Trong sơn cốc U Tĩnh an tĩnh giống như thế ngoại đào tiên. Đột nhiên từ đằng xa truyền tới một trận huyên náo, một đội ngũ hơn ngàn người cùng nhau tiến vào sơn cốc.
Thế nhưng tiếng huyên náo này cũng không lớn lắm, tuy rằng đội ngũ này có hơn ngàn người nhưng tất cả mọi người đều kiệt lực khắc chế chính mình, không để mình phát ra âm thanh quá lớn.
Đương nhiên, bởi vì số lượng quá nhiều, cho nên cho dù chỉ có một phần mười người xì xào bàn tán, cho dù là âm thanh bọn họ phát ra lúc đi lại cũng tạo thành âm lượng không hề nhỏ.
Trên bầu trời chợt xuất hiện một vòng quang hoa, Bá Vương bay lên trời, hắn quét mắt về phía trước, cất tiếng cười to, nói:
- Uông Kiệt, cuối cùng thì ngươi cũng tới.
Ngay phía trước đội ngũ có bốn vị cường nhân cùng đi tới, một người trong đó chính là Uông Kiệt điện hạ.
Uông Kiệt ngẩng đầu nhìn trời, bật cười nói:
- Bá Vương huynh, khách quý tới cửa mà sao không nhanh trở về bẩm báo với Đại sư?
Bá Vương nghiêng đầu nhìn Khấu Minh, Phi Lâm điện hạ và Ái Lệ Ti điện hạ bên cạnh Uông Kiệt, hắn dường như không nghe thấy lời nhắc nhở của Uông Kiệt, thần bí cười cười nói:
- Hoan nghênh hai vị quang lâm.
Phi Lâm điện hạ và Ái Lệ Ti điện hạ cùng gật đầu đáp lễ, nhưng trong lòng lại có chút không vui.
Sau khi bọn họ nhận được tin tức Doanh Thừa Phong đại sư thuận lợi trở về, liền bỏ hết mọi thứ để theo Uông Kiệt điện hạ chạy tới. Nhưng không ngờ Doanh Thừa Phong đại sư lại không tự mình ra nghênh tiếp, điều này thật sự là có chút mất mặt.
Thế nhưng hai người bọn họ là nhân vật thế nào chứ, cho dù trong lòng có chút tức giận nhưng vẫn không hề biểu lộ trên mặt.
Uông Kiệt điện hạ khẽ giật mình, xấu hổ cười xin lỗi với hai vị điện hạ, nhưng trong lòng lại thầm mắng, không ngờ tên ngu xuẩn không biết lễ tiết này lại đại biểu cho đại sư tiến đến, thật sự là mất mặt quá.
Nhưng hiện giờ Bá Vương cũng là một vị cường nhân Vương Cấp, hơn nữa bởi vì có thiên phú nên thực lực của hắn hùng mạnh đến cực điểm, còn hung tàn hơn so với Uông Kiệt vài phần, cho nên Uông Kiệt cũng không dám trách mắng.
Khấu Minh đi theo bọn họ tiến tới cũng thầm than một tiếng, nếu là lúc trước thì Doanh đại sư nhất định sẽ ra nghênh tiếp. Nhưng hiện giờ thì….
Dưới sự dẫn dắt của Bá Vương, bọn họ nhanh chóng tiến vào bên trong sơn cốc.
Hơn ngàn người đi theo Uông Kiệt tiến đến được chân nhân Linh Tháp gọi người hầu dẫn đi nghỉ ngơi, mà mấy vị cường nhân Vương Cấp lại tiến vào bên trong thính đường lớn nhất trong sơn cốc.
Sau khi vào phòng, Uông Kiệt đảo mắt một vòng, hắn trầm giọng nói:
- Bá Vương huynh, đại sư đâu rồi?
Bá Vương cười ha ha nói:
- Chủ nhân sẽ đi ra ngay thôi, các ngươi cứ đợi chút đi.
Uông Kiệt nhìn hai vị điện hạ bên cạnh, nói:
- Hai vị điện hạ, kính xin chờ một chút.
Phi Lâm điện hạ và Ái Lệ Ti điện hạ khẽ mỉm cười, ra hiệu chính mình không thèm để ý. Thế nhưng trong lòng Uông Kiệt điện hạ đã sớm mắng Bá Vương máu chó phun đầy đầu, ngay cả Uông Kiệt cũng bị hắn hung hăng trợn mắt nhìn vài lần. Nếu chỉ có mình hắn tiến đến, cho dù Doanh đại sư có chậm trễ thì hắn cũng sẽ không oán hận một câu. nhưng hai vị điện hạ bên cạnh lại không hề tầm thường, Doanh đại sư khinh đãi như thế, chẳng lẽ không sợ trong lòng bọn họ sẽ oán hận sao?
Phải biết rằng, thời gian Doanh đại sư mất tích, hai vị điện hạ này không hề oán hận một câu mà toàn lực tương trợ, lúc này mới bảo toàn được lợi ích của Doanh đại sư ở trong thần giáo.
Một tiếng bước chân nhẹ nhàng vang lên ở bên ngoài thính đường, không hiểu sao khi mọi người nghe thấy tiếng bước chân này, trong lòng bọn họ lại không tự chủ mà sinh ra một tia kính sợ.
Phi Lâm điện hạ và Ái Lệ Ti điện hạ hoảng sợ nhìn nhau, đây là có chuyện gì?
Cửa thính đường từ từ mở ra, Doanh Thừa Phong mang theo Kim Cương Vương nhanh chóng đi vào trong.
Sau khi nhìn thấy Doanh Thừa Phong, Khấu Minh lập tức khom người nói:
- Đại sư, tại hạ phụng mệnh truyền lời tới Uông Kiệt điện hạ.
Hắn dừng lại một chút, nói:
- Uông Kiệt điện hạ lập tức quyết đoán, xin từ đi chức điện chủ với Giáo Tông Bệ Hạ, và mang theo thân hữu và cấp dưới chuẩn bị tới đây. Nhưng…
Nói tới đây, hắn cười khổ một tiếng, nói:
- Việc này bị Phi Lâm điện hạ và Ái Lệ Ti điện hạ biết được nên hai vị điện hạ đã tự mình chạy đến.
Doanh Thừa Phong khẽ gật đầu, hắn tự nhiên biết, dưới mệnh lệnh của mình, Khấu Minh tuyệt đối sẽ không dám nói việc mình sắp thành thần ra khắp nơi, thậm chí ngay cả Uông Kiệt điện hạ cũng bị giấu diếm đến tận lúc này.
Nhưng động tĩnh Uông Kiệt từ bỏ điện chủ một điện và tụ tập cấp dưới thân hữu đi tới thật sự rất thái quá.
Mà quan hệ của Phi Lâm điện hạ và Ái Lệ Ti điện hạ với Doanh Thừa Phong không hề tầm thương, hiển nhiên sẽ chú ý tới Uông Kiệt điện hạ, sau khi thấy hắn có dị động như thế sẽ sai tâm phúc tiến đến hỏi. Uông Kiệt điện hạ cũng không biết Doanh Thừa Phong đại sư sắp thành thần, hắn chỉ vâng theo mệnh lệnh của đại sư từ đi chức vị điện chủ mà thôi. Cho nên lúc hai vị điện hạ hỏi hắn, hắn cũng liền bẩm báo thẳng thắn. Kết quả sau cùng chính là, không ngờ hai vị điện hạ này lại tự mình đi cùng.
Khẽ gật đầu với hai vị điện hạ, Doanh Thừa Phong nói:
- Hai vị điện hạ đường xa mà đến, Thừa Phong không hề nghênh đón, kính xin hai vị thứ lỗi.
Phi Lâm điện hạ và Ái Lệ Ti điện hạ liên túc lắc đầu, ánh mắt bọn họ nhìn về phía Doanh Thừa Phong có chút quái dị.
Từ lúc ban đầu nghe được tiếng bước chân kỳ dị kia, cho đến lúc này nhìn thấy Doanh Thừa Phong đại sư, bọn họ đều cảm nhận được một loại khí tức hùng mạnh không hề tầm thường.
Tuy rằng khuôn mặt Doanh đại sư lúc này đứng trước mặt bọn họ không thay đổi, nhưng khí tức trên thân hắn lại cải biến cực lớn.
Giờ phút này không ngờ trong lòng của bọn họ lại sinh ra một loại cảm giác tự biết xấu hổ, dường như đứng chung một chỗ với Doanh Thừa Phong là mang tội khinh nhờn.
Loại cảm giác này rất mãnh liệt khiến bọn họ sinh lòng sợ hãi.
Hít sâu một hơi, Phi Lâm điện hạ trầm giọng nói:
- Doanh đại sư, con đường tu luyện chi đạo của ngài dường như cũng tăng lên phải không?
Những lời này của hắn chính là hỏi thăm dò, bởi vì hắn nhớ rõ, Doanh Thừa Phong đại sư đột phá tới Vương Cấp cũng chỉ hơn một năm mà thôi. Nhắc tới khoảng thời gian có thể khiến hắn tiến thêm một bước thật sự có chút nghe mà rợn cả người.
Nhưng Doanh Thừa Phong lại khẽ mỉm cười, nói:
- Nhãn lực của Phi Lâm điện hạ quả nhiên cao mình, lúc tại hạ tu luyện đúng là có tiến triển một chút, cho nên…
Nụ cười trên mặt hắn càng thêm rạng rỡ, chỉ có điều trong nụ cười đó lại có thêm một tia cảm giác mơ hồ:
- Nếu hai vị nguyện ý, tại hạ có thể giao lưu với hai người một chút.
Phi Lâm điện hạ sửng sốt nửa ngày, hắn thở dài một tiếng, nói:
- Doanh đại sư, ngài thật sự là thiên tài mà cả cuộc đời của bổn tọa mới thấy.
Sau khi hắn thỉnh Doanh Thừa Phong đại sư tạo ra bán Thần Khí, vẫn tìm hiểu chi đại bán Thần, hiện giờ đã hơn một năm trôi qua, hắn đã có chút thành tựu. Thành tựu như thế khiến thời điểm hắn cực kỳ kiêu ngạo lại càng thêm cảm kích Doanh Thừa Phong đại sư.
Cho nên sau khi biết được Doanh Thừa Phong đại sư mất tích, hắn không hề lựa chọn mà ủng hộ chân nhân Linh Tháp, cứng rắn đuổi những người trong thần giáo muốn mưu đoạt lãnh địa của Doanh đại sư trở về.
Nhưng hiện giờ sau khi gặp được Doanh Thừa Phong, hắn mới biết thành tựu mà hắn vẫn lấy làm kiêu ngạo trước mặt người ta quả thật không đáng để nhắc tới.
Kim Cương Vương nhếch miệng cười, đột nhiên nói:
- Đại sư, ngài xem hai người bọn họ thế nào?
Doanh Thừa Phong trầm ngâm một lát, chậm rãi gật đầu nói:
- Có thể.
Phi Lâm điện hạ và Ái Lệ Ti điện hạ đều khẽ giật mình, không hiểu bọn họ đang làm chuyện gì?
Kim Cương Vương cười hắc hắc, nói:
- Hai vị, cẩn thận.
Những lời này vừa ra khỏi miệng hắn, một luồng sức lực mênh mông lập tức từ trên người hắn phóng thích ra ngoài.
Luồng sức lực này mênh mông mãnh liệt như biển, giống như một ngọn núi cao khổng lồ áp chế vào đầu, nháy mắt đã tạo ra áp lực khủng bố không gì sánh kịp.
Sắc mặt hai vị điện hạ đại biến, bọn họ cũng không phải là người thường, tuy rằng chợt gặp phải tập kích nhưng phản ứng lại cực nhanh.
Sức lực cường đại từ trên người bọn họ phóng xuất ra và chống lại sức lực của Kim Cương Vương.
Sức lực trên người Ái Lệ Ti điện hạ cũng không có gì đáng nói, nhưng năng lượng phóng thích từ trên người Phi Lâm điện hạ lại không hề bình thường.
Một luồng sức lực bao hàm khí phách vô hạn từ trên không dựng lên, đây là uy năng lĩnh vực của bán Thần Khí.
Sau khi nhận được luồng áp lực này, không ngờ Phi Lâm điện hạ lại không hề do dự liền phóng xuất ra sức lực cường đại nhất của mình.
Tuy sức lực của hai người bọn họ hùng mạnh đến cực điểm, nhưng lúc đối mặt với sức mạnh to lớn của Kim Cương Vương lại yếu ớt không chịu nổi một kích.
- Ầm….
Sau một tiếng nổ nhẹ nhàng vang lên, lực phòng hộ quanh người hai vị điện hạ đột nhiên vỡ tan, sức lực to lớn giống ngọn núi lớn mạnh mẽ đè lên trên người của bọn họ, hoàn toàn giam cầm bọn họ lại.
Trong lúc nhất thời, trong lòng mọi người đều sợ hãi gần chết.
Kim Cương Vương đột nhiên ra tay đột kích cũng thôi, nhưng chân chính khiến bọn họ cảm thấy không thể tin nổi là, sức lực mà Kim Cương Vương bày ra quá hùng mạnh.
Cho dù là sức lực lĩnh vực của bán Thần Khí, trước mặt Kim Cương Vương cũng chỉ có thể bị nghiền ép.
Lúc này, trong lòng bọn họ chỉ có một ý niệm chính là thực lực của Kim Cương Vương đã đạt tới trình độ khủng bố cỡ nào?
Luồng sức lực này chợt lóe rồi biến mất, lúc hoàn toàn nhốt hai vị điện hạ vào liền lập tức biến mất.
Sắc mặt của Phi Lâm điện hạ tái nhợt, nửa ngày sau, hắn chậm rãi nói:
- Kim Cương Vương các hạ, ngài…. ngài đã thành thần sao?
Cường nhân bán Thần bình thường tuy cũng mạnh mẽ hơn hắn, nhưng tuyệt đối không thể cường đại tới mức này.
Kim Cương Vương lặng lẽ cười nói:
- Đúng vậy, đại sư và ta đều đã thành thần.
Hắn dừng một chút, kiêu ngạo nói:
- Hơn nữa chúng ta có mười phần nắm chắc, có thể nâng cao thần tọa.
Ba người Phi Lâm điện hạ, Ái Lệ Ti điện hạ và Uông Kiệt đều hít một hơi khí lạnh.
Thế nhưng tâm tình của bọn họ lại khác biệt.
Tâm tình của Phi Lâm điện hạ và Ái Lệ Ti điện hạ cực kỳ phức tạp, thật sự là khó có thể dùng ngôn ngữ để miêu tả.
Nhưng Uông Kiệt điện hạ lại vô cùng vui mừng mà nói:
- Chúc mừng đại sư, chúng mừng Kim Cương huynh.
Khi Khấu Minh phụng chi mệnh của Doanh Thừa Phong bảo hắn phải từ bỏ địa vị đứng đầu Thánh Điện, thật ra trong lòng hắn cũng có chút do dự, nhưng cuối cùng hắn vẫn lựa chọn thuận theo tinh thần hùng mạnh của Kỵ Sĩ.
Thế nhưng khi đó trong lòng của hắn cũng có một chút ai oán, cơ nghiệp khổng lồ như thế mà lại bỏ qua, thật sự là cực kỳ đáng tiếc.
Nhưng giờ phút này, sau khi biết được tin tức Doanh Thừa Phong và Kim Cương Vương sắp thành thần. ít điểm khúc mắc này trong lòng hắn đã sớm bay mất tiêu.
Lúc này hắn cảm thấy may mắn với quyết định của mình, nếu lúc đó bỏ qua cơ hội này, chỉ sợ hắn vĩnh viễn không có khả năng đứng trước mặt Doanh Thừa Phong đại sư nữa.
Một khi nghĩ được như vậy, lưng của hắn lập tức rịn ra một mảnh mồ hôi lạnh.
Hắn liếc nhìn Khấu Minh, thầm nghĩ trong lòng, tiểu tử nhà ngươi giấu diếm thật kỹ quá đó.
Khấu Minh nhún vai, làm ra một động tác tay bất đắc dĩ.
Cho dù hắn ăn tim gấu gan báo cũng không dám để lộ một chút gì.