Màn đêm bao phủ Kiếm thành, trăng sáng treo trên hư không, tại gần cửa vào Mệnh Vận thành, vô số bóng người trong từng tòa hành cung bước ra, hoặc đứng trên mặt đất, hoặc đứng trong hư không. Mọi người nhìn thân ảnh linh hoạt kỳ ảo trong hư không, thánh nữ Tuyết Bích Dao của Thiên Khung Tiên Khuyết, đã chuẩn bị chiến đấu xong. Rất nhiều ánh mắt nhìn về phía tòa hành cung còn lại, bọn họ đều biết Lâm Phong trong này. Trong bảy ngày vừa qua, hành tung Lâm Phong bị quan sát chặt chẽ, mọi người sẽ không để Lâm Phong rời khỏi tầm mắt. Lâm Phong cũng hiểu điều này, cho nên hắn vẫn trong hành cung, không di chuyển.

- Lâm Phong, Tuyết tiên tử đã đến, ngươi lăn ra chịu chết đi.

Có người hét lên trước hành cung, hiển nhiên không muốn Tuyết tiên tử phải chờ Lâm Phong. Vài vị thanh niên của Thiên Khung Tiên Khuyết đi lên trước, đi vào hành cung của Lâm Phong, một chưởng chém ra, hành cung nổ tung, lộ ra thân ảnh của Lâm Phong.

- Ngươi còn muốn trốn sao, nếu đã lựa chọn con đường này, ngươi nhất định phải chết!

Một tên thanh niên trào phúng, đối nghịch với Thiên Khung Tiên Khuyết, phải chết. Lâm Phong đình chỉ tu luyện, đôi mắt băng lãnh liếc mắt nhìn người đó, giống như có một thanh kiếm sắc vô hình đâm tới, khiến đôi mắt đối phương hơi đau, sắc mặt phát lạnh, không ngờ ánh mắt Lâm Phong sắc bén như vậy.

- Om sòm, cũng không phải ngươi đấu với ta, sủa cái gì.

Lâm Phong khinh miệt nhìn gã, lập tức di dộng, đi lướt qua bên người gã rời đi, khiến sắc mặt người nọ trầm xuống, xoay người nhìn thân ảnh Lâm Phong:

- Một người sắp chết, xem ngươi có thể kiêu ngạo bao lâu!

Lâm Phong không để ý đến gã, thân thể lăng không, tới trước mặt Tuyết Bích Dao, cười nói:

- Đã để Tuyết tiên tử phải đợi, không biết đồ ta muốn, Tuyết tiên tử có mang tới không!

Tuyết Bích Dao không nói gì, hào quang chợt lóe, trong tay nàng xuất hiện một bình thuốc, trong đó có một viên thánh đan màu vàng, tỏa sáng rực rỡ.

- Ta cam đoan với ngươi, đây là Tạo Hóa Thánh Đan thượng phẩm, nếu đánh bại ta, ta nhất định giao nó cho ngươi!

Tuyết Bích Dao mở miệng nói, Lâm Phong mỉm cười, biết ý của đối phương. Nàng chỉ dám cam đoan đem Tạo Hóa Đan giao cho hắn, còn sau đó thì phải dựa vào chính hắn. Dù sao, hiện tại mọi người đều đang chú ý hắn. Nếu hắn thất bại, còn có Thiên Khung Tiên Khuyết cùng Tuyết Bích Dao bảo đảm mạng, như vậy còn đỡ, nhưng nếu Lâm Phong hắn thắng, lại giống như một mối đại họa nguy hiểm.

- Tạ ơn Tuyết tiên tử.

Khóe miệng Lâm Phong nở nụ cười lãnh đạm. Hắn từ đôi mắt đẹp của Tuyết Bích Dao thấy được một tia xin lỗi. Nàng cũng không muốn tạo thành loại cục diện này, nhưng tin tức bị lộ, nàng cũng không thể làm gì được.

- Chiến đi!

Lâm Phong nói, thở sâu một hơi. Hôm nay, không biết phúc hay họa, nhưng nhất định phải đoạt được Tạo Hóa Đan. Phía xa trong hư không, một chùm sáng bay nhanh tới phía bên này, trong đó truyền ra một tiếng kêu gào.

- Tiểu tử khốn kiếp, không có bản Đế đi cùng, ngươi lại cua được một vị tiên tử rồi, có phong thái năm đó của bản Đế lắm đó.

- Hả? Vẻ mặt mọi người ngưng trọng, ánh mắt nhìn về phía hư không, thấy Cùng Kỳ và Đại Hại Trùng từ trong chiến hạm hư không đi ra, ngay lập tức đi tới bên này.

Lâm Phong nhìn thấy Cùng Kỳ hiện giờ có chút béo tốt, hắn đột nhiên lại phát giác, lão bất tử này có vài phần đáng yêu. Hắn biết người này sẽ không có chuyện gì, không ngờ còn mang theo Đại Hại Trùng đuổi tới Mệnh Vận thành này.

- Hung thú thượng cổ Cùng Kỳ!

Mọi người chăm chú nhìn yêu thú hỏa sắc dữ tợn kia, ánh mắt liên tục lóe lên. Yêu thú này chẳng lẽ điên rồi, chỉ là Thiên yêu lại dám xưng là bản Đế, uả nhiên không bình thường.

- Đúng lúc ta thiếu tọa kỵ, lại có người đưa đến cửa!

Đôi mắt Long Đằng hiện lên vẻ cười lạnh, một con hung thú thượng cổ, xứng đáng làm tọa kỵ của y.

- Yêu thể Thiên Long!

Cùng Kỳ nhìn lướt qua, nhìn Long Đằng nói:

- Thể chất phế vật như vậy, đưa cho bản Đế làm nô lệ cũng không thèm.

- … Vẻ mặt mọi người cứng lại, yêu thể Thiên Long là phế thể? Khẩu khí yêu thú này rất lớn a!

Vẻ mặt Lâm Phong xám xịt, lão bất tử kia, quả nhiên không phải điên bình thường!

- Lâm Phong, chúng ta mới tới Kiếm thành, chợt nghe tin tức chấn động liên quan tới ngươi, tình huống của ngươi dường như có chút….

Đại Hại Trùng sờ đầu, rất không ổn đó. Lâm Phong cười khổ:

- Tóc của ngươi bị làm sao vậy? Lâm Phong phát hiện tóc của Đại Hại Trùng có chút mất tự nhiên, hình như là bị đốt một đoạn.

Nhắc tới chuyện này, mặt Hoàng Phủ Long xám xịt, nhìn chằm chằm Cùng Kỳ, thấp giọng nói:

- Tên khốn kiếp này không biết bố trí trận pháp gì, từ chỗ đáy hoang hải nối thẳng đến hoang đảo, thiếu chút nữa đem cả khu vực bốc hơi khô.

Nếu không phải ta chạy nhanh, không chỉ bị đốt cháy chút tóc như vậy đâu.

- ….

Lâm Phong không nói gì, choáng nha, quá độc ác!

- Tiểu tử khốn kiếp nhà ngươi chuồn tới đây tán tiên tử, bản Đế không làm thế sao thoát được.

Cùng Kỳ chính nghĩa nói.

- Ngụy đế, nhanh bố trí Thông Thiên sát trận, đem toàn bộ người muốn giết ta ở đây, xử lý hết, thế nào? Đôi mắt Lâm Phong lóe lên, truyền âm với Cùng Kỳ.

Cùng Kỳ mặt đen lại, nhìn hắn, truyền âm nói:

- Ngươi coi bản Đế có tu vi Tôn yêu sao.

Lần trước ta mất bảy ngày bố trí trận pháp, hơn nữa lợi dụng một ít lực lượng đại đạo của tiểu thế giới mới trốn ra được. Ngươi thì hay rồi, lúc nào cũng gây ra họa, nhiều người chú ý như vậy, ngươi bảo ta bày trận thế nào, trận pháp chưa bày xong đã bị người ta xử lý!

- Ngươi tự mình xử lý đi, bọn họ đều muốn ngươi làm sủng vật đó!

Lâm Phong không trượng nghĩa nói, Cùng Kỳ trợn mắt nhìn:

- Bản Đế biết tình huống thế này đã không tới.

- Đều phải chết còn nói lời vô nghĩa, con yêu thú kia, sau khi ngươi chết, ta sẽ chiếu cố giúp ngươi!

Thanh niên của Thiên Khung Tiên Khuyết hừ lạnh một tiếng. Lâm Phong liếc mắt nhìn hắn, lập tức truyền âm với Cùng Kỳ:

- Ngụy đế, thân là Đại Đế ngày xưa, ta tin tưởng ngươi không gì không làm được!

- Đúng thế, bản Đế là ai!

Mặc dù sắc mặt Cùng Kỳ vẫn xám xịt như trước, nhưng vẫn kiêu ngạo nói. Lâm Phong sờ đầu nó:

- Làm rất tốt!

Nói xong, đi đến trước người Tuyết Bích Dao, lưu lại Cùng Kỳ cùng một bụng lửa giận, muốn phun chết Lâm Phong.

- Tuyết tiên tử, chiến đi!

