Kiếm Vô Bi sau cùng liếc nhìn Kiếm Trủng một cái, chỉ thấy lão nhân quét tước Kiếm Trủng mang theo cây chổi, bắt đầu quét dọn. Có lẽ Vô Thiên kiếm xuất thế, đối với lão mà nói cũng không có cái gì khác thường. Thân thể khẽ run lên, Kiếm Vô Bi cuối cùng cũng hộ tống chúng tiền bối trong gia tộc, cùng nhau rời đi, trong lòng hơi có chút bi thương. Kiếm Các to như vậy, thế nhưng lại ký thác toàn bộ hy vọng cho một thanh kiếm. Mặc dù kiếm của tổ tiên, nhưng cũng chỉ là một thanh kiếm mà thôi, chẳng lẽ bản thân Kiếm Các, thực không có ai có thể chân chính vực nó dậy sao! Đợi sau khi mọi người rời khỏi, lão nhân cầm cái chổi vẫn đang từ từ quét dọn, tiến vào trong Kiếm Trủng, cũng lúc này, cửa chính Kiếm Trủng, chậm rãi khép kín lại. Trong Kiếm Trủng khép kín vẫn chỉ có mình lão nhân, lại thấy lão buông cây chổi, lập tức ngồi xuống, nói với không gian hư vô:
- Cũng đã không còn ai, có thể hiện thân gặp mặt rồi.
- Trong lòng biết được rồi, làm gì nhất định phải hiện thân.
Trong hư vô truyền ra một giọng nói, lão nhân lại không thấy kỳ quái, bởi vì lão và người này đã từng nói chuyện.
- Ngươi có quan hệ gì với ranh con kia, tại sao muốn ta giúp hắn? Lão nhân lại hỏi.
- Ta là cái gì của hắn cũng không quan trọng, chỉ có điều có nhân tất có quả.
Hôm nay, ngươi gieo xuống thiện nhân với hắn, ngày khác, lúc Vô Thiên kiếm trở lại, có lẽ mang về một cường giả tuyệt đỉnh, có thể giúp ngươi giải quyết khốn cảnh, cớ sao lại không làm. Hơn nữa, lúc đó, ngươi chẳng phải xem chuyện gì xảy ra, mới nguyện ý lấy Vô Thiên kiếm đánh cược sao! Thanh âm hư vô kia mờ ảo khôn cùng, tìm không ra nó đến từ chỗ nào, trong Kiếm Trủng chỉ có tiếng vang vọng.
- Chưa nói tới đánh cược, Vô Thiên kiếm ở lại Kiếm Trủng, cũng không phát huy được hiệu quả của nó.
Ta đối với ranh con kia cũng có ấn tượng không tệ, đưa cho hắn thì có ngại gì, giống như ngươi nói, cũng là một loại thiện duyên. Hơn nữa, khoảnh khắc khi kiếm chuẩn bị cắn nuốt hắn, khí tức của ngươi liền xuất hiện, nếu ta không ngăn cản, ngươi cũng sẽ ra tay. Ta không hy vọng Kiếm Các đắc tội với loại người như ngươi. Lão nhân vẫn ngồi đó, giống như nói chuyện phiếm, thậm chí lão cũng không biết, người lão nói chuyện cùng là ai.
- Cáo từ!
