Tâm lão Bang Đức lập tức nhấc lên, lão bề ngoài bất động thanh sắc, nhưng chân khí trong cơ thể lưu chuyển, đã vận sức chờ phát động, bất cứ lúc nào đều có thể phát một kích liều mạng.
Tuy rằng lão biết, có hai vị bán thần ở đây, cho dù là xảy ra chuyện gì, cũng không ai có thể uy hiếp được an toàn của bọn họ. Nhưng, làm người tùy tùng tín nhiệm nhất của Giáo Tông Bệ Hạ, phản ứng này của lão đã khắc sâu vào trong xương tủy cũng khó mà sửa chửa được.
Chẳng qua, cảnh tượng khiến lão lo lắng nhất không xuất hiện.
Sau khi Doanh Thừa Phong cùng với hai vị bán thần mắt to trừng mắt nhỏ, bọn họ đều không có biểu hiện ý tứ phải động thủ.
Lão Cường Ni vươn một bàn tay, chỉ Doanh Thừa Phong, nói:
_Thừa Phong tiểu đệ, thân thể của ngươi dường như đã xảy ra một ít… Biến hóa đúng không.
Doanh Thừa Phong ha hả cười, nói:
_Tiền bối mắt thần như đuốc, vãn bối gần nhất tu luyện một bộ công pháp đặc thù, cho nên khiến thân thể chính mình xảy ra một ít thay đổi nho nhỏ.
Kỳ thật, trong lòng hắn lúc này cũng có chút kinh ngạc.
Lần này gặp lại, có lẽ bởi vì nguyên nhân đặc thù hắn đã có được một phần của Trí Linh. Cho nên, khi ánh mắt của hắn rơi xuống trên người hai vị bán thần, trong đầu lập tức tuôn ra một số lượng tin tức lớn.
Chủ yếu nhất trong chuyện này, chính là tiến hành giá sức chiến đấu của hai người.
Trước kia, hắn chưa bao giờ dám ở trước mặt hai vị bán thần làm như vậy.
Muốn sử dụng ý niệm tinh thần tiến hành dò xét hai vị bán thần… Đây là chuyện cầm bao nhiêu can đảm, trừ phi cần thiết, nếu không sẽ chẳng ai đi tìm đường chết.
Nhưng hiện tại bất đồng, Trí Linh đã cùng hắn dung hợp gần như tất cả bộ phận, cũng tức là nói, Doanh Thừa Phong có thể kế thừa khả năng tính toán của nó.
Nơi ánh mắt của hắn đi qua, chính là dùng ý niệm tinh thần dò xét tốt nhất.
Cho nên, hắn rõ ràng phát hiện, hai vị cường nhân bán thân đã đạt đến loại hùng mạnh khiến người nghe được rùng mình.
Ở trên người của bọn họ, dường như là chảy xuôi theo linh lực thiên địa nồng đậm. Những linh lực này đã bị bọn họ hấp thu ép đến bên ngoài thân thể.
Hai người bọn họ, quả thực chính là hai cỗ năng lượng thuần túy tạo thành binh khí chiến đấu hình người.
Nếu lực lượng của bọn họ toàn bộ khai hỏa, cho dù là Doanh Thừa Phong cũng không biết được sức chiến đấu của bọn họ có thể đạt tới loại cấp độ mạnh mẽ bực nào.
Kỳ thật, Doanh Thừa Phong cũng không biết rằng, hắn hiện giờ có thể nhìn ra điểm này, đó là nguyên nhân vì thân thể hắn cũng tu luyện thần thông thuật.
Nếu là mấy ngày trước, khi hắn chưa từng gặp được thần linh cấm chế, chưa từng sử dụng Thần Thông Thuật rèn luyện thân thể, chẳng sợ hắn tiến hành Tinh Thần Quét Qua của Trí Linh điều tra, cũng đừng nghĩ nhìn thấy được huyền ảo trong đó.
Thần thông chính là thần thông, loại này gần như là thần tích gì đó, chỉ có lực lượng cùng giai mới có thể tra xét và đối kháng.
Chẳng qua, Doanh Thừa Phong chỉ có kinh ngạc mà thôi. Nhưng hai vị còn lại chính là kinh hãi muốn chết rồi.
Trong mắt bọn họ, chỉ mấy ngày không gặp mà Doanh Thừa Phong đã xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất. Tuy rằng tu vi lúc này của hắn chỉ ngưng lại ở cảnh giới Vương Cấp, nhưng khí tức trên thân thể cũng đã thêm một cái gì bất thường.
Đó chính là thần lực, thuộc loại lực lượng thần linh.
Với lại, một tia thần này tuy còn cách xa mới nói là hùng mạnh, nhưng là tinh thần như thế, ngay cả bọn họ hai vị cường nhân bán thần đều không thể có được thần lực tinh thuần đến vậy.
Giáo Tông Bệ Hạ cung lão Cường Ni trao đổi ánh mắt, bọn họ đều nhìn ra được sát khí nhàn nhạt chôn sâu trong ánh mắt đối phương.
Bọn họ mời Doanh Thừa Phong đến, là muốn cùng hắn thảo luận đại sự có thể thay đổi nhân sinh vận mệnh bọn họ.
Nhưng, nếu trước đó, Doanh thừa Phong đã núp dưới trướng một vị thần linh trở thành thánh đồ của đối phương, vậy bọn họ làm như thế chẳng khác nào là bảo hổ lột da đến khi chết còn không biết vì sao mà chết.
Tuy nhiên, hai người bọn họ đều là người trải qua bao nhiêu năm đau khổ, tâm cơ sâu không gì so sánh nổi. Mặc dù lòng sinh sát ý, nhưng trên mặt lại chẳng biến hóa gì, thậm chí ngay cả vẻ ặt cũng không chuyển biến chút nào.
_Ha hả, Thừa Phong a, ngươi tu luyện công pháp gì, như thế nào ngay cả thân thể đều chuyển biến theo phương hướng thân thể của thần.
Lão Cường Ni híp mắt hỏi.
Lão đi thẳng vào vấn đề này cũng không vòng quanh. Vì vậy nếu vấn đề không thể giải quyết, vậy thì không tất yếu phải đàm luận nữa rồi.
Doanh Thừa Phong trầm ngâm một lát, trong đầu trăm ngàn ý nghĩ xoay chuyền. Tuy nhiên, chỉ là nửa khắc, hắn liền làm ra quyết định.
_Tiền bối, khi vãn bối tự kiểm tra Khí Linh Thánh Điện Hành Cung của Ái Lệ Ti Điện Hạ, đã phát hiện ở trung tâm có cấm chế do thần linh bày ra.
Doanh Thừa Phong ngẩng đầu lên. Hắn quyết định ăn ngay nói thât, dù sao lấy rèn thuật của hắn cao như vậy, cùng với thân phận địa vị, hai vị này chính là biết cũng không có khả giết mình giệt khẩu.
Một khi đã như vậy, còn không bằng hào phóng một chút, thành thành thật thật đem chuyện trải qua nói ra.
_Ồ, ngươi phá giải cấm chế của thần linh?
Lão Cường Ni ngẩn ra, hai mắt lập tức phát sáng lên, liền rực rỡ chói mắt như hai ngọn bóng đèn.
Trong lòng Doanh Thừa Phong rùng mình, hắn như thế nào cũng không ngờ phản ứng của lão Cường Ni lại lớn như thế.
_Tiền bối, đúng là vãn bối phá vỡ cấm chế thần linh.
Doanh Thừa Phong chậm rãi nói:
_Tuy nhiên, vãn bối chỉ phá giải một cấm chế thần linh mà thôi.
Giáo Tông Bệ Hạ và lão Cường Ni nhìn nhay, cho dù lấy định lực sống mấy trăm năm của bọn họ, nhưng khi nghe được câu này lại có một loại cảm giác bị đối phương hoàn toàn đánh đổ.
Thần linh cấm chế đó, đây mới thực sự là thần linh lĩnh vực, xa đến nỗi phải bán thần như bọn họ có thể so sánh được.
Nếu như nói từ Vương Cấp thăng tiến đến bán thần, giống như là một con sông lớn, khiến người ta nhìn thấy là sợ. Như vậy từ Bán Thần muốn lên Thần Tọa mà nói, thì càng khó hơn lên trời. Bất kể là thiên phú xuất chúng cỡ nào, cũng phải có sự may mắn nghịch thiên mới có một tia khả năng thành công.
Thở dài một hơi thật sâu, Giáo Tông Bệ Hạ cuối cùng mở miệng nói:
_Doanh Thừa Phong, năng lực của ngươi nằm ngoài dự đoán của ta, tốt lắm.
Doanh Thừa Phong ha hả cười, nói:
_Bệ Hạ, tiền bối, lúc vãn bối mở ra cấm chế thần linh gặp một ít chỗ khó hiểu, chẳng biết có thể thỉnh giáo hai vị hay không.
Trong lòng Giáo Tông Bệ Hạ và lão Cương Ni rất rung động, người sau lại cười to:
_Ha hả, đây chính là thần linh cấm chế, lão phu cũng không dám cam đoan có thể giải thích cho ngươi.
Doanh Thừa Phong mỉm cười nói:
_Chỉ cần tiền bối có thể chỉ điểm một phần, vãn bối đã đủ hài lòng.
Thần linh cấm chế dù sao cũng là thần linh cấm chế, cho dù là có Trí Linh tính toán thiên tài, ngược lại có thể có được phương thức cởi bỏ cấm chế. Nhưng đối với Doanh Thừa Phong mà nói, chính là biết nhưng lại không biết giá trị của nó.
Mà hai vị Bán Thần trước mắt không chỉ là lấy thân thể Nhân tộc thăng tiến, hơn nữa còn là cường nhân Bán Thần lâu đời.
Có thể cùng bọn họ bàn bạc, đối với Doanh Thừa Phong mà nói, tuyệt đối là chuyện đáng giá mmong đợi.
Đưa tay ra, lòng bàn tay của Doanh Thừa Phong có một khối ngọc bài nho nhỏ, trên ngọc bài bị một luồng ánh sáng màu trắng ngà bao phủ. Nhưng, bên trong vầng hào quang trắng sữa, mơ hồ lại có một ít tia sáng vàng.
Điểm sáng bóng này kỳ thật không chỉ có một, bên trong toàn bộ màu trắng ngà nhỏ bé không có gì đáng kể.
Nhưng, chỉ một chút màu vàng sáng bóng này lại là trung tâm của tất cả, tràn ngập hấp dẫn đến không so sánh nổi.
Giáo Tông Bệ Hạ và lão Cường Ni đều là trợn tròn mắt, bọn họ nháy mắt cũng không nháy nhìn chằm chằm hào quang kim sắc này, như là sài lang đối bụng ba ngày vừa thấy được một chú dê non nớt vừa sinh ra, chỉ kém một chút là nước miếng không rơi thôi.
Ánh mắt bọn họ dần dần bắt đầu xuất hiện kim sắc hào quang như vậy, hai nhãn châu giỗng như đúc từ vàng mà thành, tràn đầy cao quý và uy nghiêm.
Doanh Thừa Phong âm thầm thao tung ngọc bài trong tay, hắn dùng hết khả năng đem những gì mình ngộ được theo phương thức này truyền ra ngoài.
Bên cạnh bọn họ, lão Bang Đức dùng ánh mắt hâm mộ mà nhìn.
Trong lòng lão cũng tự biết rõ năng lực bản thân, biết mình cả đời khó có khả năng đặt chân lên thần đạo. Cho nên, lão mới có thể cam tâm tình nguyện, không oán không hối làm tùy tùng cho Giáo Tông Bệ Hạ.
Chẳng qua, nếu nói trong lòng của lão không có hướng tới Thần Linh chi đạo, vậy chính là thuần túy gạt người.
Cho nên, lúc này nhìn ba người bọn họ dùng phương thức đặc thù giao lưu Thần Linh chi đạo, lão mới có thể biểu hiện thất thố như vậy.
_A…
Lão Cường Ni đột nhiên kinh sợ ồ lên một tiếng, trong lúc đó trên người của lão cũng dao động toát ra một đám năng lượng màu vàng.
Năng lượng biến hóa lúc đang nghiên cứu khối ngọc bài này, lão cũng lĩnh ngộ được một ít, nghi hoặc ngưng lại ở Bán Thần chi đạo nhiều năm chưa từng hiểu rõ nay lại dễ dàng giải quyết, dễ dàng đã bị lão tìm hiểu ra rồi.
Đương nhiên, chuyện này cũng là vì lão Cường Ni bị vây khốn nhiều năm đã tích lũy được không ít vốn, cho nên ngay tời thời khắc này mới có thể bùng nổ, phá tan trí tuệ vô hình kia, đều là vì bước một bước thật lớn về phía trước.
Đôi mắt của Giáo Tông Bệ Hạ hơi hơi chuyển, lập tức chú ý tới động tác của lão Cường Ni.
Lão thở dài một tiếng, chậm rãi thu hồi ánh mắt, nhưng trong đôi mắt lại lộ ra một tia tiếc nuối mơ hồ.
_Ha ha ha.
Lão Cường Ni cười dài một tiếng, nói:
_Doanh Đại Sư không hổ là Doanh Đại Sư, không nhuhwngx thành tựu trên con đường Tạo Thuật, mà ngay cả Thần Linh chi đạo cũng có thể nghiệm qua.
Doanh Thừa Phong khẽ mỉm cười, cổ tay hắn nhấc, đã đem khối ngọc kia thu vào.
Thần Linh chi đạo được lưu truyền thế gian bằng nhiều cách khác nhau, đây là một loại phương pháp tu luyện không thể dùng lời nói mà hình dung.
Nếu Thần Linh chi đạo có dùng phương thức ngôn ngữ kế thừa đời sau, như vậy trên thế giới này cũng không có những người thiên tư trác tuyệt bị vây khốn ở cảnh giới Bán Thần mà không thể vượt qua.
Cho nên, lúc Doanh Thừa Phong biểu hiện nghi ngờ của mình nhất định phải sử dụng loại phương pháp này. Mà đồng dạng, ngoại trừ cường nhân năm giữ Thần Linh chi đạo, những người còn lại cho dù nhìn thế nào cũng không từ những tia sáng này nhìn ra được thông tin hữu ích gì.
Đương nhiên, đối với hai vị đã đến cảnh Bán Thần mà nói, thu hoạch lần này tuyệt đối không nhỏ, đặc biệt lão Cường Ni, có thể nói thu được thật lớn.
Trên gương mặt của Giáo Tông Bệ Hạ đột nhiên ngẩn ra, lão nhìn Doanh Thừa Phong, chầm chậm nói:
_Doanh Đại Sư, Thần Linh chi đạo, chính là đường lớn trời đất này, chỉ có người hiểu được thần thuật mới có thể nghiên cứu, tìm hiểu và nắm trong tay. Như vậy, mời ngươi nói cho ta biết, ngươi lại như thế nào cởi bỏ cấm chế thần linh chứ.
Lão Cường Ni khẽ giật mình, ánh mắt của lão cũng trở nên ngưng trọng.