Khỉ Đột Khổng Lồ giơ nắm đấm của mình lên, vẻ mặt đầy bối rối.
Hắn không hiểu được sức lực của mình trở nên mạnh mẽ như vậy từ lúc nào, lại có thể nhẹ nhàng đã giết chết được Quái thú Tê giác dường như không hề thua kém mình.
Tuy có Doanh Thừa Phong và Bá Vương giúp đỡ, nhưng Bá Vương còn chưa biến hình, mà hai người bọn họ xuất thủ cũng không phải là quá khoa trương, chỉ đơn giản là dùng thánh binh trên tay đâm chọc vài nhát.
Cho nên Khỉ Đột Khổng Lồ Quang Minh tuyệt đối không cho rằng, thắng được tên Tê Giác Hắc ám này là công lao của bọn họ.
- Giải quyết xong một tên, chúng ta đi giúp đỡ tiếp những người khác thôi.
Doanh Thừa Phong quát một tiếng lớn, mang Bá Vương lao vút về phía một chiến đoàn khác.
Khỉ Đột Khổng Lồ ngây ra một chút rồi cũng có phản ứng, nhảy phốc đi gia nhập vào một chiến đoàn khác.
- Đi!
Đột nhiên một cường nhân hắc ám quát lên.
Hắn biết rằng nếu còn không rời đi thì chờ đợi bọn hắn chỉ có con đường toàn quân bị diệt. Cho nên mặc dù không cam tâm, hắn cũng không thể có lựa chọn nào khác.
Những cường nhân hắc ám còn lại hét lớn một tiếng, lập tức chạy trốn để toàn mạng.
Thực lực của hai bên cũng không thua kém bao nhiêu, cho nên khi một bên bất chấp tất cả chạy trốn, dù cho là các cường nhân Quang minh cũng không thể ngăn cản được.
Hơn nữa, những cường nhân Quang Minh này mặc dù phụng mệnh bảo hộ Doanh Thừa Phong và Bá Vương nhưng cũng sẽ không dễ dàng vứt bỏ tính mạng của mình. Đám cường nhân Hắc Ám này đã bỏ chạy rồi, vậy bọn họ cũng chỉ hò hét vài câu qua loa cho xong chuyện.
Một trận chiến rất nhanh đã kết thúc, trừ thi thể của Quái thú Tê giác mà đám cường nhân Hắc Ám để lại ra, bên cường nhân Quang Minh không hề chết một mạng nào.
- Ha ha
Khỉ Đột Khổng Lồ thân thể hóa nhỏ, khôi phục lại kích cỡ của một người bình thường. Hắn nhanh chóng đi tới trước thi thể của Quái thú Tê giác, tay phất một cái đã thu được phù lục khắc chữ Bát kia vào trong tay.
Những người khác mặc dù cũng rất ham muốn nhưng lại không hề tiến lên giành lấy.
- Mấy tên khốn kia phân tán chạy trốn hết rồi, chúng ta làm gì bây giờ?
Một người đàn ông mặt mũi dữ tợn hét lên.
Hắn rõ ràng là biến hóa từ một loại linh thú nào đó, chỉ có điều óc thẩm mỹ của hắn hoặc là trong lúc biến hóa có chút vấn đề, cho nên bất cứ người nào vừa nhìn đều biết hắn không phải nhân loại.
Nam tử hóa thành Khỉ Đột Khổng Lồ đảo mắt, nói:
- Ta có đề xuất thế này, mọi người phân ra truy đuổi, ai đuổi được thì là của người đó.
- Được
Gần như là đồng thanh, trừ Doanh Thừa Phong và Bá Vương ra, thì mọi người khác đều ầm ầm khen hay.
Rất hiển nhiên, bọn họ không muốn ở cùng một chỗ với Doanh Thừa Phong và Bá Vương.
Nơi này là cuộc chiến giữa linh thú, nếu như muốn trổ được hết tài năng thì họ phải đoạt được càng nhiều phù lục; Doanh Thừa Phong là một Đoán Tạo Đại sư, nhưng trận chiến vừa rồi hắn và Bá Vương không hề thi triển ra thực lực gì mạnh mẽ, cho nên đám người này không khỏi nảy sinh ý đồ xấu.
Không có người nào ngu ngốc cả, cũng chẳng có người nào muốn sau khi đi dạo một vòng vô tích sự ở đây xong rồi quay về tông môn trắng tay cả, cho nên trong lòng họ đều rất muốn nhanh chóng rời khỏi hai tên phiền toái này.
Nhưng mà có mệnh lệnh của các Kị Sĩ Vương, bọn họ mới không dám quang minh chính đại mà rời đi.
Doanh Thừa Phong ho khan một tiếng, nói:
- Không tồi, đề xuất này rất tốt, bọn chúng phân ra chạy tức đã không còn chút sức chiến đấu nữa, nếu như chúng ta ở cùng nhau khó tránh khỏi dao trâu mổ gà, không bằng mọi người tách ra, dùng hết khả năng truy sát bọn chúng là được rồi.
Nhóm cường nhân phía Khỉ Đột Khổng Lồ ngơ ngác nhìn nhau, chợt thấy vui mừng quá đỗi.
Đập người bịch bịch mấy tiếng, Khỉ Đột Khổng Lồ thề thốt chân thành rằng:
- Doanh Đại sư, ngài cứ ở đây chờ đợi tin tức tốt của chúng tôi nhé, nhất định chúng tôi sẽ tiêu diệt toàn bộ bọn nhãi Hắc Ám đó.
- Tốt quá đi.
Mọi người đều sáng bừng hai con mắt, như vậy chính là bọn họ phụng mệnh truy kích, dù là quay về cũng dễ dàng ăn nói rồi.
Bá Vương cười ha ha nói:
- Chúng ta ở đây đợi, các vị mau đi, đừng để chúng chạy mất.
- Gào… Bọn chúng không chạy thoát được đâu.
Sau mấy tiếng gào, tám vị cường nhân lập tức phân ra mà chạy, chỉ có điều bốn người trong đó lại kết đôi mà đi.
Như vậy có thể suy được, trong tám tên cường nhân này, có hai linh thú là độc lai độc vãng, hai linh thú còn lại là đi cùng chủ nhân của chúng.
Thấy bọn họ rời đi hết rồi, Bá Vương mới thở hắt ra một hơi, dao động khí tức trên người có chút tăng mạnh.
Doanh Thừa Phong quay đầu lại, nghiêm nghị nhìn trừng trừng.
Bá Vương thất kinh, cười khan một tiếng, vội vàng thu liễm khí tức của mình lại rồi nói:
- Có cần thiết phải cẩn thận như vậy không?
Dưới sự dặn dò của Doanh Thừa Phong, đừng nói là toàn bộ sức mạnh, e là đến 30% khí lực cũng không thi triển hết. Trận chiến vừa rồi thật sự là quá bức bối.
Rõ ràng chỉ một búa thôi là có thể đập nát bét Quái thú Tê giác Hắc ám kia rồi, nhưng lại cứ phải ề à mãi, hơn nữa lại để cho con Khỉ Đột Khổng Lồ kia được đắc thủ.
Nếu như là vừa từ Kị Sĩ Luyện Ngục thoát ra, Bá Vương nhất định sẽ không nghe lời như vậy.
Nhưng hiện giờ thì khác, Doanh Thừa Phong không những thuận lợi tấn thăng lên tước vị mà lại còn cấp cho Bá Vương cả một bộ thánh khí, trong đó thanh Nhị Chuyển thánh khí kia làm Bá Vương thích đến không rời tay, cho nên tên gia hỏa này cực kỳ muốn lấy lòng Doanh Thừa Phong; vì hắn biết, nếu sau này còn muốn có trang bị tốt hơn nữa thì chỉ có thể hi vọng vào Doanh Thừa Phong thôi.
Vì thế, dù mệnh lệnh của Doanh Thừa Phong làm hắn cực kì khó chịu hắn cũng y lời mà chấp hành.
Doanh Thừa Phong khép hờ hai mắt, tinh thần lực truyền vào trong đồ trang sức.
Đồ trang sức này cũng không biết là do vị Đại năng nào rèn ra; theo thực lực của hắn không ngừng đề thăng, uy lực của nó cũng tăng theo.
Lúc này, sau khi lượng lớn tinh thần lực truyền vào xong, Doanh Thừa Phong lập tức cảm ứng được tất cả động tĩnh trong vòng trăm trượng.
Đây không phải chỉ là loại cảm giác đại khái, mà là một loại cảm giác từ trên cao nhìn xuống khống chế hết thảy.
Sau một lát, khóe miệng của hắn lộ ra một tia trào phúng nhàn nhạt:
- Một lũ ngu ngốc.
- Gì vậy?
Bá Vương kinh ngạc hỏi.
Doanh Thừa Phong chậm rãi nói:
- Mấy tên cường nhân Hắc ám kia cũng không đi quá xa, hừ, giữa bọn chúng nhất định có một bộ thủ pháp truyền âm thần bí nên sau khi bỏ chạy đều đã sử dụng bí pháp ẩn thân rồi.
Bá Vương hai mắt lập tức sáng ngời, nói:
- Chúng muốn đến đây ư?
Tên gia hỏa này mặc dù hành sự lỗ mãng, nhưng nếu luận về trí lực, hắn tuyệt sẽ không kém hơn bất kì kẻ nào.
Doanh Thừa Phong khẽ gật đầu, nói:
- Những bạn hữu Quang minh của chúng ta có người thì truy đuổi sai hướng, có người căn bản là không hề truy đuổi, hắc hắc, dù cho là đuổi nhầm hướng cũng đều hết sức chạy thật xa rồi.
- Tốt quá rồi
Bá Vương cười lớn, nói:
- Bọn họ đi cũng vừa đúng lúc.
- Đúng vậy
Doanh Thừa Phong khẽ gật đầu, nói:
- Nếu như bọn họ không đi, ta cũng không tiện độc chiếm hết số Phù Lục này.
Hắn và Bá Vương nhìn nhau cười lớn.
Chính như lời hắn nói, bất kể là đám cường nhân của Quanh minh Thánh giáo này trong lòng có tính toán gì, chỉ cần bọn họ và Doanh Thừa Phong ở cùng một chỗ, vậy Phù Lục chiếm được sẽ không thể chỉ quy về một người được.
Doanh Thừa Phong ngầm thi triển thủ đoạn, để cho Khỉ Đột Khổng Lồ dễ dàng giết chết Quái thú Tê giác, rồi để hắn đoạt lấy Phù Lục ngay trước mặt mọi người.
Quả nhiên thời khắc đó, ánh nhìn của mọi người hướng về Khỉ Đột Khổng Lồ đều tràn đầy vẻ tham lam.
Vì cướp đoạt Phù Lục, vì có thể tấn thăng cấp bậc trong nhóm, bọn họ quả nhiên đã như Doanh Thừa Phong mong muốn, từng người đều nhân cơ hội chuồn đi mất.
Cứ như vậy, đến khi đám cường nhân Hắc ám này quay lại, tất cả Phù Lục đều sẽ thuộc về Doanh Thừa Phong và Bá Vương rồi.
Chỉ có điều, vượt ra ngoài dự liệu của Doanh Thừa Phong chính là đám cường nhân Hắc ám đó không hề lập tức xuất hiện mà là rất kiên nhẫn chờ đợi.
Lúc này, tất cả cường nhân đều đang phi hành tứ phía, muốn gắng hết sức rời ra khỏi nơi này, không có một ai muốn nhúng tay vào tranh đấu giữa Quang minh và Hắc ám. Đây tuyệt không phải chuyện cấp độ của bọn họ có thể động đến.
Ước chừng hơn nửa canh giờ sau, Bá Vương đứng lên, đi vòng vòng quanh Doanh Thừa Phong, nói:
- Chủ nhân, người không nhầm đấy chứ, bọn chúng sao chưa tới thế?
Doanh Thừa Phong đầu mày hơi nhíu lại, trong lòng thầm nhủ.
Những kẻ này không ngờ kiên nhẫn như vậy, ngay cả hắn cũng cảm thấy hoài nghi, vị trí hiển thị trên đồ trang sức có phải là sai ở đâu rồi không?
Hừ nhẹ một tiếng, Doanh Thừa Phong đáp:
- Cũng được, nếu bọn chúng đã không tới, vậy chúng ta tới!
- Được lắm
Bá Vương hưng phấn nói:
- Đáng lẽ phải làm thế từ sớm rồi!
Tuy rằng cường nhân Hắc ám vẫn còn hơn bảy tên, nhưng hai người họ lại không hề lo sợ.
Sải bước về phía trước, Doanh Thừa Phong căn bản đã không quan tâm tới xung quanh, Bá Vương lại càng toang toác cái miệng, hai người dường như không có chút phòng bị nào.
15’ sau, Doanh Thừa Phong dừng lại, hắn đứng trước một thảm cỏ, như cười như không nhìn về phía trước.
- A, tiểu tử này linh giác cũng không tệ, lại có thể phát hiện ra chúng ta.
Một giọng nói cao cao phát ra:
- Các huynh đệ, chúng ta ra thôi!
Bảy bóng người nhảy vọt ra, bọn họ đứng tách nhau, từ xa vây Doanh Thừa Phong và Bá Vương vào bên trong.
Doanh Thừa Phong đỏa mắt một vòng, bảy tên trốn chạy lúc trước đều ở đây không thiếu một kẻ nào. Trong lòng hắn thầm mắng, mấy tên cường nhân Quang minh kia quả nhiên không có chút toàn tâm toàn ý nào, nếu không thì ít nhất cũng có thể đuổi được một, hai tên chứ.
Một nam tử toàn thân hắc khí uốn lượn tiến lên, hắn chậm rãi nói:
- Doanh Thừa Phong Đại sư.
Doanh Thừa Phong vẻ mặt đanh lại, cổ tay lật một cái đã xuất ra Hàn Băng kiếm nắm trong tay. Không người nào phát hiện ra trong khoảnh khắc trường kiếm xuất hiện, một lưới băng mỏng mắt thường không thể nhìn thấy được lấy hắn làm trung tâm tỏa ra xung quanh.
Tuy vậy, trên mặt hắn lại hiện ra vẻ lo lắng, nói:
- Các vị đều chặn ở chỗ này, không biết có việc gì vậy?
Người nọ cười ha hả đáp:
- Doanh Đại sư, ngươi đã rơi vào vòng vây của chúng ta rồi, lẽ nào còn chưa thấy sợ hay sao?
Doanh Thừa Phong hơi sững lại, nói:
- Sợ, ta đương nhiên sợ chứ.
Hắn thầm nhủ trong lòng, ta sợ đám gia hỏa các ngươi chút nữa chạy nhanh quá, làm ta mất đi một tấm Phù Lục là mất vui rồi.
Người nọ ngẩng đầu, ngạo nghễ nói:
- Doanh Đại sư, ngươi không cần gọi bạn mình đến nữa, mấy kẻ đó đều đã rời xa nơi đây rồi. Trong thời gian ngắn chắc chắn không thể quay lại đâu.
Hắn dừng một chút rồi tiếp:
- Chúng ta vốn dự định đợi thêm chút nữa, không ngờ ngươi lại tự động vác xác tới ngay trước mặt, đúng là Hắc ám Đại thần ưu ái chúng ta rồi.
Trong mắt Bá Vương ánh lên một chút cổ quái, chính là một loại thương hại.
Doanh Thừa Phong vừa điều khiển lưới băng khuyếch tán, vừa nói:
- Ngươi muốn thế nào?
Người nọ khoát khoát tay, nói:
- Doanh Đại sư không cần quá lo lắng, chúng ta cũng không nhất định phải giết ngươi.
Doanh Thừa Phong a một tiếng, trên mặt hiện lên vẻ không tin.
Người nọ ha hả cười:
- Doanh Đại sư chính là Đoán Tạo Đại sư hiếm có, chỉ cần ngươi có thể phản lại Quang minh, gia nhập vòng tay của Hắc Ám thần vĩ đại, chúng ta sẽ tha cho ngươi một lần.
Doanh Thừa Phong khẽ nhếch miệng, lúc này mới rõ ý định của những kẻ này.
Đoán Tạo Đại sư, đây chính là nhân tài mà mỗi thế lực đều khao khát có được.
Tuy nhiên, lúc đó lưới băng đã bố trí xong, hắn không còn hứng thú đùa bỡn với những tên gia hỏa này nữa rồi.
Vung tay một cách không kiên nhẫn, Doanh Thừa Phong đáp:
- Bá Vương, động thủ đi.