Thông đạo U Quang vẫn yên bình như trước.
Ở trong này, không có người rảnh rỗi đi lại, có vẻ yên lặng mà an toàn.
Trong thông đạo, mỗi đoạn cách nhau, sẽ có một gian cửa đá.
Phía trên những cửa đá này, đều khảm vào một viên chân trâu nho nhỏ, chính là đá Định Vị hùng mạnh mà tất cả các cường nhân đều tha thiết ước mơ. Mà mỗi đá Định Vị, đều liên thông một không gian nhỏ đặc thù.
Kỳ thực, thể loại tiểu thế giới phong phú, tiểu thế giới thực sự thích hợp dùng để cường nhân các đại sư sử dụng lại không phải là nhiều. Thường thường trong mười cái rất khó tìm một cái thích hợp.
Nhưng, Quang Minh thánh giáo nhiều tiền thế lớn, nội tình tích luỹ vô số năm sâu không lường được.
Riêng loại tiểu thiên địa thích hợp cho đại sư cấp đại sư sử dụng, thì có mấy chục gian.
Bỗng nhiên, một thạch môn trong đó mở ra, hai đạo thân ảnh với tốc độ bình thường chui ra.
Động tác của bọn họ tương đối chật vật, giống như sau lưng bọn họ, có vật gì đang đuổi theo ở đằng sau. Không những như thế, họ vừa mới từ trong thạch môn ra, liền lập tức phản thủ đóng cửa chính lại một cách gắt gao.
Hai người này dĩ nhiên là Doanh Thừa Phong và Uông Kiệt.
May mà lúc này trong thông đạo U Quang không có người khác, nếu không một khi thấy vẻ mặt này của hai người bọn họ, nhất định sẽ sợ rớt cả răng hàm.
Doanh Thừa Phong không nói nhiều, vừa đóng cửa chính lại liền giơ tay ra một chút.
Lập tức, một chút hàn quang đột nhiên thoáng hiện ra, Hàn Băng trường kiếm hoá thành một bóng người, lẳng lặng đứng bên cạnh hắn.
Doanh Thừa Phong nhẹ giọng quát:
- Lĩnh vực, tập trung hơi thở!
- Vâng.
Hàn Băng khí linh nhẹ nhàng đáp lại, gã vung tay lên, một luồng hàn ý trên người tràn ngập ra, trong nháy mắt bao phủ lấy ba người bọn họ.
Mí mắt Uông Kiệt kịch liệt nháy lên vài cái, thực ra sau khi nhìn thấy Hàn Băng khí linh dễ dàng đóng băng Thánh Chuỳ thành một khối băng, y đã có một loại dự cảm nào đó.
Mà lúc này, khi đích thân y cảm thấy luồng lực lượng này, thì càng thêm xác định ý nghĩ của chính mình.
Hà Băng đại nhân, quả nhiên là vượt ra khỏi cực hạn của Thánh Khí bình thường. Đạt được đến bước ít nhất là bán thần khí.
Bởi vì chỉ có duy nhất bảo vật cấp này, mới có thể sở hữu uy năng của linh vực.
Hàn Băng khí linh đối với sự khống chế hàn ý đã đạt đến bước tinh diệu vô cùng. Tuy hàn khí xung quanh ba người bọn họ ngập tràn, nhưng luồng hàn khí này lại trong phạm vi mà họ có thể dễ dàng chịu đựng.
- Ầm…
Đột nhiên, một tiếng nổ vang từ thạch môn đằng sau Doanh Thừa Phong truyền tới.
Tiếng vang điếc tai nhức óc kia, hơn nữa đến cả toàn bộ gian phòng tựa hồ cũng đều hơi hơi phát run.
Sắc mặt của Uông Kiệt khẽ biến, y thủ vệ thông đạo U Quang mấy trăm năm, rất hiểu rõ hoàn cảnh nơi đây.
Đừng cho rằng nơi đây phòng giữ không nghiêm, trên thực tế, cường nhân qua nhiều thế hệ đều ở nơi đây tiến hành củng cố, đừng nói là cường nhân cấp Vương, kể cả cường nhân dũng mãnh siêu cấp đã đạt đến cảnh giới bán thần trong truyền thuyết, đều không thể gây ra thương tổn cụ thể gì cho nơi đây.
Dẫu sao, đây là thông đạo U Quang, bất cứ lúc nào cũng đều sẽ có một vài đại sư ở nơi đây tiến thành rèn Thánh Khí hoặc là luyện chế các đan dược, vân vân…
Nếu như nơi đây bị người ta công kích mà sập đổ, như vậy tổn thất mà toàn bộ Thánh Giáo phải chịu thì lớn quá rồi.
Cho nên, lực lượng phòng ngự nơi đây hùng mạnh, chắc chắn là cuộc đời Uông Kiệt hiếm thấy. Y thậm chí còn hoài nghi, chỉ có thần linh ra tay, mới có thể khiến nơi đây cảm thấy chấn động.
Nhưng, lúc này y lại rõ ràng cảm ứng được, sự dao động kịch liệt đến từ phía sau.
Đây là động tĩnh từ trong thạch môn truyền đến, hơn nữa còn là toà thạch môn mà y vừa với thoát ra.
Vừa nghĩ tới trong tiểu không gian chi chít kia, sấm sét vô cùng vô tận tổ hợp, sắc mắt của hắn lập tức đại biến.
- Không ổn, Thiên Kỵ Lực sắp truy đuổi đến.
Doanh Thừa Phong chậm rãi lắc đầu, nói:
- Không thể nào.
Hắn dừng một chút, nói:
- Nơi đây đã là lĩnh vực của Hàn Băng, toàn bộ khí tức của Bá Vương thương đều bị phong toả mà không thể tràn ra chút nào, nếu như chúng ta còn ở dưới Thiên Lôi, có lẽ không thể trốn tránh cảm ứng của lực thiên địa. Nhưng, bây giờ chúng ta đã đến thiểu thế giới khác, Thiên Địa chi Kỵ này dù cho hùng mạnh hơn nữa, cũng đừng mơ đuổi được đến đây.
- Ầm…
Dưới chân bọn họ hơi hơi run rẩy một chút, tuy thông đạo U Quang trải qua sự giữ vững của đại năng nhiều thế hệ, củng cố tới cực hạn, nhưng lực sấm sét trong tiểu thế giới này quá hùng mạnh, chỉ cần dư ba của oanh kích đều khiến tiểu thế giới này có nguy hiểm không thể chịu đựng được.
Trên thạch môn kia đột nhiên xuất hiện một vết rạn nhỏ, tuy vết rạn này rất nhỏ, nhưng lại khiến người ta thấy ghê người như vậy.
Sắc mặt của Doanh Thừa Phong đại biến, hắn lớn tiếng quát:
- Mau, buông tha tiểu thế giới này, sử dụng mật pháp ném đá Định Vị vào không gian hư vô.
- Cái này…
Uông Kiệt ngẩn ra, không khỏi lộ vẻ do dự.
Giá trị của đá Định Vị cũng không cần nói, loại đá Định Vị phù hợp với cường nhân cấp đại sư sử dụng lại càng hiếm thấy.
Tuy rằng hắn bây giờ đã thăng tiến lên cường nhân cấp Vương, nhưng cũng không có tư cách quyết định vứt bỏ một tiểu thiên địa.
Doanh Thừa Phong hai mắt đỏ thẫm, phẫn nộ quát:
- Nhanh lên, một khi lực lượng của sấm sét vượt qua lực lượng chịu đựng của tiểu thế giới, như vậy ở đây cũng sẽ chịu liên luỵ. Ta biết ở đây nhất định sẽ có cách vứt bỏ, không thể do dự nữa rồi.
Uông Kiệt thở dài một tiếng, hai tay của hắn nhanh chóng động lên ở hai bên thạch môn.
Chỉ vẻn vẹn nửa khắc, y đã liên tục không ngừng gõ lên xuống trăm lần, mỗi lần gõ, khung cửa đều hơi hơi run rẩy một chút.
Cuối cùng, y nắm thành một quyền, một quyền ầm ầm đánh đến hướng đá Định Vị trên thạch môn.
- Ầm…
Sau một tiếng nổ vang, thạch môn trước mắt bọn họ lay động một trận, sau đó chính là một tiếng vang long trời lở đất, thạch môn kia lui về phía sau, đồng thời dần dần biến mất trong mắt bọn họ.
Tuy nhiên, bọn họ đều có thể thấy rõ ràng, trong quá trình thạch môn lùi về phía sau, khe hở trên cửa kia đã càng ngày càng nhiều, càng ngày càng lớn.
Ngay tại thời khắc mà thạch môn biến bất hoàn toàn, đã đột nhiên vỡ ra, đồng thời phóng ra ánh sáng sấm sét vô tận.
Một trận dao động quỷ dị ở không gian trước mắt, nơi thạch môn biến mất vốn là một hắc động khổng lồ, nhưng sau khi năng lượng dao động, hắc động biến mất, bị một bức tường vô cớ xuất hiện lấp kín chặn lại.
Hai người liếc mắt, nhìn nhau hoảng sợ.
Uông Kiệt cười khổ một tiếng, nói:
- Đại sư, ngài nói đúng, nếu như không nỡ vứt bỏ tiểu không gian này, như vậy thông đạo U Quang nhất định sẽ bị liên luỵ.
Lực sấm sét mà tiểu thế giới kia phóng thích ra thật ra quá hùng mạnh, chỉ trong khoảng thời gian ngắn ngủi đã phá huỷ hoàn toàn tiểu thế giới.
Thứ sấm sét phá tan phủ kín thạch môn mà bọn họ nhìn thấy, kỳ thực chính là năng lượng mà sau khi Thiên Địa chi Kỵ phá huỷ toàn bộ tiểu thế giới bắn tung toé ra.
Luồng năng lượng này nếu như hoành hành trong thông đạo U Quang, nhất định sẽ gây ra tai nạn khó mà dự đoán trước được. Tuy nhiên, bây giờ tiểu thế giới kia đã sa vào hư không vô tận rồi, một chút lực sấm sét này giống như là trong thánh vực thả ra một pháo nổ chói mắt, cơ bản không thể gây ra bất cứ ảnh hưởng gì.
Đột nhiên, cửa phòng bên cạnh mọi người mở ra, một vì rèn đại sư nghi hoặc đi ra.
Sau khi hướng về phía Doanh Thừa Phong và Uông Kiệt chào hỏi, vị rèn đại sư này nhìn bốn phía một lúc lâu, trong miệng lẩm bẩm gì đó, lại đi vào trong phòng, lại lần nữa che cửa phòng lại.
Doanh Thừa Phong và Uông Kiệt cười khổ, bọn họ biết, đây là sấm sét nổ vang, khiến toàn bộ thông đạo U Quang đều bị liên luỵ, đến cả các đại sư ở trong tiểu thế giới khác cũng mơ hồ có chút cảm ứng.
Cũng may là, bởi vì ở đây cách nhau hai thế giới, hơn nữa Doanh Thừa Phong quyết đoán kịp thời, lập tức từ bỏ một tiểu thế giới, cho nên chấn động gây ra cũng không phải quá lớn.
Ngoại trừ vị đại sư này lòng hiếu kỳ phát tác đi ra xem xem, các đại sư còn lại đều ở trong phòng, không chịu lãng phí thời gian quý giá.
Thuê không gian U Quang, có thể cần một tích phân nhất định làm chi phí, không ai nguyện lãng phí tích phân quý giá một cách dễ dàng.
Sau khi tiễn vị đại sư này, Uông Kiệt giảm thấp âm thanh xuống, nói:
- Đại sư, ngài rốt cuộc rèn ra trang bị phẩm giá gì?
Lúc này, y đã có dự cảm, đẳng cấp của Bá Vương thương e là còn trên cả Hàn băng đại nhân.
Mà Hà Băng đại nhân đã là sự tồn tại tương đương với bán thần khí rồi, như vậy…
Chỉ cần vừa nghĩ đến đại sư Doanh Thừa Phong có thể rèn ra thần khí, trong đôi mắt của y liền có từng ngôi sao nhỏ phóng túng nhảy múa.
Doanh Thừa Phong cười khổ một tiếng lắc đầu, nói:
- Ta cũng không biết.
- A!
Hai vai Doanh Thừa Phong thẳng lên, nói:
- Bá Vương thương lần này có thể thành công, là một trường hợp đặc biệt, một trường hợp đặc biệt hoàn toàn không thể phục chế, cho nên, ta cũng không biết phẩm giá của có có thể đạt đến bước nào.
Hắn do dự một lúc, lại nói:
- Tuy nhiên, gã cũng sẽ không kém cỏi so với Hàn Băng.
- Vâng.
Uông Kiệt cúi đầu lên tiếng, y buông thõng hai mắt, trong mắt còn có một vẻ kích động khó có thể che dấu.
Có thể tận mắt nhìn thấy ít nhất là trang bị của cấp bán thần khí sinh ra, y coi như toại nguyện rồi.
Doanh Thừa Phong quay đầu, nhìn vách tường trước mắt, buồn rầu nói:
- Uông huynh, tiểu thể giới này bị huỷ rồi, chúng ta bẩm báo thế nào đây?
Uông Kiệt sửng sốt, y vừa rồi trong đầu đều là chuyện về Bá Vương thương khí linh, bây giờ mới tỉnh lại, hai người đã có một phiền toái lớn.
Cười khổ một tiếng, Uông Kiệt nói:
- Đại sư, việc này chúng ta không giấu giếm được, nhất định phải bẩm báo Giáo Tông bệ hạ, và do đích thân bệ hạ quyết định.
Doanh Thừa Phong ngẩn ra, nói:
- Uông huynh, trên người ta còn có một viên đá Định Vị, không gian bên trong khá thích hợp, nếu như dùng cái này thay thế, ngươi nghĩ sẽ thế nào?
Trong lòng Uông Kiệt kinh ngạc, đá Định Vị là vật khó có được đến mức nào, loại bảo vật tự thành một phương trời đất này, tuyệt đối là vật báu có một không hai. Không thể ngờ trên người Doanh Thừa Phong lại có một cái, hơn nữa còn phù hợp với không gian đặc thù mà đại sư rèn ra.
Nhất thời, trong lòng y có chút cảm khái, gia sản của Doanh đại sư, thật sự là quá phong phú.
Tuy nhiên, đối mặt với câu hỏi của Doanh Thừa Phong, y vẫn lắc đầu một cái, nói:
- Đại sư, thông đạo U Quang chính là một nơi quan trọng nhất trong Thánh Giáo, có cường nhân trấn thủ và theo dõi, chúng ta không giấu giếm được.
- Lần trước…
- Quy mô của lần trước làm sao có thể so với hiện tại.
Uông Kiệt bất đắc dĩ nói:
- Nếu như giám thị ở phương xa đến động tĩnh lớn như thế cũng không cảm ứng được, vậy cường nhân Thánh Giáo cũng suy bại rồi.
Doanh Thừa Phong than nhẹ một tiếng, tuy hắn tuyệt đối không muốn đem chuyện này ra ánh sáng, nhưng bây giờ xem ra, đã không thể nữa rồi.
- Đinh…
Đột nhiên, âm thanh leng keng êm tai vang lên, một ánh sáng men theo âm thanh tuyệt vời này đi tới bên cạnh Uông Kiệt.