- Hống….

Thanh âm hung bạo điếc tai lại một lần nữa bạo phát ra, ngay lúc sắc mặt Doanh Thừa Phong trắng bệch, tất cả mọi người nghĩ đến hai con cự thú này sẽ còn tiếp tục chém giết, thân thể của bọn họ lại đột ngột run rẩy.

Chỉ một lát sau, hai quái vật lớn này liền biến thành hai nhân loại nho nhỏ.

Doanh Thừa Phong thở dài nhổ một bãi nước miếng, trên mặt lộ ra nụ cười thản nhiên.

Tuy rằng hai tên này không phân ra thắng bại thật sự, cho nên có chút tiếc nuối. Nhưng, có thể đem sức lực cường đại dùng để đối phó Ngải Mạc Tác mới là lựa chọn tốt nhất.

Ngao Đức Lạp nhìn chằm chằm Bá Vương, thật lâu sau hắn chậm rãi nói:

- Thật hy vọng lúc này chúng ta gặp nhau không phải trong trường hợp như thế này.

Bá Vương ngạo nghễ ngẩng cao đầu, nói:

- Nếu ngươi không phục thì chúng ta có thể ước định thời gian, thật sự chiến đấu một trận.

Đôi mắt của Ngao Đức Lạp lập tức phát sáng lên, nói:

- Được, rất hợp ý ta.

Hắn đưa tay, một sợi chỉ phóng ra ngoài không trung và hướng về phía Bá Vương, nói:

- Đây là tín phù của ta, chờ đến lúc ngươi quyết định khi nào có thể đánh với ta một trận thì phát tín hiệu cho ta.

Ánh mắt của hắn sáng ngời, nói:

- Chúc ngươi may mắn, có thể thắng được Ngải Mạc Tác.

Bá Vương vươn đầu lưỡi, liếm liếm trên môi một chút, đầu lưỡi màu đỏ lộ ra một chút hương vị dữ tợn:

- Ha ha, ngươi cũng hy vọng ta có thể thắng lợi sao?

- Đương nhiên.

Ngao Đức Lạp nói như chuyện đương nhiên:

- Ngươi chiến thắng Ngải Mạc Tác thì ta đánh ngã ngươi mới có ý nghĩa. Còn nếu trận chiến này thua ta liền trực tiếp tìm Ngải Mạc Tác.

Dứt lời, thân hình hắn nhoáng lên một cái, cả người hóa thành một đạo cầu vồng, đột phá từ trong quầng sáng ra ngoài.

Bá Vương khẽ sửng sốt, từ trong chóp mũi phun ra một luồng khí tức phẫn nộ.

Ngao Đức Lạp này thật sự là cuồng ngạo vô cùng rồi, nếu lúc này hắn thua, sợ là thánh thú thủy hệ này thật sự sẽ mất đi hứng thú giao chiến với hắn.

Ngao Đức Lạp quay trở về trận doanh của Thủy Hệ Thánh giáo, sắc mặt của hắn có chút âm trầm, ánh mắt lại lạnh lùng khiến lòng người phải sợ hãi.

Vị cường nhân Vương Cấp bên cạnh nhìn hắn một cái. Than nhẹ một tiếng, nói:

- Ngao Đức Lạp, bổn tọa biết ngươi bị ủy khuất. Thế nhưng ngươi cứ yên tâm, sau khi ngươi trở về, bổn tọa sẽ bồi thường đầy đủ cho ngươi.

Ngao Đức Lạp cúi thấp đầu xuống, tuy rằng hắn trời sinh tính tình cao ngạo, nhưng lúc đối mặt với một vị cường nhân Vương Cấp vẫn không dám kiêu ngạo.

- Thần điện hạ, vì sao ngài không cho ta đấu một trận sinh tử với tên kia.

Ngao Đức Lạp chần chừ một lát, hắn hỏi nói:

- Ta nắm chắc có thể chiến thắng hắn.

Người đứng phía sau Ngao Đức Lạp dĩ nhiên là một vị cường nhân Vương Cấp họ Thần tinh thông rèn chi đạo, hắn hơi cười một tiếng nói:

- Sau khi ngươi chiến thắng hắn còn có thể tiếp tục chiến thắng được Ngải Mạc Tác sao?

Ngao Đức Lạp ngẩn ra, tiếc nuối lắc đầu một cái.

Tuy rằng hắn cuồng ngạo, nhưng cũng không phải loại người không biết phân biệt.

- Vậy thì đúng rồi. Vừa không chiếm được xếp hạng đầu bảng, lại còn kết thù hận tới chết với Doanh đại sư. Ha ha, khoản mua bán này rất thua lỗ. Ta soa có thể làm chứ?

Thần điện hạ dừng một chút, lại nói:

- Ngươi tự động nhận thua, chắc chắn Doanh đại sư sẽ nhớ mãi trong lòng, ngày sau nhất định sẽ có hồi báo….

Ngao Đức Lạp sửng sốt nửa ngày, hắn cái hiểu cái không gật đầu. Chỉ có điều, trong lòng của hắn lại có chút không cho là đúng, dựa theo ý nghĩa của hắn, đã có người ngăn cản phía trước thì cứ mãnh liệt vọt lên, về phần thắng hay thua lại không ở trong phạm vi lo nghĩ của hắn.

Đây là ý nghĩ của Ngao Đức Lạp, vừa trực tiếp mà lại đơn giản.

Nhưng ý nghĩ của nhân loại lại phức tạp hơn so với hắn gấp trăm lần….

※※※※

Thân hình của Huyền Đức đại nhân nhoáng một cái liền hiện ra bên trong quầng sáng.

Hắn nhìn Bá Vương, chậm rãi nói:

- Bá Vương, ngươi có muốn nghỉ ngơi một lát không?

Tuy rằng vừa rồi hai cự thú cũng không tử chiến một trận, nhưng sau khi ẩu đã cũng nhận lấy một ít thương tổn. Nếu như tiếp tục tham gia chiến đấu, không khỏi sẽ có chút bất công.

Nhưng mà, Bá Vương lại nhanh chóng vung tay, nói:

- Không cần nghỉ ngơi.

Hắn quay đầu lại nhìn về phía Ngải Mạc Tác ở bên dưới, trên mặt lộ ra vẻ hưng phấn, và hướng một ngón tay ngoắc ngoắc về phía hắn.

Sắc mặt của Ngải Mạc Tác âm trầm như nước, sát khí trên người mãnh liệt.

Có lẽ An Thác La đứng phía sau hắn thật sự kiêng kị với Doanh đại sư, hơn nữa còn muốn dẫn hắn vào Hắc Ám. Nhưng Ngải Mạc Tác lại không có tâm tư này, hắn chỉ có một ý niệm trong đầu, đó chính là xé xác quái thú bát trảo này thành mảnh nhỏ.

- Huyền Đức đại nhân, hắn đã hướng tại hạ khiêu chiến, xem cho phép bắt đầu thi đấu.

Ngải Mạc Tác lạnh lùng nói.

Quầng sáng nhận lấy sự khống chế của Huyền Đức đại nhân, nếu hắn không muốn để người khác tiến vào thì Ngải Mạc Tác căn bản không có cách nào chém giết Bá Vương.

Huyền Đức đại nhân than nhẹ một tiếng, hắn vung tay lên, trong quầng sáng rớt xuống một chút hào quang mang Ngải Mạc Tác vào bên trong.

Ánh mắt của hắn quét một vòng trên người hai người, nói:

- Hai vị, trận chiến lần này của các ngươi là linh thú chi tranh lần cuối cùng, bất kể là phương nào thắng lợi đều có thể đạt được Thấu Cốt Ngọc Tủy. Cho nên ta hy vọng lúc các ngươi thi đấu có thể lấy luận bàn là việc chính….

Nói tới đây, thanh âm của hắn chợt dừng lại, bởi vì hắn cảm ứng được rất rõ ràng, trên người hai người này đều phóng xuất ra sát ý mãnh liệt nồng đậm giống như thực chất.

Dưới sự tấn công của luồng sát ý này, hắn liền cảm giác có một ý niệm mạnh mẽ bùng nổ trong đầu hắn.

Đương nhiên, đó cũng không phải là hắn bị ảnh hưởng bởi sát ý của hai thánh thú tước vị, mà là hai người này rõ ràng chưa từng để hắn vào trong mắt.

Đối với cường nhân Vương Cấp mà nói, bị thánh thú tước vị xem nhẹ là sự khuất nhục rất lớn.

Huyền Đức đại nhân hận không thế xuất ra một cái tát, đánh hai tiểu tử này thành thịt băm.

Nhưng vừa nghĩ tới hai thế lực lớn phía sau bọn họ, lửa giận của Huyền Đức đại nhân lập tức biến mất vô ảnh vô tung.

Than nhẹ một tiếng, nếu hiểu được hai người này tuyệt đối sẽ không nghe lời của mình, hắn cũng không cần phí thêm lời. Tay áo vung lên, tất cả cấm chế đều hủy bỏ, mà Huyền Đức đại nhân cũng biến mất theo quầng sáng.

Mọi người phía dưới đều liếc mắt nhìn nhau, trong ánh mắt nhìn về phía Ái Lệ Ti và An Thác La có chút quái dị.

Ở trong trận linh thú chi tranh, cuối cùng còn dư lại vẫn thật sự là hai đại thánh thú đại biểu cho Quang Minh và Hắc Ám.

Ngải Mạc Tác dữ tợn cười một tiếng, nói:

- Cuối cùng đã tới giờ khắc này, ha ha, hiện tại bắt đầu sẽ không ai có thể cứu ngươi được nữa.

- Lắm lời vô nghĩa.

Bá Vương khinh thường cười, trong tay hắn nhẹ nhàng vung lên, rìu lớn (cự phủ) lập tức xuất hiện và hung hăng bổ tới hướng đối phương.

Hắn không có chút ý tứ muốn nói chuyện với đối phương, cứ như vậy phóng uy năng của cự phủ nhị chuyển ra ngoài. Nháy mắt, xung quanh thân thể hắn tạo thành vô số cơn gió đao nhỉ, lúc cơn gió đao này vừa mới xuất hiện chỉ có một tia, nhưng trong nháy mắt liền càng thêm lớn hơn.

Lúc luồng gió đao đi tới trước người Ngải Mạc Tác đã biến thành từng luồng quang màu xanh dày giống như cánh tay nhân loại.

- Hừ…

Ngải Mạc Tác hừ lạnh một tiếng, trên người lập tức phóng xuất ra từng đợt hắc khí. Những hắc khí này rất nhanh liền ngưng tụ thành một đoàn lớn màu đen, bao vây hết cả người của hắn.

Mà luồng gió đao này lại không ngừng xông vào bên trong đoàn màu đen.

Lập tức, trong khối không khí mày đen lập tức bốc lên sương mù dày đặc. Giống như có một cự thú ở bên trong liều mạng quấy nhiễu. Thế nhưng, chỉ một lát sau, bên trong đoàn đen liền khôi phục thành một mảnh yên tĩnh.

- Không Gian Hắc Ám, hừ, không gian của thạch Định Vị này thật là đáng ghét.

Kha Vương điện hạ thấp giọng nói:

- Doanh đại sư, hẳn là ngươi đã thông báo rồi phải không?

Doanh Thừa Phong khẽ giật mình, nói:

- Thông báo cái gì?

Kha Vương điện hạ trầm giọng nói:

- Bá Vương phải chú ý cẩn thận, ngàn lần không được dễ dàng đặt chân vào trong đó.

Trong ánh mắt của hắn có một chút giấu diếm, dường như là nhớ ra cái gì đó, nói:

- Ở bên trong Không Gian Hắc Ám, tất cả sức lực của ngoại lai đều sẽ chịu sự áp chế nhất định. Nơi đó là địa bàn của Ngải Mạc Tác, hắn có thể phóng xuất ra uy năng hùng mạnh nhất. Cho nên, phương pháp đối ứng tốt nhất chính là tiến hành công kích ở cự ly xa. Chỉ cần không bị hắn kéo vào không gian Thạch Định Vị, ta tin tưởng Bá Vương cũng sẽ không thua.

Đây là biện pháp duy nhất mà cường nhân bọn hắn trang bị khi đối mặt với Thạch Định Vị.

Doanh Thừa Phong mỉm cười gật đầu một cái, nói:

- Đa tạ chỉ điểm của Kha Vương điện hạ.

Kha Vương điện hạ cười ha hả nói:

- Nếu Bá Vương đại biểu cho Quang Minh của chúng ta chiến đấu, bổn tọa đương nhiên phải tận tâm một phen chứ…. A, Bá Vương đang làm cái gì vậy?

Gần như tất cả mọi người ở đây đều trợn tròn mắt, nhìn lên quầng sáng trên đỉnh đầu.

Cho nên, sau khi bọn họ nhìn thấy Bá Vương cuồng ngạo cười một tiếng, không ngờ lại nâng bước chân, giơ cao rìu lớn, giống như một liệt siwx làm việc nghĩa không chùn bước mà xông vào bên trong một đoàn màu đen kia.

Kha Vương điện hạ lắp bắp. hắn thì thào nói:

- Cái này, đây là…. Sao lại thế này?

Thời điểm nói xong bốn chữ cuối cùng, thanh âm của hắn đề cao lên, thậm chí còn có chút gào lên.

Sắc mặt của Ái Lệ Ti điện hạ cũng cực kỳ ngưng trọng, nàng chậm rãi quay đầu, nhìn Doanh Thừa Phong nói:

- Doanh đại sư, đây là do ngươi phân phó sao?

Nhóm Kỵ Sĩ Vương đều ngưng mắt nhìn theo, tuy rằng bọn họ không dám chỉ trích Doanh đại sư, nhưng nụ cười trên mặt bọn họ lại có chút miễn cưỡng.

Quang Minh Thánh giáo và Hắc Ám Thánh giáo chính là đối thủ trời sinh một mất một còn.

Cho dù Doanh đại sư và Bá Vương không cần quan tâm tới thắng bại, nhưng lúc này cũng không thể lỗ mãng như vậy.

- Ha ha, các vị tiền bối không nên hiểu lầm.

Doanh Thừa Phong liên tục xua tay, nói:

- Tên Bá Vương kia trời sinh lỗ mãng, tính hiếu chiến, cho nên không chịu nổi liền vọt vào.

Hắn mang vẻ mặt ủy khuất mà nói:

- Nếu ta ở bên cạnh hắn, còn có thể khống chế một chút, nhưng bây giờ lại không thể ngăn được.

Tất cả mọi người đều ngơ ngác nhìn nhay, Kha Vương điện hạ giậm chân thật mạnh một cái, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép mà nói:

- Bá Vương này….

Nếu hai bên quyết đấu bên trong quầng sáng, Bá Vương nương tựa Thiên Kỵ Thánh Khí nhị chuyển trong tay vốn đã khó có cơ hội thủ thắng. Nhưng giờ hắn lại tiến nhập vào không gian Thạch Định Vị của đối phương.

Trong hoàn cảnh đặc thù đó, hắn làm sao có thể chống lại Hắc Kỳ Lân chứ?

Nhưng mà, lúc trong lòng mọi người không kìm nổi oán giận, trên mặt của Ái Lệ Ti điện hạ lại lộ ra một nụ cười thản nhiên.

Bá Vương ở trong cung điện của nàng đã nhận được chỉ điểm của nàng, cho nên nàng biết, tên kia tuyệt đối sẽ không lỗ mãng giống như bề ngoài.

Nếu hắn dám làm vậy, tự nhiên là đã nắm chắc phần thắng. Hơn nữa, muốn nói không có Doanh Thừa Phong đứng phía sau thúc đẩy, nàng có chết cũng không tin.

- Ha ha, các vị điện hạ, nếu Bá Vương đã đi vào thì chúng ta có nói gì cũng vô dụng.

Ái Lệ Ti điện hạ mỉm cười nói:

- Hy vọng Quang Minh Thần Phù hộ để Bá Vương bình an xuất hiện.

Các Kỵ Sĩ Vương ngẩn ra, ánh mắt đảo qua đảo lại trên người Ái Lệ Ti điện hạ và Doanh Thừa Phong, một đám dường như có chút suy nghĩ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play