Bảo vât chính là thứ mà tất cả những người tu luyện đều thèm muốn.
Càng huống hồ, bảo khí từ chỗ này xông ra cho thấy món bảo vật này chỉ sợ là một món khoáng thế kỳ bảo. Có thể xuất hiện ở trong Thần Quốc, thậm chí rất có thể chính là thần khí trong truyền thuyết.
Doanh Thừa Phong tuy là Rèn đại sư, hơn nữa cũng từng rèn ra bán thần khí. Nhưng nếu nói đến thần khí, thì hắn chưa từng nhìn thấy qua. Cho nên sau khi nhìn thấy bảo khí mãnh liệt này, thì hắn giống như chuột gửi được dầu vừng, dùng tốc độ nhanh nhất đến qua.
Thân hình liên tục chớp động, hắn đã tới nơi mà bảo khí tuôn ra.
Đưa mắt nhìn qua, sắc mặt của Doanh Thừa Phong chợt biến.
Mặt đất ở đây đã nứt ra một cái hố rất to sâu không thấy đáy.
Bảo khí mãnh liệt làm người ta hoa mắt đó chính là từ trong cái hố này lan ra.
Đưa mắt thăm dò cái hố này, trong lòng Doanh Thừa Phong chợt thoáng do dự. Tuy bảo khí này rất mê người, nhưng ở đây lại là chốn Thần Quốc, trời biết nơi chứa đựng bảo vật sẽ có những cơ quan ám tiễn gì không.
Bây giờ hắn chỉ là một cường giả cấp Vương, nếu gặp phải cơ quan của thần Chí Cao bố trí. Vậy mười có tám chín phần là phải lấy mạng ra ăn nói với chỗ này.
- Hì, ngươi đang làm gì vậy hả, mau xuống đây. Đan Lô Khí Linh thúc giục:
- Bảo khí mãnh liệt như vậy nhất định có bảo bối tốt.
Doanh Thừa Phong khẽ mỉm cười, nói:
- Yên tâm, ở đây không có người ngoài, nếu vật này có thể được người ta lấy, vậy thì tuyệt đối sẽ không rơi vào tay họ.
Đan Lô Khí Linh ngẩn ra, lúc này mới bình tĩnh lại. Nó nghiêng đầu, nhìn Doanh Thừa Phong, sau hồi lâu, nói:
- Ây, trưởng thành của ngươi nằm ngoài dự liệu của ta. Cả bảo quang của Thần khí cũng có thể thờ ơ.
Doanh Thừa Phong thầm giật mình một cái, nhưng trên mặt lại bất động thanh sắc, nói:
- Khí Linh huynh, huynh khẳng định đây là thần khí sao?
- Ha ha, đương nhiên là thần khí, hơn nữa còn không thua kém thần khí siêu cường của ta. Đan Lô Khí Linh tự hào nói.
Hai mắt của Doanh Thừa Phong hơi sáng. Tuy hắn sớm có nghi ngờ, nhưng Đan Lô Khí Linh vẫn không chịu tiết lộ phong thanh. Mãi tới giờ nói mới nói ra thân phận trước kia của mình.
Quả nhiên nó cũng là một thần khí chí cực cường đại.
Thần khí, tất nhiên là có thần uy hủy thiên diệt địa. Cả tồn tại như thần Chí Cao cũng sụp đổ. Vậy thần khí bị hủy, thoái hóa đến cả nổi tước vị cũng không có, tựa hồ cũng không làm người ta cảm thấy kỳ quái
Hít sâu một hơi, Doanh Thừa Phong bình tĩnh lại tâm tình, hắn khép hờ đôi mắt, thần niệm đã vào trong Hắc Chướng Kỳ, cùng giao lưu với đám quỷ binh bán thần trong đó.
Trong số quỷ vật ở đây, loại quỷ vật mọc nhiều đầu nhiều tay số lượng chắc chắn là nhiều nhất. Cho nên Doanh Thừa Phong nhanh chóng tìm được trên đầu của bọn chúng.
Bởi vì nguyên nhân thần phục Doanh Thừa Phong, cho nên những quỷ vật này cũng không dám làm trái hay giấu diếm điều gì.
Nhưng đáng tiếc là, chính ngay cả bọn chúng cũng không biết, thần khí đang tồn tại trong cái Thần Quốc này là vật gì.
Vì ngày xưa lúc vị thần Chí Cao còn tại thế, trong tay có rất nhiều thần khí. Nhưng phần lớn thần khí đều bị nổ diệt trong trận chiến cuối cùng, có trời mới biết thần khí còn sót lại là cái gì.
Sau khi Doanh Thừa Phong nghe thấy những lời nói này, cũng đau lòng một trận.
Thần khí nổ diệt, thật là số lượng rất lớn.
Chỉ sợ là cũng duy chỉ có tồn tại như thần Chí Cao, hơn nữa trong thời khắc sinh tử mới có khả năng làm như vậy.
Chần chờ một chút, Doanh Thừa Phong búng tay một cái, một con quỷ binh liền hiện ra.
Cấp bậc của con quỷ binh này ở trong đám quỷ vật nhất định là cấp thấp nhất, chỉ có tu vi Hoàng Kim Cảnh tuyệt đỉnh.
Kỳ thật, nhóm quỷ binh lâu đời nhất trong Hắc Chướng Kỳ ít nhất đều tấn thăng tới cảnh tước vị. Nhưng con quỷ binh này là linh hồn của một con chim biến hóa ra bị Doanh Thừa Phong thuận tay bắt được.
Con chim này chỉ có tước vị tu vi, sau khi chết đi, quỷ vật mà nó biến thành chỉ có Hoàng Kim Cảnh đỉnh đỉnh. Doanh Thừa Phong trước đây cũng là một tên phóng khoáng, ôm cách nghĩ trùng muỗi nhỏ nữa còn là thịt, cho nên mới thu nó vào trong Hắc Chướng Kỳ.
Vốn là muốn để nó trong Hắc Chướng Kỳ từ từ nuôi dưỡng, nhưng bây giờ có thể làm vật thí nghiệm rồi.
Dưới chỉ huy của Doanh Thừa Phong, con quỷ binh chỉ có Hoàng Kim Cảnh đỉnh đỉnh này hóa thành một đường ánh sáng màu đen, xong vào trong huyệt động sâu khôn lường.
Trong Hắc Chướng Kỳ, tất cả đám quỷ vật đều thở phào nhẹ nhõm.
Sau khi quỷ vật tấn thăng Hoàng Kim Cảnh, thì có thể sinh ra trí tuệ. Đám quỷ vật cấp bán thần này sinh tồn không biết bao lâu, có trí tuệ và tình cảm không thua gì loài người.
Sở dĩ chúng đầu nhập vào trong Hắc Chướng Kỳ của Doanh Thừa Phong, đó là vì xu thế tất yếu.
Nếu cái Thần Quốc này xuất hiện chủ nhân mới, hơn nữa chủ nhân định xây dựng lại Thần Quốc. Vậy tuyệt đối sẽ không cho phép chúng tiếp tục lưu lại trong Thần Quốc.
Ngoại trừ vào Hắc Chướng Kỳ ra, kết cuộc duy nhất của chúng chính là bị chủ nhân mới giết chết.
Bởi vì nguyên nhân khắc chế thần lực, thậm chí chúng cả ý niệm kháng cự cũng khó sinh ra.
Nhưng sau khi vào Hắc Chướng Kỳ, chúng cũng có chút lo lắng. Nếu Doanh Thừa Phong xem chúng là vật dùng để hy sinh thí nghiệm, chúng cũng không có năng lực phản kháng.
Sau khi nhìn thấy bảo quang huyệt động, tất cả quỷ vật đều biết, Doanh Thừa Phong nhất định sẽ phái ra một con đi thăm dò trước.
Chỉ là kết cuộc của kẻ thăm dò này duy nhất chỉ có trời biết.
Lập tức bọn chúng cho rằng, khi Doanh Thừa Phong chọn ra một con ma xui xẻo trong quỷ vật quy hàng, thì thấy hắn dùng quỷ binh Hoàng Kim Cảnh còn chưa có thần trí đi tiên phong.
Trong nhất thời, trong lòng của tất cả quỷ vật đều nhẹ nhõm. Có lẽ chúng gặp được một chủ nhân tốt có thể đối đãi tốt với chúng.
Khác nhau giữa quỷ vật cấp bán thần và quỷ binh Hoàng Kim Cảnh ngay cả kẻ ngốc cũng biết.
Nếu dễ dàng ở chung, vì một món thần khì, chúng tuyệt đối sẽ không tiếc bỏ ra tính mạng một con quỷ vật cấp bán thần.
Nhưng Doanh Thừa Phong biết rõ điểm này, nhưng vẫn kiên trì sử dụng quỷ binh Hoàng Kim Cảnh không có trí tuệ. Tuy đây là chuyện nhỏ, nhưng ở trong mắt đám quỷ vật, hàm ý biểu hiện hoàn toàn khác hẳn.
Doanh Thừa Phong nín thở, lặng lẽ chờ đợi.
Một lúc sau, phía dưới đột nhiên vang lên một tiếng gầm gừ cực lớn.
Nhưng sau khi Doanh Thừa Phong nghe thấy âm thanh này, thần tình trên mặt lại trở nên cổ quái.
Bởi vì hắn nghe rất rõ, âm thanh này chính là của con quỷ binh Hoàng Kim Cảnh đó phát ra. Nhưng đây không phải là bi thương trước khi chết mà là sau khi nó đã đi tới đáy, thét một tiếng thông báo cho Doanh Thừa Phong biết.
Nếu con Hoàng Kim Cảnh này bị công kích rớt xuống trên đường đi, Doanh Thừa Phong sẽ không có nữa chút kinh ngạc.
Đường đường ký gửi của thần khí, nếu không có chút năng lực phòng hộ, vậy còn có thể gọi là thần khí sao.
Nhưng quỷ binh Hoàng Kim Cảnh lại vô kinh vô hiểm vào dưới đáy, làm người ta kinh ngạc không thôi. Chẳng lẽ xung quanh món thần khí này, lại không có chút năng lực phòng hộ?
Hắn khẽ chau mày, thấp giọng nói:
- Khí Linh huynh, linh thần khí, phải chăng vẫn thông linh như xưa?
Đan Lô Khí Linh gật nề gật đầu một cái, nói:
- Đúng vậy, bất kỳ linh thần khí nào đều có trí tuệ và tình cảm không thua kém gì thần linh.
Doanh Thừa Phong do dự một chút nói:
- Nếu thần khí này hoàn toàn không hao tổn, vậy đột nhiên nhìn thấy ta, thì sẽ có phản ứng gì.
Sắc mặt của Đan Lô Khí Linh nhất thời trở nên cổ quái, sau hồi lâu, nó cười dài nói:
- Nếu lúc ta toàn thịnh, đột nhiên nhìn thấy ngươi, vậy ta sẽ tát chết ngươi. Nó như cười như không nói:
- Một cấp Vương nhỏ nhoi, cũng dám có chủ ý lấy thần khí thật không biết chữ chết viết thế nào.
Doanh Thừa Phong liếc mắt, tức giận nói:
- Này, trước đó là ai giục ta mau và hả.
Đan Lô Khí Linh hiếm khi xấu hổ cười khan nói:
- Bây giờ làm thế nào?
Doanh Thừa Phong ngẫm nghĩ, nói:
- Hết cách, cùng đi vậy. Hắn giơ tay ra vẫy, Hắc Chướng Kỳ, Lang Vương Thuẫn, trường kiếm Hàn Băng và thương Bá Vương đều phóng ra ngoài, lần lượt lượn vòng xung quanh hắn.
Trong bốn món thần khí này, bây giờ lợi hại nhất nhất định chính là Hắc Chướng Kỳ.
Bán thần khí ẩn giấu trong Hắc Chướng Kỳ đã đạt tới số lượng kinh khủng xấp xỉ mười ngàn.
Tuy bán thần không thể so sánh với thần linh chân chính, nhưng số lượng lớn như vậy, cũng làm tăng thêm lòng tin rất lớn cho Doanh Thừa Phong.
Nếu thật gặp phải thần linh không thể kháng cự gì, hắn tuyệt đối sẽ thả ra toàn bộ quỷ vật bán thần ra.
- Đi thôi. Theo sau tiếng quát nhẹ của hắn, bón bán thần khí quấn xung quanh hắn bay nhanh lại phía sau.
Tốc độ của hắn tuy rất nhanh, nhưng tất cả đều trong phạm vi khống chế.
Thân hình liên tục chuyển động, cuối cùng bình an rơi tới chỗ huyệt động.
Ở đây vẫn là một mảnh tối đen, nhưng Doanh Thừa Phong lại có thể cảm nhận được sự tồn tại của quỷ binh Hoàng Kim Cảnh ở phía trước tối đen.
Có lẽ là bị ảnh hưởng của một loại áp lực vô hình, con quỷ binh này sau khi tru kêu, liền dần dần trở nên uể oải. Lúc này liền cuộn mình thành một vòng tròn, khí tức trên người cũng trở nên mơ hồ bất định.
Doanh Thừa Phong than nhẹ một tiếng, vẫy tay, đưa nó vào trong Hắc Chướng Kỳ.
Ở đây dù sau cũng là Thần Quốc, mà xung quanh chỗ này lại có tồn tại của thần khí. Áp lực ở đây lớn, ngay cả Doanh Thừa Phong cũng có chút chịu không nổi, càng đừng nói một con quỷ binh Hoàng Kim Cảnh nhỏ nhoi.
Hơi cảm nhận một chút, Doanh Thừa Phong trầm giọng nói:
- Bảo khí ở đây đã cùng bóng đêm hóa thành một thể. Chúng ta nên làm thế nào đoán được nguồn gốc phương hướng của bảo khí.
Giọng nói của Đan Lô Khí Linh sâu kín vang lên:
- Mỗi một linh thần khí đều khác nhau. Làm sao tìm được chúng, ngoại trừ thực lực ra, còn có cơ duyên, ngươi có thể thử.
Khóe miệng Doanh Thừa Phong hơi giật một cái, câu nói này nói như không nói.
Hắn lắc đầu, cuối cùng búng ra một ngón tay, một chấm sáng màu trắng nhất thời bắn ra từ tay hắn.
- Chat…
Chút năng lượng này ầm àm nổ tung, trong thế giới tối đen một mảnh này bắt đầu sáng lên.
Nhưng khi điểm sáng này xuất hiện, cả không gian tối đen lại đột nhiên run lên. Sau đó, vô số chùm sáng từ bốn phương tám hướng bắn ra, chiếu sáng khắp huyệt động tối đen u ám.
Doanh Thừa Phong tròn mắt líu lưỡi nhìn xung quanh. Hắn thế nào cũng không ngờ, mình tiện tay búng một cái, lại gây nên phản ứng mạnh như vậy.
Nhưng khi tầm mắt của hắn rơi lên trên một vật phẩm, thì cả người hắn đều trở nên cương cứng.
Ở chính giữa huyệt động âm u này, có một cái ghế rất to được chạm trổ bằng ngọc trắng. Trên chiếc ghế này tản ra bảo khí mãnh liệt cực kỳ nồng đặc.
Chí bảo mà hắn vất vả tìm kiếm, không ngờ chính ở ngay trước mắt.