Từng đạo hơi thở thâm trầm mà nặng nề phát ra từ trường kiếm.

Sau khi thành công chồng thêm đạo lực lượng tinh thần thứ mười một, hơi thở phía trên Hàn Băng Trường Kiếm lập tức có thay đổi tinh tế. Doanh Thừa Phong biết đây chính là năng lực được sinh ra sau khi công pháp đạt tới cảnh giới mới.

Loại năng lực này chính là sắc bén.

Lúc này, trên lưỡi kiếm đã ngưng tụ một tầng hào quang nhàn nhạt. Tầng hào quang này chính là trạng thái sau khi đã chồng lên nhiều tầng lực lượng tinh thần. Doanh Thừa Phong tuy rằng thông qua truyền thừa cũng biết đến sự tồn tại của loại sức mạnh này, nhưng uy lực cụ thể đến mức nào thì hắn cũng không thể biết hết được.

Hắn trầm ngâm một lát, tay khẽ rung lên, Lang Vương Thuẫn lập tức hiện ra trong tay.

Một cỗ tinh thần ý niệm truyền tới, Lang Vương Khí Linh khẽ tru lên, trong tiếng sói tru đó tràn ngập một loại tự tin mạnh mẽ không gì sánh nổi.

Sau khi đột phá trở thành thánh khí, lực lượng phòng ngự của Lang Vương Thuẫn được đề cao rất lớn, nó đáp lại Doanh Thừa Phong một cách mạnh mẽ.

Đột nhiên, trên Hàn Băng Trường Kiếm nổi lên một tia hào quang lạnh lẽo, đó là khí linh của trường kiếm đang tiến hành phản bác Lang Vương.

Bất kể là Lang Vương Thuẫn hay Hàn Băng Trường Kiếm, bên trong chúng đều có khí linh hùng mạnh tồn tại.

Tuy chúng đều thừa nhận Doanh Thừa Phong, nhưng giữa chúng cũng vẫn có mối quan hệ cạnh tranh.

Nếu Lang Vương Thuẫn tỏ ra không thèm để Hàn Băng Trường Kiếm vào mắt thì nó tự nhiên cũng không cam chịu im lặng.

Doanh Thừa Phong khẽ mỉm cười, tinh thần ý niệm lại truyền tới một lần nữa, lúc này mới áp chế hai khí linh xuống.

Ngay sau đó, Lang Vương Thuẫn đột nhiên phát ra những vòng xoáy từ tính mạnh mẽ, trong những vòng xoáy này có lượng lượng phòng ngự mạnh mẽ tới cực điểm, bất luận công kích gì đến bên trong vòng sáng đều bị suy yếu dần, cuối cùng tan thành hư vô. Lang Vương Thuẫn sở dĩ tự tin như vậy cũng chính là vì khả năng đặc biệt này của từ tính.

Tâm niệm khẽ chuyển rồi đột nhiên Hàn Băng Trường Kiếm đột nhiên biến mất trong hư không. Mà những vòng xoáy từ tính mà Lang Vương Thuẫn đã ngưng tụ lúc đó cũng chấn động.

“Ầm!!!”

Chấn động mãnh liệt khiến vòng xoáy kịch liệt sôi trào. Sắc mặt Lang Vương Khí Linh đại biến, nó đem hết toàn lực phóng thích lực lượng, muốn ngăn trở Hàn Băng Trường Kiếm đột phá.

Nhưng nó làm tất cả dường như cũng chỉ phí công. Tốc độ của Hàn Băng Trường Kiếm như không chịu một chút ảnh hưởng nào, nó giống như bổ gió cắt sóng, đột phá vòng xoáy thủ hộ, hung hăng đâm vào tấm khiên.

“Ngao…”

Lang Vương Thuẫn phát ra một tiếng rống đau đớn bi thương.

Trên bề mặt tấm khiên lập tức hiện lên một dấu vết thật sâu. Đó còn là kết quả do Doanh Thừa Phong thấy tình thế không ổn mà lập tức thu hồi lực lượng tinh thần. Còn nếu như hắn không để tâm mà làm toàn lực, chỉ sợ sẽ làm tấm khiên vỡ vụn ngay lập tức.

Sắc mặt Doanh Thừa Phong khẽ biến, hắn mặc dù biết truyền thừa của tổ tông Kỵ Sĩ Vương không phải tầm thường, nhưng có thể đạt được tới mức này thì vẫn nằm ngoài sức tưởng tượng của hắn.

Sắc bén! Đây mới thực sự là sắc bén!

Quả thực có thể đâm rách hết thảy mọi lực lượng!

Lang Vương Thuẫn và Hàn Băng Trường Kiếm đều là thánh khí tùy thân của hắn, cùng thăng cấp trong tay hắn, bởi vậy hắn biết quá rõ đối với hai kiện thánh khí này.

Nếu như xét trên các loại tài liệu, thủ pháp chế tạo, kỳ ngộ,… thì tổng thể năng lực của Lang Vương Thuẫn kỳ thực còn vượt trội hơn hẳn Hàn Băng Trường Kiếm.

Đặc biệt hơn, Lang Vương Thuẫn lại là phòng thủ lợi khí. Trước Tiên Thiên nhất định sẽ chiếm được tiện nghi.

Nói chung, dùng kiếm đi chém tấm khiên sẽ rất khó để chém đứt tấm khiên. Người bình thường dùng kiếm để chém khiên gỗ cũng không thể trong nháy mắt mà chém nát nó được.

Nhưng vừa rồi trong lúc giao phong, Hàn Băng Trường Kiếm dũng mãnh tiến lên, suýt chút nữa chém đứt Lang Vương Thuẫn.

Dường như phẩm chất của hai kiện thánh khí này khác nhau một trời một vực vậy.

Điều đó tất nhiên là không thể, cho nên giải thích duy nhất chính là sau khi tiến hành chồng lên mười lăm đạo lực lượng tinh thần, Hàn Băng Trường Kiếm đã xảy ra biến hóa về chất.

Truyền thừa của Kỵ Sĩ Vương, quả nhiên là danh bất hư truyền.

Tinh thần ý niệm xoay chuyển, hắn rõ ràng cảm ứng được lực lượng cường đại đến từ hạt nhân bên trong ấn đường.

Mơ hồ, hắn có một loại cảm giác đó là sau khi có được hạt nhân hình khối, thực lực của hắn vẫn chưa đạt đến cực hạn, chỉ có điều Hàn Băng Trường Kiếm không cách nào chịu được đạo lực lượng tinh thần thứ mười sáu chồng lên nữa, nếu không nhất định hắn còn có thể làm tốt hơn nữa.

- Lang Vương, không được nản chí.
Doanh Thừa Phong đột nhiên cảm ứng được cảm giác của Lang Vương Khí Linh.

Đó là một loại cảm giác thê lương và bi ai. Tên này sau khi phải nhận lấy đả kích vượt quá tưởng tượng dường như đã có xu hướng suy sụp, không gượng dậy nổi.

Doanh Thừa Phong vội vàng khuyên giải, nói:
- Hàn Băng có thể vượt trội và áp chế ngươi đó là vì có ta trợ giúp, nếu đổi lại là ta và ngươi liên thủ thì sẽ lại có kết quả khác thôi.

- Thật sao?
Lang Vương Khí Linh hiện lên từ tấm khiên, nó chớp mắt 2 cái, nói:
- Ta có thể thử một chút không?

Doanh Thừa Phong hơi giật mình, đôi mắt của hắn lập tức sáng lên.

Từ sau khi học được Bí Pháp Đoạn Tầng Điệp Gia, hắn vẫn luôn thi triển trên linh khí công kích, nhưng lại chưa bao giờ thi triển trên linh khí phòng ngự nào cả.

Không biết sau khi thi triển bí pháp đó trên Lang Vương Thuẫn, nó sẽ có một bộ dạng như thế nào?

Tâm niệm vừa chuyển, lực lượng tinh thần lại một lần nữa tràn ra, tuy nhiên lần này lại chồng lên bên trên Lang Vương Thuẫn.

Lang Vương Thuẫn hơi run rẩy, trong lần đầu tiên được bí pháp gia trì, cho dù là thánh khí mạnh mẽ bậc này cũng đều có một cảm giác run rẩy.

Tuy nhiên, dù sao Doanh Thừa Phong cũng là chủ nhân của thánh khí, cùng với sự phối hợp của nó, rất nhanh đã chồng lên được mười lăm đạo lực lượng tinh thần một cách hiệu quả.

Nhưng ngay lúc này, Doanh Thừa Phong không ngờ phát hiện, khả năng tiếp nhận của Lang Vương Thuẫn dường như cũng chưa đạt đến mức cực hạn.

Đây chính là chỗ cường đại của thánh khí phòng ngự, nếu chỉ nói riêng về năng lực chịu đựng, kỳ thật còn vượt xa Hàn Băng Trường Kiếm.

Hạt nhân trong ấn đường xoay tròn nhanh hơn, lượng lớn lực lượng tinh thần bạo phát ra từ bên trong.

Bởi có vật dẫn là Lang Vương Thuẫn, Doanh Thừa Phong có thể không chút do dự mà phóng thích toàn bộ lực lượng tinh thần ra bên ngoài.

Đạo thứ mười sáu!

Rốt cục, đạo lực lượng tinh thần thứ mười sáu đã hoàn toàn được phát ra, thành công chồng lên phía trên tấm khiên.


Hàn Băng Trường Kiếm không tự chủ được phát ra âm thanh vù vù.

Nó cảm nhận được, trình độ của tấm khiên hổ báo kia đã đạt đến một mức khó tin.

Lang Vương Khí Linh rít gào, nó đã hoàn toàn vứt bỏ nỗi khiếp sợ vừa rồi, lập tức khiêu khích Hàn Băng Trường Kiếm.

“Vút”

Kiếm quang của Hàn Băng Trường Kiếm đột nhiên tăng vọt, đâm xuống phía dưới.

Lang Vương Khí Linh, cái tên tiểu tử suýt chút nữa bị mình hủy diệt kia, không ngờ cũng dám hung hăng, ngang ngược như thế. Thật sự là không thể nhịn được nữa.

Nhưng, sau khi mất đi sự gia trì của lực lượng tinh thần, lúc này tốc độ của Hàn Băng Trường Kiếm cũng giảm đi rất nhiều, hơn nữa cũng mất đi sự sắc bén vô địch kia.

Tuy rằng nó là một thanh trường kiếm, hơn nữa còn đứng trong hàng ngũ Thiên Kỵ Thánh Khí, nhưng muốn thế như chẻ tre hủy diệt Lang Vương Thuẫn thì vẫn như cũ, là một việc tuyệt đối không có khả năng.

“Ầm…”

Trường kiếm lại một lần nữa đâm vào vòng xoáy từ tính kia, nhưng tình huống lại hoàn toàn trái ngược so với lần trước.

Hàn Băng Trường Kiếm vừa mới đâm vào, lập tức liền bị lực lượng từ tính mạnh mẽ kia vây hãm lại. Mũi kiếm bị giữ lại bởi lực lượng từ tính, đừng nói là tiến lên, cho dù muốn rút lui cũng càng thêm khó khăn.

Sau khi được gia trì thêm mười sáu đạo lực lượng tinh thần, lực lượng của Lang Vương Thuẫn bùng nổ tới cực hạn, không ngờ lại dùng lực lượng từ tính để vây khốn một kiện thánh binh hùng mạnh một cách cứng rắn như vậy.

Khóe môi Doanh Thừa Phong hơi giật vài cái. Hắn bị uy lực biểu hiện ra của hai kiện thánh khí này dọa sợ rồi.

Sau khi dung hợp cùng truyền thừa của Kỵ Sĩ Vương lại có thể phát ra uy lực lớn đến như vậy, quả thực khiến người ta không biết phải nói gì cho phải.

Tuy nhiên, dù sao đây cũng chỉ là thử nghiệm của mình, nếu như chiến đấu với người ngoài cũng không biết tình huống thật sự sẽ ra sao.

Hắn trầm ngâm một lát, thi triển thuật truyền âm, gọi Võ lão tới.

Tuy rằng Linh Tháp Chân Nhân và Võ lão đều tới từ Linh Vực nhưng dù sao Doanh Thừa Phong vẫn tin tưởng Võ lão hơn.

- Võ lão, vãn bối có tu luyện một môn công pháp, xin ngài chỉ điểm một chút.
Doanh Thừa Phong cười híp mắt, nói.

Võ lão khẽ vuốt râu dài, cười nói:
- Tiểu tử ngươi, chuyên tâm vào việc rèn là được, sao còn cần phải tu luyện công pháp chiến kĩ làm cái gì?

Doanh Thừa Phong cười ha hả, nói:
- Chỉ là luyện chơi thôi mà, ngài đừng để lộ ra bên ngoài nhé.

Võ lão khẽ gật đầu, nói:
- Được!
Lão yêu quý nhìn Doanh Thừa Phong, giống như ông nội nhìn thằng cháu đích tôn của mình vậy

Doanh Thừa Phong lấy Lang Vương Thuẫn ra, nói:
- Võ lão, ngài thử công kích một chút xem.


Khi hắn đang nói những lời này, từng đạo lực lượng tinh thần cũng tràn ra bên ngoài, chỉ là hắn không chồng mười sáu đạo cùng một lúc lên Lang Vương Thuẫn mà chi chồng lên mười một đạo thôi.

Võ lão lắc đầu bật cười, hắn cũng không cho rằng Doanh Thừa Phong đã học được một hai món tuyệt kỹ gì, còn tưởng tên tiểu tử này không chịu nổi buồn chán cho nên mới tu luyện một chút kĩ xảo kỳ dị nào đó.

Thuận tay đánh một kích, lực lượng cường đại mãnh liệt tuôn ra, oanh kích lên tấm khiên.

Võ lão khống chế lực lượng cực kỳ chuẩn xác, lúc xuất thủ cũng rất có chừng mực. Bởi lão sợ chỉ cần sơ sẩy một chút sẽ trực tiếp đánh bay Doanh Thừa Phong.

Dù sao, Doanh Thừa Phong cũng chỉ vừa mới đột phá tước vị, hơn nữa cũng không phải dùng võ nhập đạo mà dùng phương pháp rèn để nhập đạo. Do đó lực chiến đấu của hắn ra sao, thật sự cũng làm cho người khác cảm thấy lo lắng.

Thế nhưng, chỉ nghe thấy một tiếng “Ầm” khẽ vang lên. Đòn công kích của Võ lão thậm chí còn chưa thật sự chạm tới tấm khiên mà đã tiêu tan rồi.

Từng vòng xoáy từ tính lóe sáng, hiện lên phía trước tấm khiên một thước. Vòng xoáy từ tính này ban đầu không nhìn thấy được, chỉ đến khi bị công kích mới, nó chính thức hiện ra, lộ rõ sự khủng bố.

Võ lão thấy nao nao, trên mặt lão không khỏi tự nhiên nổi lên một tia đỏ ửng.

Tuy đây không phải là một kích toàn lực của lão, nhưng ngay cả thánh khí phòng ngự của Doanh Thừa Phong cũng không đánh vỡ được, điều này làm cho lão mất hết thể diện.

Hắn hừ nhẹ một tiếng, nói:
- Thừa Phong, lão phu đánh thật đó, ngươi hãy cẩn thận.

Doanh Thừa Phong liên tục gật đầu, hắn cũng muốn Võ lão toàn lực ứng phó, như vậy hắn mới có thể biết rõ ràng năng lực phòng ngự của Lang Vương Thuẫn mạnh mẽ đến cỡ nào.

Võ lão hít sâu một hơi, hơi thở trên người lão lúc này càng trở nên cường đại. Lão khẽ quát một tiếng, đột nhiên tiến lên một bước, đánh ra một chưởng.

Trong một chưởng này không ngờ dường như còn kèm theo cả tiếng nổ vang, đủ thấy Võ lão dùng nhiều lực lượng đến mức nào.

Nhưng một chưởng mang sức mạnh không gì sánh nổi ấy, khi tiếp xúc với vòng xoáy từ tính của Lang Vương Thuẫn lại như ném đá vào biển, ngoại trừ tạo nên chút gợn sóng bên trên vòng xoáy, cũng không làm nên được điều gì khác thường cả.

Võ lão trợn tròn mắt, nhìn Lang Vương Thuẫn một cách khó tin, trong miệng thì thào:
- Như, như này… làm sao có thế chứ??

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play