Thân hình của Doanh Thừa Phong nhoáng lên một cái, biến mất trên không trung.

Lúc mọi người phía dưới khẽ giật mình, hắn lại đột ngột xuất hiện trước mặt cha mẹ trong đám người.

- Cha, nương, con lo cho các ngài lắm.

Doanh Thừa Phong hạ thấp người nói.

Vợ chồng Doanh Lợi Hâm liền nhanh chóng đỡ hắn lên, cẩn thận nhìn hắn, trong ánh mắt của bọn họ có sợ hãi lẫn vui mừng cực độ.

Ngày xưa sau khi Giáo Tông Bệ Hạ nói Doanh Thừa Phong bị giam cầm trong hư không vô tận, bọn họ quả thật chính là như gặp phải sét đánh.

Lúc này Doanh Thừa Phong đã không chỉ là hy vọng của bọn hắn, quanh người Doanh Thừa Phong đã sớm tạo thành một vòng tròn lợi ích thật lớn.

Mà trung tâm vòng tròn này chính là bản thân Doanh Thừa Phong.

Nếu như Doanh Thừa Phong tử vong, như vậy sẽ tạo thành tổn hại không gì so sánh nổi đối với vòng tròn này.

Có thể nói, một khi căn cơ của nhà cao tầng không còn, như vậy bất cứ lúc nào cũng có thể bị sụp đổ. Mà lầu càng cao thì khi sụp xuống sẽ gây hậu quả càng nghiêm trọng.

May mắn là, dưới sự sắp xếp của Giáo Tông Bệ Hạ, bọn họ có thể thuận lợi rời khỏi Quang Minh thánh giáo tới đây ẩn cư. Mà các cường nhân có giao hảo với Doanh Thừa Phong cũng không ai vứt bỏ bọn họ, đấu tranh bên trong thần giáo để bảo vệ lợi ích của bọn họ.

Nhưng ai cũng biết, nếu Doanh Thừa Phong vẫn mãi không xuất hiện thừ vòng tròn ngưng tụ này sẽ từ từ giảm xuống, cho đến cuối cùng sẽ không thoát khỏi vận mệnh bị tiêu tan.

Nhưng không ai nghĩ tới, sau khi bọn họ di cư không lâu thì Doanh Thừa Phong lại xuất hiện.

Tin tức này đối với tất cả những người đang lo lắng mà nói, chính là một tin tức tốt không gì so sánh nổi.

- Hài tử tốt, ngươi có thể trở về là tốt rồi.

Doanh Lợi Hâm cười ha hả nói.

Nhưng hắn vừa nói ra những lời này, khi nhìn đến khuôn mặt Doanh Thừa Phong lại khẽ ngây ra.

Bởi vì trong lòng hắn đột nhiên không hiểu sao lại xuất hiện một tia kính sợ, dường như giờ phút này đang đứng trước mắt không phải là đứa con của hắn, mà là một quái vật thân cao trăm trượng, giơ tay nhấc chân có thể hủy thiên diệt địa.

Mở trừng hai mắt, lại dùng ngón tay day day, hắn tin tưởng mình không hề nhìn nhầm, nhưng không biết tại sao, ý kính sợ sinh ra từ trong đáy lòng lại càng ngày càng nồng đậm.

Không chỉ có mình hắn như thế, mà ngay cả đám người Bá Vương, Khấu Minh đã thăng tiến lên Vương Cấp cũng đều có được cảm giác như thế.

Gãi gãi đầu, Bá Vương thật cẩn thận mà hỏi:

- Chủ nhân, Kim Cương, các ngươi…. lại đột phá sao?

Trpng lòng mọi người kinh sợ, lúc Doanh Thừa Phong và Kim Cương Vương rời khỏi thần giá cũng đã là một vị cường nhân Vương Cấp. Nếu một năm nay lại đột phá lần nữa, vậy bọn họ chẳng phải là đã trở thành….

Vừa nghĩ tới đây, trong đôi mắt mọi người đều lộ ra một tia nóng rực.

Nếu sau khi Doanh Thừa Phong trở về đã thăng tiến lên bán Thần, như vậy địa vị của hắn trong thần giáo sẽ được nâng cao. Khi đó, cho dù là muốn cạnh tranh kế nhiệm tước vị với Giáo Tông Bệ Hạ cũng không phải là chuyện không thể.

Doanh Thừa Phong khẽ mỉm cười, nói:

- Bá Vương, quả thật chúng ta có đột phá, nhưng cũng không phải như ngươi nghĩ.

Bá Vương sửng sốt, cái hiểu cái không gật đầu.

Nhưng mà hắn tuyệt đối không đoán ra ý của Doanh Thừa Phong.

Tuy rằng bán Thần hùng mạnh, nhưng nếu so sánh với việc đã lĩnh ngộ ảo diệu thành thần, nâng lên thần tọa liền có thể siêu phàm thoát tục như thần linh cũng là một trời một vực.

Khấu Minh tiến lên một bước, khom người thật thấp với Doanh Thừa Phong, nói:

- Đại sư, lần này lúc ngài trải qua nguy hiểm, Khấu Minh không thể theo bên cạnh người, thật sự là xấu hổ.

Hắn chính là tùy tùng của Doanh Thừa Phong, bất kể Doanh Thừa Phong đến nơi nguy hiểm gì, hắn hẳn đều phải đi theo bên cạnh.

Doanh Thừa Phong lắc lắc đầu, nói:

- Khấu Minh huynh, ngươi đừng áy náy, nơi lần này chúng ta đi khá bí ẩn, cho nên không thể có quá nhiều người.

Sắc mặt Khấu Minh khẽ buồn bà, nhưng vẫn khống chế tốt tâm tình của mình, thấp giọng nói:

- Vâng.

Doanh Thừa Phong nhìn ra tâm tư của hắn, cười nói:

- Chỗ kia tuy rằng nguy hiểm nhưng đối với các ngươi đều sẽ có chỗ tốt.

Hắn dừng một chút, nói:

- Đợi sau khi ta chuẩn bị ổn thỏa, cũng sẽ mang toàn bộ mọi người đến đấy.

Trân mặt Khấu Minh lúc này mới hiện lên vẻ vui mừng, nói:

- Đa tạ Đại sư.

Thật ra lúc này trong lòng của hắn vẫn còn có chút ảo não và hối hận.

Đi theo Doanh đại sư ngao du, mặc dù sẽ gặp phải một ít nguy hiểm không thể tưởng tượng, nhưng thu hoạch cũng rất lớn.

Chỉ cần suy nghĩ một chút về tốc độ thăng tiến lên cường nhân Vương Cấp ngày xưa của hắn, cũng với khí tức sâu không lương được trên người Doanh Thừa Phong Đại sư và Kim Cương Vương lúc này, chỉ biết tiến bộ của bọn họ sẽ cực kỳ kinh thế hãi tục.

Nếu mình có thể luôn luôn đi theo bên cạnh Doanh Thừa Phong Đại sư, như vậy có thể lúc này mình cũng có thể đạt tới độ cao này rồi.

Doanh Thừa Phong đảo mắt một vòng, chậm rãi nói:

- Uông Kiệt điện hạ đâu?

Khấu Minh vội vàng nói:

- Uông Kiệt điện hạ vốn tính vứt bỏ cho thân phận đứng đầu Thánh Điện để đi theo chúng ta tới nơi này. Nhưng đã bị Phi Lâm điện hạ và Ái Lệ Ti điện hạ khuyên can rồi.

Hắn dừng lại một chút, nói:

- Hai vị điện hạ nói, trong thần giáo có một ít điện hạ muốn mưu đồ gây rối lãnh địa của Đại sư ngài, vì để đối kháng với những người này thì chúng ta nhất định phải nắm giữ một Thánh Điện.

Doanh Thừa Phong khẽ nhăn mày.

Sau khi nhìn thấy động tác này, không biết tại sao trong lòng mọi người đều khẽ phát rét.

Dường như một vẻ mặt tùy ý của Doanh Thừa Phong cũng đủ làm bọn họ bị chấn động.

- Giáo Tông Bệ Hạ nói thế nào?

Nửa ngày sau, Doanh Thừa Phong chậm rãi hỏi.

Khấu Minh nói:

- Bệ hạ vẫn chưa phản đối, chỉ có điều lại âm thầm đưa ta đến chờ ở nơi này.

Chân nhân Linh Tháp xem xét một chút, tiến lên trước nói:

- Lãnh chúa đại nhân, nếu ngài đã thuận lợi trở về thì chúng ta cũng trở về thần giáo đi.

Hắn hưng phấn nói:

- Với thực lực và thanh danh lúc này của ngài, một khi trở về khẳng định có thể uy hiếp bọn đạo chích, quật khởi một lần nữa.

Tất cả mọi người đều gật đầu, trên mặt mỗi người đều toát ra vẻ hưng phấn.

Doanh Thừa Phong xoay chuyển tầm mắt, thu hết vẻ mặt của mọi người vào trong mắt, hắn chậm rãi lắc đầu, phân phó nói:

- Khấu Minh, ngươi đi làm cho ta một chuyện.

Khấu Minh đứng trang nghiêm, ưỡn ngực nói:

- Xin Đại sư phân phó.

- Ta muốn ngươi truyền lời tới Uông Kiệt, khiến hắn lập tức vứt bỏ thân phận đứng đầu Thánh Điện, mang theo thủ hạ thân tín nhất tới đây.

- Cái gì?

Tất cả mọi người đều ngẩn ra, chân nhân Linh Tháp và Võ Lão kinh hô lên.

Nhưng Khấu Minh lại chỉ nhíu đôi lông mày, lập tức nói:

- Vâng.

Tuy rằng hắn cũng không hiểu vì sao Doanh đại sư lại làm ra một quyết định không thể tin nổi như thế này, nhưng là tùy tùng của Doanh Thừa Phong thì hắn cũng không có quyền nghi ngờ, điều duy nhất có thể làm chính là, sau khi Doanh Thừa Phong ra lệnh hắn liền vô điều kiện chấp hành.

- Thừa Phong, ngươi đây là muốn làm cái gì?

Doanh Lợi Đức trầm giọng dò hỏi.

Trong số mọi người ở đây, có lẽ cũng chỉ có Doanh Lợi Đức mới thích hợp nhất để hỏi ra những lời này.

Doanh Thừa Phong khẽ mỉm cười, nói:

- Các vị, ăn nhờ ở đậu làm sao có thể so với sự nghiệp do chính mình sáng lập nên chứ?

Doanh Lợi Đức lắc đầu liên tục, nói:

- Thừa Phong, ta biết rằng ngươi có tâm chí mạnh mẽ, nhưng ngươi đừng quên, có thể đứng dưới cây đại thụ để hóng mát.

Chân nhân Linh Tháp cũng phụ họa nói:

- Đúng vậy đó lãnh chúa đại nhân, Quang Minh thánh giáo chính là được Quang Minh Thần phù hộ, có thể lực rất lớn trong Thánh Vực.

Hắn dừng lại một chút, nói:

- Đây chính là một vị thần linh hùng mạnh đó.

Kim Cương Vương nhếch miệng cười nói:

- Ha ha, không phải chỉ là một pho tượng thần linh thôi sao, có cái gì mà giỏi chứ?

Lập tức tất cả mọi người đều trầm mặc.

Trong lúc nhất thời, vô số ánh mắt đều tập trung trên người Kim Cương Vương, những ánh mắt này đều khác biệt.

Có kinh ngạc, có hoảng sợ, lại càng có người lui về phía sau mấy bước, dường như muốn phủi sạch quan hệ với thánh thú hùng mạnh này.

Nhưng mà vào lúc này, Bá Vương lại đột nhiên hiểu ra, hắn vui vẻ nói:

- Chủ nhân, chẳng lẽ ngài cũng có thể thành thần sao?

Những lời này giống như một viên đán lớn bị quăng xuống mặt hồ, lập tức tóe lên vô số gợn sóng.

- Thành Thần sao?

- Thần linh…

- Cái này có thể sao?

Vô số người tròn mắt líu lưỡi nhìn Doanh Thừa Phong và Kim Cương Vương, bọn họ cũng không phải đầu đất, sau khi nghe được những lời này của Kim Cương Vương, tự nhiên sẽ nghĩ tới khả năng này.

Hơn nữa, kết hợp với câu nói vừa rồi của Doanh Thừa Phong, dường như cũng chỉ có giải thích này mới thật sự hợp lý.

Vộ chồng Doanh Lợi Hâm và Doanh Lợi Đức khó có thể tin nhìn nhau, so với chân nhân Linh Tháp thì bọn họ chỉ là người thường mà thôi.

Cái danh từ thần linh này, thật sự cách bọn họ quá xa.

Hai mắt Khấu Minh sáng ngời, nhưng hắn biết chuyện Kim Cương Vương là con cưng của thiên địa. Loại con cưng của thiên địa, chỉ cần không bị ngã xuống thì thành thần cũng là đương nhiên.

Cho nên hắn không hề khiếp sợ như những người khác.

Hít sâu một hơi, hắn bình tĩnh nói:

- Đại sư, ta sẽ truyền lời này tới Uông Kiệt điện hạ.

Doanh Thừa Phong chậm rãi gật đầu một cái, nói:

- Ngươi chỉ cần truyền lời đến nơi, còn về những thứ khác thì không cần nói nhiều.

Trong lòng Khấu Minh rét lạnh, vội vàng nói:

- Vâng, Đại sư.

Hắn biết đây là khảo nghiệm của Doanh Thừa Phong Đại sư đối với Uông Kiệt, nếu Uông Kiệt điện hạ luyến tiếc địa vị đứng đầu Thánh Điện, vậy thì ngày sau ở trước mặt Doanh đại sư sẽ không còn vị trí của Uông Kiệt điện hạ.

Tuy rằng hắn rất muốn nhắc nhở Uông Kiệt điện hạ, nhưng hắn lại biết rõ, vào lúc này mình tuyệt đối không thể làm trái ý tứ của Doanh Thừa Phong Đại sư.

Có lẽ đại sư khảo nghiệm Uông Kiệt điện hạ cũng muốn xem thử độ trung thành của hắn.

Thế nhưng, thoáng chần chừ một chút, hắn nói:

- Đại sư, nếu gia tổ cũng muốn đi theo ngài, vậy ngài có cho phép hắn và gia tộc của ta đi theo ngài không?

Lập tức mọi người liền trầm mặc, ánh mắt nhìn về phía Doanh Thừa Phong liền có thêm vài phần chờ đợi.

Tuy rằng Quang Minh Thần chính là một vị thần linh đã tồn tại lâu năm, còn Doanh Thừa Phong chỉ là một thế hệ con cháu nho nhỏ chưa thành thần mà thôi.

Nhưng ở trong mắt mọi người, lực hấp dẫn của việc có thể đi theo Doanh Thừa Phong cường đại hơn so với tiếp tục dừng lại ở Quang Minh thánh giáo rất nhiều.

Một vị thần linh mới khẳng định sẽ cần rất nhiều tín đồ. Nếu lúc này bọn họ gia nhập, không thể nghi ngờ là có thể giành được một tiền đồ tốt đẹp.

Tuy thâm niên của Quang Minh Thần nhiều hơn so với Doanh Thừa Phong, nhưng cường nhân quay xung quanh bên cạnh Quang Minh Thần đã rất nhiều, bọn họ căn bản sẽ không có bất kỳ địa vị nào đáng nói.

Chỉ cần là người biết suy nghĩ một chút, liền biết nên lựa chọn như thế nào.

Doanh Thừa Phong liếc mắt nhìn hắn thật sâu, chậm rãi nói:

- Khấu Minh, ngươi có thể thương lượng với Khấu Đại sư. Nhưng ta không hy vọng chuyện này ồn ào huyên náo khiến mọi người đều biết.

Khấu Minh giật nảy mình, vội vàng khom người ứng thị.

Mà chân nhân Linh Tháp và những người còn lại đều liếc mắt nhìn nhau, trong đôi mắt của bọn họ lóe ra ánh sáng bất thường.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play