Chân mày Doanh Thừa phong cau lại, cơ trên mặt hắn rung động vài cái, trong lòng do dự quân bài lớn nhất của chính minh có phải hay không nên để lộ ra ngoài.

Giáo Tông Bệ Hạ và lão Cường Ni đều là chăm chú nhìn hắn, khi biết được Doanh Thừa Phong có thể phá giải cấm chế thần linh ở trung tâm Thánh Điện Khí Linh, bọn họ đúng là phải xem trọng Doanh Thừa Phong thêm một phần. Nếu là có khả năng, bọn họ tuyệt đối không muốn cùng Doanh Thừa Phong đối nghịch, cho dù chỉ là thoáng qua cũng không nguyện ý.

Nhưng, nếu Doanh Thừa Phong không thể giải thích vấn đề này, vậy nói rõ tất cả những điều hắn nói trước đây đều là giả dối.

Hai người bọn họ mưu đồ quá nhiều, đó cũng chỉ vì tất cả thành thần.

Vì cái mục tiêu này, bọn họ cũng không ngại giết lầm một vạn.

Thật lâu sâu, cuối cùng Doanh Thừa Phong than nhẹ một tiếng, nói:

_Bệ Hạ, tiền bối, còn xin thứ tội.

Giáo Tông Bệ Hạ chầm chậm nói:

_Ngươi có tội tình gì chứ.

Doanh Thừa Phong hơi có vẻ lúng túng, nói:

_Vãn đối với hai ngài có điều giấu diếm.

Ánh mắt lão Cường Ni chợt lóe, nói:

_Thừa Phong, ngươi che giấu cái gì?

Trên mặt Doanh Thừa Phong hiện ra một nụ cười khổ, nói:

_Vãn bối nhưng thật ra là một Thần Thông Linh Sư.

_Cái gì?

Giáo Tông Bệ Hạ đột nhiên từ trên ghế đứng lên.

Lão Bang Đức ngạc nhiên nhìn Bệ Hạ, ở trong trí nhớ của lão, từ khi Giáo Tông Bệ hạ ngồi lên vị trí này, liền không có nhân tố ngoại lệ quấy nhiễu người rời khỏi cái ghế kia.

Ngoại trừ chính Bệ Hạ, không ai có thể khiến ngài rời khỏi cái ghế đại biểu quyền quý cao nhất Quang Minh Thánh Giáo.

Nhưng, tại giờ phút này, định luật này bị đánh vỡ. Sau khi Giáo Tông Bệ Hạ nghe được lời Doanh Thừa Phong nói, dưới mông của lão giống như có lửa không chút hình tượng nhảy dựng lên.

Doanh Thừa Phong nhẹ nhàng gật đầu nói:

_Bệ Hạ, vãn bối là một Thần Thông Linh Sư, trời sinh đã có được Thần Thông Thuật, cho nên, khi ở trung tâm Khí Linh Thánh Điện phát hiện thần linh cấm chế, liền nhất thời ngứa tay, không cẩn thận đem cấm chế này phá giải.

Hắn ngừng lại một chút, nói:

_Nếu làm như như vậy sẽ tạo thành phức tạp với hai vị mà nói, kính xin hai vị thứ tội.

Trên gương mặt già nua của Giáo Tông Bệ Hạ hiếm thấy lộ ra nụ cười khổ, nói:

_Thì ra là thể, ha hả, đây sao có thể tính là tội.

Ánh mắt lão Cường Ni chớp liên tục, đột nhiên nói:

_Bên trong luyện ngục Long tộc, đột nhiên truyền đến tin tức thần linh dị tộc xâm lấn. Nghe nói vị thần linh kia phóng thích thần thông, Khí Linh Đại Hạch Tâm trấn thủ luyện ngục đều bị phá hủy.

Lão nhìn Doanh Thừa Phong, chậm rãi nói:

_Cái vị thần linh trong truyền thuyết đó, không phải là ngươi chứ.

Doanh Thừa Phong sờ sờ mũi một cái, nói:

_Tiền bối, đồn đại là quá khuyếch đại rồi, tuy nhiên, cái Đại Hạch Tâm Khí Linh kia đúng là do vãn bối giết chết.

_Không có khả năng, ngươi cho dù là Thần Thông Linh Sư, có thể đem thân hình Khí Linh Đại Hạch Tâm phá hủy. Nhưng, cái Khí Linh Đại Hạch Tâm kia chính là do Luyện Ngục Thế Giới sinh ra, chỉ cần Luyện Ngục chưa tan biến chính là có thể tái sinh vô hạn.

Lão Cường Ni nghiêm nghị nói:

_Nếu như là thần linh chân chính ra tay, có lẽ sẽ có cơ hội hoàn toàn diệt sạch, nhưng người là Thần Thông Linh Sư tuyệt đối không có khả năng này.

Doanh Thừa Phong có chút bội phục nhìn lão, nói:

_Tiền bối mắt sáng như đuốc, nếu chỉ là dựa vào một mình ta, đúng là bất lực.

_Tốt, như vậy là ai đã giúp ngươi.

Lão Cường Ni nghiêm nghị hỏi.

Doanh Thừa Phong cười ha hả, nói:

_Là Kim Cương Vương, trong một khắc Khí Linh Đại Hạch Tâm sắp tán loạn, đem nó nuốt.

_Ồ, nuốt… Nuốt.

Lão Cường Ni tròn mắt líu lưỡi sửng sốt nửa ngày, cuối cùng thì cười ha ha, nói:

_Ta hiểu rồi, thì ra là thế.

Kim Cương Vương chính là con cưng trời đất, thân phận này tuy rằng không phải tất cả mọi người có thể phát hiện, nhưng lại không gạt được lão Cường Ni.

Hắn Lão đương nhiên biết con cưng của trời đất có tiềm năng và thực lực đáng sợ đến cỡ nào.

Nếu Khí Linh Đại Tâm Hạch kia thực sự bị Kim Cương Vương cắn nuốt, như vậy nó cũng chỉ có một kết cục là hồn phi phách tán.

Tuy nhiên, con cưng của trời đất Vương Cấp cắn nuốt một Khí Linh Đại Tâm Hạch cấp bậc Bán Thần, đây là chuyện không thể tin đến mức nào, điều này cần loại sức tưởng tượng phong phú đến cỡ nào mới đoán được kết quả này.

Cho nên, bất kể là Giáo Tông Bệ Hạ, hay là lão Cường Ni đều không từng nghĩ tới điểm này.

Hóa ra, sau khi một Thần Thông Linh Sư và một con cưng của trời đất phối hợp, cũng có thể hoàn thành được một hành động vĩ đại chỉ có thần linh mới làm được.

Trên thực tế, chính là vì có lầm lẫn này, cho nên ngay cả ánh mắt đám Long thần cũng chưa bao giờ từ thần linh mà hạ xuống cường nhân.

Doanh Thừa Phong và Thời Không Chi Vương có thể tránh được một kiếp, đều không phải là ngẫu nhiên.

_Tốt, tốt, tốt…

Lão Cường Ni cười to ba biết, lão đột nhiên quay đầu, nói:

_Bệ Hạ, ta quyết định, có thể đem việc này nói cho Thừa Phong.

Giáo Tông Bệ Hạ trầm ngâm một chút, nhẹ nhàng phẩy tay.

Lão Bang Đức hướng ba người khong lưng thật sâu, sau đó chậm rãi lui ra.

Khi thấy được cảnh tượng này, và sau khi biết được càng thêm nhiều chuyện. Địa vị của Doanh Thừa Phong tăng lên nhiều trong suy nghĩ của lão Bang Đức, có lẽ cũng đã tương đương với Giáo Tông Bệ Hạ và lão Cường Ni rồi.

Mà Doanh Thừa Phong mắt nhìn ba người, trong lòng của hắn cũng có chút bất ổn.

Không ngờ Giáo Tông Bệ hạ đem tâm phúc lớn nhất của ngài - Bang Đức, đuổi ra ngoài, như vậy việc mà bọn họ nói lại là cơ mật đến long trời lở đất thế nào a.

Xoay chuyển ánh mắt, Doanh Thừa Phong trầm giọng nói:

_Bệ Hạ, tiền bối, hai vị có gì chỉ bảo, vãn bối chăm chú lắng nghe.

Giáo Tông Bệ Hạ chậm rãi gật đầu, nói:

_Doanh Thừa Phong, ngươi có biết thần linh là như thế nào sao.

_Ách.

Doanh Thừa Phong không hiểu ra sao nhìn hai vị lão nhân, hắn thật không ngờ, Giáo Tông Bệ Hạ mở miệng nói, dĩ nhiên cũng là đề tài khổng lồ như thế.

Rất nghiêm túc suy nghĩ, Doanh Thừa Phong trầm giọng nói:

_Bệ Hạ, theo cách nhìn của ta, thần linh chính là một ít người tu luyện hùng mạnh. Chẳng qua, bọn họ nắm giữ lực lượng trường sinh không như bình thường. Một ý niệm, là có thể quyết định vô số sinh linh sống chết, cho nên, bọn họ mới có thể được tôn là thần linh.

Nếu để cho bọn kỵ sĩ dáng vẻ cung kính trong Thần Giáo nghe được những lời này, chỉ sợ đều có lòng liều mạng với Doanh Thừa Phong.

Nhưng, Doanh Thừa Phong, Giáo Tông Bệ Hạ và lão Cường Ni cũng không phải là ngày ở chung đầu tiên, hắn mơ hồ biết, trong lòng hai người này cũng không cung kính với thần linh như vậy. Cho nên, hắn mới dám không che đậy nói ra lời thật ở trong lòng.

Giáo Tông Bệ Hạ khẽ mỉm cười, bình tĩnh mà nói:

_Doanh Thừa Phong, ngươi nói rất đúng, bọn họ có thể thành thần, nguyên nhân đều là vì nắm giữ được một phần lực lượng trong thiên địa này.

Lão nhìn Doanh Thừa Phng, chầm chậm nói:

_Như vậy, bổn tọa còn muốn hỏi ngươi một câu… Ngươi nguyện ý trở thành một thành viên trong bọn họ sao.

Đôi mắt của Doanh Thừa Phong đột nhiên sáng ngời, trái tim của hắn cũng nhảy thật nhanh.

Tuy rằng hắn sớm có dự cảm, chuyện Giáo Tông Bệ Hạ và lão Cường Ni muốn nói khẳng định không đơn giản. Nhưng, không ngờ là hỏi hắn nguyện ý thành thần hay không, vậy đương nhiên khiến hắn cảm thấy vui mừng và kinh hãi rồi.

Hít sâu một hơi, Doanh Thừa Phong nói:

_Bệ Hạ, nếu có thể mà nói, ta nghĩ không có bất kỳ ai đi cự tuyệt chuyện tốt như vậy.

Giáo Tông Bệ Hạ chậm rãi gật đầu, nói:

_Doanh Thừa Phong, nếu ngươi muốn thành thần, sẽ làm như thế nào.

Vấn đề này đối với người chưa lĩnh ngộ thần thông mà nói căn bản là không thể trả lời. Nhưng, hiện giờ tuy Doanh Thừa Phong không phải là Bán Thần, nhưng ít nhất cũng đã nắm giữ một ít thần thông lực, cho nên cũng coi như là có tư cách bàn luận.

Suy tư một lát, Doanh Thừa Phong nói:

_Bệ Hạ, vãn bối sở dĩ có thể nắm được thần thông, ngoại trừ thiên phú Thần Thông Linh Sư, chủ yếu nhất cũng là vì giải được cấm chế thần linh ở Thánh Điện Khí Linh.

Hắn dừng một chút, xắp sếp câu chữ, nói:

_Trong quá trình phá bỏ lệnh cấm chế, khiến cho ta lĩnh ngộ được một phần thần thông ảo diệu. Tuy rằng lĩnh ngộ cũng không được nhiều, nhưng coi như là mở ra cho ta một cánh cửa.

Hai mắt của hắn sáng rực rỡ, nói:

_Cho nên, ta tính toán cởi bỏ một cấm chế thần linh khác ở trong Thánh Địa Khí Linh, ha ha, trong Thần Giáo có trên trăm tòa Thánh Điện, cũng tức là có trên một trăm cấm chế thần linh tồn tại. Nếu phá giải được hết tất cả, như vậy với cảm ngộ Thần Linh chi đạo nhất định sẽ có lợi ích rất lớn cho ta.

Giáo Tông Bệ Hạ và lão Cường Ni hai mắt nhìn nhau, bọn họ không hẹn mà cùng lắc đầu, trên mặt đều cho có chút không đúng.

Trong lòng Doanh Thừa Phong cả kinh, kinh ngạc hỏi:

_Bệ Hạ, tiền bối, vãn bối làm như vậy có gì không thõa đáng sao.

Lão Cường Ni ha hả cười nói:

_Thừa Phong, ngươi nếu biết thần linh đều nắm giữ một ít thần thông tồn tại, như vậy ngươi cho là, bọn họ sẽ tùy ý ngươi cởi bỏ cấm chế của bọn họ mà không thèm để ý tới sao.

Giáo Tông Bệ Hạ cũng là khẽ gật đầu, bổ sung:

_Thần Linh xưa kia lúc thượng vị Thần Tọa, để lại Kế Thừa của chính mình và hậu duệ, những Khí Linh Thánh Điện chính là người bảo vệ cuối cùng cho kẻ kế thừa của bọn họ. Vì kế thừa của mình trọn đời tồn tại, bọn họ mới làm cho Khí Linh Vương Điện ngưng mãi ở cảnh giới Vương Cấp.

Lão nhìn Doanh Thừa Phong như cười như không, nói:

_Nếu ngươi phá hủy các bố trí chuẩn bị của thần linh để lại thế gian, ha hả, bọn họ sao có thể khoanh tay đứng nhìn.

Sắc mặt của Doanh Thừa Phong lập tức có chút trắng bệch, lúc hắn đang cởi bỏ cấm chế thần linh, toàn tâm sa vào trong khoái cảm mãnh liệt cảm ngộ thần linh chi đạo.

Về phần vấn đề xảy ra sau đó, hắn cũng chưa từng nghĩ qua.

Tuy nhiên, trải qua hai vị Bán Thần nhắc nhở, Doanh Thừa Phong mới hiểu được, ý tưởng ban đầu của chính mình đúng là vô tri và tự cho là đúng đến cỡ nào.

Trên mặt hắn biến ảo vài cái, nói:

_Bệ Hạ, một khi đã như vậy, vậy thì vị thần linh sáng tạo Hành Cung Y Lệ Ti Điện Hạ vì sao chưa từng có phản ứng gì.

Nếu đã biết sự hùng mạnh của thần linh, như vậy Doanh Thừa Phong tuyệt đối không tin, vị tồn tại kia tuyệt đối không biết tin tức cấm chế ở trung tâm Khí Linh Thánh Điện bị cởi bỏ.

Loại chuyện tự mình dối người này hắn tuyệt đối sẽ không làm.

Giáo Tông Bệ Hạ thản nhiên nhìn hắn một cái, nói:

_Bởi vì vận may của ngươi thật sự quá tốt.

_Vận may?

_Phải, theo ta biết được ít tin tức, vị thần linh sáng tạo Hành Cung Ái Lệ Ti chính là một thánh thú hùng mạnh thành thần, mà vị thần thú đại nhân này vị trần chiến lần trước mà mất đi tung tích. Cho nên, ngươi tuy rằng phá giải cấm chế thần linh, nhưng không có bất kỳ thần linh nào đến tìm ngươi gây chuyện.

Giáo Tông Bệ Hạ khẽ cười nói.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play