Lâm Phong đi lên nói với Tuyết Bích Dao. Hai tay Tuyết Bích Dao huy động, lập tức từng luồng ánh sáng thánh linh bắt đầu từ trên người nàng khởi động, nàng phong ấn tu vi mình ở Thiên Vũ tầng năm.

- Ngươi không có cơ hội, nếu ngươi chiến bại, ta sẽ không hạ thủ lưu tình.

Cho nên ngươi phải toàn lực ứng phó đi. Tuyết Bích Dao lãnh đạm nói, trên người không ngừng phát ra từng luồng thánh quang linh hoạt kỳ ảo.

- Bích Dao, tốc chiến tốc thắng!

Lúc này, một giọng nói truyền đến, hiển nhiên là cường giả của Thiên Khung Tiên Khuyết, bọn họ cũng biết, rất nhiều người đang chú ý. Tuyết Bích Dao khẽ gật đầu, tâm niệm khẽ động, quang hoa quanh thân liên tục lưu chuyển, dưới chân nàng, tuyết liên tinh thuần xuất hiện, dẫn xuất mà ra, hóa thành một mảnh tiên linh chi thổ, tinh thuần. Tiên linh chi thổ ngay lập tức bao phủ Lâm Phong. Trong khoảnh khắc, Lâm Phong cảm thấy cả người cứng đờ, lực lượng chân nguyên trên người dường như đang bị tước đoạt dần, thân thể hắn giống như chìm trong vũng bùn.

- Không hổ thân thể tiên linh, vừa ra tay trực tiếp sử dụng tiên linh chi thổ, Lâm Phong căn bản không có chút cơ hội, chênh lệch không thể bù được.

Trong mảnh tiên linh chi thổ, thân thể Lâm Phong bị giam cầm, lực lượng bị tước đoạt. Trừ khi tu vi của hắn cường đại hơn Tuyết tiên tử mới có thể phá giải. Tâm thần mọi người lay động, trong bọn họ có rất nhiều người lần đầu tiên nhìn thấy tiên linh chi thổ, đồn đại loại thể chất cường đại này càng đến hậu kỳ càng cường đại. Trong tiên linh chi thổ dựng dục ra pháp tắc áo nghĩa, trở thành một phương thế giới, chủ nhân của tiên linh chi thổ chính là chủ nhân của mảnh thổ nhưỡng này, bóp chết người trong tiên linh chỉ thổ chỉ như bóp chết một con kiến. Quang hoa lóe lên, trong tay Lâm Phong xuất hiện một lá cờ, khiến vẻ mặt mọi người trở nên khó hiểu. Chẳng lẽ hắn chuẩn bị sử dụng Thánh khí sao? Như thế Tuyết tiên tử sao lại phải áp chế tu vi đấu cùng hắn.

- Ngươi làm gì? Một tiếng gầm chấn động truyền ra, nếu Tuyết Bích Dao áp chế tu vi, công bằng đấu với Lâm Phong, thì hiển nhiên Lâm Phong không được dùng Thánh khí.

- Có nhiều thứ, ta không muốn để cho các ngươi biết mà thôi!

Lâm Phong liếc mắt nhìn cường giả kia, tâm niệm khẽ động, thánh khí lá cờ lập tức hóa thành rất nhiều ảo ảnh, sát nhập vào hư không xung quanh, ngăn cách khí tức mảnh không gian này. Như vậy người ở ngoài chỉ nhìn thấy bọn họ chiến đấu, không cảm giác cụ thể được khí tức chiến đấu mạnh hay yếu.

- Lâm Phong muốn che giấu gì? Chẳng lẽ hắn còn cho rằng mình có thể chiến thắng sao? Mọi người liên tục nghi hoặc, Lâm Phong vậy mà lại cấm không, phong tỏa không gian chiến đấu.

- Ngươi rất tự tin, nhưng trong tiên linh chi thổ, ngươi chiến thế nào? Tuyết Bích Dao lạnh nhạt nói.

Lâm Phong nhìn Tuyết Bích Dao, ánh mắt của hắn dần trở nên hắc ám, lạnh như băng, khiến vẻ mặt Tuyết Bích Dao ngưng trọng. Nàng cảm nhận được khí tức nguy hiểm, khí tức trên người Lâm Phong tương phản cực hạn với tiên linh thể, ma khí!

- Tuyết tiên tử là người đầu tiên khiến ta sử dụng loại thần thông này!

Lâm Phong bước lên trước một bước, một cỗ lực lượng hắc ám bao phủ tiên linh chi thổ, Lâm Phong phun ra một đạo hàn âm:

- Ma công, ma cấm lĩnh vực!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play