- Mệnh Vận thành!

Ánh mắt Lâm Phong sáng lên, sau khi bọn hắn trở thành môn đồ Hoàng Vũ, Mộc Trần đốc thúc bọn hắn cố gắng tu luyện, bế quan thêm một đoạn thời gian rồi lại xuống Thiên Đài. Chẳng lẽ khi đó, Mộc Trần cũng đã bắt đầu chuẩn bị để cho bọn hắn đi tới Mệnh Vận thành?

- Tu vi hắn bất quá cũng chỉ là Thiên Vũ cảnh tầng bốn, Mộc Trần huynh bảo hắn đi tới Mệnh Vận thành, có phải đánh giá cao hắn hay không? Lúc này, giữa hàng người của Thiên Khung Tiên Khuyết, có một lão già nhất lãnh đạm lên tiếng, trong thanh âm lộ ra vẻ trào phúng.

- Không sao cả, hiện giờ Bát Hoang cảnh phong vân tế hội, muốn trổ hết tài năng, hẳn phải đi Mệnh Vận thành trước, nếu hắn năng lực không đủ chết trong đó, cũng chẳng trách người khác.

Từ xưa tới nay, hạng người kinh tài tuyệt diễm, không người nào lại không địch với chúng sinh thiên hạ, đạp lên vô số thi thể cường giả thiên tài để tiến lên phía trước. Đã lựa chọn con đường võ đạo, nên có loại giác ngộ này, cùng là thiên tài, ngươi không thể đạp lên thi thể người khác để tiến lên, thì người khác cũng giẫm lên thi thể của ngươi mà lên. Thanh âm Mộc Trần vẫn bình thản như trước, cười nhạt nói, làm cho trong lòng mọi người hào hùng, cũng có phần bị chấn động. Cái này là sự tàn khốc của võ đạo. Cửu Tiêu đại lục, chúng sinh không thể đếm hết, bắt đầu từ Khí Vũ cảnh đến Linh Vũ cảnh phải có một nhóm người đào thải, từ Linh Vũ đến Huyền Vũ lại đào thải thêm rất nhiều, Huyền Vũ đến Thiên Vũ, người tầm thường sắp bị đá ra, Thiên Vũ đến Tôn Vũ, người thiên phú bình thường không thể đặt chân tới, mà có thể trở thành Tôn giả cường đại, đều là người phi phàm. Về phần Hoàng, trong hàng tỉ sinh linh có lẽ mới sinh ra một người, cùng thời kỳ, tất có vô số thiên tài muốn chứng đạo thành Hoàng, chỉ cần đạp lên những người khác, mới có thể trổ hết tài năng. Cho nên, cái loại cường nhân tuyệt thế chân chính này, không tránh khỏi việc đạp trên vô số thi cốt để tiến lên. Nhớ lại những Đế, Hoàng từng danh chấn Cửu Tiêu đại lục, đều lưu lại một nét bút đậm. Tương truyền, Vô Thiên Kiếm Hoàng, trước khi thành Hoàng thì chỉ là một người một kiếm trong Bát Hoang cảnh, đi tới các Đại, Tiểu thế giới, khiếu chiến Tôn Vũ hùng mạnh, kiệt xuất nhất của bọn họ, nhất nhất đánh bại, trảm xuống khỏi ngựa. Cuối cùng, chứng đạo thành Hoàng, thành danh Vô Thiên, uy danh Vô Thiên Kiếm, cho dù hiện tại vẫn còn chấn kinh Bát hoang. Xa hơn nữa, Tam Sinh Đại Đế, lấy một hóa ba, từng đại chiến thiên địa, ba hóa thân có thể chiến với ba vị cường giả cùng cấp, trong đó một thân Tam Sinh Ma Đế lại chém chết vô số người kinh tài tuyệt diễm, nhuộm vô số máu tươi. Còn có một vị vô cùng khủng bố, khiến người Cửu Tiêu đại lục vừa nghe đã sợ mất mật, Ma Hoàng, tự nghĩ ra công pháp ma đạo, thông thiên triệt địa, cùng thế hệ, không người nào có thể địch, không có bối cảnh của bất kỳ thế lực nào, lại hoành hành vô kỵ, ai trêu chọc liền giết. Dưới sự giận dữ, máu chảy thành sông, mỗi lấy đối phương lấy thế lực tông môn đè ép y, có lẽ y sẽ tạm tránh cạnh sắc, nhưng lúc ma uy tái hiện, chắc chắn chấn động thiên hạ, rồi cho cái tông môn kia thành bình địa. Chính vì y có tư thế ngút trời như vậy, khiến cho vô số người cùng thế hệ đố kỵ y, khiến cho vô số người mạnh mẽ hơn y muốn đưa y vào chỗ chết, không người nào dám để y tiếp tục lớn lên. Một thời đại kia, Ma Hoàng gần như độc chiếm thiên hạ, làm công địch của tất cả thiên tài, thậm chí, có Hoàng Vũ tự mình ra tay diệt trừ y, đồn đại, số lần Ma Hoàng trải qua nguy cơ sinh tử, đã vượt quá con số mà mọi người có thể tưởng tượng. Nhưng cuối cùng, Ma Hoàng y không chết, chưa thành Hoàng, đã chém chết một Hoàng Vũ muốn đuổi giết y, trở thành đệ nhất nhân thiên cổ, chưa Hoàng lại trảm được Hoàng, khiếp sợ đại lục. Cũng bởi vì y không chết, cho nên y đứng phía trên của tuyệt đỉnh, ngươi đã trải qua bao nhiêu nguy hiểm, thành tựu của ngươi sẽ có bấy nhiêu, võ đạo phải nghịch thiên mà đi. Lâm Phong biết rằng lời Mộc Trần nói với mình đấy, đại sư huynh đang chỉ giáo hắn, muốn trở thành thiên tài trong thiên tài, đầu tiên, ngươi phải bước qua thi cốt vô số thiên tài khác, nếu không thi cốt của ngươi sẽ bị người giẫm lên, đây là sự tàn khốc của võ đạo. Chỉ có một loại tình huống ngoại lệ, ngươi cam nguyện tầm thường, không theo đuổi cảnh giới cao hơn, cho nên, ngươi sẽ không bao giờ va chạm với hạng người kinh tài tuyệt diễm chân chính.

- Lời Mộc Trần huynh nói không sai, từ cổ chí kim, người tài, nhất là nhân vật tuyệt đỉnh, không ai không phải đạp trên thi cốt người khác mà đi lên.

Nhưng mà, Mệnh Vận thành mở ra, Bát Hoang cảnh thiên tài vô tận, thậm chí nghe nói, có rất nhiều thiên tài thể chất kinh thế sinh ra, sẽ đi tới Mệnh Vận thành để thăm dò thiên cơ. Sư đệ này của huynh tu vi Thiên Vũ tầng bốn, cho dù khí huyết cường thịnh, lực lượng huyết mạch không tệ, nhưng mà e rằng rất khó tranh phong cùng người khác, chẳng lẽ hắn cũng có thể chất đặc thù gì hay sao? Có người Thiên Khung Tiên Khuyết thăm dò, hỏi Mộc Trần. Mộc Trần tựa hồ đối với Lâm Phong có phần quá tự tin, nhưng mà bọn họ lại không biết sự tự tin của Mộc Trần là từ đâu mà đến. Thực sự không phải bọn họ coi thường Lâm Phong, nhưnglúc này đây, Mệnh Vận thành có thể sẽ hội tụ những thiên tài tinh anh nhất của Bát Hoang cảnh, tu vi Lâm Phong có chút chưa đủ. Cho dù Thánh nữ Tuyết Bích Dao của Thiên Khung Tiên Khuyết bọn họ, có được thân thể tiên linh, bọn họ cũng vẫn đốc thúc nàng cực khổ tu luyện, chuẩn bị cho nàng đột phá đến Thiên Vũ tầng tám, sau đó để cho nàng đi tới Mệnh Vận thành, chân chính vào đời! Dù vậy, Thiên Khung Tiên Khuyết cũng không dám nói Tuyết Bích Dao có thể áp đảo tất cả thiên tài. Đã nhiều năm như vậy, Tiểu thế giới này tất nhiên bồi dường được một đám người khủng bố tồn tại rồi, nhưng lần này Tuyết Bích Dao vào đời là chuyện bắt buộc. Mệnh Vận thành mở ra, là lần đầu tiên những nhân vật tinh anh của Bát Hoang cảnh chân chính va chạm, những lão già Thiên Khung Tiên Khuyết này biết rằng, làm như thế nào mới có thể chứng đạo thành Hoàng, bọn họ hiểu rõ lời của Mộc Trần. Người thành tài chắc chắn đạp trên thi cốt vô số thiên tài đi lên, mỗi một người đều như thế, chưa từng có ngoại lệ, hoặc ngươi đạp lên thi cốt người khác, hoặc người khác đạp lên thi cốt của ngươi! Về phần sau khi thành Hoàng thì như thế nào, bọn họ cũng không rõ ràng, thế giới Hoàng Vũ, bọn họ không hiểu.

- Hắn thể chất gì, ta cũng không rõ ràng, nhưng mà ta lại hiểu rõ, vận mệnh võ đạo không liên quan gì đến tu vi tạm thời.

Có lẽ thời gian tu luyện của sư đệ ta so với bất cứ kẻ nào đều ngắn hơn, cho dù không phải, thì hạng người đại tài trưởng thành trễ cũng đếm không hết, rất nhiều người nhìn như tư chất thường thường, nhưng cuối cùng lại trổ hết tài năng, loại tình huống này, trong chiều dài lịch sử cũng gặp không ít. Mộc Trần vẫn cười nhẹ như trước, thản nhiên đáp. Lâm Phong đứng phía sau Mộc Trần, tâm thần bình tĩnh, Mộc Trần đối thoại cùng các cường giả Thiên Khung Tiên Khuyết, dù tranh phong đối lập, sư huynh vẫn duy trì hắn. Nhưng mà chỉ có bản thân Lâm Phong rõ ràng, thời gian hắn tu luyện, quả thực đều ngắn hơn những người khác. Những người thế lực lớn này, ai mà không được bồi dưỡng từ nhỏ, mà hắn, mười lăm tuổi đi vào thế giới này, chân chính bắt đầu đặt chân tu luyện, bắt đầu từ một tên Khí Vũ yếu ớt nhất, hắn biết rằng, hắn không phải đại tài trưởng thành trễ, tốc độ tu luyện của hắn, đủ để tự hào, cũng không kém hơn so với các thiên tài của rất nhiều thế lực lớn. Đương nhiên, hắn cũng không dám nói mình mạnh hơn người khác, đại lục rộng lớn mênh mông, hắn cũng từng nghe nói có thần đồng, tám tuổi đã bước vào Thiên Vũ cảnh đấy.

- Hy vọng như lời ngươi nói, chúng ta chờ mong, trong nhóm môn đồ Hoàng Vũ đầu tiên của Thạch Hoàng và Vũ Hoàng, có thể xuất hiện người có số mệnh Hoàng giả.

Chúng ta còn muốn đi tìm Thánh nữ, cáo từ! Cường nhân Thiên Khung Tiên Khuyết không tiếp tục trì hoãn, lóe lên rời đi, đi tìm Tuyết Bích Dao. Nghe được đối thoại giữa Mộc Trần và cường giả Thiên Khung Tiên Khuyết, trong lòng mọi người có rất nhiều cảm xúc, có người âm thầm thở dài, bọn họ trong cùng thế hệ không có bất kỳ ưu thế, muốn chứng đạo thì không khác gì người si nói mộng. Những người này, không phải người tự tin, ý chí võ đạo của bọn họ không đủ cứng cỏi, không có dũng khí vứt bỏ tất cả trói buộc, xông lên trời. Cũng có một số người, trong lòng như được kích khởi nhiệt huyết, giống như thấy được con đường sau này, từ cổ chí kim, người tài đều đạp lên thi cốt cường nhân, nghịch thiên mà lên.

- Lâm Phong, người có được một trái tim của võ đạo, điểm ấy ta không hoài nghi chút nào.

Trong trường hợp đó, ta muốn nói, muốn trở thành người tài, có một số việc không cách nào tránh khỏi, nếu đã không thể tránh thì ngươi liền tận lực đi làm, không có sợ hãi, không có sợ đông sợ tây, nhưng mà tất cả những thứ này đều có điều kiện tiên quyết là, phải sống! Mộc Trần đầy thâm ý nói, Lâm Phong cũng không phải người ngu dốt, trong lòng y có ý gì, Lâm Phong đương nhiên hiểu rõ. Trên con đường võ đạo, người một bụng sợ hãi, còn nói gì đến võ đạo, nhưng câu nói sau cùng của Mộc Trần cũng nhắc nhở hắn, không sợ hãi, cũng không đồng nghĩa đi chịu chết. Không phải bảo ngươi gặp được người đối địch, biết rõ không thể chiến, lại còn đi chiến, cái đó không gọi không sợ, không gọi dũng cảm, mà là ngu muội. Ngươi muốn du sơn ngoạn thủy, đứng trên đỉnh cao của võ đạo, điều kiện tiên quyết là ngươi phải sống sót.

- Lần trước Mệnh Vận thành mở ra, người được người tiên tri nói có tư cách chứng đạo thành Hoàng, hiện giờ cũng đã đứng tại một độ cao, quan sát vô số người, mục tiêu đi lên của bọn họ là Hoàng, tỷ như nhị sư huynh ngươi, Hầu Thanh Lâm.

Lần này đây, Mệnh Vận thành lại lần nữa mở ra, ta hy vọng, ngươi có thể được người tiên tri tiên đoán, chắc chắn năm sau có cơ hội chứng đạo thành Hoàng!

- Mệnh Vận thành, người tiên tri!

Lâm Phong nghe hai cái danh từ xa lạ, suy nghĩ bay xa hàng nghìn hàng vạn dặm, Bát Hoang cảnh vẫn còn có những thứ như vậy tồn tại, có người có thể tiên đoán tương lai.

- Lần này, Mệnh Vận thành mở ra, hấp dẫn tất cả tinh anh đồng lứa với ngươi trong Bát Hoang cảnh, ngươi phải chuẩn bị tâm lý thật tốt.

Đây là lần đầu tiên, ngươi và những thiên tài tinh anh đó cùng xuất hiện, hơn nữa, nhất định sẽ phát sinh va chạm! Mộc Trần lại lên tiếng, Lâm Phong mãnh liệt hít vào một hơi, trong lồng ngực có nhiệt huyết, tinh anh chân chính của Bát Hoang cảnh, tề tụ Mệnh Vận thành!

- Được rồi!

Ta rời đi. Mộc Trần mỉm cười nói, thân thể y lập tức hóa thành một chùm tia sáng, tiến nhập vào trong chìa khóa vương miện trong tay Lâm Phong, làm vẻ mặt mọi người cứng đờ. Vậy mà lại đi trở về, dấu ấn này cũng không có xóa nhòa, chẳng lẽ Mộc Trần còn có thể đi ra lần nữa hay sao? Cảnh tượng này không thể nghi ngờ, đã kinh sợ không ít người có lòng dạ bất chính với Lâm Phong.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play