Thân thể mọi người đều bay lên không, lao ra khỏi tửu lâu, muốn xem kết cục như thế nào. Tuy nhiên, sát thủ kia một kích không có kết quả, lập tức bỏ chạy, tốc độ cực nhanh, Lâm Phong không cách nào đuổi kịp đâu. Sau khi lao ra khỏi tửu lâu, ánh mắt Lâm Phong lạnh như băng, một mực nhìn về phương hướng đối phương chạy, phong ý chí phóng thích, thân thể hắn bắt đầu như gió thổi, trên chân bước Tiêu Dao bộ pháp, vô cùng huyền diệu, tốc độ dữ dội khủng bố, giống như một lá cây bay theo gió, chớp mắt đã không thấy.
- Vù…. vù… Trong hư không xuất hiện khí tức mê ảo, Lâm Phong chỉ cảm thấy cả người căng thẳng, một cỗ cảm giác nguy cơ giáng xuống. Lúc ngẩng đầu, sát ý trong con ngươi linh hoạt, sắc bén giống như kiếm, thấy được, trong không gian mê ảo đó dường như nhiều thêm một người, một kiếm. Kiếm vô cùng đẹp, đẹp đến mắt đau đớn không thể mở. Một kiếm này cũng là kiếm giết người, nhanh, chuẩn, độc, không có bất kỳ biến hóa dư thừa nào, chỉ vì giết người. Một kiếm đâm ra, giống như thiên ngoại phi tiên.
- Đây không phải một người, mà là liên minh sát thủ!
Trong lòng mọi người run lên, người nọ vừa rồi trong tửu lâu, một kiếm tất sát không thành công, hiện giờ, lại có kiếm sắc khủng bố giết tới. Nếu tính liên minh sát thủ khủng bố ở Bát Hoang cảnh, hiện giờ dường như chỉ còn lại môn hạ của Sát Thủ Chi Hoàng. Nhưng môn hạ Sát Thủ Chi Hoàng có rất nhiều sát tử Ảnh Tử, hai người này cũng không phải, nhưng uy lực lại tuyệt không dưới môn nhân của Sát Thủ Chi Hoàng. Dường như lại có một cỗ thế lực sát thủ kinh khủng quật khởi, đoạt tính mạng người. Lâm Phong nhìn một kiếm từ trên trời giáng xuống kia, hàn ý trong con ngươi lạnh tới tận xương.
- Không có cơ hội thứ hai đâu!
Lâm Phong giận dữ hét lên một câu, ma ý điên cuồng, giống như có yêu ma hét giận dữ, đánh tới đối phương. Đồng thời, bàn tay Lâm Phong cũng lộ ra, hóa thành màu vàng đáng sợ, đánh thẳng lên kiếm đối phương, cánh tay màu vàng, kiếm sắc cũng không thể phá vỡ!
- Giết!
Lâm Phong lại rống giận, chấn động khiến thân thể đối phương run rẩy mạnh mẽ, nhưng bàn tay Lâm Phong chụp tới, bàn tay màu vàng to vẫn thủ trên hư không, khống chế đối phương chặt chẽ, tránh cũng không thể tránh. Đối phương muốn lui, nhưng Lâm Phong sao có thể lại cho gã cơ hội. Bàn tay màu vàng nắm tới, tuy rằng chỉ có thể vây khốn trong một chốc một lát, nhưng như vậy đủ rồi.
- Nhân Kiếm Quy Nhất!
Một thanh âm lạnh lùng tới cực điểm vang lên, cả người Lâm Phong hóa thành một thanh kiếm sắc, nhảy lên tận trời, xẹt qua thân thể của đối phương. Trong khoảng khắc, thân thể sát thủ kia vỡ ra, bị kiếm khí khủng bố xé rách hoàn toàn, chết đến mức không thể chết được. Nơi xa, sát thủ nhìn thấy đồng bọn trong nháy mắt ngắn ngủi liền bị giết chết, không đợi được đến lúc gã cùng đánh tới, không khỏi xoay người, lập tức rời đi.
- Còn muốn đi!
Lâm Phong hừ lạnh một tiếng, che lại thương thế chỗ vai, làm máu ngừng chảy, phong ý chí cộng thêm Tiêu Dao bộ pháp, thân thể lóe lên rồi biến mất, đánh về phía đối phương. Chỉ trong nháy mắt, thân thể Lâm Phong đã sắp đuổi kịp người kia.
- Vù… vù… vù…. . Trong khoảnh khắc Lâm Phong sắp đuổi kịp, người nọ xoay người, bàn tay hóa thành kiếm sắc, đâm thẳng tới cổ họng hắn.
- Chết!
Lâm Phong đánh ra một chưởng, bàn tay hóa thành màu vàng, đại thế vô biên trong thiên địa từ bàn tay hắn rung động, giống như thiên lôi nổ vang trong hư không.
- Răng rắc!
Lực lượng Lâm Phong quá dữ dội, mãnh liệt, hơn nữa lực lượng Đại Diễn Thánh Thuật quá kinh khủng, tồi khô lập hủ (làm đứt, khô cạn, ăn mòn), thủ đoạn đối phương đứt thành từng khúc, tiếng kêu thảm thiết không ngừng. Cuối cùng bàn tay Lâm Phong đánh thẳng lên đỉnh đầu đối phương, đầu vỡ nát, chết!
- Thật bá đạo!
Mọi người vẻ mặt cứng đờ, Lâm Phong sau khi bị đánh lén, lại không để ý thương thế, liên tiếp giết chết hai người, bá đạo tuyệt luân.
- Tuy người này chỉ có tu vi Thiên Vũ cảnh tầng năm, nhưng chiến lực tuyệt đối vượt xa tu vi rất nhiều.
- Tốc độ hắn rất khủng bố, Thiên Vũ tầng sáu, thậm chí tầng bảy cũng không nhất định có thể nhanh hơn hắn, còn nhanh hơn tên sát thủ kia.
Mọi người thầm than trong lòng, hai gã sát thủ, thủ đoạn mạnh nhất là thuật giết người, biến ảo vô thường, khó lòng phòng bị, cũng giống như đệ nhất kiếm kia, một kiếm tất sát. Nhưng thuật giết người bị phá, bản thân chiến lực của bọn họ lại cũng không quá kinh khủng, bị Lâm Phong bá đạo chém chết.
- Sát thủ xuất hiện đêm hôm đó sao!
Lâm Phong thì thào tự nói một câu, sát thủ mà hắn đắc tội chỉ có hai nhóm, trong nơi thí luyện, hắn đã giết một vài Ám Ảnh sát thủ, thế giới bên ngoài, một đêm tình cờ gặp mặt Tuyết Bích Dao, giết vài tên sát thủ. Nếu thật sự đồng lõa của đám đêm hôm đó, như vậy, thế lực của kẽ muốn bắt Tuyết Bích Dao sẽ rất đáng sợ, chẳng những tra ra được lai lịch hắn, còn cố ý phái ra hai tên sát thủ đến ám sát hắn. May mắn chính là, đối phương không quá coi trọng hắn, phái ra hai tên sát thủ, mặc dù nắm trong tay thủ đoạn sát phạt đáng sợ, nhưng thực lực bản thân lại chưa đủ hùng mạnh, nên không đạt được mục đích. Nếu không, một kiếm trong tửu lâu kia, đã thật sự lấy mạng của hắn, mặc dù giờ phút này, nghĩ đến một màn kia, Lâm Phong vẫn cảm giác cả người lạnh lẽo, vừa rồi thực sự quá mạo hiểm. Lâm Phong đột nhiên hiểu thêm lời Mộc Trần nói, cho dù người bình thản, nhưng bất cứ lúc nào cũng đối mặt với uy hiếp của tử vong, huống chi muốn lăng vân trên cao, đạp phá mảnh thiên địa này. Khi đó rất khó tưởng tượng có bao nhiêu người nhìn chằm chằm vào ngươi, không giẫm lên thi cốt của chúng thiên tài, cường giả, làm sao có thể du sơn ngoạn thủy ở đỉnh cao.
- Tách, tách… Trong không gian an tĩnh đột nhiên vang lên tiếng bước chân trong trẻo này.
Tiếng bước chân này như ẩn chứa vận luật đặc thù, rung động nhập nhân tâm. Mọi người vô tình bị vận luật kỳ lạ này hấp dẫn, ngẩng đầu. Bọn họ lập tức nhìn thấy, từ xa xa có một bóng người chậm rãi đi tới, tốc độ của y nhìn như rất chậm, nhưng mà mọi người lại phát hiện, y trong lúc vô tình đã xâm nhập vào trong tầm mắt họ. Người này khoác một bộ phong y, trên đầu đội nón tre, bên cạnh nón tre còn có lụa đen che kín khuôn mặt. Giờ phút này, đầu của y hơi cúi xuống, nhưng bước chân vẫn vững vàng như cũ, có giai điệu kỳ lại, làm người ta vô tình rơi vào tay giặc. Nhưng vào lúc này, bọn họ nhìn thấy trong tay người nọ xuất hiện một cây cung, cung tiễn màu đen, dây cung cũng màu đen. Bàn tay trắng noãn kia khoát tiễn lên dây, bước chân xê dịch, xoay người, ngẩng đầu, tên màu đen lại có hơi thở tử vong lan tràn ra.
- Vù…! !! Tay đối phương buông ra, tiễn màu đen lao ra, không có quang hoa rực rỡ, không có khí thế ngập trời, chỉ có từng tia khí tức tử vong làn tràn trong lòng mọi người, khiến tâm mọi người ở đây không tự chủ bị níu chặt, bị một tiễn này hấp dẫn thật sâu. Một tiễn không hề có đạo lý bắn vào hư không, bắn qua đỉnh đầu Lâm Phong, làm cho mọi người nhìn không ra. Nhưng mà vào thời khắc này, một quầng sáng rực rỡ nở rộ, hư không bùng nổ, làm vẻ mặt mọi người cả kinh. Thời điểm một tiễn kia đâm vào hư không nơi đó, một mảnh hư không lại bùng nổ, bên trong lập tức xuất hiện một bóng người.
- Ảo cảnh!
Mọi người cứng đờ, thật không ngờ, khoảng không trên đỉnh đầu Lâm Phong lại có một người, người này trốn trong ảo cảnh của chính mình, giống như sát nhập vào hư không, không thể phát hiện được, nhưng lại bị một tiễn này phá vỡ. Người nọ cũng quá sợ hãi, muốn trốn, nhưng đã chậm. Một tiễn tuyệt mệnh kia quá nhanh, trực tiếp ghim vào trái tim gã, đóng đinh thân thể gã giữa hư không. Cúi đầu, nhìn thoáng qua người giết mình, trong đôi mắt gã lộ ra chút thù hận sâu đậm.
- Vĩnh viễn nhớ kỹ, khi sát thủ của đồng minh thí(giết) Hoàng xuất hiện, bọn họ vĩnh viễn sẽ có một người đang âm thầm trốn, nhìn chăm chú kết cục trận chiến này, không có ngoại lệ.
Người mang nón tre kia thu hồi cung tiễn của mình, thanh âm vô cùng bình tĩnh, dường như đang kể một chân lý. Nhưng mà thanh âm không lớn của y, lại làm cho tâm mọi người run rẩy.
- Đồng minh thí Hoàng, người của Đồng minh thí Hoàng đã mai danh ẩn tích lâu như vậy, lại lần nữa xuất hiện tại Bát Hoang cảnh sao? Trong lòng mọi người dâng lên một cơn sóng lớn, không nghĩ tới, bọn họ lại nhìn thấy được sát thủ của đồng minh khủng bố này.
Tên của Đồng minh sát thủ này là Đồng Minh Thí Hoàng, thí Hoàng, giết Hoàng. Thế lực này từng khiến cho người nghe tin đã sợ mất mật, sự hiện hữu của bọn họ, là môn tru sát truyền nhân Hoàng Vũ, người có thể trở thành Hoàng Vũ, cùng với bản thân Hoàng Vũ! Thí Hoàng, Hoàng Vũ đều phải giết! Một thế lực khủng bố từng nhấc lên gió tanh mưa máu tại Bát Hoang cảnh, nhưng mà lại mai danh ẩn tích chỉ trong một đêm. Lời đồn cho việc bọn họ biến mất có rất nhiều, nhưng được đa số người công nhận chính là, tất cả Hoàng Vũ Bát Hoang cảnh liên hợp, tiến hành một hồi vây quét chưa từng có, tìm được hang ổ Đồng minh Thí Hoàng, giết chết cỗ thế lực này, quét dọn uy hiếp. Nhưng mà hiện giờ, Đồng minh Thí Hoàng lại xuất hiện tại Bát Hoang cảnh, là có ý gì? Chẳng lẽ, thật sự xuất hiện đại thế, Đồng minh Thí Hoàng, muốn giết chết những cường giả có tư chất Hoàng Vũ? Lâm Phong lại bị Đồng minh Thí Hoàng tìm tới, bản thân hắn cũng không biết nên cảm thấy vinh hạnh, hay bi ai nữa. Khi ánh mắt của mọi người nhìn về phía người mang nón trên kia, trong đầu bọn họ không tự chủ xuất hiện ba chữ… Người canh gác! Người canh gác, thủ hộ thiên tài có tư cách chứng đạo thanh Hoàng, thủ hộ Hoàng Vũ tương lai. Bọn họ là thiên địch của Đồng minh Thí Hoàng, là kẻ thù bẩm sinh!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT