-- Hào quang Ngân Dực vô cùng chói mắt, cuốn Dương Tử Diệp vào giữa hư không, trong đó một vòng vũ phiến ngân sắc xuất hiện trước cổ Dương Tử Diệp, dường như chỉ cần người này cử động, Dương Tử Diệp lập tức chết.
- Vũ Hồn Ngân Dực, người Cừu gia, ngươi là ai? Vẻ mặt Dương Tử Lam lạnh lẽo, không ngờ người của Cừu gia, người Cừu gia lại dám can đảm công khai ra tay với Dương Tử Diệp, quả thực vô pháp vô thiên.
- Quân Lạc đã chết, do các ngươi làm!
Thân ảnh trong hư không lạnh như băng nói, khiến vẻ mặt Dương Tử Lam cứng lại:
- Ngươi có ý gì, Cừu Quân Lạc giết Lâm Phong, mang theo trọng bảo bỏ chạy, vì sao nói gã đã chết? - Hừ, hay cho một cái Dương gia, không biết liêm sỉ!
Trong hư không, sắc mặt Lâm Phong giá lạnh, nếu đối phương coi hắn là người Cừu gia, hắn tự nhiên không vạch trần, để thù hận giữa Cừu gia và Dương thị gia tộc càng sâu thêm một chút đi.
- Lâm Phong cứu tính mạng của nữ nhân này, nhưng Dương Tử Lam nhà ngươi lại đê tiện vô sỉ, dám ám chỉ đám người Quân Lạc giúp Dương gia các ngươi xuất thủ giết Lâm Phong, đoạt lại chiến hạm hư không.
Một lần không thành lại nghĩ kế khác, lần này lại lợi dụng huynh trưởng Quân Lạc ta đi giết Lâm Phong. Dám làm mà không dám chịu, hồn ngọc huynh trưởng ta đã vỡ, đã chết, mà ngươi lại còn giá họa cho huynh trưởng ta, tung ra tin đồn, quả thực vô sỉ tới cực điểm. Lâm Phong giữa hư không gầm lên, thanh âm cuồn cuộn, khiến người xung quanh đều nghe rõ. Sắc mặt Dương Tử Lam và đám người Dương gia vô cùng khó coi. Mặc dù trong lòng rất nhiều người biết Dương gia muốn giết Lâm Phong nhưng không có chứng cứ nên không ai dám nói gì Dương gia. Mà hiện tại đột nhiên xuất hiện người có Vũ Hồn Ngân Dực của Cừu gia, đệ đệ Cừu Quân Lạc, nói ra chân tướng sự việc, trước mặt nhiều người, nhục nhã Dương gia.
- Hồn ngọc Cừu Quân Lạc đã vỡ, hắn đã chết? Ánh mắt Dương Tử Lam cứng lại, lúc trước y còn tưởng Cừu Quân Lạc tham lam bảo vật trên người Lâm Phong nên bỏ chạy, hiện giờ người này nói Cừu Quân Lạc đã chết.
- Đúng, chết rồi!
Ánh mắt Lâm Phong lạnh như băng, chăm chú nhìn Dương Tử Lam, con ngươi lộ ra ý phẫn nộ.
- Lâm Phong đâu, hắn đã chết chưa? Dương Tử Lam lạnh lùng hỏi, nếu Cừu Quân Lạc chết, Lâm Phong sống hay chết? - Chết rồi, cùng người ngươi phái đi ngọc thạch câu phần.
Lâm Phong lạnh nhạt nói. Trái tim Thu Nguyệt Tâm nguội lạnh, chết rồi, vừa rồi nàng mới sinh ra chút hy vọng, nhưng nghe tin tức tuyệt vọng này, đôi mắt của nàng lại rơi lệ. Lâm Phong nhìn thoáng qua Thu Nguyệt Tâm, trong lòng hơi đau, không tự chủ được sinh ra chút thương tiếc. Tuy nhiên hắn không nói cho Thu Nguyệt Tâm biết, hắn sợ cảm xúc của nàng dao động, để lại dấu vết.
- Quân Lạc và ta là bằng hữu, cái chết của hắn không rõ ràng, là do Lâm Phong giết, ngươi bắt muội muội ta có ý gì? Dương Tử Lam mở miệng nói với Lâm Phong, thanh âm hơi nhẹ đi, lo lắng cho Dương Tử Diệp.
- Dương Tử Lam, ngươi nói mà không thấy buồn cười sao? Loại người vô sỉ như ngươi còn mặt mũi sống trên đời thật khiến người ta ghê tởm.
Huynh trưởng ta vì ngươi bán mạng, vì ngươi mà chết, còn ngươi lại bịa chuyện nhục mạ huynh trưởng của ta. Lâm Phong thoải mái nhục nhã đối phương, trong lòng cảm thấy sảng khoái. Hắn muốn hung hăng làm nhục đối phương, khiến đối phương nhớ kỹ, ghi nhớ khoản sổ sách này trên người Cừu gia.
- Có lẽ là hiểu lầm, ta cũng không biết Quân Lạc đã chết, hiện giờ đã biết, ta sẽ bồi thường cho Cừu gia, ngươi thả Tử Diệp, về sau Dương gia sẽ là bằng hữu của ngươi.
Dương Tử Lam dụ dỗ nói.
- Bằng hữu, Lâm Phong cứu nữ nhân này, đưa nàng trở về Dương gia.
Dương gia đối đãi bằng hữu thế nào? Lâm Phong châm chọc nói, khiến vẻ mặt Dương Tử Lam càng ngày càng khó coi. Người ở ngoài đều nhìn vào, thậm chí có người chỉ trỏ, chỉ sợ hiện tại tất cả mọi người đều thấy rõ con người của y, lời y nói hoàn toàn không còn giá trị.
- Ngươi không quan tâm mình nhưng Cừu gia thì sao? Thanh âm Dương Tử Lam lạnh lại, bắt đầu uy hiếp.
- Loại người vô sỉ như ngươi nếu dám tới Cừu gia, Cừu gia tất giết ngươi.
Lâm Phong hồ ngôn loạn ngữ, không chỗ cố kỵ. Dương gia và Cừu gia khai chiến mới tốt.
- Ngươi muốn chết!
Sát ý trên người Dương Tử Lam phóng ra. Lúc này ngân quan lóe lên, Dương Tử Diệp kinh hô một tiếng, chỉ thấy cổ của nàng xuất hiện vết máu.
- Hóa ra ngươi cũng sợ chết, đáng tiếc ngươi không biết tự trọng thời điểm người khác cứu tính mệnh ngươi.
Lâm Phong châm chọc một tiếng, nhìn Dương Tử Lam lộ ra hàn ý, đôi mắt của hắn lộ ra ý cười lạnh. Hiện giờ thanh danh Dương Tử Lam đã thối nát, thuận tiện để Dương Gia và Cừu gia kết thù, nên làm chính sự rồi.
- Ta ngưỡng mộ Thu Nguyệt Tâm đã lâu, loại người như ngươi sao xứng đứng bên cạnh tiểu thư Thu Nguyệt Tâm, để tiểu thư Thu Nguyệt Tâm rời đi.
Lâm Phong thản nhiên nói khiến vẻ mặt Dương Tử Lam ngưng tụ. Tên này còn chưa thả Dương Tử Diệp, lại còn quản cả chuyện của Thu Nguyên Tâm.
- Ngươi không thấy tay ngươi quá dài sao? Dương Tử Lam hận không thể giết chết Lâm Phong nhưng Dương Tử Diệp trong tay đối phương, y không thể không theo tuân theo.
- A!
Lại một tiếng kêu sợ hãi truyền ra, yết hầu Dương Tử Diệp lại xuất hiện một đạo vết máu. Đôi mắt Dương Tử Lam băng lãnh, gắt gao nhìn Lâm Phong. Mọi người cũng hơi kinh hãi, người Cừu gia quá lớn gan, bắt Dương Tử Diệp, uy hiếp Dương thị gia tộc, lá gan quá lớn.
- Ta không muốn nói lần thứ hai, để tiểu thư Thu Nguyệt Tâm rời đi.
Thanh âm Lâm Phong giá lạnh, vẻ mặt Dương Tử Lam cứng lại, rốt cuộc, tay của y động, người Dương gia tránh ra, để Thu Nguyệt Tâm rời đi. Thu Nguyệt Tâm liếc mắt nhìn Lâm Phong trong hư không, không hiểu vì sao hắn trợ giúp mình, khẽ gật đầu với Lâm Phong, lập tức nàng xoay người, đi về phía dưới thang trời.
- Hiện tại ngươi có thể thả muội muội của ta rồi chứ.
Dương Tử Lam lạnh lùng nói.
- Thả nàng, ta còn mệnh không? Lâm Phong cười lạnh một tiếng, nói với Dương Tử Lam: - Lấy chiến hạm hư không của ngươi ra, cởi bỏ liên hệ với chiến hạm hư không.
Dương Tử Lam nghe Lâm Phong nói, vẻ mặt trong nháy mắt biến thành khủng bố, tên này lại muốn chiến hạm hư không của y. Đám người đều lộ ra vẻ mặt thú vị, thì ra là thế, Lâm Phong vì chiến hạm hư không mà đến.
- Dương Tử Lam, chẳng lẽ ngươi vô sỉ tới mức này, vì chiến hạm hư không, ngay cả tính mệnh của muội muội cũng không muốn? Lâm Phong châm chọc nói.
Ánh mắt Dương Tử Lam cứng lại, nói với Lâm Phong:
- Ta đưa chiến hạm hư không cho ngươi, ngươi phải lập tức thả muội muội của ta.
- Được.
Lâm Phong gật đầu nói, cứu Thu Nguyệt Tâm, thuận tiện đoạt chiến hạm hư không, không tệ, hơn nữa còn thú vị ấy chứ, hắn khiến Dương thị huynh muội không còn chiến hạm hư không để bảo mệnh. Khuôn mặt Dương Tử Lam âm trầm, tâm niệm khẽ động, lấy chiến hạm hư không ra, cắt đứt liên hệ giữa y và nó.
- Cho ngươi.
Dương Tử Lâm phất tay, chiến hạm hư không tới trước người Lâm Phong. Thuật luyện khí quả nhiên huyền diệu, hắn chỉ biết được chút da lông, chiến hạm hư không tuyệt đối là công cụ đi đường tốt nhất, có thể phát ra quầng sáng áo nghĩa. Lâm Phong lập tức liên hệ với chiến hạm hư không, tâm niệm khẽ động, chiến hạm hư không hóa thành chiến hạm chân chính, lơ lửng trong không trung. Vũ dực lóe lên, Lâm Phong bay lên, nhưng lại bị cường giả Dương gia ngăn cản, đồng thời một cỗ khí tức kinh khủng bao phủ Lâm Phong.
- Ngươi có thể thả người.
Dương Tử Lam băng hàn nói.
- Các ngươi như vậy, nếu ta thả người, chỉ có đường chết, còn cần chiến hạm hư không làm gì? Lâm Phong cười lạnh nói.
- Ta nhường đường cho ngươi, ngươi không thả muội muội của ta thì sao? - Nếu ta giết muội muội của ngươi, Dương gia các ngươi sẽ nổi điên, ta không ngu như vậy, mục đích của ta đã đạt được, thả ta đi một vạn mét, ta sẽ thả người.
Dương Tử Lam trầm mặt, suy nghĩ một lát, lập tức lạnh lùng nói:
- Nếu ngươi không thả người, ta dám cam đoan, ngươi không đi khỏi Thiên Cành thành.
Nói xong, Dương Tử Lam lại lần nữa phất tay, người Dương gia mới tránh ra. Tâm niệm Lâm Phong khẽ động, chiến hạm hư không mang theo hắn và Dương Tử Diệp rời đi, ngay lập tức vượt qua vạn mét, cười lạnh với Dương Tử Lam nói:
- Tốt nhất đừng tới Cừu gia, nếu không ta sẽ khiến muội muội của ngươi đầu và thân một thứ một nơi.
Nói xong, vũ dực mạnh mẽ huy động, thân thể Dương Tử Diệp bị vứt ra ngoài. Lâm Phong trong nháy mắt tiến vào trong chiến hạm hư không bỏ đi, trong chớp mắt liền biến mất, chỉ để lại Dương Tử Lam và người của Dương gia chăm chú nhìn hắn bỏ đi. Lúc này, Dương gia không chỉ mất chiến hạm hư không, còn mất hết mặt mũi.
- Hướng gia tộc truyền lại tin tức, nói cho bọn họ biết chuyện ngày hôm nay!
Dương Tử Lam lạnh như băng nói, khiến mọi người run rẩy, bọn họ hiểu, Cừu gia, xui xẻo rồi!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT