ.
Phó Hắc nhẹ nhàng nói ra sau đó lập tức cùng hai vị sư huynh mình bay lên muốn rời đi. Lâm Phong đối với việc Phó Hắc biết mình có chút ngoài ý muốn, quả nhiên người làm chuyện xấu nắm giữ tin tức rất linh thông, hắn biết rõ người nào nên đoạt, người nào không nên đoạt, nắm giữ Tụ Lý Càn Khôn trong tay áo nên có thể giấu được người sống, sợ gia hỏa kia đã lừa đảo không ít người a. Lâm Phong cũng không có đuổi theo đối phương vì hắn biết mình đuổi theo cũng vô dụng, vừa rồi giao thủ hắn đã biết mình không lưu được đối phương. Đường còn dài mà!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT