Ánh mắt Doanh Thừa Phong lóe sáng, hắn đã nhìn ra, đây tuyệt đối là một chưởng toàn lực của Võ lão.

Nếu như lúc trước nói Võ lão vì lo lắng cho sự an nguy của Doanh Thừa Phong mà còn che dấu thực lực, thì sau khi chứng kiến uy năng của vòng xoáy từ tính, lão đã không thèm nương tay nữa.

Nhưng chỉ sợ cho dù hắn phải dùng đến cả sức bú sữa mẹ cũng vẫn không thể làm lay động nổi tấm khiên.

Đừng nói là chạm tới Lang Vương Thuẫn, ngay cả muốn đánh tan vòng xoáy từ tính kia đã là một việc tuyệt đối không có khả năng rồi.

Tuy nhiên, nhìn bộ dáng khiếp sợ của Võ lão, Doanh Thừa Phong cũng xấu hổ, không biết nên nói thêm điều gì. Gãi gãi đầu một chút, Doanh Thừa Phong cười khan, nói:
- Võ lão, ngài thì đánh bằng tay không, ta lại dùng thánh khí, căn bản như vậy đã không công bẳng rồi.

Trên mặt Võ lão nửa trắng nửa đỏ, một lúc sau, lão mới thở dài một tiếng, nói:
- Tên tiểu quái vật nhà ngươi, Lang Vương Thuẫn này cũng bị ngươi rèn thành thánh khí rồi sao? Hừ hừ, thật đúng là quá khủng bố.

Lão phải gán toàn bộ lực lượng phòng ngự khủng bố đó cho Lang Vương Thuẫn thì tâm lý mới cảm thấy dễ chịu hơn được một chút.

Doanh Thừa Phong gật đầu liên tục, hắn nhìn đôi mắt trống rỗng vô thần của Võ lão, nói:
- Võ lão, qua một khoảng thời gian ngắn, vãn bối sẽ lại mở lò rèn một lần nữa, khi đó ta cam đoan sẽ rèn cho ngài nguyên một bộ thánh khí.

Ánh mắt Võ lão sáng rực lên, lão tuy đã thăng cấp tước vị, nhưng do đến từ Linh Vực cho nên tình hình kinh tế cũng không mấy khả quan, căn bản không có thánh khí để sử dụng.

Tuy lão cũng có vài món linh khí tùy thân, nhưng với những người đã đạt đến cấp độ như lão, linh khí thì có cũng như không, uy lực so với khi lão dùng tay không cũng không lớn hơn được bao nhiêu.

Chỉ là tuy lão cũng biết nguyên nhân này, nhưng vẫn không cách nào tìm được một món thánh khí vừa tay cho mình.

Nhưng hiện tại đã có những lời này của Doanh Thừa Phong, lão đã có thể hoàn toàn yên tâm được rồi.

Nhìn sâu vào mắt của Doanh Thừa Phong, Võ lão thở dài một tiếng, nói:
- Thừa Phong, lão già này về sau sẽ lại là gánh nặng cho ngươi thôi.

Doanh Thừa Phong bất mãn nói:
- Võ lão, xem ngài nóí kìa…
Hắn tiến lên, chăm chú nhìn vào hai mắt ông cụ, nói:
- Từ sau cái ngày ngài vì ta mà đi Thái Hồ, ta đã coi ngài như ông nội thân thiết nhất rồi. Đứa cháu rèn vài món thánh khí cho ông nội, chẳng lẽ lại là một gánh nặng sao?

Võ lão cười ha ha, vui mừng nói:
- Tốt! Tốt! Tốt!

Lão nói ba chữ “tốt” liên tiếp, bởi vậy có thể thấy trong lòng lão vui sướng đến nhường nào.

Doanh Thừa Phong nhìn ông cụ đang mừng như điên, trịnh trọng gọi:
- Gia gia.

Trong lòng hắn, ngoại trừ những người thân của mình ra thì chỉ có tình cảm sâu đậm như vậy với 2 vị lão nhân, đó chính là Phong Huống và Võ lão.

Nhìn bộ dáng Võ lão lúc này, trong lòng hắn cũng vạn phần vui mừng.

Hắn âm thầm tự nhủ trong lòng, từ nay về sau cũng nên hiếu kính với bọn họ.