Thanh âm vang lên, từng tia khí tức tiêu tan trong vô hình, trong hư không không còn nửa điểm khác thường nữa. Lão nhân biết, người kia đã rời khỏi nơi này. Chậm rãi đứng lên, lão nhân còng thân mình xuống, giống như một bệnh nhân, cầm lấy cái chổi của mình, tiếp tục quét dọn Kiếm Trủng, xóa bỏ sạch sẽ những mảnh vỡ do kiếm khí để lại. Đi đến giữa Kiếm Trủng, an tĩnh mà tường hòa, tất cả đều khôi phục yên lặng như xưa. Nhưng lão nhân biết, sau khi thanh kiếm kia rời khỏi, Kiếm Các sẽ không còn chú ý nhiều tới Kiếm Trủng, về sau nơi này, sẽ càng thêm thanh tịnh. Lúc này, trong Kiếm thành, nơi mà Lâm Phong và Tuyết Bích Dao đại chiến mấy ngày trước, vẫn còn vô số người. Trong phạm vi trăm dặm, toàn bộ đều là bóng dáng cường giả. Màn đêm buông xuống, đêm tối lại đến, giống như ngày ấy, ánh trăng chiếu xuống khu vực này. Nhưng mà, ánh trăng giờ phút này không có rực rỡ như đêm đó, bị một loại hào quang khác che đậy. Ánh sáng thánh tiên rực rỡ xông lên trời, chiếu rọi bát phương, tuy được cường giả cố ý che lại, nhưng vẫn không thể che dấu được. Ánh sáng thánh tiên đã giằng co suốt vài ngày rồi, khiến Kiếm thành rộng lớn lâm vào sôi trào, hấp dẫn không biết bao nhiêu cường giả tiến đến. Ánh sáng thánh tiên rực rỡ này, đều phát ra từ thân một người. Thân ảnh kia giờ phút này đứng trên mặt đất, quần áo trắng hơn tuyết, trên người được bao bọc bởi một quầng sáng. Đây là ánh sáng của tiên, ánh sáng thánh tiên chân chính, thân ảnh kia, không phải nữ tử trong trần thế, mà là tiên tử trên bầu trời hạ phàm. Người của Thiên Khung Tiên Khuyết cũng không rời đi, bọn họ tập trung một chỗ, Thánh nữ Tuyết Bích Dao, được mọi người gọi là Tuyết tiên tử, nhưng hiện giờ, ánh sáng tiên tử trên người nàng có lẽ đã không còn chói mắt như trước nữa, mơ hồ đã bị người thay thế. Mị ảnh tuyệt thế trong tiên quang kia khiến thế giới cũng phải mất đi ánh sáng, người cũng không ngoại lệ, thậm chí là Thánh nữ
- Tuyết tiên tử, cũng không thể hào quang bắn ra bốn phía như trước nữa.
- Tạo Hóa Thánh Đan mặc dù là thượng phẩm Thánh đan, nhưng cũng không có uy thế trở thành như vậy.
Tuyết Bích Dao thì thào nói nhỏ, ánh sáng thánh tiên giằng co suốt vài ngày, chuyện này đã vượt qua hiệu quả của Tạo Hóa Thánh Đan rồi.
- Trong cơ thể nàng ấy có lực lượng thần bí, bị Tạo Hóa Thánh Đan kích phát ra, mượn lực lượng Tạo Hóa Thánh Đan, không ngừng hòa tan vào trong thân thể, giúp nàng không ngừng hấp thu mà trở nên mạnh mẽ.
Ở bên cạnh Tuyết Bích Dao có một lão giả lên tiếng, khiến Tuyết Bích Dao khẽ gật đầu, nàng cũng nghĩ như vậy.
- Cỗ lực lượng thần bí đó cũng quá hùng mạnh rồi.
Tuyết Bích Dao thì thào.
- Yêu thú không giống với người.
Người cần đi từng bước để trưởng thành, không ngừng trở nên mạnh mẽ, dựa vào thiên phú, chấp nhất, cùng lĩnh ngộ. Nhưng với yêu thú, thiên phú cực kỳ quan trọng, khi thiên phú của bọn họ được kích phát, sẽ gặp tình huống không tự chủ mà trưởng thành. Hơn nữa, tùy theo cấp bậc được đề cao, mà còn có thể sinh ra một ít lực lượng thiên địa ban cho, căn bản không tồn tại cách nói, cảnh giới chưa vững chắc. Nhất là đối với một số vương tộc Yêu giới lại càng như vậy. Cường giả Thiên Khung Tiên Khuyết lên tiếng, đôi mắt có vài phần nóng rực. Tuyết Linh Lung, tiên trong tuyết, Vương của Tuyết tộc, mà ở Bát Hoang cảnh cũng không có tung tích Tuyết tộc.
- Đoạt nàng về.
Một thanh niên Thiên Khung Tiên Khuyết lạnh lùng nói, vẻ tham lam càng sâu. Yêu thú xinh đẹp như thế, cho dù chỉ là yêu bình thường, cũng làm cho người ta say mê.
- Ta nghĩ, người muốn đoạt, không nhất định chỉ có chúng ta.
Lúc này, trong chỗ tối, không biết có bao nhiêu cường giả mơ ước, thân phận của Tuyết Linh Lung bị không ít cường giả Tôn Vũ nhận ra. Dù sao đã nhiều ngày trôi qua, ánh sáng thánh tiên ở giao giới giữa Kiếm thành và Mệnh Vận thành đã quá nồng đậm rồi, dẫn đến chấn động cực lớn. Nếu không phải bên cạnh mị ảnh tuyệt thế kia có rất nhiều cường giả Thiên Đài thủ hộ, chỉ sợ mọi người đã sớm xuất thủ. Hiện giờ, ánh sáng thánh tiên dường như dần dần trở nên mỏng hơn, dược hiệu của Tạo Hóa Thánh Đan sắp hết sạch. Một Thiên yêu, vậy mà lại tiêu hao sạch sẽ dược hiệu của Tạo Hóa Thánh Đan, có thể thấy được, trong cơ thể của nàng có bao nhiêu tiềm lực khủng bố được đào móc ra. Thời gian từng chút trôi qua, hào quang dần dần trở nên loãng hơn. Lúc này, có một bóng áo đen tới gần, ý đồ cực kỳ rõ ràng, chẳng qua vì để tránh đắc tội Thiên Đài hoặc bị người nhận ra, bóng đen đó che lấp toàn bộ bản thân vào trong hắc ám rồi mới lao tới.
- Có người động thủ.
Đám người ở xa phía ngoài lập tức phát hiện. Thế nhưng, trong hư vô lại xuất hiện rất nhiều bóng dáng áo đen, che kín thân mình.
- Xem ra đều đã sớm chuẩn bị.
Đám người Thiên Vũ ở nơi xa không thể động thủ, chỉ có thể nhìn. Những người Thiên Đài kia có vài người đều cực kỳ khủng bố, nếu bọn họ đi lên, dư uy cũng có thể tiêu diệt hết bọn họ. Thiên Vũ trong trường hợp như thế này, ngay cả tư cách tham dự vào cũng không có.
- Vù … vù… Từng bóng dáng lóe lên, toàn bộ đều che kín khuôn mặt, phân không rõ ai ai nữa.
Vẻ mặt cường giả Thiên Đài hơi nhíu lại, bọn họ cũng không lường trước việc Mộng Tình lại ở ngay tại nơi này hấp thu tiên lực của thuốc, chỉ có thể thủ hộ bên người nàng. Mà những người kia cuối cùng cũng kiềm chế không được.
- Oanh!
Hư không run lên, chỉ thấy một đại thủ ấn khủng bố đột nhiên đuổi giết tới, có người động thủ trước. Ở trong khoảnh khắc, khí tức kinh khủng điên cuồng nở rộ. Có người dẫn đầu động thủ, nháy mắt, toàn bộ người có lòng tham đều lóe lên, mục tiêu lao thẳng tới Mộng Tình. Bất kể thân hình mỹ mạo hay thân phận của Mộng Tình, đều đủ để khiến tim bọn họ đập thình thịch.
- Hòa thượng phải sát sinh rồi.
Khổ Hạnh Tăng tụng một tiếng phật, chắp tay trước ngực. Giữa hư không, một tượng phật kim thân ngưng tụ ra, trang nghiêm nói:
- Phật độ chúng sinh!
Trong khoảnh khắc, lực lượng áo nghĩa Phật đạo tràn ra. Giờ khắc này, trong lòng đám người xuất hiện một cỗ cảm xúc tinh tế. Bọn họ cảm giác, bản thân đang đắm chìm trong Phật quang, thật ấm áp, không nên nhiễm máu tanh, khí tức trên thân bọn họ dường như đang suy yếu đi.
- Siêu độ các ngươi, giết không tha!
Khổ Hạnh Tăng lạnh lùng nói, đồng thời áo nghĩa kim tản ra, phật quang biến thành kim nhận sắc bén, kiên cố không gì phá nổi. Nháy mắt, liền có người Tôn Vũ cấp thấp bị kim quang chôn vùi.
- Ầm ầm!
Bốn phương tám hướng, chiến đấu ngay lập tức hoàn toàn bùng nổ. Cũng vào lúc này, ở hư không nơi xa, từng luồng kiếm quang phóng tới. Lúc này đây, Kiếm Các lần đầu tiên đi theo Vô Thiên kiếm ra ngoài. Bởi vậy, bọn họ gần như đã mang theo một vài người mạnh nhất Kiếm Các tới – chủ đạo kế hoạch lần này biến Lâm Phong trở thành kiếm nô – cường giả thế hệ trước của Kiếm Các – nòng cốt chân chính!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT