Trên đại địa hoang vu, Uông Kiệt tay cầm trường kiếm, trong hai mắt sớm đã nổi lên tia đỏ nồng đậm.

Y tuy là một vị cường nhân cấp Vương hùng mạnh, sở hữu thực lực khiến tuyệt đại đa số người trên thế giới kính sợ. Nhưng, trong nửa tháng này, y lại bị lực lượng không có lúc nào không tồn tại kia xung quanh người chèn ép gần như sụp đổ.

Tuy nhiên, chuyện này đối với y mà nói, cũng là một chuyện tốt.

Khi đối kháng luồng áp lực này, y nhất định phải toàn lực ứng phó, không thể có một chút xíu buông thả nào.

Cứ như vậy, chẳng khác nào một vị cường nhân siêu cấp đang luôn luôn thúc giục y, khiến thể xác và tinh thần của y đều có được sự rèn luyện khó có thể hình dung.

Lúc này, cảnh giới của y đã hoàn toàn vững chắc, đặc biệt là lực lượng tinh thần dũng mãnh, hơn xa so với các cường nhân cấp Vương bình thường rồi.

Phải biết rằng, sự tồn tại của luồng uy áp này ở đó là một sự khảo nghiệm cực lớn.

Dưới loại áp lực này, chỉ cần tinh thần của người chịu đựng không sụp đổ, như vậy người đó sẽ đạt được lợi ích cực lớn.

Nhưng, người sở hữu uy áp này, không có ai không phải là sự tồn tại hùng mạnh nhất trong thiên hạ. Họ làm sao có thể ở một nơi để duy trì loại áp lực này lâu tận nửa tháng.

Uông Kiệt cũng là trong cái rủi có cái may, sau khi trải qua lần rèn luyện này, thành tựu sau này của y không thể lường được.

Đương nhiên, sức người cũng có lúc tận, nếu như luồng uy áp này từ đầu đến cuối đều duy trì ở một trình độ, như vậy Uông Kiệt cũng khó có thể chịu đựng.

Nhưng, luồng lực lượng này mỗi ngày đều giảm nhỏ, giống như là chiếu cố y vậy, khiến tấm thân mỏi mệt của y từ đầu đến cuối cũng có thể cắn răng chịu đựng.

Cuối cùng, áp lực xung quanh người buông lỏng. Luồng uy áp khổng lồ khủng bố như thể nơi nào cũng có kia trong nháy mắt liền biến mất.

Uông Kiệt thở một hơi thật dài, y đặt mông ngồi xuống đất, thở hổn hển không một chút hình tượng.

Lúc này, y cũng tới cực hạn, nếu như gắng gượng chống chọi nữa, bất cứ lúc nào cũng có nguy cơ sụp đổ.

Doanh Thừa Phong ở bên ngoài lò luyện đan cũng chậm rãi mở hai mắt, trong đôi mắt của hắn tuy lộ ra sự mệt mỏi, nhưng ánh mắt lại vẫn cực kỳ sáng ngời.

Đây là một loại biểu hiện hết sức chăm chú, sau khi bỏ toàn bộ tinh khí thần của bản thân vào một chuyện gì đó.

Uông Kiệt nhìn Doanh Thừa Phong, y cười khổ một tiếng. Bản thân đối với sự theo đuổi của võ đạo, đã có thể nói là biến thái rồi, nhưng khi so sánh, Doanh Thừa Phong đối với sự si mê đạo rèn, lại hơn hẳn y.

Doanh Thừa Phong nhanh chóng đưa tay ra, vuốt nhanh trên lò luyện đan.

Hai tay của hắn biến đổi thất thường, trong hư không múa may đủ loại hình thái khác nhau.

Hai mắt Uông Kiệt lập tức trừng lên, tuy y lúc này cũng mệt mỏi muốn chết, hận không thể ngã đầu ngủ một giấc.

Nhưng, y biết rõ trong những thủ đoạn này của Doanh Thừa Phong ẩn chứa tác dụng vô thượng. Y chính là vì sau khi xem những thủ đoạn này, mới mơ hồ lĩnh ngộ được một tia chí lý đúng đắn của trời đất, mới có thể dưới sự tích luỹ lâu dài từ trước, tìm thấy một tia cơ hội, đồng thời cuối cùng thăng tiến làm cấp Vương.

Tuy hiệu quả quan sát hiện tại so với lúc đó đã giảm bớt đi nhiều. Không thể để y đạt được sự thăng tiến liên tục.

Nhưng, có thể thấy nhiều hơn một lần, thì sẽ có thêm một lần lĩnh ngộ.

Loại cơ hội này ngàn năm có một, kể cả y có mệt hơn nữa, cũng tuyệt đối không từ bỏ.

Thủ thế của Doanh Thừa Phong càng ngày càng nhanh, mà sắc mặt của hắn lại là càng ngày càng trắng. Một loại lực lượng quỷ dị trong không trung khuếch tán ra, đồng thời bao phủ lò luyện đan trong đó.

Trong lò luyện đan, sự dung hợp của Bá Vương thương và đá Định Vị tử vong không ngờ lại thuận lợi như vậy.

Sơ với lực lượng mà đá Định Vị tử vong bày ra, Bá Vương thương quả thực giống như là một con rắn nhỏ, mà đá Định Vị lại là một con voi lớn.

Con rắn nhỏ muốn nuốt con voi lớn, kết quả duy nhất chính là bị trướng bụng, cả người nổ tung mà chết.

Nhưng, con voi này lại quỷ dị không phản kháng, mà cực kỳ phối hợp đưa từng chút xíu lực lượng của mình vào trong Bá Vương thương.

Và còn cung cấp đủ thời gian, để cho Bá Vương thương khí linh tiêu hoá luồng lực lượng này.

Cứ như vậy, Bá Vương thương khí linh không ngừng lớn mạnh, mà khí tức của đá Định Vị tử vong lại dần dần suy yếu.

Tới giờ khắc này, huyết hải mà Bá Vương thương khí linh phóng thích ra, lại là một ngụm nuốt đá Định Vị vào.

Trong lò luyện đan, tinh thần của Doanh Thừa Phong và Đan Lô Khí Linh đều nhấc tinh thần lên hoàn toàn.

Hiện tại đã là thời khắc mấu chốt nhất, nếu như đến bước này còn không thể dung hợp, kết cục của họ chỉ sợ sẽ tương đối không ổn.

- Ầm…

Ở trong lò luyện đan, trong thế giới mà Uông Kiệt không nhìn thấy.

Một đạo hồng quang chợt khuếch tán, đây là huyết quang của Bá Vương thương. Nhưng, trong luồng huyết sắc này, lại mơ hồ nhiều hơn một thứ gì đó khác loại.

Đây là tử khí, một luồng khí tức tử vong tinh tuý.

Doanh Thừa Phong và Đan Lô Khí Linh tự nhiên có thể xác định, những khí tức này chính là từ những hài cốt kia phóng ra.

Chỉ có điều, những khí tức này sau khi bị Bá Vương thương khí linh dung hợp, lập tức biến thành một bộ phận của huyết hải.

Giả thuyết bóng người đi ra, Doanh Thừa Phong và Đan Lô Khí Linh ngơ ngác nhìn nhau, họ như thế nào cũng thật không ngờ, hai kẻ này sau khi dung hợp, lại sẽ phát sinh ra luồng biến hoá quỷ dị như vậy.

Tuy nhiên, điều duy nhất khiến bọn họ cảm thấy vui mừng chính là.

Bá Vương thương khí linh vẫn là Bá Vương thương khí linh, cũng không thoát khỏi sự khống chế của Doanh Thừa Phong.

- Khí linh huynh, chúng ta thành công rồi!

Doanh Thừa Phong thì thào nói.

Đan Lô Khí Linh lắc đầu, nói:

- Tình hình như vậy ta cũng chưa từng thấy, chi bằng ngươi đi vào thăm dò thì thế nào?

Doanh Thừa Phong ngẩn ra, hắn cắn răng một chút, nói:

- Được.

Một đám lực lượng tinh thần lập tức kéo dài ra ngoài, nhẹ hàng đụng chạm đến mảnh huyết hải kia.

Lập tức, Doanh Thừa Phong liền cảm ứng được một cảm giác cực kỳ thân thiết.

Đây là âm thanh sau khi Bá Vương thương phát hiện ra hắn đến mà hô hoan nhảy nhót.

Đến đây, Doanh Thừa Phong mới coi như trút bỏ được một chút tâm tư.

Bất kể thế nào, chỉ cần khí linh của Bá Vương thương không thay đổi, như vậy hắn đã đủ hài lòng rồi.

Trong huyết hải, Bá Vương thương hoá thành một con thuồng luồng màu đỏ sôi trào, mà trong hốc mắt con thuồng luồng này lại có hai viên Tinh Thạch khác hẳn nhau.

Một viên trong đó óng ánh trong suốt, như thể là tinh thể trong suốt nhất trên thế giới. Chỉ có điều, ở nơi trung tâm nhất của tinh thể này, có một chút chấm đỏ gần như khó có thể phát hiện ra.

Mà trong hốc mắt lại có một con ngươi màu đen.

Con ngươi này giống như là một cái động không đáy, bất cứ kẻ nào nhìn thấy đều không kìm nổi có một loại run rẩy phát ra từ sâu thẳm trong nội tâm.

Có lẽ là bởi vì quan hệ giữa Doanh Thừa Phong và Bá Vương thương khí linh, cho nên hắn bị ảnh hưởng cũng không lớn.

Do dự một chút, ý niệm tinh thần tiếp tục thăm dò, và tiến vào trong ngươi mắt màu đen kia.

Ngay sau đó, tinh thần của Doanh Thừa Phong lập tức chấn động lên.

Viên nhãn cầu màu đen này chắc chắn chính là đá Định Vị tử vong. Nhưng, lúc này không gian bên trong đá Định Vị lại đã có sự biến hoá khổng lồ long trời lở đất.

Ở khu vực bên trong không gian, hoá ra có một hố sâu, trong hố là máu loãng màu đỏ.

Mà lúc này, hố sâu này lại đã khuếch trương vô hạn, bao trùm toàn bộ đại địa của không gian.

Máu tươi vô cùng vô tận trong không gian này chảy xuôi. Toàn bộ không gian đều tràn ngập một loại mùi vị máu tanh khiến người ta sởn tóc gáy.

Mà khoa trương hơn nữa chính là, những hài cốt khổng lồ mà khủng bố này trong huyết hải chìm nổi, trên người chúng, tuy tử khí vẫn như trước, nhưng sau khi trải qua sự làm dịu của huyết hải, đã nhiều thêm một phần khác như sức sống.

Dường như chúng đều có xu thế chuyển hoán thành hài cốt tử khí.

- Pa…

Như thể là cảm ứng được sự thăm dò của Doanh Thừa Phong, những hài cốt khổng lồ này ngẩng đầu lên.

Trong từng hốc mắt rỗng tuếch kia nhảy lên ngọn lửa màu đỏ.

Từng luồng uy áp khổng lồ tấn công lên, trong nháy mắt đã bắn nổ đám ý niệm tinh thần này của Doanh Thừa Phong.

Đối với những hài cốt khổng lồ này mà nói, chúng cũng không cố ý tiến hành công kích. Nhưng, chỉ dựa vào ánh mắt lúc này của chúng, đã đủ trong nháy mắt giết chết đám ý niệm tinh thần này của Doanh Thừa Phong rồi.

May mà Doanh Thừa Phong là chủ nhân của Bá Vương thương, mà tiến vào trong đó cũng vẻn vẹn chỉ là một tia ý niệm tinh thần mà thôi, cho nên ý niệm tinh thần của hắn tuy do đó mà sụp đổ, nhưng lại không có ảnh hưởng lớn đối với thân thể.

Doanh Thừa Phong thở gấp ra một hơi, đem tất cả những gì mà mình nhìn thấy truyển cho Đan Lô Khí Linh.

Sắc mặt của tên này cũng thay đổi, trong miệng thì thào nói nhỏ, dường như là nhớ ra chuyện đáng sợ dị thường nào đó.

Nhưng, bất kể Doanh Thừa Phong hỏi thế nào, nó dù cho bị đánh chết cũng không chịu mở miệng.

Đang lúc Doanh Thừa Phong tức giận, hắn cảm thấy một trận chấn động thân thể.

Bất đắc dĩ thu hồi ý niệm tinh thần lại, Doanh Thừa Phong mở hai mắt ra, nhìn thấy Uông Kiệt đang kéo hắn lại với vẻ mặt khẩn trương, và liều lĩnh lắc tới lắc lui.

Đối với một đại sư đang rèn Thánh Khí mà nói, làm như vậy có thể là chuyện cực kỳ bất kính và nguy hiểm.

Lúc Doanh Thừa Phong đang giận dữ mắng mỏ, trong lòng lại vừa động.

Hắn nhanh chóng ngẩng đầu nhìn trời, không khỏi đảo hít một hơi khí lạnh.

Chẳng biết lúc nào, một mảnh trời này đã xảy ra biến hoá cực lớn.

Trên bầu trời kia, tầng mây khôn cùng không biết ngưng tụ lúc nào, hơn nữa đáng sợ hơn là, những tầng mây này giống như một vách tường, chồng chất đè xuống dưới.

Lúc này, độ cao mà tầng mây cách hắn, thậm chí chỉ ngắn ngủi có mấy chục trượng.

Cho nên, lúc Doanh Thừa Phong ngẩng đầu lên, mới có cảm giác sợ hãi như thế.

Dường như trời và đất sắp dán lại với nhau.

- Vù vù vù…

Trong tầng mây, từng trận sấm nổ vang, tuy vẫn chưa có chớp oanh lạc. Nhưng Doanh Thừa Phong đã nhiều lần trải qua Thiên Địa chi Kỵ lại biết, nếu như tia chớp này đánh xuống, tuyệt đối không ai có thể chống cự.

Lúc này, uy lực thiên địa hùng mạnh, đã vượt qua cực hạn mà hắn nhận thức được.

Mày ngay cả khoảnh khắc ngày xưa Hàn Băng khí linh hình thành, cũng còn lâu mới khoa trương và khủng bố như thế này.

Trong lòng hắn nhanh chóng hiện lên một ý niệm khủng bố.

Sau khi Bá Vương thương dung hợp đá Định Vị, coi như là Thánh Khí cấp bậc gì…

- Trốn đi, mau trốn!

Uông Kiệt quát lớn bên tai hắn.

Doanh Thừa Phong ngẩn ra, hắn lập tức phản ứng, tay áo vung lên, đem lò luyện đan cuồn cuộn nổi lên, và Uông Kiệt hướng về lối vào chạy như điên.

Đối mắt với Thiên Kiếp thế này, chỉ cần là người có đầu óc một chút đều biết, tuyệt đối không thể đối kháng.

Cửa chính đột nhiên mở ra, hai người vắt chân lên cổ mà chạy trốn.

Mà chính ở thời khắc cửa chính đóng lại, bọn họ đồng thời quay đầu lại, khoé mắt dường như như loé lên một đoàn điện quang ầm ầm nện xuống.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play