Ngao Đức Lạp giương đầu lên, trên người của hắn có một cỗ hơi thở khủng bố khổng lồ tới cực điểm, chỉ riêng cỗ khí thế này cũng đã không hề kém hơn so với Ngải Mạc Tác và Bá Vương.

Sở dĩ hắn xếp cuối cùng trong ba đại cường nhân cũng không phải bởi vì thực lực của hắn kém hơn hai người trước, mà là vì số lượng Phù Lục Ngải Mạc Tác thu được vượt qua hơn một trăm, mà Bá Vương lại có một vị chủ nhân là đại sư rèn có thể sánh vai với các cường nhân Vương Cấp.

Đại sư rèn, hơn nữa còn là Linh Sư Rèn có hể rèn ra Thiên Kỵ Thánh Khí tam chuyển vô cùng cường đại là Doanh Thừa Phong, chỉ cần bọn họ nguyện ý, khẳng định Bá Vương có thể có được trang bị hùng mạnh. Chỉ nói riêng về trang bị thì Bá Vương đã có năng lực nghiền ép được người cùng cấp.

Vì thế nên cho dù Ngao Đức Lạp cũng là một thánh thú hùng mạnh nhưng chỉ có thể xếp vị trí thứ ba.

Lúc này, sau khi nghe Huyền Đức đại nhân hỏi xong, trên mặt của hắn xuất hiện nụ cười, nói:

- Cầu còn không được.

Bá Vương lặng lẽ cười, ánh mắt của hắn trong nháy mắt liền trở nên hưng phấn.

Quầng sáng phóng thích năng lượng, cuốn hai người bọn họ vào trong đó.

Đến khi đối mặt nhau, Bá Vương lại càng trở nên hưng phấn. Cổ tay hắn run lên, Thiên Kỵ cự phủ lại hiện ra trên tay, hắn cất cao giọng nói:

- Ha ha, rốt cục đã gặp được một đối thủ thật sự, hy vọng ngươi đừng để cho ta thất vọng.

Ngao Đức Lạp hừ nhẹ một tiếng, hắn chậm rãi nói:

- Bá Vương, ta và ngươi hiện hình mà chiến đi.

Hắn dừng một chút nói:

- Chỉ cần ngươi có thể tiếp được năm lần công kích của ta, như vậy thì trận đấu này ngươi thắng.

Sắc mặt của Bá Vương lập tức trở nên khó cói, thật ra hắn có một loại cảm giác kỳ phùng địch thủ với Ngao Đức Lạp, thông cảm lẫn nhau. Nhưng những lời này của đối phương rõ ràng là để mình vào trong mắt. Đường đường là cường nhân thánh thú nhị phẩm tuyến trung tâm, hắn sao có thể chịu được sự nhục mạ như thế chứ?

Đôi mắt lập tức xuất hiện tơ máu, một luồng khí thô từ trong miệng Bá Vương phun ra, hắn đã phẫn nộ cực độ rồi.

Nhưng mà, Ngao Đức Lạp lại nhăn nhó mặt mày, nói:

- Bá Vương, ngươi không nên hiểu lầm. Ta chỉ là muốn thử một lần, dưới tình huống không sử dụng trang bị, ngươi có tư cách sáng vai cùng ta hay không?

Bá Vương ngẩn ra, lập tức cười gằn nói:

- Ngươi là sợ trên người ta có trang bị sao? Được. Chúng ta đều không cần trang bị, một đối một một trận đi.

Trong nụ cười của hắn tràn ngập sát khí, nếu như người này rơi vào trong tay mình, khẳng định phải bằm thây hắn làm trăm mảnh.

Doanh Thừa Phong nhíu mày, Bá Vương lúc này thật sự là bị lừa. Sau khi người ta nhìn thấy thực lực của Doanh Thừa Phong liền biết trang bị trên người Bá Vương không hề kém, cho nên mới phải đề xuất như vậy. Thật không ngờ tiểu tử Bá Vương này lại một hơi liền đồng ý.

Khẽ mím môi, trong lòng của Doanh Thừa Phong thàm mắng, thông minh của ngươi đâu mất rồi.

Ngao Đức Lạp tức giận hừ một tiếng, nói:

- Ai sợ trang bị trên người của ngươi chứ?

Hắn giận dữ hét:

- Chúng ta bàn luận trước một chút, nếu thực lực của bản thể ngươi không đủ thì nhanh tránh ra một chút, để cho ta xé xác Ngải Mạc Tác thành mảnh nhỏ. Hừ, còn nếu như thực lực của ngươi tốt, vậy ngươi đi đấu một trận sinh tử với hắn đi.

Hắn nắm chặt hai nắm tay, thanh âm nương theo hai nắm đấm xuất ra:

- Ta cũng không muốn sau khi lưỡng bại câu thương lại không có ai khiêu chiến với Ngải Mạc Tác.

Mọi người đầu tiên là ngẩn ra, sau đó liền giật mình.

Thế nhưng, ánh mắt của bọn họ nhìn về phía Ngao Đức Lạp liền khó tránh khỏi có chút dị thường.

Đến tột cùng là người kia và Ngải Mạc Tác có thù hận gì. Vì tên kia, ngay cả khả năng tiến thêm một bước trong bảng xếp hạng cũng buông tha.

Bá Vương sửng sốt nửa ngày, cuối cùng hắn liền hiểu rõ nguyên nhân trong đó. Cười ha ha, hắn nói:

- Cũng được, chúng ta so một chút khí lực trước đi.

Nếu so sánh giữa hai thánh thú Ngao Đức Lạp và Ngải Mạc Tác với nhau, Bá Vương tự nhiên là không ưa gì Ngải Mạc Tác, người đã đoạt hơn trăm Phù Lục. Nếu để hắn chọn một trong hai người để đấu một trận chiến sinh tử, tự nhiên sẽ lựa chọn Ngải Mạc Tác.

Ngao Đức Lạp gật đầu một cái, hắn đột nhiên gầm nhẹ một tiếng, toàn bộ thân hình bắt đầu bành trướng lên. Mà Bá Vương cũng không hề yếu thế, hắn hừ nhẹ một tiếng, thân thể cũng dần dần to lên.

Lúc cùng người khác giao thủ, Ngao Đức Lạp và Bá Vương cũng chưa từng hiện nguyên hình. Nhưng vào thời khắc này, bọn họ đều không hẹn mà cùng bắt đầu biến hóa.

Ngay sau đó, hai con cự thú khổng lồ cứ dần ngưng đọng lại ở trong quần sáng, hiện ra trước mắt mọi người.

Bá Vương là một quái thú bát trảo dài hơn mười trượng. Thân thể nó không hề thua kém với Độc Giác Tê đã bị Ngải Mạc Tác chém thành mảnh vụn. Há to miệng bén nhọn khổng lồ ra, vô số răng nang sắc bén lóe ra hào quang, giống như là từng thanh dao găm được cắm ở trong cái miệng khổng lồ này.

Mà tám cái chân to của hắn lại khéo léo chuyển động trên mặt đất, mỗi một chuyển động đều nâng đỡ thân thể cao lớn của hắn di động trên mặt đất.

Tốc độ di chuyển của hắn nhanh đến cực hạn, hoàn toàn không hề cân xứng với thân hình khổng lồ của hắn.

Nếu không phải tận mắt nhìn thấy thân hình khổng lồ kia, chỉ sợ mọi người sẽ liên tưởng ra hắn chỉ giống như một con thỏ hay con khỉ mà thôi.

Các cường nhân Vương Cấp phía xa xa đều rùng mình.

Cự thú thuộc hệ sức mạnh, hoặc là cự thú nhanh nhẹn, bọn hắn đều đã từng nhìn thấy rất nhiều. Nhưng người có thể kết hợp được cả hai thì lại khá hiếm thấy.

Thế nhưng, ở đối diện Bá Vương, Ngao Đức Lạp cũng bày ra bộ dáng khiến người khác rợn cả người.

Ở đây có một quái thú còn lớn hơn so với cự thú bát trải một bậc.

Thân thể quái thú này mập mạp khổng lồ, chi sau cường kiện hữu lực, một đôi chi trước hơi có vẻ nhỏ gật, miệng vô cùng lớn khép mở, cằm thô to biểu hiện ra hắn có sức lực cắn không gì sánh kịp.

Thời điểm nhìn thấy quái thú này, ngay cả Doanh Thừa Phong cũng khẽ ngẩn ra.

Hắn lập tức nghĩ tới, Bá Vương Long sớm đã biến mất nhiều năm ở trên địa cầu.

- A, không ngờ lại là thánh thú có được huyết mạch Long Tộc, thảo nào…..

- Đúng vậy, lần này Thủy Hệ Thánh giáo đúng là có phúc.

- Nếu như đã có được huyết mạch của Long Tộc, chả trách lại có được sức lực khổng lồ như thế.

Trong nháy máy, đủ loại nói chuyện vang lên quanh người Doanh Thừa Phong.

Sau khi nhóm Kỵ Sĩ Vương nhìn thấy nguyên hình của Ngao Đức Lạp liền suy đoán ra lai lịch của hắn. tuy rằng người này không phải là Long Tộc chân chính, nhưng trong cơ thể rõ ràng lại chảy huyết mạch của

Long Tộc, đó là chủng tộc thần bí hùng mạnh nhất thiên hạ.

Cho dù chỉ có một tia huyết mạch Long Tộc được lưu truyền xuống cũng đủ khiến Ngao Đức Lạp trở thành thánh thú hùng mạnh cao cấp nhất rồi.

- Hống….

Sau khi hai thánh thú biến hóa xong liền mở rộng miệng ra, phát ra tiếng rống khiến người ta kinh hãi.

Tuy rằng trải quả quầng sáng này đã bị suy yếu, nhưng sức lực ẩn chứa trong một tiếng rống vẫn long trời lở đất như cũ. Nhóm thánh thú đặc biệt may mắn còn sống sót đều mang sắc mặt trắng bệch, thâm chỉ ngay cả cơ thể của có chút phát run.

Bá Vương thì không cần nói, nhưng một tiếng rống của Ngao Đức Lạp lại mang theo một tia uy nghiêm cùng khí độ của Long Tộc.

Đối với thánh thú bình thường mà nói, Long Tộc chính là sự tồn tại vô địch, đã khắc sâu dấu ấn trong linh hồn bọn họ, là phản ứng bản năng, căn bản không thể chống đỡ.

Thế nhiên, cũng không phải tất cả thánh thú đều sinh lòng sợ hãi.

Ngải Mạc Tác và Bá Vương không những không hề hoảng sợ, mà ngược lại là thần thái càng thêm sáng lán và hứng thú.

- Hống….

Bá Vương rống lên một tiếng không hề yếu thế để tiếp đón, đồng thời hắn cũng nâng chân lên, phảng phất như một tòa núi nhỏ xông tới.

Ngao Đức Lạp cũng nâng chân lên, khoảng cách giữa hai cự thú càng ngày càng gần, cuối cùng giống như Hỏa Tinh đụng phải địa cầu, hung mãnh mà kịch liệt tấn công cùng một chỗ.

- Bịch…

Một tiếng nổ vang lên, hai cự thú đều lùi lại phía sau. Thế nhưng, tương đối mà nói thì Bá Vương lui lại phía sau nhiều hơn một tí.

Sau khi cùng biến hóa, sức lực của Bá Vương vẫn kém hơn một bậc.

Ngao Đức Lạp rống to một tiếng, hắn tiếp tục vọt tới phía trước, dường như là muốn dẫm nát Bá Vương dưới chân.

Nhưng thân hình của Bá Vương nhoáng lên một cái, không ngờ lại biến mất quỷ dị ngay trước người Ngao Đức Lạp.

Tốc độ, hắn có tám cự trảo, mỗi một cự trảo đều đại biểu cho một phần sức lực cường đại. Thời điểm tám cự trảo cùng nhau làm một việc, tốc độ kia quả thật không gì so sánh nổi.

- Hô….

Ngao Đức Lạp đánh một cái xuống dưới, nhưng hắn liền phát hiện, kẻ địch đã biến mất ngay trước mắt mình.

Cánh tay thô to vẽ một cái trong hư không, ngay cả là hắn cũng có một tia cảm giác lảo đảo.

Sau đó, thân hình của Ngao Đức Lạp căng thẳng, hắn không thể kiềm chế được mà nghiêng ngả lảo đảo vọt tới phía trước.

Mà sau lưng hắn, Bá Vương biến thành quái thú bát trảo đã nhào tới trên lưng của hắn, dùng răng nang bén nhọn vô cùng lớn, hung hăng cắn xe lưng của Ngao Đức Lạp.

Tiếng kêu thống khổ thật lớn phát ra từ trong miệng Ngao Đức Lạp, hắn liều mạng vặn vẹo thân hình, dường như là muốn hất ngã Bá Vương xuống đất.

Sứ clujwc của Bá Vương tuy rằng kém cỏi một bậc, nhưng tốc độ của hắn lại quá nhanh.

Từ việc thoát khỏi tầm mắt của Ngao Đức Lạp, đến việc vồ đến trên lưng của hắn, những động tác này liền mạch lưu loát, Ngao Đức Lạp căn bản cũng không có bất kỳ phòng bị nào.

Hơn nữa, hắn có thế nào cũng không nghĩ ra, sau khi bị sức lực của mình áp chê, s không ngờ Bá Vương lại hung hăng phản kích lại nhanh như vậy.

Tuy rằng hắn cố gắng thoát khỏi nhưng một khi Bá Vương đã cắn, làm sao có thể dễ dàng nhả ra.

Trong lúc nhất thời, bên trong quầng sáng tóe lên sao quang nhiều vô số kê, hai cự thú đánh nhau long trời lở đất trong này, cát bay đá chạy.

Động tác của bọn họ cũng không quá xinh đẹp, nhưng nhiều khi bổ nhào về phía trước khẽ cắn vô cùng đơn giản như vậy, hay khẽ đẩy một cái cũng đã có được uy năng sông cuộn biển gầm.

Đây là giao thủ của hai thánh thú, bọn họ không hề sử dụng bất kỳ trang bị hay sức lực bí văn nào cả. Chỉ là dựa theo sức lực của bản thân, nhanh nhẹn, kỹ xảo và sự chịu đựng, chém giết lẫn nhau trong quầng sáng.

Chỉ ngắn ngủn trong nửa khắc đồng hồ, trên người hai người bọn họ đều là vết thương chồng chất, máu tươi đầm đìa.

Doanh Thừa Phong nhíu chặt mày, hai người này đánh nhau tới điên rồi à?

Tình huống như vậy nếu như kéo dài nữa, cho dù chưa có thánh thú đạt được thắng lợi cuối cùng thì tuyệt đối không thể nào tạo được uy hiếp gì với Ngải Mạc Tác nữa.

Đúng lúc hắn đang lo lắng có nên nhúng tay vào hay không, hai cự thú đang dây dưa kia liề rít gào một tiếng. Sau đó, thân hình thô to phân tác ra, hai kẻ vừa đánh nhau chết đi sống liền liền dần lui về phía sau, cảnh giác nhìn đối phương, nhưng khí tức trên thân bọn họ lại bình ổn đi rất nhiều.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play