***********

Ngày hôm sau, ánh nắng ấm áp chiếu sáng khắp nơi, làm cho cả thế giới dường như có thêm một cảm giác tươi sáng, hạnh phúc.

Một chiếc xe ngựa hoa lệ dừng trước cửa trang viên của Doanh Thừa Phong. Khấu Nhuệ đại sư cùng một vị nam tử tầm tuổi trên dưới 30 bước xuống xe.

Những ngưười cư trú trên núi cao về cơ bản đều là đệ tử của Đoán Tạo Thánh Điện cả.

Trong Thánh Điện chỉ vẻn vẹn có hơn hai mươi vị đại sư. Tất cả mọi người đều có ấn tượng sâu sắc, tuyệt đối sẽ không nhận nhầm.

Người hầu giữ cửa lập tức truyền tin Khấu đại sư tới chơi, lại mở cửa chính, nghênh đón xe ngựa vào phủ.

Linh Tháp Chân Nhân và Võ lão đã sớm biết việc Khấu đại sư tới chơi, lúc này dưới sự dẫn dắt của Doanh Thừa Phong, cũng vui vẻ ra đón tiếp.

Hai bên gặp mặt, tùy ý hàn huyên vài câu liền tiến vào trong đại sảnh.

Doanh Thừa Phong đã sớm nhìn thấy vị nam tử tầm ba mươi tuổi đứng sau Khấu Nhuệ kia, nhưng chưa được Khấu Nhuệ giới thiệu trước, hắn cũng không mạo muội hỏi thăm.

Sau khi phân rõ chủ khách và dâng trà lên, Khấu Nhuệ nói:
- Doanh đại sư, ta cũng không vòng vo nữa.
Lão chỉ tay vào nam tử 30 tuổi đang đứng phía sau sau kia, nói:
- Đây là một hậu bối của lão phu. Khấu Minh, mau bái kiến Doanh đại sư đi.

Khấu Minh đứng dậy, thân thể hắn thẳng tắp như cán thương, trên người mang một hơi thở dũng mãnh, mơ hồ lộ ra một vẻ kiên cường dũng cảm.

Hắn khom người thật sâu, hướng về phía Doanh Thừa Phong, nói:
- Tại hạ Khấu Minh, bái kiến Doanh đại sư.

Hắn đương nhiên hiểu được, nếu không có gì ngoài ý muốn, sau này Doanh Thừa Phong sẽ là khí đạo đại sư mà hắn sẽ đi theo, cho nên ngay trong lần gặp mặt đầu tiên này, hắn phải tận tình thể hiện hết tất cả những mặt ưu tú nhất của mình.

Hai mắt Doanh Thừa Phong nhíu lại, hắn cảm thụ được hơi thở dũng mãnh phát ra trên người Khấu Minh.

Hắn đương nhiên cũng biết đây không phải Khấu Minh đang ra oai mà là đang thể hiện giá trị của bản thân.

Sau một lát, Doanh Thừa Phong đứng lên, hắn gật đầu một cái thật sâu, nói:
- Tốt, khí thế rất mãnh mẽ, Khấu huynh hẳn là đã từng trải qua chiến trường đúng không?

Khấu Minh vội vàng nói:
- Tại hạ đã từng gia nhập đại quân thảo phạt của năm vị Kỵ Sĩ Vương Điện Hạ và từng tiến hành khổ luyện trong kỵ sĩ luyện ngục.

Chân mày Doanh Thừa Phong nhướng lên, nói:
- Ngươi từng gia nhập đại quân của năm vị Kỵ Sĩ Vương Điện Hạ sao?

Khấu Nhuệ ngay từ đầu cũng không nói lời nào, chỉ để hai người bọn họ tùy ý nói chuyện với nhau, giờ phút này mới cười ha ha, nói:
- Doanh đại sư, Khấu Minh chỉ gia nhập đại quân thảo phạt trên danh nghĩa là lính đánh thuê thôi. Hắn chỉ tích lũy kinh nghiệm chiến đấu trên chiến trường chứ không phải thực sự gia nhập dưới trướng của Kỵ Sĩ Vương, hơn nữa hắn cũng không gia nhập bất kì một Thánh Điện nào cả.

Doanh Thừa Phong lúc này mới chợt hiểu ra, hắn cười nói:
- Thì ra là như vậy.

Trên mặt Khấu Nhuệ hiện lên một tia tự hào, nói:
- Khấu Minh nhà ta là thiên tài võ đạo kiệt xuất nhất, hắn mười sáu tuổi đã tu luyện đến Tử Kim Cảnh đỉnh phong, sau đó còn chủ động tiến vào kỵ sĩ luyện ngục, tu luyện nửa năm trong đó liền đột phá cực hạn, trở thành tước vị cường nhân. Ha ha, trong mười năm tiếp theo, hắn theo đám đại quân của Kỵ Sĩ Vương đi đánh đông dẹp bắc, hiện giờ trong Thánh Điện hắn cũng đã có chút danh tiếng rồi đó.

Đôi mắt Doanh Thừa Phong sáng lên, hắn đương nhiên hiểu rằng, nếu Khấu Nhuệ dám nói ra trước mặt mình như vậy thì Khấu Minh này tuyệt đối không phải chỉ có chút danh tiếng đơn giản như vậy.

Hơn nữa, chỉ mười sáu tuổi đã tu luyện tới Tử Kim Cảnh đỉnh phong, còn chủ động tiến vào kỵ sĩ luyện ngục… Nhân vật cỡ này cho dù là tại Thánh Vực, cũng nhất định là một trong những thiên tài cao cấp nhất.

Trầm ngâm một chút, Doanh Thừa Phong nói:
- Khấu huynh, ngươi có biết nguyên nhân vì sao Khấu đại sư đưa ngươi tới đây không?

Khấu Minh trả lời không chút do dự, nói:
- Tại hạ biết.
Hắn hành lễ theo tiêu chuẩn kỵ sĩ, nói:
- Xin đại sư thành toàn.

Doanh Thừa Phong trầm giọng nói:
- Xin thứ cho ta nói thẳng, thành tựu của ngươi cao như vậy, điều kiện cũng rất tốt, tại sao lại lựa chọn ta?

Tuy hắn rất có lòng tin với bản thân, nhưng cũng không mù quáng đến mức cho rằng trên ngươi hắn có cái bá vương khí gì gì đó, đến mức chỉ cần cử động một cái là có thể hấp dẫn vô số cường giả tới, sẵn sàng cống hiến cho hắn.

Khấu Minh ngẩng đầu lên, hắn nhìn thằng vào mắt Doanh Thừa Phong, trong ánh mắt không hề có vẻ sợ hãi hay lùi bước, nói:
- Bởi vì ngài là truyền nhân của Thánh Điện, hơn nữa còn là đại sư có được Linh Vực Sơn Hà Đồ.

Trong lòng Doanh Thừa Phong rùng mình, nói:
- Ngươi đến vì Linh Vực Sơn Hà Đồ sao?

- Vâng!
Khấu Minh nghiêm nghị nói:
- Ta nguyện ý bảo vệ ngài và tất cả những gì thuộc về ngài, chỉ hi vọng có thể lấy vinh dự và trung thành của ta để đổi được sự tín nhiệm của ngài.

Doanh Thừa Phong chăm chú nhìn hắn, nói:

- Mục đích cuối cùng của ngươi là gì?

- Ta hi vọng, có thể dùng biểu hiện của mình để khiến ngài cảm động, được phong một mảnh đất trong lĩnh vực của ngài.

Trong lòng Doanh Thừa Phong hiện giờ có vô số ý niệm đang xoay chuyển, hắn tuy đang nắm giữ Linh Vực Sơn Hà Đồ, nhưng cũng không hiểu tại sao bên trong Truyền Thừa Thạch cũng không nói đến chỗ đặc thù của Sơn Hà Đồ, cho nên hắn cũng vẫn không biết Sơn Hà Đồ rốt cục có gì huyền diệu mà lại khiến cho người ta thèm khát đến vậy.

Tuy nhiên, Khấu Minh làm như vậy cũng không khiến hắn cảm thấy phản cảm chút nào.

Khẩn cầu một cách quang minh chính đại như vậy, còn tốt hơn nhiều so với đám kỵ sĩ vương kia.

Hai mắt Khấu Nhuệ sáng ngời nhìn Doanh Thừa Phong và Khấu Minh, lão tuy rằng không nói lời nào nhưng trong lòng cũng khẩn trương chẳng kém gì Khấu Minh.

Khấu Minh là nhân vật thiên tài gần với hắn nhất trong gia tộc, nếu như sau này lão có ngã xuống thì Khấu Minh sẽ là trụ cột của Khấu gia.

Hắn đương nhiên hi vọng Khấu Minh có một tiền đồ sáng lạn nhất, mà việc để hắn đi theo Doanh Thừa Phong là quyết định do vô số cường nhân của Khấu gia nhất trí đưa ra.

Hiện tại chỉ muốn biết Doanh Thừa Phong có nguyện ý thu nhận Khấu Minh hay không thôi?


Một lúc sau, Doanh Thừa Phong đột nhiên mỉm cười, nói:
- Khấu Minh, trước khi ta đáp ứng, ta muốn nói trước cho ngươi biết một việc.

Hai mắt Khấu Minh sáng ngời, nói:
- Xin cứ nói.

Doanh Thừa Phong cũng không dấu diếm, trực tiếp nói:
- Có một vài kỵ sĩ của Thánh Giáo che dấu đi thân phận của mình, bọn họ tới lãnh địa của ta hô mưa gọi gió. Ha ha, nếu như ngươi đi theo ta thì con đường sau này chưa chắc đã yên bình đâu.

Thân thể Khấu Minh trở nên thẳng tắp, hắn cao giọng nói:
- Doanh đại sư, Khấu Minh nếu đã quyết định đi theo ngài, chắc chắn sẽ là thanh kiếm sắc bén nhất, là tấm khiên dày nhất của ngài. Xin ngài… hãy yên tâm

Khấu Nhuệ cũng khẽ gật đầu, lão cười ha ha, nói:
- Doanh đại sư, Khấu Minh nói đúng, nếu đã có người tới trước cửa bắt nạt thì chúng ta không thể tỏ ra yếu thế được.

Doanh Thừa Phong gật mạnh đầu một cái, cất cao giọng, nói:
- Tốt, Khấu Minh, từ hôm nay trở đi, ngươi sẽ là người tùy tùng của ta.

Khấu Minh khom người thật sâu, nói:
- Đa tạ đại sư, Khấu Minh nhất định sẽ tận lực phục vụ.

Doanh Thừa Phong giơ tay vỗ hai cái vào vai hắn, nói:
- Khấu Minh, tuy những trang bị mà Khấu đại sư cho ngươi đều là hạng nhất rồi, nhưng nếu ngươi đã là người tùy tùng của ta, ta cũng sẽ ban cho ngươi một vài món đồ, hi vọng đến lúc đó sẽ không làm ngươi thất vọng.

Khấu Minh nhếch miệng cười, nói:
- Đa tạ đại sư.

Khấu Nhuệ cười to, nói:
- Doanh lão đệ, ta và ngươi đều là người kế thừa của Thánh Điện, cũng như người trong nhà thôi, đâu cần phải khách sáo như vậy?

Doanh Thừa Phong thầm nhủ trong lòng, sau khi mình thu nhận Khấu Minh, thái độ của Khấu Nhuệ quả nhiên có thay đổi .

Sau này mình cùng Khấu gia, chỉ sợ là thân như một nhà thật rồi.

Hắn xoay người, mỉm cười nói:
- Khấu lão ca, tiểu đệ có một chuyện muốn thỉnh giáo.

Nếu như Khấu Nhuệ muốn kéo gần mối quan hệ, hắn cũng liền thuận theo mà thay đổi cách xưng hô luôn.

Khấu Nhuệ không thèm để ý chút nào, nói:
- Có việc gì cứ nói.

Doanh Thừa Phong nói:
- Tiểu đệ muốn hỏi, nên ứng phó thế nào đối với những biến hóa trong vùng đất được phong của tiểu đệ?

Sắc mặt Khấu Nhuệ ngưng trọng, hắn trầm giọng nói:
- Doanh lão đệ, đó là đất được phong cho ngươi, bên trong đó, tất cả mọi quy tắc đều do ngươi đặt ra. Ha ha, cho dù ngươi có giết hết tất cả mọi người thì cũng không ai có thể chỉ trích ngươi được.

Những lời lão nói tràn đầy sát khí, làm cho người ta không rét mà run.

Nhưng, bất kể là Doanh Thừa Phong, Khấu Minh, Linh Tháp Chân Nhân hay Võ lão đều bất động, mặt không đổi sắc.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play