- Không ngờ người canh gác lại xuất hiện!

Trong lòng mọi người có chút rung động. Người canh gác, người tiên tri, kẻ hủy diệt, người nguyền rủa… những người này, mỗi một vị xuất hiện, đều sẽ dẫn phát một hồi chấn động tại một phương đại lục. Mà hiện giờ, người tiên tri mở ra Mệnh Vận thành, kẻ hủy diệt, nghe nói sắp sửa cầm trong tay kiếm sắc mà Sát Thủ Chi Hoàng ban cho, bước vào đời. Bây giờ, người canh gác cũng hiện thân trước mặt bọn họ. Hơn nữa, các loại thể chất hùng mạnh sinh ra, dường như đại lục thực sự sẽ có gió tanh mưa máu, chính vì đại thế Bát Hoang cảnh, cũng là đại thế của Cửu Tiêu đại lục. Đồn đại, một khi có một địa vực xuất hiện các loại thiên tài kinh thế, đó không chỉ đại biểu cho một địa vực, mà đại biểu cho toàn bộ đại lục. Các địa vực khác, cũng sẽ có vô số thiên tài kinh thế, như sao chổi quật khởi trên thế gian. Đại thế chân chính, không chỉ thuộc về một mình Bát Hoang cảnh, mà toàn bộ đại lục. Tuy nhiên mọi người cũng biết, hiện giờ nói đại thế giáng lâm còn hơi sớm, tuy rằng đã có rất nhiều thiên tài thể chất kinh thế xuất hiện, nhưng còn chưa đủ. Lần này Mệnh Vận thành mở ra, có thể xem một chút, rốt cuộc xuất hiện nhiều hay ít. Lâm Phong nhìn người mang nón tre kia, lời nói thì thầm của mọi người đều rơi vào tai hắn. Người này, là người canh gác trong truyền thuyết, một mũi tên bắn tan không gian ảo cảnh đối phương đang ẩn nấp, mạt sát đối phương. Mà, người canh gác, y làm thế nào phát hiện được nơi đối phương ẩn nấp? Người nọ chết cũng không biết mình chết như thế nào? Đồng minh Thí Hoàng tại sao lại lựa chọn giết hắn? Nếu thật như những người đuổi giết Tuyết Bích Dao đêm hôm đó, như vậy đối phương biết hắn cũng có thể giải thích rõ được. Bởi vì người canh gác nói, Đồng minh Thí Hoàng, vĩnh viễn sẽ có một người núp trong bóng tối, nhìn chăm chú vào kết cục ám sát, một đêm kia, e rằng cũng không ngoại lệ, tất cả đều bị người ẩn nấp nhìn thấy hết. Mặc dù, người Thiên Khung Tiên Khuyết lúc ấy cũng không ngờ rằng, đối phương thuộc Đồng minh Thí Hoàng. Về phần Đồng minh Thí Hoàng săn giết Tuyết Bích Dao, vậy cũng có thể giải thích rồi. Tuyết Bích Dao có thân thể tiên linh, tương lai có lẽ sẽ có thể trở thành Hoàng Vũ, cho nên bọn họ phải giết. Nhưng lúc ấy, Lâm Phong lại nhìn thấy, những sát thủ này dường như cũng không phải muốn mạng Tuyết Bích Dao, mà giống như muốn bắt sống nàng, khiến Lâm Phong nghĩ mãi mà không rõ.

- Muốn giết cả Hoàng, Đồng minh Thí Hoàng quả thực đáng sợ thế sao!

Lẩm bẩm một câu, Lâm Phong lại cười khổ, xem ra, sau này cũng phải tùy thời cẩn thận phòng bị. Lần này đối phương khinh thường hắn, sát thủ phái ra cũng không quá mạnh mẽ, nhưng nếu đối phương theo dõi hắn …. Tiếp theo có lẽ sẽ có sát thủ mạnh hơn xuất hiện, hy vọng không có lần sau! Người canh gác kéo thấp nón tre trên đầu mình, tùy ý chậm rãi, xoay người rời đi, giống như chuẩn bị rời đi, hoặc là muốn đi tìm người y phải canh gác.

- Người canh gác, nếu đã xuất hiện, cần gì phải đi!

Lúc này, một bóng người từ hư không, đạp chân đi tới. Người này mặc hoa phục màu vàng, trên người có điêu khắc thiên Long, có vẻ uy nghiêm không tầm thường. Sau khi người này xuất hiện, những người bên Thiên Long Thần Bảo lập tức khẽ cúi đầu với gã, mỉm cười hô:

- Hạ Phàm sư huynh đến rồi.

Người mới đến kia là cường giả Thiên Long Thần Bảo, tu vi Thiên Vũ cảnh tầng bảy, đã bước vào hàng ngũ Thiên Vũ bậc cao, thực lực cường đại. Chỉ thấy thân thể Hạ Phàm nhẹ nhàng đáp xuống, lập tức chậm rãi đi tới phía người canh gác, nói:

- Lần này, Mệnh Vận thành mở ra, không nghĩ tới người canh gác cũng nhập thế.

Xem ra thế gian đương thế, cho dù không phải đại thế, cũng sẽ là thịnh thế. Tại hạ tên Hạ Phàm, tu vi Thiên Vũ tầng bảy, môn đồ Thiên Long Thần Bảo, các hạ, lấy tiễn người canh gác của ngươi, bắn về phía ta thì sao. Hạ Phàm ta ngày sau nhất định sẽ không làm ngươi thất vọng.

- Xem ra người này muốn được người canh gác thủ hộ!

Mọi người nghe được lời Hạ Phàm nói, trong lòng lập tức hiểu rõ. Trở thành người được người canh gác thủ hộ, không chỉ đang âm thầm có thêm một vị thần thủ hộ, đồng thời, được người canh gác thủ hộ, bản thân cũng là một loại vinh quang, vì nó cũng có nghĩa, ngày khác ngươi có cơ hội chứng đạo thành Hoàng! Người canh gác nghe được lời của Hạ Phàm, thì hơi hơi ngẩng đầu, khuôn mặt dưới nón tre không thể thấy rõ, nhưng mà trong tay y, cung tiễn màu đen lại xuất hiện lần nữa.

- Tiễn của người canh gác hẳn là màu vàng chứ, ngươi dùng lầm rồi!

Hạ Phàm nhìn thấy tiễn đen của đối phương, lãnh đạm nói. Nhưng mà người canh gác cũng không để ý tới, khoát tiễn lên dây, lập tức phá không, gào thét, vẫn không có quang hoa huyễn lệ, chỉ có khí tức hủy diệt nhàn nhạt.

- Hừ!

Hạ Phàm hừ lạnh một tiếng, trong lòng bàn tay ẩn chứa quang hoa màu vàng, chói mắt giống như long lân, mạnh mẽ đánh ra một quyền, còn có thanh âm rồng gầm không dứt, mơ hồ truyền ra.

- Vù!
!! Gần như đồng thời, mũi tên thứ hai của người canh gác bắn ra. Một mũi tên này thực sự không phải bắn về phía Hạ Phàm, mà là khoảng không trên gã.

- Vù, vù, vù….
! Kéo dây cung, tiễn phá không, nhanh như tia chớp, mọi người kịp nhìn rõ, thậm chí còn thấy không rõ lắm tiễn của người canh gác được bắn ra như thế nào. Nhưng rất nhanh, hư không xuất hiện một cảnh tượng rung động, tám mũi tên kia, sau khi bắn ra lại quấn quanh bát đại phương vị, có một cỗ đại thế mơ hồ ẩn chứa trong đó, phong tỏa bát phương, cho dù Hạ Phàm ở bất kỳ phương vị nào, cũng tránh không được.

- Vù!
!! Một mũi tên cuối cùng bắn ra, hư không run lên, mũi tên này trực tiếp xuyên thấu hư không, đâm thủng mũi tên lúc trước. Nắm tay Hạ Phàm vừa định đánh gãy mũi tên kia đã nhìn thấy tên nổ tung vỡ nát. Mặt khác, mũi tên khủng bố thay thế mũi tên cũ tràn đầy khí tức tịch diệt, làm người ta sợ hãi. Hạ Phàm biến sắc, rốt cục không thể duy trì vẻ thản nhiên vừa rồi, nổi giận gầm lên một tiếng, trên người Long khí ngút trời, vô cùng cuồng bá, giống như có yêu long nộ rống. Hai cánh tay gã đuổi giết tới, giống như có chín cái chân rồng bay múa, đánh về phía chín mũi tên đang bắn về phía mình.

- Ầm, ầm, ầm… Mặt đất nổ tung, hư không vang dội, hơi thở hủy diệt lan tràn, ảo ảnh chân Long bị một mũi tên xuyên thấu, sức mạnh mũi tên hoàn toàn hội tụ vào một điểm, lực xuyên thấu cực kỳ đáng sợ.

Thân thể Hạ Phàm nhanh chóng lui lại, nhưng mà, trong không trung, một tiễn hủy diệt kia, tốc độ kinh khủng, xuyên thấu hư vô, tiếp tục đâm tới trái tim gã.

- Aaaaaaaa!
!!!!!! Hạ Phàm lại điên cuồng hét lên một tiếng, toàn bộ cánh tay hóa thành màu vàng, bàn tay khủng bố kia đánh tới phía mũi tên, mũi tên có hơi hơi bị ngăn cản, nhưng vẫn tiếp tục thẳng tiến không lùi.

- Dừng lại cho ta!
! Bàn tay hóa thành Long trảo, trực tiếp khống chế mũi tên, lực ma sát khủng bố khiến bàn tay màu vàng sinh ra cảm giác đau đớn đáng sợ, nhưng mà tên kia rốt cục ngừng lại, cuối cùng tan biến trong bàn tay gã. Bàn tay Hạ Phàm run nhè nhẹ, mơ hồ còn có máu tươi thẩm thấu ra. Ánh mắt gã nhìn về phía người canh gác, chỉ thấy đối phương vẫn mang theo nón tre, tuy nhiên đã sớm xoay người, tiếng bước chân tí tách đi về phía xa xa, chỉ lưu lại một cái bóng hư ảo.

- Ngươi còn chưa đủ tư cách!

Một thanh âm bình thản không có gì xa lạ, khiến sắc mặt Hạ Phàm xanh mét. Đứng giữa đám người, gã cảm giác bản thân như một tên hề, tự rước lấy nhục. Mở bàn tay ra, lau đi vết máu đang rỉ ra, do bị tên kia làm trầy da.

- Không biết tự lượng sức mình!

- Gã cho mình là ai, vậy mà lại muốn lấy được tiễn của người canh gác.

Tiễn của người canh gác chỉ bắn ra với người có được tư cách Hoàng Vũ. Mọi người đang âm thầm khinh miệt tên Hạ Phàm của Thiên Long Thần Bảo này, trên mặt ít nhiều cũng có vài phần châm chọc. Ánh mắt Lâm Phong liếc nhìn bóng dáng người canh gác biến mất, trên mặt mang theo nụ cười thản nhiên. Hạ Phàm của Thiên Long Thần Bảo này đích thật tự rước lấy nhục, cho dù thực lực không tệ, nhưng muốn lấy được tiễn của người canh gác, nào có dễ dàng như vậy.

- Cười cái gì mà cười, ngươi muốn chết!

Một tiếng hét như sấm sét đột nhiên nổ vang giữa hư không, mọi người chỉ thấy thân thể Hạ Phàm cuồng bạo, đột nhiên đánh tới. Bàn tay hóa thành lợi trảo của yêu Long, giết về phía Lâm Phong, như muốn xé rách hắn. Mọi người bị một cảnh tượng bất thình lình làm cho sắc mặt cứng đờ, trong lòng lập tức hiểu rõ, thầm nhủ Lâm Phong xui xẻo. Vừa mới bị sát thủ Đồng minh Thí Hoàng ám sát, hiện giờ lại bởi vì đứng gần Hạ Phàm nhất, liền trở thành đối tượng để gã trút giận. Hạ Phàm đương nhiên thấy được vẻ trào phúng trong mắt mọi người, trong lòng vô cùng nghẹn khuất, không chỗ giải phóng, vừa lúc Lâm Phong cách gã gần nhất cũng đang cười, vậy nên liền trút lửa giận lên người Lâm Phong, lấy Lâm Phong ra phát tiết. Một Thiên Vũ cảnh tầng năm, Hạ Phàm gã giết liền giết, lại dám trào phúng gã, muốn chết! Lâm Phong cũng sửng sốt, Long trảo cuồng bá của đối phương ngay lập tức đánh tới, không cho phép hắn nghĩ nhiều. Giơ bàn tay lên, đại thế khủng bố hội tụ, vỗ về phía bàn tay của đối phương, lực lượng khủng bố mang tính chất bạo tạc đánh xuống bàn tay Lâm Phong, dường như muốn nghiền nát xương cốt hắn. Thân thể Lâm Phong bị đánh đến lui lại, sau khi ổn định thân hình, cảm giác được trên tay đau đớn nóng bỏng, trong đôi mắt hắn hiện lên một tia sát ý lạnh như băng. Coi hắn làm nơi trút giận sao! Hào quang lóe lên, trong tay Lâm Phong xuất hiện một cái cung tiễn tràn đầy vết rạn, Lạc Nhật cung. Không nói một lời, giương cung lắp tên, tên ngay lập tức phá không, nộ sát về phía Hạ Phàm, trong con ngươi hắn hiện lên một chút hàn quang khát máu. Mới vừa rồi bị sát thủ săn giết, thương thế vẫn còn, hiện giờ lại gặp tai bay vạ gió, còn chấn động thương thế, hắn tức, cũng chưa có chỗ xả đâu!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play