Sau khi ảo ảnh Mộc Trần biến mất, không ít người lộ ra lãnh ý đối với Lâm Phong, thậm chí có người trực tiếp mở miệng trào phúng:
- Lấy loại tu vi đó, cho dù đi tới Mệnh Vận thành cũng chỉ làm đá kê chân cho người khác.
- Không biết trời cao đất dày, dám bắt cóc Tuyết tiên tử, lần này Thiên Khung Tiên Khuyết cấp mặt mũi cho Thiên Đài, nếu không ngươi làm sao còn mạng mà sống.
Lâm Phong quay người lại, vẻ mặt lãnh đạm bình tĩnh, bước chân bước ra, chuẩn bị rời khỏi.
- Đợi một chút!
Lúc này, một thanh âm lạnh lùng truyền ra, gọi Lâm Phong lại. Xoay người, ánh mắt Lâm Phong nhìn về phía thanh niên của Thiên Khung Tiên Khuyết kia, gã vẫn chưa theo những lão già kia rời khỏi, mà nhìn chằm chằm vào hắn, trên người có hàn ý tỏa ra.
- Hậu bối các thế lực lớn tranh hùng, thế hệ tiền bối sẽ không can thiệp, ngươi đã được định là đi Mệnh Vận thành, sinh tử liền do mệnh, đối mặt với tinh anh các thế lực lớn.
Một khi đã như vậy, ta xem trước một chút, ngươi có tư cách bước vào Mệnh Vận thành hay không? Thanh niên Thiên Khung Tiên Khuyết này lạnh lùng nói, người này có tu vi Thiên Vũ cảnh tầng sáu, là một trong phần đông người ái mộ Tuyết Bích Dao, Lâm Phong hại nữ thần trong mộng bị thương, thậm chí còn bắt cóc đi, giờ này còn gặp phải nguy hiểm. Bởi vì có Mộc Trần, Tôn giả Thiên Khung Tiên Khuyết không tiện xen vào, nhưng gã cùng thế hệ với Lâm Phong, nếu gã ra tay giáo huấn Lâm Phong, cho dù Mộc Trần cũng không thể nói gì, Lâm Phong cũng không có mặt mũi gọi Mộc Trần ra.
- Đúng vậy, môn đồ Thiên Đài đích thị là hạng người hư danh nói chơi, không bằng phế tu vi hắn.
Trong đám người có người công kích.
- Vù…! !!! Vào lúc này, bước chân Lâm Phong đột nhiên nhảy tới, đi về phía người vừa nói chuyện trong đám người, khiến vẻ mặt gã cả kinh, thân thể mãnh liệt lui về phía sau. Bàn tay của Lâm Phong ở chỗ sâu trong khoảnh khắc xuất hiện một ngọn núi, vô cùng khổng lồ, nguy nga đồ sộ, giống như muốn trấn áp mọi người dưới ngọn núi đó.
- Ồn ào!
Bàn tay Lâm Phong run lên, thiên địa phát ra âm thanh vù vù, đưa tay ném núi, uy mãnh khôn cùng. Sắc mặt người nọ nháy mắt trắng bệch, ngọn núi ầm ầm khủng bố, nhưng tốc độ lại cực nhanh, nháy mắt đánh lên người gã. Song chưởng chống đỡ lại tòa núi này, lại chỉ cảm thấy xương cốt không ngừng gãy vỡ, cả người bị đánh đến hộc máu, không biết bay đến tận đâu.
- Đưa tay một dãy núi, hắn làm sao làm được!
Ánh mắt mọi người run lên, Lâm Phong này chiến lực rất mạnh, nhóm môn đồ Hoàng Vũ đầu tiên của Thiên Đài, thậm chí có Mộc Trần tự mình bảo hộ, đương nhiên có chỗ hơn người. Chỉ bởi vì hắn xúc phạm nữ thần của mọi người, nên đám người mới công kích ngôn ngữ đối với hắn. Chỉ thấy ánh mắt sắc bén của Lâm Phong đảo qua mọi người, lạnh như băng nói:
- Có lời gì giáp mặt nói, trốn sau lưng huyên náo, đồ phế vật!
Mọi người vẻ mặt cứng đờ, lấy lực lượng kinh khủng vừa rồi của Lâm Phong, đưa tay ném núi, hơn nữa tốc độ đáng sợ, dễ dàng có thể trấn áp một người Thiên Vũ tầng năm bình thường. Bước chân nhảy tới, Lâm Phong đứng trước mặt thanh niên Thiên Khung Tiên Khuyết kia, một cỗ kiếm khí ngưng tụ ra, trực tiếp chém giết tới, không có bất kỳ lời nói vô nghĩa nào.
- Hay cho một tên quyết đoán, nói đánh là đánh, ngay cả một câu cũng không nói!
Trong con ngươi tên thanh niên cũng hiện lên một tia sáng kỳ dị, lập tức hừ lạnh một tiếng, bàn tay run lên, giữa hư không lập tức xuất hiện rất nhiều đóa hoa.
- Ầm, ầm… Kiếm khí va chạm với đóa hoa, thế nhưng lại phát ra tiếng vang lợi hại.
- Người Thiên Khung Tiên Khuyết tu luyện tiên thuật, có chút khác biệt với thủ đoạn bên ngoài, hôm nay có thể mở rộng tầm mắt rồi.
- Giết!
Bàn tay thanh niên vung lên, vô số đoán hoa lập tức theo gió mà bay, bay lả tả tới phía Lâm Phong, nhìn như vô cùng mỏng manh, song khi bọn chúng giáng xuống trước người Lâm Phong, đột nhiên tản ra nhuệ khí khủng bố, đánh tới. Cánh chim màu bạc nở rộ, ngân quang rực rỡ càn quét trong hư không, hủy diệt tất cả. Bước chân Lâm Phong đi về phía trước, thiên địa rung động, một cỗ đại thế kinh khủng hội tụ đánh về phía thanh niên của Thiên Khung Tiên Khuyết, kỳ thế uy mãnh không thể địch nổi.
- Quấn quanh!
Hai tay thanh niên ngưng ấn, ngay sau đó, bàn tay gã giống như có vô số dây leo lan tràn về phía Lâm Phong, che khuất bầu trời, bao phủ không gian nơi này. Những dây leo này giống như có sinh mệnh, muốn nhấn chìm Lâm Phong.
- Lực lượng thật kỳ lạ!
Lâm Phong có chút kinh ngạc, nhưng vẫn cưỡng ép tiến về phía trước, vô số kiếm khí giận dữ tản ra, ngọn lửa quay cuồng, tua nhỏ từng khúc dây leo. Nhưng mà thanh niên kia không để ý chút nào, bàn tay huy động, tung một mảnh quang hoa mờ nhạt về phía Lâm Phong. Quang hoa đầy trời, không chỗ tránh né, Lâm Phong nhíu mày, không rõ ý tứ của đối phương.
- Sinh căn!
Thanh niên khẽ quát một tiếng, quang hoa này dường như lập tức hóa thành từng hạt mầm mống, mọc rễ trên người Lâm Phong, nháy mắt bao phủ hắn, cực kỳ chặt chẽ.
- Thuật pháp thật kỳ lạ, cường giả quyết đấu, chỉ chốc lát đã có thể quyết định thắng bại.
Tiên thuật Thiên Khung Tiên Khuyết thậm chí còn có diệu dụng như vậy, người nọ tất bị làm nhục. Đám người nhìn thấy thanh niên Thiên Khung Tiên Khuyết đang lạnh như băng đạp tới phía Lâm Phong, không khỏi thầm nghĩ trong lòng.
- Lấy tu vi cỡ này của ngươi, có tư cách gì đi tới Mệnh Vận thành!
Người nọ tới trước người Lâm Phong, bàn tay nâng lên, còn muốn tát Lâm Phong một cái.
- Sinh căn!
Lâm Phong thản nhiên phun ra một câu, lập tức nhìn thấy người nọ vẻ mặt cứng đờ, cúi đầu, liền nhìn thấy từng mảnh dây leo hẹp dài, men theo hai chân gã bám vào mà lên. Chỉ trong khoảnh khắc, dây leo đã quấn chặt lấy thân thể gã, khiến ánh mắt gã sững sờ tại chỗ. Lâm Phong làm sao lại có được thủ đoạn thần thông của Thiên Khung Tiên Khuyết!
- Có tư cách hay không, còn chưa tới phiên ngươi nói ta!
Trên người Lâm Phong tuôn ra một cỗ lực lượng đáng sợ, kiếm khí khủng bố và ngọn lửa màu đen đồng thời nở rộ, từng đoạn dây leo đứt rời. Giơ bàn tay lên, Lâm Phong chuẩn bị quăng cho đối phương một bạt tai.
- Ầm ầm!
Gần như đồng thời, dây leo trên người đối phương cũng đứt ra, thân hình mãnh liệt lui lại, cực kỳ nhanh chóng. Ngân Dực lóe lên, Tiêu Dao bộ pháp bước ra, Lâm Phong theo sát phía sau đối phương.
- Cút ngay!
Người nọ giận quát một tiếng, nơi mi tâm tràn ra một luồng quang hoa, dao động thần niệm cực kỳ khủng bố, giống như có một hạt giống màu vàng bắn ra, chậm rãi mọc rễ, nảy mầm, lao về phía mi tâm Lâm Phong.
- Lực lượng thần niệm ngươi quá tệ!
Lâm Phong lãnh đạm nói, bàn tay hạ xuống, một tiếng thanh âm chát chúa vang lên, tay Lâm Phong trực tiếp thân mật trên mặt đối phương. Đồng thời, thần niệm Cung Khuyết cũng nở rộ ra, cung điện nguy nga vô cùng phức tạp, uy nghiêm mênh mông, thần niệm Chủng Tử của đối phương nháy mắt liền bám lên trên, muốn bao trùm thần niệm Cung Khuyết, nhưng lại nghe Lâm Phong hừ lạnh một tiếng, thần niệm Cung Khuyết tách ra từng luồng quang hoa đáng sợ, uy nghiêm vô biên, trấn áp hết thảy, thần niệm Chủng Tử của đối phương căn bản không thể bao vây Cung Khuyết, nháy mắt thu hồi.
- Tự rước lấy nhục, bụp!
Lâm Phong đuổi theo đối phương, lại quăng ra thêm một cái bạt tai, đồng thời thu hồi thần niệm bản thân, Ngân Dực lóe lên, xẹt qua trên hư không, nhẹ nhàng bay đi, qua trong giây lát đã không còn bóng dáng. Thanh niên Thiên Khung Tiên Khuyết sắc mặt khó coi đến cực điểm, gã lại bị một tên Thiên Vũ tầng bốn tát hai cái liên tiếp. Mọi người cũng đều ngạc nhiên, không ngừng hít khí, thanh niên Thiên Khung Tiên Khuyết này không thể nói không mạnh, nhưng thủ đoạn Lâm Phong lại cực kỳ yêu dị, còn có thể mô phỏng, hóa ra lực lượng đối phương, làm cho người ta vội vàng không kịp chuẩn bị. Hơn nữa, lực lượng thần niệm cũng hoàn toàn trấn áp thanh niên kia, thần niệm Chủng Tử không thể bao vây thần niệm Cung Khuyết, làm cho thanh niên kia còn không phát huy ra tất cả bộ phận chiến lực đã bị cứng rắn ăn hai cái tát. Hơn nữa, này dường như Lâm Phong hạ thủ lưu tình, mới chỉ tát có hai cái! Sau khi rời khỏi, Lâm Phong bay nhanh tới một địa phương nào đó, nhanh như tia chớp. Đan dược xem ra tạm thời không có cách nào lấy được, phải nghĩ biện pháp khác, Mệnh Vận thành dường như một lần phong vân tế hội, đương nhiên muốn đi xông xáo một phen, mở mang kiến thức một chút những cường giả tinh anh chân chính của Bát Hoang cảnh. Tìm được một chỗ hoang vu, Lâm Phong khoanh chân ngồi xuống, trong bàn tay xuất hiện rất nhiều nguyên thạch, trong khoảnh khắc nhắm mắt tu luyện. Một cỗ lốc xoáy kinh khủng, điên cuồng hội tụ, nguyên khí trong nguyên thạch không ngừng bị Lâm Phong nuốt vào, trong hư không cũng mơ hồ ngưng tụ ra cơn lốc nguyên khí, hội tụ trên người hắn. Dương Hỏa chân nguyên hiện thân, khí tức nóng cháy khủng bố nướng chín cả mặt đất, từng tia nắng trên bầu trời xuyên thấu hư vô, dừng trên người Lâm Phong, khiến Lâm Phong giờ phút này nghiêm túc mà trang trọng. Đúng vậy, hắn muốn đột phá, trong Tiểu thế giới dưới đáy hoang hải, hắn đã cảm thấy Thiên Vũ cảnh tầng bốn đỉnh cao, bất cứ lúc nào cũng có thể phá vỡ bích chướng. Sau khi tới nơi này, trong lòng hắn thủy chung để ý, liên tục mấy cuộc chiến, hắn đột nhiên phát hiện mình muốn đột phá, bởi vậy rất nhanh tìm chỗ không người để tu luyện. Lúc này, trong khi tu luyện Lâm Phong đương nhiên sẽ không biết được, rất nhiều người trong Bát Hoang cảnh cũng bắt đầu lên đường, đi tới Mệnh Vận thành. Thiên Đài, Mộc Trần cho toàn bộ nhóm môn đồ Hoàng Vũ đầu tiên xuất phát, đi tới Mệnh Vận thành, đi hy vọng đạt được mệnh số thiên cơ, Thu Nguyệt Tâm mỏi mắt chờ mong nhưng không thấy Lâm Phong trở về, liền một mình khởi hành. Hiên Viên Phá Thiên vốn định đi Dương gia cầu hôn, đồng thời lấy chiến mâu khủng bố kia về. Nhưng bởi vì Dương gia khai chiến với Cửu Long đảo, nguyên khí đại thương, người Hiên Viên gia bảo Hiên Viên Phá Thiên tạm hoãn, đi tới Mệnh Vận thành trước. Tê Phượng sơn, một nữ tử xinh đẹp tuyệt thế đi xuống dãy núi, trên mặt vẫn lộ ra vẻ mông lung, nhưng mà chỉ thân hình kia cũng đã đủ điên đảo chúng sinh. Bất Tử Thiên cung, lão cung chủ gần đây mới tìm được truyền nhân, người mặc hoa phục, một thân chính trực, đi xuống Bất Tử Thiên cung, đi tới Mệnh Vận thành. Phật môn, Thiên Lôi Âm tự, Khổ Hạnh Tăng cầm một cây mộc trúc, một bát lớn, đầu bóng lưỡng đi xuống Thiên Lôi Âm tự.
- Lão bất tử kia, Viên gia gia không bao giờ… đi cái chỗ… Đấu Chiến Thắng Địa chó má đó….
nữa. Xuống khỏi Hoa Quả sơn, Viên Phi khiên một cây gỗ màu đen, tức giận rời khỏi, thấp giọng mắng. Nhưng giữa hư không, đột nhiên xuất hiện một cây gỗ vô cùng vô cùng lớn, từ trên trời giáng xuống, nện thẳng về phía gã. Viên Phi cả kinh, nhanh chân chạy như điên, thầm mắng, cái lỗ tai lão bất tử cũng quá bén nhạy đi! Đồng thời, truyền nhân trong các Đại, Tiểu thế giới của Bát Hoang cảnh đều đi ra, mục tiêu của bọn họ, chỉ có một, Mệnh Vận thành, vận mạng luân chuyển, một lần nữa mở ra!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT