Mặt trời đứng bóng chiếu xuống chói chang, ban ngày màu trời trắng của cái màu kim loại lạnh lùng, giống như con dao cắt vào mắt. Thời tiết không nóng không lạnh, bầu trời xanh màu ngọc bích chiếu lên dãy núi xa xa, giống như một bức tranh biển cả mênh mông phẳng lặng.

Dưới ánh mặt trời đỏ rực, có một công trình kiến trúc cao lớn cổ kín màu xẩm tối.

Tường màu đen, ngói màu đen. Phóng mắt nhìn, ở một nơi bình yên vĩnh hằng như vậy, hơn nữa môi trường xung quanh cực kỳ hài hòa. Cho dù màu ánh sáng của nó không hề đáng yêu, nhưng cũng lộ ra một nguồn lực làm người ta say đắm.

Hai người Doanh Thừa Phong và Đồ Kiến Vĩ đi tới chỗ này. Khi bọn họ còn chưa tới gần cổng chính, phía trước chợt lóe sáng. Một mũi tên xé gió bay tới, mạnh mẽ rơi tới trước mặt hai người bọn họ.

- Trọng địa Thánh giáo, không phận sự miễn vào.

Một tiếng thét chói tai bỗng nhiên vang lên. Tuy không có bóng người xuất hiện, nhưng lại dập dờn một luồng sát khí nồng đậm.

Hai người Doanh Thừa Phong liền vội vàng dừng bước. Không phải bọn họ sợ, mà là không muốn gây nên phiền phức không cần thiết.

- Các hạ, bọn ta có lệnh bài thông hành của Giáo Tông Bệ Hạ ban cho. Doanh Thừa Phong trầm giọng nói:
- Bọn ta muốn vào trong khố phòng chọn ba món bảo vật, xin các hạ cho vào.

- Hả, lệnh bài đâu, lấy ra mau.

Sau khi nghe thấy giải thích của Doanh Thừa Phong, giọng nói của người đó rõ ràng ôn hòa xuống. Nhưng, trước khi nhìn thấy lệnh bài, người này tuyệt đối sẽ không có chút thả lỏng.

Doanh Thừa Phong cũng không do dự, lập tức lấy lệnh bài ra.

Bởi vì chính ngay cả hắn cũng không khẳng định, nếu mình không có lấy ra lệnh bài, đối phương có trực tiếp xuống tay giết hai người mình không.

Lấy lệnh bài của Ái Lệ Ti điện hạ ra, nhẹ nhàng lay lay trên đầu.

Trước mắt hai người hoa lên, không biết lúc nào một vị lão nhân thân mặc áo bào trắng đã tới trước mặt họ.

Không hẹn mà gặp cùng hít vào một hơi khí lạnh. Bọn họ lại không có phát hiện, người này làm thế nào mà đến được.

Đừng nói Doanh Thừa Phong chỉ có tu vi Tử Kim Cảnh, cho dù là cường giả tước vị Đồ Kiến Vĩ cũng vậy, cũng không thấy rõ.

Cổ tay khẽ run lên, Doanh Thừa Phong không tự chủ được buông tay ra, nhìn tấm lệnh bài trước mặt rơi vào trong tay người đó.

Sau lật nhìn một lúc, người đó trả lại lệnh bài cho Doanh Thừa Phong, buông chậm giọng, nói:
- Không sai, là lệnh bài của Giáo Tông Bệ Hạ ban tặng. Lão nhìn chằm chằm Doanh Thừa Phong, nói:
- Cấp bậc của tấm lệnh bài này rất cao, ngươi có thể vào khố phòng. Ngoại trừa khố phòng cấp S ra, trong khố phòng còn lại, ngươi đều có thể tùy ý lựa chọn. Dựng ba ngón tay lên, lão trầm giọng nói:
- Chỉ cho ba món, nếu ngươi lòng tham không đấy, vậy chắc biết rõ hậu quả thế nào rồi.

Doanh Thừa Phong chậm rãi gật đầu, nói:
- Có ba món vãn bối mãn nguyện rồi.

Hắn cực kỳ tôn kính người này, vì trên người của người này tuy không có khí tức cường đại và kinh khủng của kỵ sĩ vương, nhưng trên người của lão lại lộ ra mùi khí cực kỳ nguy hiểm.

Nếu có lựa chọn, Doanh Thừa Phong thà nguyện giao thủ với một vị kỵ sĩ vương, cũng không muốn nói chuyện với vị cường giả không rõ lai lịch này.

Người đó chắp tay sau lưng, nhẹ nhàng vung tay, nhất thời cánh cổng lớn dày chặc ầm ầm mở ra.

- Chỉ cho phép một mình ngươi vào. Còn về ngươi… Người đó gật đầu với Đồ Kiến Vĩ, nói:
- Ở đây chờ nhé.

- Dạ, Đồ Kiến Vĩ cười khổ một tiếng. Tuy y rất muốn vào khố phòng, nhưng lại biết mình căn bản không thể tranh giành cái danh ngạch này với Doanh Thừa Phong. Và y càng không dám làm trái ý của người thần bí này, đành tạm lùi một bước.

Doanh Thừa Phong do dự một chút, khẽ gật đầu với hai người, sau đó nhấc chân đi vào trong cổng chính.

Ngay lúc đôi chân của hắn hoàn toàn bước vào trong cửa, một đường sáng lóe ra, đột nhiên làm Doanh Thừa Phong biến mất.

Đồ Kiến Vĩ ngoài cửa tuy nhìn thấy cảnh tượng này, nhưng lại không giật mình kinh hãi. Vì y biết, công trình hùng vĩ này chẳng qua là một bức màn che giấu khố phòng mà thôi.

Khố phòng chân chính trong một không gian đặc biệt, chỉ có người có lệnh bài mới có thể đi vào không gian thần bí này.

Đầu óc hơi choáng váng, Doanh Thừa Phong lắc đầu tỉnh táo lại, sau đó mới phát hiện hắn đã bị đưa vào một không gian khác.

Nơi này là một quảng trường hình tron cao lớn.

Xung quanh có dãy lan can bằng tường hình bình hoa, và từng cây trụ đồng cao sừng sững tận trời mây. Trên mỗi trụ đồng đều có quả cầu rất lớn, phác họa màu đen giống như cái đầu trọc, làm người ta kinh sợ.

Khẽ chau mày, Doanh Thừa Phong đi vào mấy bước, đi tới trước cây cột, đôi mắt lập tức sáng lên.

Bởi vì hắn đột nhiên phát hiện, những cây cột này kỳ thật chính là từng Tàng Bảo các.

Trên mỗi cây cột, đều được khoét một cái lỗ lớn nhỏ không đều. Những lỗ này có hình vuông, có hình tròn, còn có một số hình dạng đặc thù không theo nguyên tắc.

Và trong mỗi cái lỗ, đều đang đặt một vật phẩm tương ứng.

Những vật phẩm này chủng loại phong phú, nhiều không đếm xuể, có đan dược, linh khí, các loại dược liệu, nguyên vật liệu, phù lục…

Lúc này ánh mắt của Doanh Thừa Phong đã khá nhạy bén, chỉ liếc nhìn qua một lượt, nhất thời biết phàm đồ ở đây đều là thuộc phạm trù tinh phẩm.

Nếu trong Linh Vực, Doanh Thừa Phong tới chỗ này, nhất định sẽ vui mừng nhảy dựng lên. Nhưng, sau khi vào Thánh Vực, nhận thức của hắn mở mang rất nhiều. Ngay cả thánh khí cũng không được hắn để vào mắt, về phần những thứ này, càng không cần nói.

Vội liếc nhìn một vòng trước một cây cột, phàm là những nơi nhìn tới, đều không tìm được vật phẩm làm hắn động tâm.

Kỳ thật, cấp bậc vật phẩm ở đây đã rất tốt rồi, cũng không hề thua kém vật của Kha Vương điện hạ và Ái Lệ Ti điện hạ tặng.

Nếu làm Doanh Thừa Phong phóng tay chọn, hắn sớm đã vội vàng muốn dọn sạch chỗ này.

Nhưng bây giờ hắn chỉ có quyền chọn ba món vật phẩm. Vậy thì phải lựa chọn cẩn thận, không dám tùy tiện lãng phí.

Duy chuyển ánh mắt, tuy nhãn lực của hắn rất nhạy bén, nhưng cũng không thể thu hết tất cả cây cột cao lớn vào tầm mắt.

Tâm niệm vừa động, hai bên sườn hắn nhất thời sáng lên, đôi cánh Quang Minh dần dần mọc ra.

Đây chính là cánh Quang Minh, là lúc hắn nhàn rỗi tiện tay rèn ra. Vì không có dụng tâm, cho nên cánh Quang Minh này chỉ là Tử Kim Cảnh mà thôi.

Nhưng món bảo vật này đã đủ cho hắn sử dụng ngay lúc này rồi.

Liền theo đó khống chế tâm niệm, đôi cánh chậm rãi huy vũ, một nguồn khí lưu nổi lên quanh cơ thể, nâng hắn bay lên không trung.

Dưới giúp đỡ của cánh Quang Minh, cơ thể hắn không ngừng lên cao, đồng thời cánh Quang Minh xoay tròn bắt đầu lượn vòng.

Một vòng, hai vòng, ba vòng, hoắn xoay tròn bay lên. Trong quá trình này, tất cả bảo vật đều nằm trong tầm mắt hắn. Nhưng sau suốt một canh giờ, Doanh Thừa Phong đáp xuống, trong mắt hắn có ý thất vọng không che giấu được.

Trong không gian có trên cây cột đá, hắn lần lượt đều nhìn qua.

Nhưng trong này lại không tìm được món bảo vật nào có thể sánh như tức nhưỡng.

- Ngươi không có vừa ý sao.

Đột nhiên trong không gian vang lên một giọng nói.

Ánh mắt của Doanh Thừa Phong ngưng tụ lại, hắn lập tức hiểu rõ, là có người đang âm thầm theo dõi mình.

Nhưng hắn cũng không có kinh ngạc thất thố, mà trầm giọng nói:
- Tiền bối, ta cần bảo vật cao cấp hơn, không biết ông có thể cho không.

- Ha ha, với quyền hạn của ngươi, đương nhiên có thể lựa chọn bảo vật tốt hơn rồi. Giọng nói đó cười khan hai tiếng, nói:
- Nhưng, khố phòng này là một trong những bảo khố đầy đủ nhất trong Thánh giáo, có rất nhiều thứ đều là độc nhất vô nhị. Ngươi thật sự không muốn lựa chọn một món sao.

Doanh Thừa Phong do dự một chút. Kỳ thật lúc xem sơ qua vừa rồi, hắn có để ý đến mấy bảo vật rất tốt.

Nhưng nếu có thể, hắn cũng muốn có được những thứ này. Nhưng, những thứ này đối với Bá Vương trước mắt không có bao nhiêu ích lợi.

Cho nên sau khi trầm ngâm, Doanh Thừa Phong vẫn nói:
- Tiền bối, vãn bối quyết định rồi.

Giọng nói đó trầm mặc hồi lâu, tựa hồ là đang tính toán điều gì

Doanh Thừa Phong tuy không nhận ra người này, nhưng vẫn có chút lí giải cách nghĩ của lão.

Người này có lẽ là thủ vệ khố phòng, biết tường tận tất cả bảo vật bên trong. Tuy những bảo vật này cũng không phải của một mình lão, nhưng ở chung với những bảo vật này thời gian dài, lão không hy vọng có quá nhiều bảo vật dần mất khỏi tay lão. Cho dù là sau khi nhìn thấy thủ lệnh của Giáo Tông Bệ Hạ, lão cũng là dẫn mình tới tòa đại điện này, muốn dùng những bảo vật cấp một này lừa qua ải.

Đương nhiên, trong số những bảo vật ở đây cũng có một số vật phẩm đặc biệt. Nếu bỏ qua cơ hội lần này, sau này muốn có được, sợ là phải tốn nhiều công sức.

Nhưng vì để nâng cao khả năng sinh tồn của Bá Vương, Doanh Thừa Phong không thể không nén đau thương mà vứt bỏ.

- Hừ. Giọng nói đó lại vang lên, chậm rãi nói:
- Bảo vật cao cấp hơn nữa tuy cũng có, nhưng những bảo vật đó không trưng bày chung một chỗ, mà phân loại ra. Lão phu có thể để ngươi vào trong ba khố phòng đó chọn, tự ngươi chọn đi.

Khoảng không trước mặt Doanh Thừa Phong đột nhiên bắt đầu khẽ động, đồng thời bay nhanh tụ thành một vòng lốc xoáy. Giữa vòng xoáy, đột ngột xuất hiện ra một viên ngọc thạch.

Sắc mặt của Doanh Thừa Phong khẽ biến, loại thủ đoạn này quả thật là không thể tin nổi. Cho dù là hắn cũng chưa từng nhìn ra người ta là làm thế nào xé rách không gian đưa vật này đến.

Hít sâu một hơi, Doanh Thừa Phong ngưng mắt nhìn qua. Trên viên ngọc thạch, lần lượt viết phòng Tài Liệu Thánh Khí, phòng Tài Liệu Đan Dược, phòng Tài Liệu Phù Lục Trận Đồ, căn Đan Dược, căn Thánh Khí, căn Phù Lục, căn Trận Đồ, căn Linh Thú, gian Tạp Vật…

Cẩn trọng đếm một hồi, không ngờ có hơn mười gian phòng khác nhau.

- Tất cả vật phẩm cao cấp đều đã phân loại trưng bày. Ngươi có thể ở trong những căn phòng này chọn ra ba món. Trong mỗi căn phòng cũng chỉ có thể chọn một loại bảo vật. Giọng nói đó ầm ầm vang lên:
- Đừng có ý đồ mặc cả với bổn tọa. Hừ, cho dù Giáo Tông Bệ Hạ đến đây, cũng phải tuân thủ quy tắc của bổn tọa định ra.

Trong lòng Doanh Thừa Phong thầm rét, người canh giữ khố phòng này thật là đại năng, cả Giáo Tông Bệ Hạ cũng không sợ.

Thu liễm tâm tình, nghĩ ngợi một lát, Doanh Thừa Phong trầm giọng nói:
- Vãn bối quyết định rồi, chính là chọn phòng Tài Liệu Thánh Khí, căn Đan Dược và gian Tạp Vật.




Nam tử đầu đội vương miệng mỉm cười, chậm rãi nói:

- Đúng vậy, bởi vì có diện mạo đặc thù cho nên bộ tộc Cây mây mặt quỷ này mới có tên cổ quái như thế.


Đám Kỵ Sĩ Trưởng ngơ ngác nhìn nhau, gần như không thể tin được lỗ tai của mình.

Vị này đường đường là Kha Vương điện hạ, tính cách quái gở và vô cùng cao ngạo. Lúc đối mặt với vài Kỵ Sĩ Trưởng và đám người Văn Tinh, trong ánh mắt y tràn ngập vẻ coi thường.

Nhưng sau khi Doanh Thừa Phong đi ra, không ngờ y lại chủ động tiến lên bắt chuyện.

Vào thời khắc này, trong lòng những người này đều cực kỳ cảm thán.

Bộ tộc Cây mây mặt quỷ am hiểu nhất là thuật khống tâm.

Một tiếng nói nhu mì vang lên. Gương mặt vốn lạnh như băng của Ái Lệ Ti chợt hiện ra một nụ cười ôn hòa, nói:

- Nếu bổn tọa đoán không sai thì một cây mây mặt quỷ trưởng thành đã lợi dụng sơ hở tâm linh của Kỵ Sĩ Trưởng kia, dùng bí pháp để ẩn giấu trong lòng hắn, sau khi tiến vào quyết đấu tràng liền bùng nổ.

Kha Vương điện hạ chậm rãi gật đầu. Đương nhiên hắn cũng có thể đoán được đại khái những gì đã xảy ra.

Doanh Thừa Phong bừng tỉnh đại ngộ, nói:

- Chẳng trách sau khi tiến vào quyết đấu tràng, Thượng Kiệt lập tức biến thành bộ dáng như vậy.

Thân hình của Kha Vương điện hạ nhoáng lên một cái, đã đi tới phía trước xác chết. Sau khi đi quanh xác chết mấy vòng, y hơi nhăn mặt, nói:

- Kỳ lạ.

Ái Lệ Ti hơi giật mình, ánh mắt cũng chăm chú nhìn vào khuôn mặt xác chết kia. Một lát sau, sắc mặt của nàng cũng trở nên nghiêm trọng.

Doanh Thừa Phong kinh ngạc, hỏi:

- Hai vị, có chuyện gì sao?

Những lời này cũng chỉ có hắn mới có thể hỏi. Ở trước mặt hai vị Kỵ Sĩ Vương điện hạ, đám Kỵ Sĩ Trưởng và Văn Tinh đều không dám thở mạnh một hơi đấy.

Nói cho cùng, thân phận địa vị của Kỵ Sĩ Vương điện hạ chênh lệch quá lớn so với bọn họ.

- Tuy Cây mây mặt quỷ có thể tự ý khống chế tâm linh, nhưng dù sao nơi này cũng là Quang Minh thánh giáo, nếu chúng nó tới đây thì cũng chỉ là một đám thần phách. Hơn nữa, trước khi người này nổi điên, tâm linh của hắn phải hoàn toàn rơi vào tay chúng mới được.

Kha Vương điện hạ dừng một chút rồi nói tiếp.

- Nếu Cây mây mặt quỷ thật sự đã đưa tới một đám thần phách thì hình thể sẽ không như thế này.

Còn có một câu y không nói ra, đó là do y và Ái Lệ Ti tu luyện bí pháp nào đó, cho nên có năng lực cảm ứng cực kỳ đặc thù đối với sự vận chuyển của tâm linh Cây mây mặt quỷ.

Nhưng bọn họ chỉ có thể cảm ứng được loại vận chuyển này khi nó đã dao động cường đại tới trình độ nhất định.

Nói cách khác, trong nháy mắt thần phách Cây mây mặt quỷ tiến vào trong Thánh giáo, bọn họ mới có thể cảm ứng được. Điều này chứng tỏ thần phách của cây mây mặt quỷ kia quả thật đã tới, nhưng không biết vì sao lại biến mất vô tung.

Doanh Thừa Phong vỗ đầu một cái, nói:

- Chẳng trách cây mây mặt quỷ này lúc đầu dễ ứng phó, nhưng sau khi Thượng Kiệt bùng nổ cảm xúc, liền biến thành một bộ mặt quỷ, khó đối phó hơn rất nhiều.

Hai mắt của Kha Vương điện hạ chợt lóe lên, nói:

- Doanh đại sư, ngươi đã chém giết nó như thế nào?

Doanh Thừa Phong cười ha hả, nói:

- Bá vương, mau tới chào hai vị tiền bối.

- Vâng.

Quái thú tám trảo lên tiếng, thân hình nhúc nhích một trận, trong chớp mắt đã hóa thành hình người.

Sau khi quái thú thăng tiến tước vị, sẽ lập tức có năng lực biến hóa thành người, hai vị Kỵ Sĩ Vương điện hạ cũng không cảm thấy kỳ quái.

Doanh Thừa Phong nhìn về phía nó, nói:


- Là vật cưỡi Bá Vương của tại hạ đã chém giết con Cây mây mặt quỷ kia đấy.

Kha Vương điện hạ và Ái Lệ Ti lập tức nhìn chằm chằm vào Bá Vương. Sau khi nhìn thấy nguyên bộ thánh khí trên người nó cùng với rìu lớn cầm trong tay, bọn họ như có điều suy nghĩ, lâu sau mới gật đầu một cái.

Thật ra, Cây mây mặt quỷ có bộ dáng như thế này là do năng lực hút máu của Bá Vương thương quá dũng mãnh.

Tuy Cây mây mặt quỷ chỉ truyền tới một đám thần phách nhưng khi những sợi thần phách này ngưng tụ, uy năng của nó cũng không thể kinh thường. Chúng vừa vận chuyển đã có thể biến Thượng Kiệt thành một con quái vật hắc ám, thân hình liền biến thành một cây mây mặt quỷ. Ngay cả năng lực ăn mòn trong máu bọn chúng cũng vô cùng khủng bố.

Có thể nói, hơn nửa năng lượng của nó đều tiêu hao vào loại máu đặc thù này.

Mà Bá Vương thương chính là khắc tinh của tất cả các loại máu. Nó không chỉ hấp thu hết máu mà còn tiêu hóa toàn bộ đám thần phách.

Cho nên, lúc hai vị Kỵ Sĩ Vương điện hạ nhìn thấy thi thể này, đã không cảm nhận được loại đặc thù của Cây mây mặt quỷ.

Kha Vương điện hạ hơi mỉm cười, nói:

- Không tệ, không tệ, không hổ là vật cưỡi của đại sư, có được lực lượng cường đại như thế, bổn tọa yên tâm rồi.

Vừa dứt lời, sắc mặt của y đột nhiên cau lại. Y quát lớn:

- Không ngờ mấy người các ngươi lại sắp xếp cho Doanh đại sư quyết đấu tại võ đài số bốn. Hừ, rốt cuộc là có mục đích gì?

Đám người Kỵ Sĩ Trưởng họ Hà trên mặt không còn một tia huyết sắc, đặc biệt là vị Kỵ Sĩ trưởng họ Hà kia, sắc mặt đã trở nên tái mét rồi.

Bọn họ biết rằng, thời khắc quan trọng nhất cuối cùng cũng đã tới.

Một vị Kỵ Sĩ Trưởng vội vàng nói:

- Hồi bẩm điện hạ, đây là do một mình Hà huynh sắp xếp, không liên quan gì tới bọn ta.

- Đúng vậy, vì nể tình đồng bạn nên ta chưa từng phản đối. Nhưng bản thân cũng không biết vì sao Hà huynh lại sắp xếp cuộc quyết đấu này tại lôi đài số bốn.

Bốn Kỵ Sĩ Trưởng gần như đồng thời lên tiếng minh oan cho mình.

Bởi vì bọn họ biết rõ, một khi bị định vào tội danh mưu sát rèn đại sư, chắc chắn sẽ bị những người này đưa lên đài hành hình, thậm chí còn liên lụy đến người thân của họ.

Bất cứ kẻ nào trên thế giới này cũng đều có người mình yêu thương nhất. Vì không muốn liên lụy tới những người thân của mình cho nên bọn họ cũng chỉ có cách làm như vậy.

Thân thể của Kỵ Sĩ Trưởng họ Hà hơi run lên. Y biết rõ những người khác còn có khả năng thoát tội, nhưng riêng y thì tuyệt đối là không thể rồi.

Ánh mắt của Kha Vương điện hạ lập tức chuyển qua người y. Ánh mắt kia vô cùng linh hoạt, sắc bén, dường như muốn nhìn thấy nội tâm của y.

Kỵ Sĩ Trưởng họ Hà chậm rãi ngã quỵ xuống đất, nói:

- Đệ tử bị Thượng Kiệt… không, bị yêu vật kia bịt mắt. Hắn nói, sau khi tiến vào quyết đấu tràng sẽ quỳ lạy cầu khẩn nhận sai với Doanh đại sư, và muốn dâng cho đại sư một bảo vật trân quý. Nhưng hắn không muốn mọi người nhìn thấy cảnh này, cho nên mới phải mời đệ tử sắp xếp quyết đấu tại lôi đài số bốn.

Mọi người nghe xong đều im lặng. Bọn họ dĩ nhiên có thể nhìn ra, những lời vị Kỵ Sĩ Trưởng họ Hà này nói đều là sự thật đấy.

Đối với y mà nói, chuyện lúc đầu đơn giản chỉ là một người cùng điện thỉnh cầu, hy vọng y không để hắn phải mất mặt trước mặt người khác mà thôi. Nhưng không ngờ do lúc nhất thời mềm lòng đã tạo thành kết quả hiện giờ, quả thật khiến cho lòng người phải cảm thán.

- Hừ.

Ái Lệ Ti điện hạ hừ lạnh một tiếng, nói:

- Doanh Thừa Phong chính là đại sư Rèn Thánh Điện. Ngươi không biết thân phận của hắn sao? Nhân vật như vậy làm sao có thể sắp xếp ở trong quyết đấu tràng số bốn? Hừ, thật là hồ đồ.

Kỵ Sĩ Trưởng họ Hà không dám cãi lời. Y cúi người thật sâu, nói:

- Đệ tử biết tội.

Kha Vương điện hạ do dự một chút rồi nói:

- Doanh đại sư, ngài xem nên xử trí kẻ này như thế nào?

Doanh Thừa Phong còn chưa nói chuyện, Bá Vương đã há lớn miệng, kêu lên:

- Chính tên này đã khiến cho chủ nhân nhà ta rơi vào vòng nguy hiểm. Hừ, không bằng để ta nuốt hắn một ngụm đi.

Nó vừa dứt lời, sắc mặt của vài vị Kỵ Sĩ Trưởng đều biến đổi kịch liệt. Bọn họ biết rõ, nếu Doanh Thừa Phong gật đầu thì việc này sẽ thật sự xảy ra đấy.

Vừa nghĩ tới chuyện bản thân sẽ trở thành thực phẩm trong miệng quái thú, thân thể của Kỵ Sĩ Trưởng họ Hà cũng trở nên run rẩy kịch liệt.

Hai vị Kỵ Sĩ Vương điện hạ đưa mắt nhìn nhau, mặc dù trong lòng không cho là đúng nhưng cũng không lên tiếng khuyên can.

Dù sao thì Kỵ Sĩ Trưởng họ Hà cũng không phải là người trong điện mình. Bọn họ vì một người ngoài đã đắc tội rèn đại sư Doanh Thừa Phong, chắc chắn phải chịu phạt rồi.

Doanh Thừa Phong trầm ngâm một lát rồi nói:

- Bá Vương, không nên nói bậy.

- Ô.

Bá Vương không cam tâm ồ lên một tiếng, trong đôi mắt to vẫn hiện lên tia sát khí, hung hăng nhìn vào Kỵ Sĩ Trưởng họ Hà.

Kha Vương điện hạ cười ha hả, nói:

- Doanh đại sư.

Doanh Thừa Phong nói:

- Tiến bối, Thánh giáo chúng ta muốn bồi dưỡng được một vị Kỵ Sĩ Trưởng cũng không phải là chuyện dễ dàng. Tuy y đã phạm sai lầm nhưng cũng không cần lấy đi tính mạng, để cho y lập công chuộc tội đi.

Tất cả ánh mắt lập tức nhìn chăm chú vào Doanh Thừa Phong, trong lòng mấy vị Kỵ Sĩ Trưởng kia đều cảm kích vạn phần.

Bọn họ biết, có lời nói này của Doanh đại sư, như vậy tính mạng của bọn họ đã được đảm bảo. Tuy nhất định sẽ bị trừng phạt nhưng kết quả đã tốt hơn gấp trăm ngàn lần rồi.

Kha Vương điện hạ nhìn thật sâu vào mắt Doanh Thừa Phong, mỉm cười nói:

- Doanh đại sư, bổn tọa thay mặt đám kỵ sĩ bọn họ đa tạ lòng khoan dung độ lượng của ngươi.

Ái Lệ Ti cũng khẽ gật đầu, trong ánh mắt hiện lên vẻ tán thưởng.

Hiển nhiên, Doanh Thừa Phong xử trí như vậy đã đạt được thiện cảm của hai vị Kỵ Sĩ Vương điện hạ bọn họ. .

Doanh Thừa Phong khẽ mỉm cười, nói:

- Được rồi, hai vị…

Văn Tinh vội vàng nói:

- Thừa Phong, hai vị này là Kỵ Sĩ Vương điện hạ Kha Vương và Kỵ Sĩ Vương điện hạ Ái Lệ Ti. Bọn họ vừa cảm ứng được hành tung của Cây mây mặt quỷ liền lập tức đuổi tới cứu ngươi.

Trong lúc vội vàng, không ngờ nàng đã gọi thẳng tên Doanh Thừa Phong.

Lập tức, nàng cảm thấy ánh mắt mọi người nhìn mình có chút bất thường. Khuôn mặt nàng trở nên bừng đỏ, ánh mắt buông xuống, không dám nhìn mọi người nữa.

Da mặt của Doanh Thừa Phong dày hơn rất nhiều. Hắn ho nhẹ một tiếng rồi thi lễ với hai người kia, nói:

- Đa tạ hai vị điện hạ.

- Không cần khách khí.

Hai vị Kỵ Sĩ Vương điện hạ mỉm cười đáp lễ.

Trong mắt bọn họ, một chút tu vi của Doanh Thừa Phong không đáng nhắc tới, nhưng thân phận rèn đại sư cùng với nguyên bộ thánh kí trên người Bá Vương và rìu lớn Thiên Kỵ trong tay, đều khiến bọn họ cảm thấy hứng thú.

- Doanh đại sư, hôm nay gặp được đã là có duyên, không bằng tới cung điện bổn vương một chuyến, thế nào?

Ái Lệ Ti cười ha hả mời nói:

- Bổn vương giấu rất nhiều rượu tốt, muốn mời đại sư đánh giá một chút.

Kha Vương điện hạ bất mãn nhìn hắn nói:

- Doanh đại sư, trong cung bản vương càng có nhiều rượu tốt, hay là qua bên ta cùng thưởng thức đi.

Sắc mặt của Ái Lệ Ti điện hạ biến hóa, nói:

- Kha Vương điện hạ, là ta mời trước.

Kha Vương điện hạ cười lớn, nói:

- Không phải, là ta đã tới đây trước.

Hai vị Kỵ Sĩ Vương điện hạ bắt đầu đối chọi gay gắt, không ai chịu nhường nhịn.

Trong lòng năm vị Kỵ Sĩ Trưởng và Đồ Kiến Vĩ đều cực kỳ hâm mộ. Đây mới là thực lực của đại sư, ngay cả Kỵ Sĩ Vương điện hạ bọn họ muốn mời làm khách cũng phải xếp hàng và tranh chấp đấy.

Doanh Thừa Phong cười khổ một tiếng, vội vàng nói:

- Hai vị tiền bối, hôm nay tại hạ hơi mệt mỏi, ngày mai ta sẽ tự tới cửa thăm hỏi có được không?

Hai vị Kỵ Sĩ Vương điện hạ trừng mắt nhìn nhau, bất đắc dĩ đồng ý. Chỉ là trong lòng bọn họ đều tính toán, phải như thế nào mới có thể đủ tạo thành quan hệ tốt với Doanh Thừa Phong.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play