Trước mắt đột nhiên liền tối sầm, liền sau đó lại phát sáng lên
Đây chính là quá trình truyền phát rất ngắn, đối với những vị cao thủ đạt đến tước vị này mà nói cũng không phải chuyện li kỳ gì
Nhưng, có thể khiến nhiều vị cao thủ tước vị cam tâm tình nguyện truyền phát bị động như vậy sợ là cũng duy có trong hoàn cảnh này thôi.
Cho dù là đổi làm Kỵ Sỹ Vương đại nhân cũng không thể đồng thời khống chế mấy trăm tên cao thủ tước vị.
Chỉ cần có mấy người vật lộn một chút, truyền phát này thì không có khả năng tiến hành rồi.
- Rống…
Theo sau một tiếng rống to, mọi người đều thấy rõ hoàn cảnh xung quanh rồi.
Tổ của Doanh Thừa Phong và Bá Vương đã bị đưa tới một nơi nào đó trong thung lũng rồi.
Đối với Doanh Thừa Phong mà nói, đây là một nơi xa lạ, giống như là trăm vị cao thủ tước vị bên cạnh hắn đều cũng là người xa lạ
Vô số ánh mắt lạnh lùng đang tuần tra trong hư không, tất cả mọi người đều cảnh giác nhìn bên cạnh mình. Đám linh thú đó và chủ nhân cùng nhau tiến nhập Đại Thung Lũng, không thể nghi ngờ là chiếm cứ ưu thế rất lớn rồi, nhưng khi nhiều linh thú tụ họp như vậy, cho dù là kẻ kiêu ngạo hơn cũng không dám dễ dàng khiêu khích.
Bá Vương chớp đôi mắt sáng ngời, tuy nhiên trong lòng hắn không coi trọng đám linh thú xung quanh nhưng suy xét đến số lượng đám này nó vẫn cương quyết ngửa mặt lên trời thét dài một tiếng làm tiêu tan toàn bộ ý niệm trong đầu rồi.
Doanh Thừa Phong bước một đứng cùng với Bá Vương, hơn nữa chuẩn bị nghênh đón cuộc tập kích như mưa rền gió dữ kia.
Dù sao khi bọn họ tiến nhập thì đã đưa tới chấn động rồi, đoán rằng đám cao thủ tước vị trong này đều biết lai lịch của hai bọn họ. Bởi gọi là súng bắn chim đầu đàn, rui xuất đầu nát trước, cho dù hắn không muốn thực lực bản thân bại lộ quá sớm nhưng cũng không có cách nào khác.
Nhưng, rất nhanh hắn phát hiện bản thân dường như là lo lắng nhiều quá rồi.
Khi một người trong tổ này xuất hiện, khoảng cách lẫn nhau của bọn họ trên cơ bản là tương đương
Nhưng, khi những người xung quanh Doanh Thừa Phong, nhìn thấy hắn lại là không hẹn mà cùng lui về phía sau.
Doanh Thừa Phong trong mắt đám người này không nhìn thấy bao nhiêu sắc thái sợ hãi nhưng bọn họ đối với thái độ bản thân dường như là cực kỳ kiêng kỵ
Đương nhiên, không phải tất cả mọi người đều như vậy.
Hắn phát hiện rất nhanh, còn có một số cao thủ đang chầm chậm di chuyển hướng đến gần hắn.
Đôi lông mày nhíu lại, Doanh Thừa Phong lập tức sáng tỏ. Đám cao thủ này sợ hãi không phải mình mà là hắn đang đại biểu của Quang Minh Thánh Giáo.
Tuy nói đám cao thủ này tới từ các đại thế lực, nếu lấy riêng lực lượng tông môn mà nói, dù cho không bằng Quang Minh Thánh Giáo nhưng tuyệt đối sẽ không kém đi đâu.
Nhưng địa vị vốn có của mỗi người trong Thánh Giáo không giống nhau thì quyết định hắn có thể đạt tới tầng thứ mấy.
Rèn Tạo Đại Sư, đây chính là có thể sánh vai với nhân vật Kỵ Sỹ Vương Điện Hạ rồi
Nếu không cẩn thận bị thương hoặc là giết người như thế, Quang Minh Thánh Giáo khẳng định sẽ trở nên điên cuồng
Khi đó, hơn trăm Kỵ Sỹ Vương Điện Hạ trong Thánh Giáo tuyệt đối không ngại chỉ huy đại quân tiếp cận đấu với đối phương một trận.
Đương nhiên, đầu sỏ đả thương người nhất định phải bị chém thành trăm mảnh, ngay cả phần còn lại cũng bị hủy diệt, đừng hòng mơ giữ lại một chút
Có thể thăng tiến tước vị linh thú cũng không phải ngu ngốc, cho dù là ngay từ đầu không nghĩ thông điểm này nhưng dưới sự nhắc nhở của các vị cao thủ tông môn mình lại đều biết trong đó có huyền bí rồi.
Cho nên, ngoài linh thú của Hắc Ám Thánh Giáo ra, cao thủ của các đại thế lực còn lại sau khi nhìn thấy Doanh Thừa Phong đều có xa thì đi thật xa, hoàn toàn là đối đãi với hắn như một đại ôn thần
Rất nhanh, đại đa số người càng lúc càng xa Doanh Thừa Phong và Bá Vương nhưng còn có hơn 10 vị có dụng tâm khác lại tới gần rồi.
Trên mặt Doanh Thừa Phong nở một nụ cười lạnh lùng, những người này cho rằng mình là Rèn Tạo Sư thì dễ bắt nạt rồi, xem ra mình phải dạy cho bọn họ khắc sâu một bài học
Bá Vương há miệng, khóe mắt mở ra, tay của hắn bắt đầu chuyển động, rìu lớn đã cầm trong tay.
Nhưng mà, khi bọn họ nghĩ gây khó dễ trước, một giọng nói đột ngột vang lên
- Doanh Đại Sư, các ngươi đi trước, ở đây giao cho chúng tôi đi.
Doanh Thừa Phong hơi giật mình, trong mắt hắn lóe lên một tia hồ nghi
Người trong Hắc Ám Thánh Giáo cũng sẽ gọi hắn, Doanh Đại sư sao?
Ánh mắt đảo quanh, khi hơn mười người này tới gần bỗng nhiên trên thân gần một nữa người này đều phóng thích ra khí tức rõ ràng là của Quang Minh.
Hắn vỗ trán một cái, trong lòng thầm kêu hổ thẹn
Đám Kỵ Sỹ Vương của Quang Minh Thánh Giáo tới đây cũng không ít, linh thú và kỵ sỹ bọn họ phái ra đương nhiên cũng là lẫn lộn trong 10 tổ.
Đám Kỵ Sỹ Vương nếu không biết mình tham dự thì thôi nhưng nếu đã biết rồi, đâu còn có thể khoanh tay đứng nhìn chứ.
Ngay cả có số Kỵ Sỹ Vương ước hắn đi đời nhà ma sớm một chút nhưng trong trường hợp này cũng tuyệt đối sẽ không biểu hiện ra một chút gì.
Khẽ mỉm cười, Doanh Thừa Phong nói
- Các vị, nếu như mọi người cùng tụ hội, không bằng thêm phần lực lượng giải quyết bọn kia cho xong đi.
Cũng không biết Huyền Đức sắp xếp thế nào, thuộc về Quang Minh Thánh Giáo có 10 người mà thuộc về Hắc Ám Thánh Giáo lại chỉ có 8 người. Nếu như khi số người chiếm ưu thế, đề nghi của Doanh Thừa Phong lập tức đạt được sự tán thành của mọi người.
- Được.
Một vị đại hán râu quai nón rống lên một tiếng, gã bước ra một bước, nghênh đón một tên cao thủ Hắc Ám đang xông tới.
Đám cao thủ Quang Minh còn lại không cam lòng yếu thế, bọn họ liền đồng loạt mà lên cùng chiến đấu với đám cao thủ Hắc Ám. Doanh Thừa Phong và Bá Vương liếc mắt nhìn nhau, bọn họ kinh ngạc phát hiện hai người mình không ngờ bị gạt ra ngoài rồi.
- Đi thôi.
Cũng không biết ai nói một câu, mọi người đều nhỏm dậy tản ra.
Qua nhiều thế hệ, mỗi tổ sau khi tiến nhập tuy tất cả mọi người ban đầu đều ở cùng một chỗ nhưng số lần bùng nổ đại chiến ngay tại trường đấu lại là đếm trên đầu ngón tay. Thông thường mà nói, mọi người đều phân tán ra mà đi, lợi dụng thời gian 10 ngày ly biệt này mà chém giết tranh cướp đủ số Phù Lục trên tay kẻ khác.
Cho nên, sau khi nhìn thấy đám người Quang Minh Thánh Giáo và Hắc Ám Thánh giáo cùng giằng co, đám cao thủ đến từ các đại thế lực khác đều phân tán ra mà đi rồi.
Bọn họ có thể không muốn dừng lại ở trong này, nếu đợi hai bên phân định thắng bại hơn nữa gây ra hiểu lầm gì đó như vậy thì nếm đủ thiệt hại rồi.
Một lát sau, ngoài tám chiến đoàn đang giao chiến, Doanh Thừa Phong, Bá Vương ra trong khu vực này thì không có tăm hơi của người nào khác.
Bá Vương quay đầu tìm kiếm Doanh Thừa Phong.
Trầm ngâm một chút, Doanh Thừa Phong nói
- Đừng dùng toàn lực, chậm rãi giết đi.
- Được
Ánh mắt hai người bọn họ giao hoán, đồng thời một tiếng quát nhẹ, hướng tới một chiến đoàn trong đó lao tới.
Thân phận cao thủ tước vị cực nhanh cho dù là cố ý áp chế nhưng trong nháy mắt đã lao tới trong chiến đoàn rồi.
Hàn Băng trường kiếm của Doanh Thừa Phong, lưỡi rìu lớn của Bá Vương đồng thời tách phát ra ánh sáng mãnh liệt hướng đến vị cao thủ tước vị của Hắc Ám Thánh Giáo đánh tới.
Mặt vị cao thủ tước vị Hắc Ám Thánh Giáo này biến sắc, gã giằng co hồi lâu với đối thủ trước mặt, đã biết thực lực của hắn và mình xấp xỉ, khi thời gian kéo dài cho dù là thắng lợi cũng tất phải trả giá rất lớn.
Nhưng nếu lại thêm hai vị cao thủ tước vị, cho dù một vị trong đó là không am hiểu chiến đấu, chỉ là Rèn Tạo Đại Sư gượng ép mà lấy cho đủ nhưng gã cũng tuyệt đối không thể địch lại được.
Cho nên, gã hét lớn một tiếng, thân thể bỗng nhiên lớn lên.
Linh thú sau khi cảm ngộ trời đất, thăng lên thánh thú thì có được năng lực biến hình rồi, nếu lại trải qua gian khổ tu luyện thì có thể hóa hình làm bộ dạng con người đấy. Nhưng muốn để toàn bộ lực lượng Linh thú đều phát huy ra như vậy biện pháp tốt nhất là trở về nguyên hình.
Dưới áp lực khổng lồ của ba vị cao thủ đồng giai kia, linh thú của vị tước vị Hắc Ám này rút cục buông xuôi tất cả rồi hóa thân thành một con tê giác khổng lồ màu đen cao tầm mười thước.
Cặp sừng nhọn trên đỉnh đầu nó lại lóe lên ánh sáng thâm trầm, lộ ra tử vong lực khiến người ta kinh hãi.
Ba món thần binh dường như đồng thời oanh kích lên đầu con tê giác này.
Sau đó, thân tê giác phát sáng, toàn bộ áo giáo màu đen nổi lên trên da tê giác.
Liên tiếp đốm lửa phát kích ra. Đại Khảm Đao kia của cao thủ Quang Minh nhằm chính diện tê giác công kích không ngờ cũng không thể phá vỡ.
Nhưng, lưỡi rìu lớn của Bá Vương và Hàn Băng trường kiếm Doanh Thừa Phong lại không phải Thánh Khí bình thường mà là Thiên Kỵ Thánh Binh hùng mạnh
Mũi kiếm run lên, một cỗ hàn ý thấu xương lập tức tràn ngập mà ra, chỉ trong nháy mắt liền đem đóng băng khu vực phía trước áo giáp rồi.
Áo giáp bị đóng băng, trên phương diện phòng ngự rõ ràng là không đủ, kiếm quang kia thừa cơ mà nhập vào, đâm thật sâu vào thánh khí bên trong thân thể tê giác.
Hắc Ám Tê Giác gầm rú giống như phát cuồng nhưng bi kịch của nó vẫn chưa kết thúc.
Chiếc rìu lớn ẩn chứa sức mạnh không gì so sánh của Bá Vương dồn sức nện xuống, không ngờ rõ ràng đập lõm một miếng lớn chiếc áo giáp kỳ dị trên thân tê giác.
Doanh Thừa Phong hoảng sợ, giận dữ liếc mắt nhìn Bá Vương một cái, Bá Vương hai tay chắp lại, vẻ mặt bất đắc dĩ như ý là kẻ này mềm yếu thế ta cũng không có cách nào khác.
- Ồn ào…
Hắc Ám Tê Giác đột nhiên xoay người, sau khi trúng một kích này nó đã rõ Bá Vương là kẻ địch cường mạnh nhất cho nên nó quay đầu, một sừng trên đỉnh đầu phóng ra một dòng khí màu đen hướng đến bao phủ Bá Vương.
- Đối thủ của ngươi là ta.
Cao thủ Quang Minh liên tục chớp mắt chỉ cảm thấy trên mặt nống ran, lại cũng không chịu nổi rồi. Gã giống như hét lớn một tiếng, hóa thân thành một hình thể Khỉ Đột Khổng Lồ không thua kém đối phương.
Một quyền đánh ra hung hãn nện xuống bụng tê giác, suýt chút nữa nó đã trực tiếp bị đánh ngã rồi.
Tê giác bị đánh phát ra chân hỏa lại lần nữa xoay người đấu vào cùng chỗ với Khỉ Đột Khổng Lồ
Lần này, bọn chúng hiện hiện nguyên hình toàn bộ, lấy ra lực lượng mạnh nhất tiến hành chém giết sinh tử. Lực lượng khổng lồ oanh kích trên mặt đất tạo ra một cái hố rất lớn
Bá Bương liếm mép một cái, tuy nó cũng rất muốn toàn lực đánh cược một lần nhưng sau khi liếc mắt nhìn Doanh Thừa Phong, không ngờ đem ý nghĩ này áp chế xuống cùng với Doanh Thừa phong xông lên phía trước, độc lập đối đầu với tê giác.
Khí thế tàn nhẫn nhất chính là Bá Vương, lưỡi rìu khổng lồ kia mỗi lần oanh kích xuống đều để lại trên thân hình tê giác một cái hố to, khiến nó vết thương chồng chất.
Nhưng thương tổn Doanh Thừa Phong tạo thành đối với tê giác là lớn nhất. Mỗi nhát kiếm đâm đều phóng ra hàn ý vô cùng. Chỉ một lúc, thân hình tê giác kia đã có chút bị đông cứng rồi.
- Rống…
Khỉ Đột Khổng Lồ Quang Minh giận dữ gầm lên một tiếng, một đòn mạnh đập vào đầu tê giác.
Tê giác kia lảo đảo một chút, lập tức ngã xuống đất, toàn bộ đầu nứt làm đôi, ánh mắt không còn sự sống rồi.