Lâm Phong mỉm cười gật đầu với Kiếm Vô Bi, lần trước hắn chiếm hắc hạt trong hoang thạch rồi rời khỏi, còn Viên Phi và Kiếm Vô Bi đại chiến một trận. Lần này gặp lại Kiếm Vô Bi, đối phương cũng không lộ ra ác ý với mình, có thể thấy thấy được Kiếm Vô Bi trí tuệ rộng rãi, cũng không phải cái loại tiểu nhân mang thù. Người luyện kiếm chân chính, quyết mà sắc bén. Quyết, quả quyết – nói một không hai, sát phạt quyết đoán – yêu hận rõ ràng. Sắc bén, kiếm sắc bén, kiên cố không gì phá nổi, không sợ hãi. Người luyện kiếm, bất khuất không khom người.

- Lâm Phong, chuẩn bị nạp mạng đi.

Cổ Kiêu tràn ngập sát ý, trong nơi thí luyện, Lâm Phong giết đệ đệ của gã, sau đó còn làm Hầu Thanh Lâm và Mộc Trần giết vào Thiên Long Thần Bảo, khiến Thiên Long Thần Bảo bị người khác nhạo báng. Hiện giờ, Lâm Phong lại giết cường giả Thiên Long Thần Bảo, hắn làm sao có thể không chết.

- Ngươi là Cổ Kiêu của Thiên Long Thần Bảo? Kiếm Vô Bi đứng bên cạnh nghe được lời Cổ Kiêu, hỏi.

- Kiếm Vô Bi!

Cổ Kiêu hiển nhiên cũng biết Kiếm Vô Bi. Kiếm Vô Bi khẽ gật đầu, nói:

- Người Thiên Long Thần Bảo ngươi địch không lại người khác, bị người ta giết chết.

Hiện giờ, các ngươi rất nhiều cường giả cùng nhau đánh tới, đối phó với một người Thiên Vũ tầng năm như hắn, lấy thế đè người, không cảm thấy tổn hại danh dự Thiên Long Thần Bảo sao? Cổ Kiêu nghe được lời này, sắc mặt trầm xuống, lãnh đạm nói:

- Việc này dường như không có quan hệ gì với Kiếm các!

- Đương nhiên không có quan hệ gì với ta.

Chỉ có điều, Thiên Long Hoàng là một trong chúng Hoàng, Thiên Long Thần Bảo đứng sừng sững trong Bát Hoang cảnh đã lâu, ai không biết. Nhưng hiện giờ lại phải lấy thế đè người, khó tránh khỏi làm cho người ta khinh miệt! Thanh âm Kiếm Vô Bi bình tĩnh, lại mang theo một chút thản nhiên, xem thường, khinh thường hành vi của đám người Thiên Long Thần Bảo. Mọi người biến sắc, Kiếm Vô Bi này nọi chuyện thực quá trực tiếp, còn miệt thị người Thiên Long Thần Bảo. Nhiều cường giả cùng nhau đi tới như vậy, thậm chí trong đó còn có Thiên Vũ tầng tám nổi danh – Cổ Kiêu, muốn giết chết một Lâm Phong đương nhiên không có vấn đề, tuy nhiên lại có vẻ Thiên Long Thần Bảo vô năng. Nhiều cường giả cùng tới như vậy, đối lập với Lâm Phong một Thiên Vũ tầng năm, đương nhiên Thiên Long Thần Bảo càng có vẻ lấy thế đè người. Người Thiên Long Thần Bảo nghe được lời Kiếm Vô Bi, sắc mặt lập tức không tốt. Bọn họ vì báo thù mà đến, không ai cảm thấy có gì không ổn. Nhưng Kiếm Vô Bi chỉ ra như vậy, đã làm Thiên Long Thần Bảo có vẻ lấn hiếp người.

- Vô Bi huynh nói vậy sai rồi, song phương đã có cừu oán, cường nhân sống, kẻ yếu chết, làm gì nói đến việc lấy thế đè người, muốn giết liền giết.

Nếu hắn hùng mạnh, chẳng lẽ sẽ thương hại kẻ thù hay sao. Lúc này, xa xa lại có mấy người bước đến, người quần áo trắng lên tiếng, có vẻ có vài phần khí chất xuất trần, diện mạo tuấn lãng. Mà bên cạnh người này, còn có mấy người nữa đều có khí chất phi phàm, nhất là một thiếu nữ trong đó, tay áo bồng bềnh, linh hoạt kỳ ảo tựa như tiên tử, làm cho người ta liếc mắt liền sinh ra cảm giác tự biết xấu hổ.

- Thiên Khung Tiên Khuyết cũng tới rồi.

Vẻ mặt mọi người ngưng trọng, nhìn một hàng nam thanh nữ tú khí chất phi phàm. Thiếu nữ áo trắng phiêu nhiên như tiên kia, chắc chắn là Thánh nữ Thiên Khung Tiên Khuyết, Tuyết tiên tử có thân thể tiên linh trong lời đồn rồi. Ánh mắt mọi người đều dừng trên người nàng, thật lâu cũng không thể rời khỏi. Tuy đã mang sa che mặt, nhưng da thịt lộ ra bên ngoài kia hình như vô cùng mịn màng, ngọc thủ mềm mại không xương, nhất là đôi mắt nhu tình như nước, lại sáng như sao. Rất nhiều người đều thầm ngạc nhiên thán phục trong lòng, nếu có thể kéo cái khăn che mặt kia xuống, thấy chân dung tiên tử, một việc tuyệt vời cỡ nào. Không ngờ người này lại đứng về phía Cổ Kiêu, thậm chí còn có ý giật dây Cổ Kiêu đánh chết Lâm Phong.

- Lại là ngươi!

Vẻ mặt Lâm Phong phát lạnh, con ngươi băng lãnh nhìn thẳng đối phương. Người này chính là tên vài lần dẫn sát thủ tới ra tay với mình, thậm chí còn muốn làm cho cường nhân Thiên Khung Tiên Khuyết sưu hồn mình.

- Hừ!

Người nọ hừ lạnh với Lâm Phong một tiếng, nói:

- Loại người vô sỉ như ngươi lại cũng đến Mệnh Vận thành, nực cười!

- Ngươi nói rất đúng, song phương đã có cừu oán, cường nhân sống, kẻ yếu chết.

Người Thiên Long Thần Bảo nếu có thể giết ta, cứ việc tới. Nhưng trước khi người Thiên Long Thần Bảo động thủ, ta hỏi ngươi, chúng ta có cừu oán không? Lâm Phong nhìn chằm chằm người nọ, lạnh nhạt nói.

- Ta chỉ không quen nhìn hạng người vô sỉ như ngươi.

Người nọ liên tục cười lạnh, trong lòng gã vẫn luôn có lòng ái mộ với Tuyết Bích Dao, nhưng mà lại không thể có được lòng thương của mỹ nhân. Thế nhưng Lâm Phong lại xâm nhập khuê phòng nữ thần của gã, thậm chí còn ôm Tuyết Bích Dao cưỡng ép rời đi, khiến gã hận Lâm Phong thấu xương, năm lần bảy lượt muốn Lâm Phong chết. Lâm Phong chậm rãi đi tới phía trước, đi về phía người nọ, chỉ vào mũi gã nói:

- Lăn ra đây!

- Hả? Vẻ mặt người nọ cứng đờ, trong ánh mắt bắn ra một tia điện mang, nhìn chằm chằm Lâm Phong: - Hạ ngón tay của ngươi xuống!

- Lăn ra đây!

Lâm Phong lại lặp lại, vẻ mặt lạnh lùng, khiến sắc mặt mọi người trở nên cực kỳ thú vị. Không lâu trước, Lâm Phong giết một Hạ Phàm của Thiên Long Thần Bảo, cùng với vài tên cường nhân của Thiên Long Thần Bảo. Hiện giờ, ngón tay của hắn lại chỉ hướng cường nhân này của Thiên Khung Tiên Khuyết, mà khéo sao, tu vi người nọ lại giống Hạ Phàm, Thiên Vũ cảnh tầng bảy. Bị một tên Thiên Vũ tầng năm chỉ vào mũi hô “Lăn ra đây”, cường giả thanh niên kia của Thiên Khung Tiên Khuyết chưa từng bị đãi ngộ bực này, trong khoảnh khắc sắc mặt xanh mét, ánh mắt càng ngày càng sắc, dường như muốn bắn thủng Lâm Phong.

- Ngươi lặp lai lần nữa!

Thanh âm người nọ hoàn toàn trầm xuống, trên người có sát khí tản ra. Vẻ mặt Lâm Phong vẫn như thường, không gợn sóng, không sợ hãi, có vẻ vô cùng lãnh đạm, con ngươi lạnh lùng vẫn nhìn chằm chằm đối phương. Năm lần bảy lượt muốn đẩy hắn vào chỗ chết, thật coi hắn quả hồng nhũn sao, còn đám người Thiên Long Thần Bảo cũng vậy. Trước khi bước vào Mệnh Vận thành, liền vì bản thân mà xưng danh đi, miễn cho tất cả mọi người đều cho hắn là người có thể tùy ý ức hiếp.

- Ta lại nói lần thứ ba, lăn ra đây, ngươi còn không dám ra đây, thì chạy trở về Thiên Khung Tiên Khuyết đi!

Lâm Phong lạnh băng phun ra một câu. Rốt cục, người nọ bước chân ra, đi về phía trước, một tiếng ầm vang nổ tung truyền ra. Mặt đất dưới chân xuất hiện vết rạn, sát ý giống như sóng triều mãnh liệt, từng đợt sóng đánh về phía Lâm Phong. Thấy một màn như vậy, người của Thiên Long Thần Bảo lộ ra biểu tình hăng hái. Nếu người của Thiên Khung Tiên Khuyết thay bọn họ ra tay đánh chết Lâm Phong, bọn họ cũng không để ý.

- Ngươi nói rất đúng, đã có thù oán, như vậy, cường nhân sống, kẻ yếu chết!

Lâm Phong lạnh lẽo nói một câu, bước chân cũng đồng dạng đi tới phía trước một bước, không có tiếng bạo liệt khủng bố vang lên, nhưng mà lại có không gian cuồn cuộn gào thét. Dường như có một cỗ uy thế vô hình hộ tống hắn, cùng nhau cuồn cuộn đi tới phía trước. Loại thế này, đại thế tự nhiên của thiên địa.

- Vận dụng đại thế tự nhiên của thiên địa thành thạo như vậy, kẻ này thiên phú phi phàm!

Trong lòng mọi người thầm nghĩ, khó trách đối phương có thể giết Hạ Phàm. Mà thanh niên của Thiên Khung Tiên Khuyết kia thì cười lạnh liên tục, nói:

- Nếu cái này là chỗ dựa của ngươi, vậy ngươi sẽ chết rất khó coi!

- Ầm!

Lực lượng cuồng bá hơn tàn sát mà ra, cả vùng đất có một vết rạn hẹp dài, kéo tới phía Lâm Phong, cực kỳ khủng bố. Mà gần như đồng thời, dường như có một cỗ lực lượng vô hình, từ dưới đất lan tràn ra. Bước chân Lâm Phong vẫn vững vàng đi về phía trước, đại thế thiên địa càng ngày càng đáng sợ. Nhưng dưới chân hắn, lại xuất hiện từng luồng quang hoa màu tím đang lóe lên.

- Đó là cái gì? Vẻ mặt mọi người hoảng sợ, kinh ngạc nhìn đám quang hoa màu tím kia, dường như là từng viên hạt giống.

Thuật công kích Thiên Khung Tiên Khuyết từ trước đến nay đều không giống bình thường, luôn luôn sử dụng một số lực lượng hạt giống, có thể mọc rễ, nảy mầm, hóa thành lợi khí, cực kỳ lợi hại, chẳng lẽ những tử quang đó là hạt giống? Chỉ thấy trong mắt thanh niên Thiên Khung Tiên Khuyết kia mang theo một chút băng hàn, cười lạnh, khóe miệng không ngừng động đậy, dường như đang đọc nhấn từng chữ. Tuy rằng mọi người nghe không rõ, nhưng bọn họ lại nhìn thấy dưới chân Lâm Phong, hạt giống bắt đầu mọc rễ rồi. Tiếng rầm rầm truyền ra, từng cây tử đằng (dây leo màu tím), lan tràn mọc lên, nháy mắt bao phủ chung quanh thân thể Lâm Phong. Tuy nhiên, chúng nó cũng không tiến lên quấn quanh Lâm Phong, thanh niên kia vẫn đang đọc cái gì đó, tử quang càng ngày càng khủng bố, cây tử đằng trở nên vô cùng thô to. Biểu tình Lâm Phong vẫn như trước, không thay đổi, trên người bùng lên một ngọn lửa. Ngọn lửa khủng bố dường như muốn đốt cháy tất cả, bước chân của hắn vẫn không ngừng đi về phía trước, thân thể hai người càng ngày càng gần.

- Đi, ngươi còn đi sao, chấm dứt đi, trói cho ta!

Thanh niên gằn từng chữ, lập tức tiếng rầm rầm không ngừng vang lên. Cây tử đằng khủng bố trói chặt cả người Lâm Phong bên trong, cực kỳ chặt chẽ, gần như chôn vùi luôn Lâm Phong.

- Tử nhận!

Thanh niên lại phun ra một câu, một mảnh tử đằng dài hẹp kéo dài ra, hóa thành lợi nhận vô cùng sắc bén, nhắm ngay Lâm Phong đang bị trói, giống như bất cứ lúc nào cũng có khả năng đâm tới.

- Thủ đoạn Thiên Khung Tiên Khuyết quả nhiên phi phàm!

Vẻ mặt mọi người nghiêm túc, lực lượng hạt giống quá mức thần kỳ, đồn đại Thánh Hoàng của Thiên Khung Tiên Khuyết, lực lượng một hạt giống cũng có thể bao trọn một cái thế giới.

- Bảo ta “Lăn ra đây”, ngươi đủ tư cách sao!

Ngữ khí thanh niên băng hàn. Đây là Lâm Phong chính mình muốn chết, chẳng trách gã được. Lúc này mọi người đều âm thầm tiếc hận, nếu cảnh giới Lâm Phong cao một chút, có lẽ có thể đối kháng với người này. Đáng tiếc, cảnh giới quá thấp, cây tử đằng khủng bố như thế, Lâm Phong giãy không ra, nhiều tử nhận khủng bố như vậy đâm tới, Lâm Phong tất chết rồi. Cổ Kiêu không ngừng cười lạnh, cường giả Thiên Long Thần Bảo dường như đều thấy được Lâm Phong, chết. Ánh mắt Kiếm Vô Bi bình tĩnh, thầm nhủ, lực lượng thần thông Thiên Khung Tiên Khuyết kỳ lạ, lần này do bản thân Lâm Phong khiêu chiến, nếu hắn chết, vậy chỉ có thể tự trách bản thân vô năng! Về phần đám người dũng mãnh bên Thiên Khung Tiên Khuyết, thì sắc mặt bình tĩnh, Thánh nữ Tuyết Bích Dao nhìn cảnh tượng này vẫn chưa ngăn cản. Mặc dù nàng muốn tự tay giết chết Lâm Phong, nhưng nếu Lâm Phong chỉ có thực lực này, vậy cũng không cần thiết!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play