Ma khí áp bách thiên địa giáng xuống, mọi người chỉ thấy một đám ma vân khủng bố quay cuồng trên không, mặt đất điên cuồng bùng nổ, văng ra bát phương.
- A…. .! Một tiếng gào thê thảm truyền ra, cánh tay Hạ Phàm vốn đã hóa rồng, nhưng vẫn bị Vô Thiên Đại Ma ấn pháp nghiền nát, hoàn toàn gãy rời, vô cùng thê thảm. Bàn tay Lâm Phong run lên, nắm lấy đầu Hạ Phàm, mạnh mẽ giơ lên, treo gã lơ lửng giữa không trung, đôi con ngươi lạnh băng quét qua đám người Thiên Long Thần Bảo. Trong khoảnh khắc đó, bước chân đám người kia không tự chủ mà ngừng lại, cảnh tượng chấn động trước mắt làm cho bọn họ run rẩy, bước chân cũng không dám … đi về phía trước nửa bước.
- Rầm rầm!
Mọi người nuốt nước miếng một cái, chỉ cảm thấy miệng đắng lưỡi khô, khóe miệng không ngừng co giật. Một chưởng lực đáng sợ kia, ma khí ngập trời, hủy diệt tất cả mọi thứ, thật đáng sợ. Hạ Phàm, Thiên Vũ cảnh tầng bảy, cường giả của Thiên Long Thần Bảo, lại bị Lâm Phong áp chế đến thê thảm như vậy, hai tay bị đánh vỡ ra, thân thể bị Lâm Phong nâng lên giữa hư không. Cảnh tưởng này quá mức kinh hồn, hóa ra thanh niên nhìn như vô hại với cả người lẫn vật kia, thực lực lại khủng bố như vậy. Chẳng lẽ sát thủ Đồng minh Thí Hoàng tìm tới Lâm Phong, bởi vì hắn có được tư chất Hoàng Vũ, nên phải giết hắn sao?
- Buông!
Hạ Phàm vô cùng thê thảm, toàn thân không còn một chỗ nào lành lặn, đã không còn nửa điểm khí chất tự nhiên phóng khoáng như lúc mới đến, chật vật đến không thể chật vật hơn, mạng cũng bị Lâm Phong nắm trong tay.
- Ngươi bị người canh gác nhục nhã, lấy ta trút giận, muốn đẩy ta vào chỗ chết.
Hiện tại, ngươi lại bảo ta thả ngươi ra? Lâm Phong vẻ mặt lạnh lùng, bàn tay khống chế gã chặt chẽ, thật đáng buồn, Hạ Phàm giờ phút này ngay cả lực lượng giãy dụa cũng không có, mặc cho Lâm Phong ức hiếp ngược đãi.
- Ta chính là người Thiên Long Thần Bảo, hiện giờ, cường giả Thiên Long Thần Bảo ta đang tề tụ tới Mệnh Vận thành, rất nhanh sẽ tới.
Ngươi dám giết ta? Hạ Phàm lạnh lùng nói, muốn lấy danh tiếng Thiên Long Thần Bảo để uy hiếp áp bách Lâm Phong.
- Buông Hạ Phàm sư huynh ra, Cổ Kiêu sư huynh cùng Long Đằng sư huynh của Thiên Long Thần Bảo ta rất nhanh sẽ tới.
Không nói tới Long Đằng sư huynh có thân thể Thiên Long, Cổ Kiêu sư huynh là Thiên Vũ cảnh tầng tám, trong tay lại có thánh khí Kim Chung, nếu như ngươi dám động đến Hạ Phàm sư huynh, chân trời góc biển, ngươi đều không có đường sống, chắc chắn phải chết. Một đám người của Thiên Long Thần Bảo trợn mắt nhìn Lâm Phong, lạnh băng mà nói lời uy hiếp.
- Long Đằng, thân thể Thiên Long!
Mọi người âm thầm ghi nhớ cái tên này, đây sẽ là nhân vật danh chấn Bát Hoang cảnh, nổi danh cùng với người mang thể chất Phượng thể thượng cổ, lại là cao đồ của Thiên Long Thần Bảo, Long Đằng khủng bố này sẽ cực kỳ đáng sợ, Hạ Phàm tuyệt đối không thể so được. Mượn Cổ Kiêu kia mà nói, Thiên Vũ tầng tám, có được Thánh khí, giết một Hạ Phàm hẳn không có nửa điểm vấn đề, Lâm Phong sợ không cách nào lấy lực địch lại được.
- Vậy sao, ta thực sợ quá!
Lâm Phong trào phúng, một tiếng ầm ầm nổ tung vang lên. Chỉ thấy thân thể Hạ Phàm bị Lâm Phong đập mạnh lên mặt đất, cùng một tiếng hét chói tai truyền ra, làm cho mọi người trong lòng khẽ run. Chẳng lẽ người này thật sự muốn giết Hạ Phàm hay sao?
- Ngươi muốn chết….
Đám người Thiên Long Thần Bảo nhìn thấy Lâm Phong dám động thủ, đều trợn mắt nhìn, vẻ mặt lạnh như băng.
- Do các ngươi hại chết hắn!
Lâm Phong phun ra một câu băng hàn, bước ra một bước, hung hăng giẫm lên người Hạ Phàm. Ngọn lửa khủng bố bùng cháy lên, thân thể Hạ Phàm trong dương hỏa chân nguyên bị điên cuồng thiêu đốt, tiếng kêu thảm thiết vang lên không ngừng.
- Tha mạng, bỏ qua cho ta, muốn ta làm gì cũng được!
Hạ Phàm thê thảm, cầu xin tha thứ.
- Ta rất chán ghét người khác uy hiếp, hiện tại cầu xin tha thứ.
Đã muộn! Ngọn lửa tăng lên, dưới ánh nhìn chăm chú của đám người Thiên Long Thần Bảo, Hạ Phàm dần dần bị chôn vùi trong ngọn lửa.
- Đi.
- Đắc tội Thiên Long Thần Bảo, ngươi chắc chắn phải chết!
Đám người của Thiên Long Thần Bảo lóe lên rời đi, Lạc Nhật cung hiện ra, khóe miệng Lâm Phong hiện lên vẻ tà dị:
- Một khi đã như vậy, ta đây không ngại giết thêm vài người.
Ba mũi tên đồng thời ngưng tụ mà ra, trên thân đều được bao bọc ngọn lửa màu đen khủng bố, phá không mà tới. Nháy mắt có một người thực lực không mạnh bị đâm trúng, kêu lên thảm thiết, ngã xuống tại chỗ.
- Ngươi dám? - Các ngươi uy hiếp ta chắc chắn phải chết rồi, ta còn có cái gì không dám nữa!
Lâm Phong liên tục giương cung, tên phá không, đương nhiên hắn biết rằng, chỉ dựa vào tên thì không giết được đối phương, phong ý chí phối hợp với Tiêu Dao bộ pháp, cộng thêm Ngân Dực trên lưng, tốc độ của hắn nhanh đến đáng sợ. Một người Thiên Vũ tầng năm vừa định chạy trốn, đã bị đuổi kịp, sắc mặt nháy mắt trắng bệch, căn bản không còn chiến ý. Hạ Phàm còn chết trong tay Lâm Phong, gã làm sao có thể đấu lại.
- Ầm, bụp…. ! Đầu bị một chưởng đập vỡ, lại một người ngã xuống. Nếu gã chiến với Lâm Phong thì còn có thể ngăn cản một lát, nhưng bản thân lại cam chịu, không dám ứng chiến, bị Lâm Phong đuổi theo xóa sổ, cái chết thật đáng buồn. Trên thân đám người sinh ra một tầng mồ hôi lạnh, thủ đoạn người này thật quả quyết, nếu Thiên Long Thần Bảo đã uy hiếp muốn giết hắn rồi, thì trực tiếp giết chết toàn bộ, còn lưu tình làm cái gì. Huống chi, bọn họ không biết, Lâm Phong và Cổ Kiêu Thiên Long Thần Bảo vốn đã có thù hận. Hắn giết đệ đệ Cổ Kiêu, mà Cổ Kiêu trong nơi thí luyện lần đó, lấy thế đè người, bước vào tế đàn, hạ sát thủ với hắn, thiếu chút nữa đã lấy mạng hắn. Cho dù không có cảnh tượng ngày hôm nay, bọn họ cũng là địch nhân sinh tử. Bước chân Lâm Phong tiếp tục bước ra, thân pháp vô cùng tiêu dao, phối hợp với ánh sáng rực rỡ của Ngân Dực, lộng lẫy chói mắt, đuổi giết về phía hai người khác.
- Aaa! !!!! Một người Thiên Vũ cảnh tầng sáu bỗng nhiên xoay người, song chưởng hóa thành màu vàng, trên người giống như được bao trùm một tầng chiến giáp Long lân, từ trên không áp bách xuống phía Lâm Phong. Nhưng mà gã lại chỉ thấy hào quang chợt lóe, trong tay Lâm Phong xuất hiện một cây chùy, mang theo uy áp đại thế khủng bố. Đại chùy giáng từ trên không xuống, hư không cũng đang gầm thét.
- A….
Chùy khủng bố này nện đứt hai cánh tay gã, mục tiêu người này vốn mạng của hắn, không cần phải nương tay, dùng chùy đập nát. Chùy khủng bố lại lần nữa được Lâm Phong giơ lên, hung hăng đập xuống, đập gã cường giả Thiên Long Thần Bảo lún vào nền đất. Bước chân ra, Lâm Phong đạp lên đầu gã, tiếp tục đuổi giết người cuối cùng. Lực một bước này, mặt đất cũng muốn nổ tung, huống chi thân xác máu thịt của con người. Một người còn sống cuối cùng, đương nhiên cũng chạy không thoát vận rủi bị giết, bị Lâm Phong đương trường đập chết. Bọn họ chết vì sự ngu muội của chính mình, chết vì tự tin bản thân trên người. Bọn họ lấy Thiên Long Thần Bảo uy hiếp Lâm Phong, cho rằng Lâm Phong sẽ sợ hãi, lại không ngờ được, Lâm Phong giết một người cũng giết, giết hai người cũng giết, các ngươi đã muốn mạng của ta, làm sao còn phải hạ thủ lưu tình, chấm dứt toàn bộ sinh mạng của bọn họ ở tại nơi này.
- Ầm! !!! Một luồng sát khí phóng lên cao, xa xa chỉ thấy một hàng bóng dáng dạo bước trong hư không, tràn ngập uy nghiêm, khí thế vô cùng mênh mông, một cỗ sát ý lạnh như băng thổi quét vòm trời.
- Hả? Mọi người run lên, những người này là ai, sát khí thật là đáng sợ.
- Phần… phật…. !!!!! Sát khí khủng bố cuồn cuộn vọt tới, người còn ở phương xa, sát khí lại không ngừng đánh lên người Lâm Phong, thổi bay quần áo của hắn, như một đao phủ đáng sợ.
- Lâm Phong, lên trời có đường ngươi không đi, hôm nay Cổ Kiêu ta nhất định phải giết chết ngươi!
Sóng âm cuồn cuộn truyền đến, khiến mọi người khẽ run trong lòng, đã biết người đến là ai. Hóa ra là Cổ Kiêu, những người này, lại là người của Thiên Long Thần Bảo, bọn họ tới vào lúc này đây, người này thật sự hỏng bét rồi.
- Hóa ra hắn gọi là Lâm Phong!
Mọi người bây giờ đã biết tên của thanh niên không tầm thường này, liên tục giết chết cường nhân Thiên Long Thần Bảo, bá đạo vô địch, vượt cấp giết người. Rốt cục, đoàn người phía xa đã đến gần, sát ý càng ngày càng khủng bố, cả phiến hư không đều mang theo một cỗ sát khí tiêu điều, cường giả Thiên Long Thần Bảo, tới rồi.
- Nơi này thật náo nhiệt!
Lúc này, phía xa xa, có một người chậm rãi mà đến, chỉ bước ra vẻn vẹn vài bước, người này đã đi tới phụ cận.
- Chính là y!
Khi mọi người thấy được người kia, vẻ mặt đều hoảng sợ. Chỉ thấy thanh niên mới tới kia, trên lưng đeo ba thanh cổ kiếm, cả người thật giống như một thanh kiếm chưa ra khỏi vỏ, một khi ra khỏi vỏ, trời sụp đất nứt. Kiếm thành, hậu nhân Vô Thiên Kiếm Hoàng, Kiếm các, Kiếm Vô Bi!
- Hóa ra ngươi tên Lâm Phong, ngươi cũng đã đi tới Kiếm thành, có biết gã ở nơi nào hay không? Kiếm Vô Bi hỏi Lâm Phong, khiến mọi người lộ ra vẻ quái dị.
Không ngờ Kiếm Vô Bi lại biết Lâm Phong, còn có gã trong lời y, là ai? Lâm Phong và Kiếm Vô Bi chỉ có duyên gặp mặt một lần, hắn đương nhiên biết rõ gã trong lời Kiếm Vô Bi là chỉ ai. Thời điểm hắn gặp mặt Kiếm Vô Bi lúc trước, là có mặt Viên Phi!
- Ta không biết, nhưng hắn chắc chắc sẽ tới thôi.
Lâm Phong cười trả lời, Kiếm Vô Bi khẽ gật đầu:
- Ta tin tưởng, còn một trận chiến chưa xong, ta chờ gã!
Còn một trận chưa đánh xong? Người Lâm Phong quen biết vậy mà đánh nhau với Kiếm Vô Bi, đây tuyệt đối là thiên tài cực kỳ khủng bố!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT