Sau
khi tiến vào Thánh Vực, Doanh Thừa Phong đã từng nhiều lần đọc qua điển tịch
trong Thánh Giáo, ngay cả những tâm đắc của tước vị cường nhân khi đột phá cũng
đã đọc qua không biết bao nhiêu bản.
Do đó, hắn hiểu rõ mồn một đối với từng bước đột phá. Chỉ có chướng ngại duy
nhất đó là không ai nắm chắc được khoảnh khắc ngộ đạo đó.
Nhiều thế hệ kỵ sĩ khi thăng cấp lên Kỵ Sĩ Trưởng đều phải cảm ngộ được lực
lượng không gian.
Một khi khi nắm bắt được, bọn họ sẽ ngưng tụ hạt nhân chân nguyên hoặc hạt nhân
tinh thần.
Hai loại hạt nhân này cũng được gọi là bản mệnh hạt nhân. Chỉ có cường nhân
ngưng tụ ra được hạt nhân bản mệnh mới có thể hấp thụ lực lượng thần bí trong
trời đất và bước qua khỏi một cửa khó khăn này.
Nhưng lại có vô số cách nói khác nhau miêu tả lại khoảnh khắc ngưng tụ hai loại
hạt nhân này.
Hạt nhân có vuông, có tròn, có dài, có ngắn... muôn hình vạn trạng. Càng khoa
trương hơn đó là có cường nhân còn có thể ngưng tụ ra hạt nhân hình tam giác,
tứ giác, đa giác hoặc các loại có đủ hình dạng kì quái.
Theo như lời của một vài Kỵ Sĩ Trưởng cường đại, cấu trúc cụ thể của hạt nhân
khác nhau là do con người. Trong khoảnh khắc đang đột phá đó có thể cảm ngộ
thiên địa, ngưng tụ hạt nhân dựa theo ý định bản thân.
Nói cách khác, chỉ cần bản thân tích lũy đầy đủ, như vậy trong khoảnh khắc cảm
ứng được lực lượng không gian cũng sẽ tự động ngưng tụ được hạt nhân thích hợp
nhất cho bản mệnh của mình.
Cho nên việc Đan Lô Khí Linh không biết hình dạng hạt nhân của hắn ra sao cũng
không có gì là lạ.
Hắn cười ha ha, ngạo nghễ nói:
- Hạt nhân tinh thần của ta là một viên quang cầu.
- Quang cầu?
Đan Lô Khí Linh cao giọng hẳn lên, nó do dự một chút, nói:
- Cho t.a xem đi.
Sắc mặt Doanh Thừa Phong khẽ biến. Nếu như những người khác nói ra yêu cầu này,
hắn nhất định sẽ không do dự mà cự tuyệt bởi hạt nhân bản mệnh của mỗi người là
nơi trọng yếu nhất, tuyệt đối không thể dễ dàng để lộ ra trước mặt người khác.
Nhưng Đan Lô Khí Linh thì khác. Bản thể của nó chính là một lò luyện đan, cũng
không có nhiều lực công kích. Hơn nữa những tri thức mà Doanh Thừa Phong học
được, bao gồm cả thần thông hàng phục Kim Cương Vương kia, cũng đều là kế thừa
từ Đan Lô Khí Linh. Sự tín nhiệm của Doanh Thừa Phong đối với nó không phải chỉ
ở bình thường.
Do dự một chút, hắn hít sâu một hơi, tập trung tinh thần lại.
Ngay sau đó, giữa ấn đường của hắn lập tức sáng lên.
Trong não vực, quang cầu xoay tròn cực nhanh, tản ra ánh sáng và nhiệt độ không
gì sánh nổi. Làn sóng tinh thần mãnh liệt tràn ra, làm cả không gian đều tràn
ngập trong một trạng thái quỷ dị.
Dần dần, một quang cầu nho nhỏ hiện ra từ chỗ mi tâm. Nhìn sơ qua, kích cỡ của
quang cầu này chỉ tương đương với một quả bóng bàn, chỉ có điều hào quang nóng
rực mà nó phát ra làm cho người ta khó có thể nhìn thẳng vào.
Đan Lô Khí Linh mở to mắt nhìn, miệng nó thì thào:
- Trời ạ, hình khối, không ngờ lại là hình khối.
Trong lòng Doanh Thừa Phong khẽ động, viên cầu lập tức ảm đạm, chìm vào trong
ấn đường.
Tuy mỗi một tước vị cường nhân đều có hạt nhân bản mệnh nhưng hình dạng hạt
nhân của mỗi người lại mỗi ngươi mỗi khác. Sẽ không một ai để lộ hạt nhân của
mình trước mặt người khác một cách dễ dàng. Cho nên chỉ đưa ra trong chớp mắt,
Doanh Thừa Phong liền thu lại ngay lập tức.
- Khí Linh huynh, có điều gì không ổn sao?
Doanh Thừa Phong hỏi lại rất cẩn thận.
Tên này tuy rằng vui giận thất thường, nhưng kiến thức uyên bác của nó lại là
điều không thể bàn cãi, người bình thường khó có thể so được.
Dù sao đây cũng là lần đầu tiên Doanh Thừa Phong ngưng tụ hạt nhân. Sau khi
nhìn thấy hình dáng của hạt nhân, trong lòng hắn cũng có chút bất ổn không yên.
- Không ổn cái gì?
Đan Lô Khí Linh nhìn hắn một cách cổ quái, nói:
-Lão phu đã từng nhìn thấy ngàn vạn cái bản mệnh hạt nhân rồi, nhưng hạt nhân
của ngươi đúng là độc nhất vô nhị đấy.
Doanh Thừa Phong ngẩn ra, nói:
- Khí linh huynh, ta nhớ là mỗi hạt nhân đều là độc nhất vô nhị mà.
Mỗi người có một hạt nhân khác hẳn với nhau. Cũng giống như vân tay vậy, tìm ra
hai dấu hoàn toàn giống nhau là điều không thể.
Đan Lô Khí Linh tức giận, trừng mắt nhìn hắn, nói:
- Ta nói độc nhất vô nhị là nói hạt nhân nguyên thủy kia.
Dừng một chút, nó nói:
- Nói chung hạt nhân nguyên thủy của tước vị cường nhân vừa mới đột phá vốn
được chia làm ba loại.
Nó giơ ngón tay lên:
- Hạt nhân dạng điểm, sợi, mặt phẳng là ba cấp độ khác nhau. Phẩm chất, cấp độ
của hạt nhân càng cao thì thành tựu trong tương lai càng lớn.
Hai mắt Doanh Thừa Phong chớp vài cái, nói:
- Trong sách hình như không có ghi lại thì phải.
- Ha ha..
Đan Lô Khí Linh ngạo nghễ nói:
- Đây chính là bí mật trong bí mật, ngoại trừ cao thủ chân chính ra thì đâu thể
cho những người khác biết được.
Trong lòng Doanh Thừa Phong chợt động, nghiêm nghị nói:
- Xin chỉ giáo.
Đan Lô Khí Linh nhìn thật sâu, hắn liếc mắt một cái, nói:
- Nói chung, hạt nhân mới ngưng tụ của tước vị cường nhân bình thường chỉ là
một điểm bé xíu, nhưng chỉ cần như vậy đã đủ để cho họ kết nối với thiên địa,
thi triển được lực lượng không gian rồi. Tuy nhiên loại hạt nhân trung tâm cấp
3 này cũng không có quá nhiều cơ hội thăng cấp, trừ những trường hợp đặc biệt
ra, những người còn lại có thể tu luyện tới cấp bậc đại công tước thì cũng đã
là cực hạn rồi .
Doanh Thừa Phong chậm rãi gật đầu, trầm giọng:
- Thế còn hạt nhân dạng... mặt phẳng?
Không ngờ hạt nhân lại chia làm ba loại là điểm, sợi, mặt phẳng như vậy. Đây
chắc chắn là lần đầu tiên hắn được nghe nói tới, vì vậy tự nhiên gọi có chút
không thuận miệng.
Đan Lô Khí Linh cười ha hả, nói:
- Khi hạt nhân cấp hai dạng sợi khi mới thành hình sẽ trở nên thẳng tắp ngay
lập tức. Khoảnh khắc đột phá này có một sức mạnh khổng lồ, hơn nữa những hạt
nhân này về sau còn có thể phát triển hơn xa hạt nhân so với hạt nhân dạng điểm
cấp ba. Cho dù là loại kém nhất, cũng có thể giúp cường nhân đạt tới cấp độ Kỵ
Sĩ Vương.
Hai hàng lông mày của Doanh Thừa Phong nhíu lại. Có được hạt nhân cấp hai, tối
thiểu cũng có thể đạt tới cấp độ Kỵ Sĩ Vương, như vậy cũng làm cho người khác
quá kinh ngạc rồi.
Đan Lô Khí Linh chắp hai tay sau lưng, nói:
- Ở bên cạnh ngươi thật ra cũng có cường nhân như vậy đấy.
Trong lòng Doanh Thừa Phong khẽ động, kinh ngạc nói:
- Bá vương?
Đan Lô Khí Linh cười ha ha, nói:
- Đúng thế. Nền móng của tên đó sâu dày vô cùng. Hạt nhân được ngưng tụ lúc đột
phá nhất định là dạng sợi cấp 2, cho nên chỉ khi vừa mới đột phá nó đã có thể
cùng một lúc giằng co với sáu tên tước vị Kỵ Sĩ Trưởng của Nhân Tộc. Mà Ái Lệ
Ti coi trọng nó như vậy cũng là bởi lí do này.
Doanh Thừa Phong thở ra một hơi thật dài, nói:
- Ta hiểu rồi.
Khóe miệng Đan Lô Khí Linh khẽ nhếch lên, nói:
- Ngoài ra còn có hạt nhân dạng mặt phẳng cấp một. Người có được hạt nhân mặt
phẳng như thế, một khi đột phá thì... Ha ha, nhân vật cỡ này vô cùng cường đại,
hơn nữa không gian để phát triển gần như vô hạn, làm người ta rất kì vọng.
Doanh Thừa Phong trầm giọng hỏi:
- Bọn họ nhất định có thể trở thành Kỵ Sĩ Vương sao?
- Kỵ Sĩ Vương?
Đan Lô Khí Linh hồ nghi nhìn Doanh Thừa Phong, nó cười ha ha nói:
- Nếu cường nhân có hạt nhân nhất phẩm mà chỉ dừng chân tại cấp Kỵ Sĩ Vương thì
còn gọi gì là cấp một nữa?
Nó đột nhiên cau mày lại, nói:
- Kỳ tài ngút trời bậc này, chỉ cần không bị chết yểu thì nhất định sẽ bước lên
thần đàn, trở thành nhân vật có thành tựu vô thượng.
Doanh Thừa Phong hít một hơi khí lạnh, hắn sờ trán mình, nói:
- Thế còn của ta, có phải là hạt nhân cấp một không?
Quang cầu của hắn bất luận nhìn như thế nào cũng không thấy có chút gì liên hệ được
với ba loại hạt nhân kia cả.
Trên mặt Đan Lô Khí Linh lập tức hiện lên nét cổ quái, nói:
- Hạt nhân của ngươi không ngờ lại là hình khối. Trời ạ! Điều này làm sao có
thể chứ? Trừ phi sau khi đột phá tầm một tháng, không ngừng hấp thu chuyển hóa
khiến cho hạt nhân lớn lên, nếu không làm sao lại có thể có hạt nhân hình khối
ngay từ đầu như vậy được?
Sắc mặt Doanh Thừa Phong khẽ biến. Trong tất cả những bản bản ghi chép mà hắn
đã đọc đều nói hình dạng của hạt nhân mặc dù có muôn hình vạn trạng, nhưng đều
có hình dạng cố định, ngay cả khi trưởng thành cũng vậy.
Nhưng điểm khác biệt của hạt nhân nguyên thủy lại chưa có bất kì một quyển sách
nào từng đề cập đến.
Tuy nhiên, quan hệ của Đan Lô Khí Linh và Doanh Thừa Phong không phải là mối
quan hệ bình thường nên nó nhất định sẽ không lừa hắn.
Nhìn thấy sắc mặt của Doanh Thừa Phong, Đan Lô Khí Linh lập tức nói:
- Doanh Thừa Phong, ngươi hãy ở lại trong này hơn một tháng rồi hẵng ra ngoài.
Doanh Thừa Phong giật mình, hỏi:
- Tại sao?
Đan Lô Khí Linh chậm rãi nói:
- Hạt nhân mới được ngưng tụ khi đột phá là hạt nhân nguyên thủy. Sau một tháng
tu luyện, bề ngoài hạt nhân trung tâm sẽ được bọc lại bởi một lớp vỏ mang hình
dạng khác. Khi đó, trừ phi sử dụng những thủ đoạn đặc biệt, nếu không sẽ không
thể nhìn ra được hình dạng thật của hạt nhân nguyên thủy.
Doanh Thừa Phong nhíu mày, nói:
- Ý của ngươi là, không nên cho người khác biết ta có hạt nhân nguyên thủy như
vậy.
- Đúng thế!
Đan Lô Khí Linh trầm giọng, gật đầu, nói:
- Hạt nhân nguyên thủy như vậy rất lạ, ta chưa từng thấy bao giờ, cho nên...
cẩn thận thì vẫn tốt hơn.
Doanh Thừa Phong trầm ngâm một lúc, hắn biết rằng Đan Lô Khí Linh là vì muốn
tốt cho hắn, nếu không nó nhất định sẽ không nói ra những lời như vậy.
- Được, dù sao ta cũng muốn rèn thêm cho mình vài món thánh khí cho mình để kết
hợp thành một bộ hoàn chỉnh.
Doanh Thừa Phong nhẹ nhàng gật đầu, nói:
- Không được một, hai tháng thì ta cũng sẽ không ra ngoài đâu.
Đan Lô Khí Linh thở ra một hơi nhẹ nhõm, điều nó sợ nhất chính là Doanh Thừa
Phong sau khi đột phá, sẽ vì quá phấn khích mà công khai xuất quan.
Khí đó nếu để cho người khác thấy được hạt nhân nguyên thủy của hắn, chỉ sợ
theo sau đó là những phiền phức rất lớn.
Ngược lại, nếu như hắn ở chỗ này tu luyện một tháng, bên ngoài hạt nhân nguyên
thủy sẽ có những thay đổi cực lớn, khi đó cũng đủ để che mắt thiên hạ rồi.
Doanh Thừa Phong bố trí lại lò luyện đan một lần nữa, nói:
- Khí Linh huynh, chúng ta rèn tiếp thôi.
- A, được, được thôi.
Đan Lô Khí Linh ngẩn ra, rồi gật đầu liên tục. Chỉ có điều ánh mắt nó nhìn
Doanh Thừa Phong lại có thêm một chút bất thường.
“Tiểu tử này, không chỉ có được thiên phú thần thông, hơn nữa lại có loại hạt
nhân nguyên thủy dị thường như vậy, thật không biết sau này hắn có thể đạt được
đến mức nào nữa.”
Nhưng dù thế nào nó cũng không nghĩ ra được, đó là nhờ có đại công thần Trí
Linh thì Doanh Thừa Phong mới có thể ngưng tụ được loại hạt nhân này.
Trước khi đột phá, Doanh Thừa Phong đã liên thủ với Trí Linh thăm dò không gian
bí mật trong định vị thạch, hơn nữa còn có cảm ngộ.
Lúc đột phá, kết quả mà Trí Linh tính toán ra chính là hình dạng hình khối có
ưu thế về định vị và củng cố không gian rất lớn, do đó nó lấy tự thân làm điểm
cơ sở, hấp thu và ngưng tụ ra hạt nhân nguyên thủy kì quái này.
Có thể nói, ngoại trừ Trí Linh, không một người thứ ba nào có thể ngưng tụ ra
hạt nhân nguyên thủy kì quái như vậy nữa.
Doanh Thừa Phong tuy rằng cũng không thể xác định, nhưng hắn có một cảm giác mơ
hồ đó là hạt nhân này khẳng định có liên quan tới Trí Linh.
Tuy nhiên hiện giờ Trí Linh đang ẩn thân bên trong hạt nhân, hơn nữa cũng không
có gì nguy hại đối với hắn cho nên hắn cũng không quá để tâm nữa.
Vậy nên, trong vòng một tháng, ngoại trừ rèn thánh khí, Doanh Thừa Phong còn
chăm sóc hạt nhân cẩn thận, làm lực lượng tinh thần của hắn cũng tăng vọt theo.
Nửa tháng sau, trong căn phòng bí mật chợt lóe lên ánh sáng chói mắt, một tiếng
rống long trời lở đất vang lên.