Hai
mắt Doanh Thừa Phong sáng ngời, liền vội vàng khom người nhận lấy.
Thứ này mới chân chính là bảo bối, chính là những tâm đắc quý giá riêng, khác
hẳn với những tâm đắc bình thường dễ thấy trong điển tịch của Thánh Giáo. Không
ngờ Khấu Nhuệ lại đưa vật ấy ra, điều này quả thực đã làm Doanh Thừa Phong cảm
động.
Những người còn lại đều nhìn chằm chằm vào ngọc bài, trong đôi mắt không dấu
nổi vẻ tham lam. Nếu như Doanh Thừa Phong không phải là một trong những đại sư
của Thánh Điện, khẳng định bọn họ sẽ trăm phương ngàn kế mà chiếm nó làm của
riêng.
Tuy nhiên bọn họ cũng biết sau khi vật này thuộc về Doanh Thừa Phong thì khẳng
định sẽ không có phần cho họ rồi.
Trừ phi muốn phản giáo mà chạy, phải chịu sự đuổi giết không ngừng nghỉ của
Thánh Giáo, nếu không sẽ không ai lại đi đắc tội với một vị đại sư cường nhân
xuất sắc như vậy chứ.
Khấu Nhuệ hài lòng nhìn Doanh Thừa Phong, đột nhiên than nhẹ một tiếng, nói:
- Đáng tiếc!
Doanh Thừa Phong hơi giật mình, nói:
- Sao cơ?
Trong lòng hắn có chút không yên, chẳng lẽ Khấu Nhuệ đã phát hiện ra sự bất
thường về hạt nhân nguyên thủy của hắn?
Khấu Nhuệ lắc đầu, nói:
- Đáng tiếc, Doanh đại sư ngươi sau khi đột phá, nhất định sẽ rèn nguyên bộ
thánh khí cho riêng mình. Ha ha, trong nửa năm, một năm tới sợ là Thánh Giáo
cũng không có được trang bị nào mà ngươi rèn ra rồi.
Doanh Thừa Phong dở khóc dở cười, nói:
- Khấu đại sư lại nói đùa rồi.
Hắn thầm thở phào nhẹ nhõm. Xem ra Trí Linh nói không sai, sau một tháng bế
quan sẽ không có ai nhìn thấu được sự ảo diệu của hạt nhân nguyên thủy.
Khấu Nhuệ cười to mấy tiếng, đột nhiên đổi giọng, hỏi:
- Doanh đại sư, ngươi đã chỉ định sẵn vài người làm tùy tùng rồi sao?
Trong lòng Doanh Thừa Phong cảm thấy rùng mình, cười ha ha nói:
- Hiện tại điều kiện vãn bối chưa đủ, cho nên vẫn chưa nghĩ tới việc chọn người
tùy tùng.
Có người tùy tùng bên cạnh tất nhiên là chuyện tốt, nhưng hắn cũng phải cung
cấp trang bị thánh khí, đan dược tu luyện,... các loại cho người tùy tùng. Hiện
giờ Doanh Thừa Phong cũng không giàu có đến mức này.
Khấu Nhuệ vung tay áo lên, nói:
- Doanh đại sư, thực ra ngươi cũng có thể mời chào vài người tùy tùng trước, về
phần cung cấp trang bị cho bọn họ thì cũng không cần vội vàng.
Lão cười giống hệt như một lão hồ ly, nói:
- Có rất nhiều Kỵ Sĩ Trưởng hùng mạnh đều xem trọng tiền đồ của ngươi, còn
nguyện ý đi theo ngươi nữa đấy.
Doanh Thừa Phong không ngừng cười khổ, nói:
- Đa tạ Khấu đại sư khen ngợi.
Khấu Nhuệ gật đầu liên tục, nói:
- Doanh đại sư, thứ cho ta nói thẳng. Bên cạnh ngươi hiện giờ chỉ có 2 người
tùy tùng, như vậy thật sự là quá ít. Nếu ngươi không chê, ta sẽ giới thiệu một
người cho ngươi.
Doanh Thừa Phong chớp chớp đôi mắt, thầm nghĩ trong lòng: “ Ta từ khi nào đã có
tùy tùng rồi? Lại còn hai người nữa?”
Tuy nhiên, nhìn ánh mắt nóng rực của Khấu Nhuệ, hắn lập tức chấm dứt cái nghi
vấn này, nói:
- Nếu như là Khấu đại sư giới thiệu thì tin chắc là sẽ không tệ rồi.
Hắn dừng một chút, nói:
- Phiền Khấu đại sư dặn hắn ngày mai tới gặp ta, nếu như thấy thích hợp thì sau
một năm ta sẽ thu nhận hắn.
Trong mắt Khấu Nhuệ hiện lên vẻ vui mừng, Doanh Thừa Phong cũng không lập tức
đáp ứng ngay mà cho thời hạn một năm thử thách.
Như vậy mới là phương pháp lựa chọn có hiệu quả. Nếu như tùy ý nhận bừa thì đối
với cả hai bên lại không phải là một việc tốt.
- Ha ha...Một khi đã như vậy, lão phu xin cáo từ trước.
Khấu Nhuệ hài lòng gật đầu, nói:
- Đúng rồi, hai người tùy tùng của ngươi đã đợi trong trang viên cả một tháng
rồi, ngươi cũng nên đi gặp bọn họ đi.
Doanh Thừa Phong cũng mỉm cười đáp lại, nhưng trong lòng lại tràn ngập hồ nghi.
Tự nhiên bên cạnh xuất hiện hai người tùy tùng, hơn nữa rõ ràng nhận được sự
cho phép của Khấu Nhuệ. Chẳng lẽ hai người đó là quân cờ mà Thánh Giáo đã sắp
xếp để giám sát mình sao?
Trong lòng hắn bốn bề dậy sóng, nhưng vẻ mặt lại không hề thay đổi.
Rời khỏi cung điện, Doanh Thừa Phong liền đi về hướng trang viên của mình.
Nơi này dù sao cũng là Quang Minh Thánh Giáo, nằm bên trong Thánh Giáo, hắn tin
không ai có khả năng ra tay đánh lén mình. Nếu như việc ấy thật sự xảy ra, thể
diện của Thánh Giáo cũng sẽ bị giảm xuống một bậc, cho nên hắn mới yên tâm đi
gặp hai người tùy tùng kia.
Đương nhiên trong lòng hắn cũng cực kì cảnh giác. Chỉ cần một chút bất thường
hắn sẽ trốn xa trong nháy mắt
Hiện giờ hắn đã đột phá lên tước vị, lại còn rèn được nguyên bộ Thánh Khí, cho
dù là Kỵ Sĩ Vương Điện Hạ cũng chưa chắc có thể giết được hắn trong một kích.
Đó mới chính là chỗ dựa lớn nhất của hắn.
Không gian bên trong Đoán Tạo Thánh Điện lớn hơn rất nhiều so với chỉ nhìn từ
bên ngoài, cho nên mỗi một phòng riêng dành cho các vị đoán tạo đại sư cũng
tuyệt đối không nhỏ chút nào.
Tuy nhiên nơi đó chỉ là địa phương nghỉ tạm thời của bọn họ trong cung điện,
còn trang viên chân chính thuộc về họ lại nằm trên sườn núi cao này.
Đi tới trước trang viên, Doanh Thừa Phong dừng lại. Nhưng chưa chờ hắn gõ cửa
thì hai cánh cửa chính cũng đã ầm ầm mở ra.
- Đại sư đã về phủ!
Một tên nô bộc trang nghiêm, cung kính đứng một bên, còn một tên khác thì hô
lớn lên.
Chỉ trong chốc lát, toàn bộ người trong trang viên đều nghe được tiếng hô này.
Phía trước có bóng người chợt lóe lên, hai thân ảnh quen thuộc hiện ra trước
mắt hắn.
Hai mắt Doanh Thừa Phong sáng lên, hắn kinh ngạc nói:
- Chân nhân, Võ lão... Thì ra là các người!
Hắn rốt cục hiểu được hai người tùy tùng trong miệng Khấu Nhuệ đại sư là ai.
Linh Tháp Chân Nhân và Võ lão hướng về phía Doanh Thừa Phong, khom người thật
sâu, nói:
- Bái kiến đại sư.
Doanh Thừa Phong dở khóc dở cười:
- Các ngươi...
Võ lão nháy mắt hai cái với hắn, cao giọng nói:
- Đại sư, chúng ta phụng mệnh đã sắp xếp xong xuôi hết thảy ở Linh Vực, lúc này
trở về phục mệnh.
Trong lòng Doanh Thừa Phong khẽ động, ánh mắt thoáng nhìn bốn phía xung quanh.
Ngoài hai tước vị cường nhân trước mặt này, trong trang viên đều là những người
mà Thánh Giáo sắp xếp mà tới, Doanh Thừa Phong rất cảnh giác với bọn hắn.
Nhẹ nhàng gật đầu một cái, Doanh Thừa Phong nói:
- Tìm nơi nào yên tĩnh đi, ta cần nghỉ ngơi chút.
Linh Tháp Chân Nhân và Võ lão cùng đáp lại, đi theo Doanh Thừa Phong tới phòng
ngủ của hắn.
Vừa mới vào trong phòng ngủ, Doanh Thừa Phong liền thấy ba thân ảnh yêu kiều,
duyên dáng, hắn trợn tròn mắt, nói:
- Ngọc Kỳ, Hứa phu nhân, Trương tiểu thư, các ngươi như thế nào cũng tới vậy?
Đôi mắt đẹp của Thẩm Ngọc Kỳ lưu chuyển, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng lên vì hưng
phấn, nàng tiến môt bước tới bên cạnh Doanh Thừa Phong, nói:
- Doanh Thừa Phong, huynh thật là giỏi.
Doanh Thừa Phong cười ha ha, theo thói quen giữ đôi tay nhỏ bé của nàng lại.
Khuôn mặt Thẩm Ngọc Kỳ đỏ ửng lên, nhưng nàng cũng không rút tay lại.
Hứa phu nhân và Trương Oánh Oánh hướng về phía Doanh Thừa Phong khẽ gật đầu làm
lễ, lại cũng tiến lên, ngượng ngùng giống như Thẩm Ngọc Kỳ vậy.
Doanh Thừa Phong cười với các nàng, đoạn quay đầu thấp giọng hỏi:
- Chân nhân, Võ lão, các ngươi đang giở trò quỷ gì vậy?
Linh Tháp Chân Nhân than nhẹ một tiếng, nói:
- Doanh đại sư...
Doanh Thừa Phong xua tay liên tục, nói:
- Chân nhân, giữa chúng ta đâu cần phải khách sáo, gọi tên của là được rồi.
Linh Tháp Chân Nhân vui mừng, thầm nghĩ trong lòng: “Doanh Thừa Phong quả nhiên
không phải loại người vong ân phụ nghĩa”
Quan hệ giữa Võ lão và Doanh Thừa Phong không giống bình thường. Lão thản nhiên
nói:
- Thừa Phong, lúc này chúng ta tới, là muốn nhờ ngươi đó.
Doanh Thừa Phong gãi gãi đầu, trong lòng suy nghĩ thật nhanh, thời gian dần
qua, nét mặt hắn dần trở nên ngưng trọng, nói:
- Ở Linh Vực đã xảy ra chuyện gì rồi?
Võ lão cươi ha ha, nói:
- Đúng là không thể gạt được ngươi.
Hắn dừng lại một chút, khẽ thở dài:
- Bắt đầu có kỵ sĩ lục tục đi xuống Linh Vực rồi. Bọn chúng cùng tàn dư của vài
đại môn phái âm thầm cấu kết với nhau khiến những môn phái này ngóc đầu trở
dậy. Hừ, thật đúng là không biết sống chết.
Sắc mặt Doanh Thừa Phong trầm hắn xuống, nói:
- Chân nhân, ngài có chứng cứ không?
Linh Tháp Chân Nhân cười khổ, nói:
- Chuyện như vậy thì làm sao có chứng cứ được?
Doanh Thừa Phong trầm ngâm chốc lát, nói:
- Chân nhân, ngài định làm gì?
Trong mắt Linh Tháp Chân Nhân hiện lên một tia linh hoạt, sắc bén, nói:
- Lần này chúng ta tới, là vì muốn dùng danh nghĩa của ngươi. Chỉ cần ngươi lên
tiếng cảnh cáo những Kỵ Sĩ Vương này, không cho phép kỵ sĩ ngoại lai tiến vào
Linh Vực thì ta có thể xử lý thoải mái rồi.
Doanh Thừa Phong hơi cau mày, nói:
- Nhưng liệu cảnh cáo của ta có hữu dụng không?
Linh Tháp Chân Nhân và Võ lão liếc nhìn nhau, sắc mặt hai người đều có chút bất
đắc dĩ.
Trên thế giới này, muốn nói chuyện được nhất định phải có thực lực.
Nếu hiện giờ Doanh Thừa Phong đã có thực lực của Kỵ Sĩ Vương, như vậy những Kỵ
Sĩ Vương khác cũng không dễ dàng chọc tức hắn. Nhưng hiện giờ cho dù hắn có
danh hiệu đại sư thì tại phương diện vũ lực cũng không thể che dấu được sự yếu
kém.
Có một số việc, những Kỵ Sĩ Vương đối địch cùng hắn sẽ không cho hắn chút mặt
mũi nào.
Một lát sau, Linh Tháp Chân Nhân chậm rãi nói:
- Thừa Phong, hiện giờ ngươi là đại sư. Dùng thân phận này mới có thể làm bọn
chúng bớt phóng túng được.
Doanh Thừa Phong trầm giọng nói:
- Dùng như thế nào bây giờ?
Linh Tháp Chân Nhân nghiêm nghị nói:
- Bên trong Thánh Giáo có hơn trăm vị Kỵ Sĩ Vương, nhưng chưa từ bỏ ý định
chiếm Linh Vực Sơn Hà Đồ thì nhiều nhất cũng sẽ không quá mười người.
Dừng một chút, hắn nói:
- Nếu như ngươi có được sự ủng hộ của đám Kỵ Sĩ Vương khác, như vậy sẽ không
tên nào dám làm loạn đâu.
Doanh Thừa Phong cười khổ nói:
- Muốn thuyết phục những lão già kia chỉ sợ không phải là một việc dễ dàng gì.
Linh Tháp Chân Nhân khẽ thở dài:
- Lão phu biết việc này khó khăn, nhưng chỉ cần đám kỵ sĩ này tạm thời rời đi
là lão phu có thể một mẻ lưới bắt hết tất cả những kẻ đối lập. Hừ, chỉ cần
những kẻ đó chết sạch thì đám kỵ sĩ này có xuống lần nữa cùng không có gì phải
lo ngại cả.
Doanh Thừa Phong rùng mình, Linh Tháp Chân Nhân nhìn qua thì có vẻ là một người
hiền lành, nhưng lúc lòng dạ cần trở nên độc ác thì đúng là một chút cũng không
do dự
Võ lão khẽ gật đầu, nói:
- Thừa Phong, manh mối ở Linh Vực không chính xác, rất nhiều môn phái đã âm
thầm cấu kết với nhau, mơ hồ có xu thế bức cung. Ha ha, nếu Linh Tháp Chân Nhân
và ta không quyết định nhanh, thông báo với bên ngoài việc chúng ta là tùy tùng
của ngươi thì chỉ sợ bọn họ đã âm mưu chiếm Thiên Hạo Thành rồi.
Thẩm Ngọc Kỳ nắm tay Doanh Thừa Phong có chút hơi chặt, nói:
- Thừa Phong, ở gần Khí Đạo Tông và trang viên của cậu ta cũng có cao thủ đi
lại.
Trên mặt Doanh Thừa Phong hiện lên nét giận dữ, hắn rốt cuộc hiểu được tại sao
Linh Tháp Chân Nhân lại làm như vậy.
Xem ra Linh Tháp Chân Nhân vì không muốn mình quá lo lắng nên vẫn còn giấu,
chưa nói ra một số chuyện
Hít sâu một hơi, Doanh Thừa Phong nói:
- Chân nhân, Võ lão, các ngươi yên tậm, ta nhất định sẽ cố hết sức.
Hứa phu nhân an ủi:
- Doanh huynh, ngươi cũng không cần lo lắng quá, bá phụ mẫu cùng với cao tầng
của Khí Đạo Tông đã được chúng ta đưa vào trong Linh Tháp, hiện tại an toàn của
họ đã được đảm bảo, sẽ không có gì ngoài ý muốn xảy ra đâu.
Doanh Thừa Phong nhẹ nhàng gật đầu một cái, nói:
- Đa tạ.
Linh Tháp chân nhân cười khổ một tiếng, nói:
- Chúng ta còn phải phụ thuộc vào ngươi, ngươi còn muốn cảm tạ cái gì.
Võ lão nhẹ giọng hỏi:
- Thừa Phong, ngươi định sẽ làm thế nào?
Doanh Thừa Phong cười nhẹ một tiếng, nói:
- Nếu phải chia rẽ lôi kéo, vậy hãy để ta chơi đùa cùng họ chút.
Hắn dừng lại một chút, như cười như không nói:
- Võ lão, ngày mai hẳn sẽ có người tới tìm ta, lão phải nhiệt tình khoản đãi
đấy.