Giơ tay nhẹ nhàng vỗ lên vay Bá Vương mấy cái, Doanh Thừa Phong cười khổ, nói: - Bá Vương, nếu ngươi muốn có được toàn bộ bí pháp truyền thừa, vậy thì cần phải hoàn thành một chuyện.
Nhãn thần của Bá Vương ngưng trọng, trầm giọng nói: - Chuyện gì, ta nhất định hoàn thành.
- Ồ, ngươi không cần suy nghĩ sao. Doanh Thừa Phong chậm giọng nói: - Chuyện này tuyệt đối không dễ.
Bá Vương nhếch miệng cười, nói: - Thiên hạ không có bữa ăn miễn phí, muốn nhận được bao nhiêu, thì phải xem chịu bỏ ra bao nhiêu. Ha ha, vì món đồ này, cho dù ta bỏ ra nhiều hơn, cũng đáng.
Mỗi một người, có lẽ nói mỗi một sinh vật đều có con đường mình muốn theo đuổi.
Con đường Bá Vương theo đuổi chính lá là ẩn giấu trong ngọc thạch này. Bất luận nó trả cái giá gì, nó cũng sẽ tận lực thử một lần.
Doanh Thừa Phong gật đầu một cái, nói: - Ái Lệ Ti điện hạ muốn mời ngươi đại diện hành cung Ái Lệ Ti đi tham gia trận chiến Linh Thú.
Bá Vương nhíu mày, nói: - Đó là thứ gì.
Trên mặt Đồ Kiến Vĩ lóe lên ý chợt hiểu. Y thân là tước vị Rèn Linh Sư, tuy cũng không phải chọn tu đạo linh thú, nhưng lại biết rất tường tận về trận chiến linh thú lịch sử bao đời.
Doanh Thừa Phong do dự một chút, nói: - Trận chiến Linh Thú có lẽ không khác gì với trận chiến Bách Vực trong Linh Vực chúng ta đâu.
Bá Vương chợt bừng tỉnh ngộ, gật đầu nói: - Bảo chúng ta vào không gian phong kín chém giết sao.
Đồ Kiến Vĩ ho nhẹ một tiếng, nói: - Bá Vương, trận chiến Linh Thú là một thịnh hội hội tụ đông đủ mọi thế lực mạnh trong Linh Vực chúng ta. Y nhất thời dừng lại, nói: - Cách mỗi một trăm năm, nơi chính giữa Thánh Vực sẽ sinh ra mười giọt Ngọc Tủy Thấu Cốt. Vì ngọc tủy này, các đại thế lực tranh đấu không ngừng, chết bị thương vô số. Cuối cùng mười ngàn năm trước đi đến nhận thức chung. Mỗi một thế lực đều sẽ phái ra linh thú mới tấn thăng tước vị trong trăm năm đi tranh giành. Kẻ thắng làm vua, kẻ thua làm giặc, mười linh thú cường đại nhất mới có thể có được một giọt Ngọc Tủy Thấu Cốt.
Doanh Thừa Phong nháy mắt mấy cái, nói: - Ngọc Tủy Thấu Cốt là bảo vật gì, sao ta chưa từng nghe nói qua.
Đồ Kiến Vĩ ha ha cười, nói: - Vật này đối với loài người chúng ta mà nói, tuy có chút giúp ích, nhưng công hiệu cực kỳ nhỏ bé. Nhưng nếu được linh thú không phải là người phục dùng, vậy thì có thần hiệu thoát thai hoán cốt (thay da đổi thịt). Cho dù là linh thú tước vị bình thường hơn nữa phục dùng, cũng sẽ biến thành một linh thú siêu cường có thiên phú tuyệt đỉnh, sau này thành tựu vô hạn lượng.
Đôi mắt của Bá Vương lập tức sáng lên, nó há to miệng, lộ ra răng nanh sáng loáng, biểu tình trên mặt tựa hồ cũng có chút dữ tợn.
Chân mày Doanh Thừa Phong hơi chau lại, nói: - Tại sao phải hạn định kỳ hạn trăm năm.
Đồ Kiến Vĩ than nhẹ một tiếng, nói: - Theo thực nghiệm vô số lần của tiên nhân. Ngọc Tủy Thấu Cốt này tuy có năng lực thần kỳ, có thể cải tạo bản chất linh thú, nhưng lại chỉ có công hiệu với linh thú tấn thăng tước vị trong trăm năm. Nếu quá thời hạn này, cho dù phục dùng, cũng hiệu quả rất ít. Cho nên các phương mới định ra quy tắc này.
Doanh Thừa Phong chậm rãi gật đầu, cuối cùng hắn hiểu tại sao Ái Lệ Ti điện hạ lại xem trọng Bá Vương như vậy.
Quang Minh thánh giáo hùng mạnh như vậy, Thánh Vực càng là rộng lớn vô biên. Tuy Bá Vương dị bẩm thiên phú, nhưng nếu nói không có linh thú hơn nó, vậy tuyệt là không thể.
Nhưng, nếu cộng với hạn kỳ trăm năm, vậy linh thú có thể hơn Bá Vương ít ỏi vô cùng.
- Ha ha, Đồ Kiến Vĩ đột nhiên cười nói: - Ái Lệ Ti điện hạ xem trọng Bá Vương như vậy, cũng xem là có tầm nhìn hơn người. Mục quang của y liếc về một phía, nói: - Thánh giáo lãng phí quả nhiều khổ tâm trong ngục Luyện Kỵ Sĩ, hơn nữa bày ra thông đạo duy nhất nói liền ngoại giới với luyện ngục, chính là muốn hàng phục càng nhiều linh thú cường đại. Nhưng đáng tiếc là, trong trăm năm nay, ngoại trừ Bá Vương, kỳ thật chưa từng thấy qua linh thú đặc biệt và hùng mạnh gì xuất hiện.
Doanh Thừa Phong trầm ngâm một lát, nói: - Nếu Bá vương đi tham gia trận chiến Linh Thú, có mấy phần nắm chắc có thể lấy được Ngọc Tủy Thấu Cốt.
Đồ Kiến Vĩ do dự một lát, cười khổ nói: - Rất khó nói. Bá Vương tuy hùng mạnh, nhưng lại không phải vật cưng trời đất. Đi tham dự lần này tuy có huy vọng, nhưng lại không thể bảo đảm.
Doanh Thừa Phong đôi mắt nheo mắt, nói: - Vật cưng trời đất nhất định có thể có được Ngọc Tỷ Thấu Cốt sao.
Đồ Kiến Vĩ thản nhiên nói: - Đó là tất nhiên rồi, vật cưng trời đất một khi tấn thăng tước vị, thì sẽ có uy năng lớn mạnh không gì sánh bằng. Nếu đối mặt cùng giai, vậy tuyệt đối là lấn áp rồi. Ha ha, cho dù là kỵ sĩ vương đại nhân, cũng không dám nói nhất định có thể hàng phục một con linh thú vật cưng trời đất vừa tiến cấp. Y lắc đầu, than: - Nhưng, vật cưng trời đầy cực kỳ hiếm gặp, lão phu cũng từng xem qua trận đấu Linh Thú hai lần, nhưng lại hoàn toàn chưa từng thấy qua vật cưng trời đất nào.
Doanh Thừa Phong khẽ gật đầu, nhưng trong lòng lại thầm than.
Kim Cương Vương vẫn tôi luyện trong ngục Luyện Kỵ Sĩ, nếu nó có thể lĩnh ngộ lực không gian, đăng lên tước vị. Vậy lấy thân phận và thực lực của nó đi tham gia, không chừng giành được Ngọc Thủy Thâu Cốt, chính là chuyện dễ dàng, đắc thủ lấy được.
Ánh mắt rơi lên người của Bá Vương, chân mày Doanh Thừa Phong khẽ chau: - Đồ huynh, Bá Vương bây giờ chính là thân đang mặt bộ Thánh khí, trong tay còn có Thánh binh Thiên Kỵ.
Đồ Kiến Vĩ liên tục gật đầu, nói: - Đồ mỗ đã tính lực lượng của Thánh binh Thiên Kỵ và bộ Thánh khí này vào rồi. Ha ha, nếu không như vậy, sợ là Bá Vương ngay cả vòng loại cũng không qua được.
Sắc mặt của Doanh Thừa Phong khẽ biến, nói: - Những linh thú đó đều có thực lực như vậy sao.
Bá Vương cũng không phải tước vị kỳ thú bình thường. Cho dù là lúc đối mặt mới cây mây mặt quỷ, y cũng biểu hiện ra sức mạnh cường đại.
Đồ Kiến Vĩ cười khổ nói: - Doanh huynh, trong Thánh Vực, những thế lực lớn đó đều có chí tại tất đắc với vật này. Mỗi một linh thú xuất chiến, đều sẽ có đại lực của tông môn hiệp trợ. Bộ Thánh khí là nhất định rồi, về Thánh khí Thiên Kỵ, ít nhất cũng có một hai chiếc cất giấu. Nếu Bá Vương không có trang bị những cái này, vậy cho dù đi tiếp nữa, duy nhất cũng chỉ có con đường chết.
Doanh Thừa Phong lập tức lặng im, lúc này hắn mới nghĩ tới chuyện này cũng không phải trận đấu giữa cá nhân mà còn liên quan tới thực lực và mặt mũi sau này của môn phái.
Vì cái này, tất cả tông môn đều sẽ toàn lực ứng phó, không dám chậm trễ.
Doanh Thừa Phong có thể trong thời gian ngắn chế luyện ra cả bộ Thánh khí, hơn nữa còn tặng kèm một Thánh binh Thiên Kỵ. Nhưng một tông môn có nguồn gốc lịch sử bao đời, có gắn kết mật thiết với thần linh lại không phải hắn có thể sánh.
Chỉ riêng lấy trang bị mà nói, Bá Vương tuyệt đối không thể chiếm ưu thế.
- Đồ huynh, mặc kệ đối thủ là ai. Bá Vương đột nhiên le lưỡi ra, liếm môi, như đinh đóng cột, nói: - Ta nhất định phải tham gia.
Đôi mắt nó sáng ngời có thần, giọng nói càng thêm đanh thép có lực.
Bất kể là Ngọc Tủy Thấu Cốt có thể cải biến bản chất linh thú, hay là Ngọc Thạch Truyền Thừa, đối với Bá Vương đều có sức hấp dẫn khó có thể cưỡng lại.
Hơn nữa trong huyết dịch chảy trong người nó, vốn là có hạt giống chiến đấu kịch liệt. Cho nên lúc này sớm đã cảm xúc dâng trào mãnh liệt, muốn đánh cược một lần với kẻ địch.
Doanh Thừa Phong than nhẹ một tiếng, nói: - Bá Vương, ngươi quyết định rồi.
- Phải, ta quyết định rồi, xin chủ nhân thành toàn. Bá Vương nghiêm nghị nói.
Doanh Thừa Phong gật đầu một cái, nói: - Đi theo ta.
Nếu Bá Vương đã quyết định, hắn cũng không ngăn cản nữa. Trận chiến Linh Thú đó sắp bắt đầu rồi, trước khi bắt đầu, Doanh Thừa Phong muốn tìm cách nâng cao thực lực của Bá Vương.
Ngoại trừ trang bị ra, có thể làm thực lực của nó đạt được tiến bộ nhảy vọt, cũng duy chỉ có toàn quyển truyền thừa trong tay Ái Lệ Ti.
Doanh Thừa Phong tin rằng, chỉ cần Bá Vương đồng ý, Ái Lệ Ti điện hạ tuyệt đối sẽ vô cùng vui vẻ tặng truyền thừa cho Bá Vương.
- Chờ một chút. Sắc mặt của Đồ Kiến Vĩ chợt biến, y do dự một lát, nói: - Doanh đại sư, Bá Vương, có một chuyện, lão phu không biết nên nói không.
Đồ Kiến Vĩ gật đầu, nói: - Trận đấu Linh Thú bao đời, tuy có mười con linh thú có thể có được thắng lợi cuối cùng, hơn nữa có được Ngọc Tủy Thấu Cốt. Nhưng linh thú tham gia cuộc chiến này số lượng lại đạt trên ngàn con. Lúc kết thúc, tỷ suất tử vong càng cao tới tám phần.
- Tám phần. Doanh Thừa Phong hít vào một hơi khí lạnh, hắn nhìn Bá Vương, vẫn có chút do dự.
Tỷ lệ tử vong tám phần, đủ để hù dọa rất nhiều người.
Nhưng Bá Vương lại há to miệng, nó cười to nói: - Thú vị, thật là thú vị. Đôi mắt của nó chớp lóe ánh sáng phấn khởi, nói: - Chủ nhân, ta nhất định phải tham gia.
Doanh Thừa Phong chăm chú nhìn nó, cuối cùng thở dài một tiếng, nói: - Được rồi.
Cơ thịt trên mặt Đồ Kiến Vĩ hơi co quắp lại, hoàn toàn không nói.
Bá Vương phản ứng như vậy, vẫn là lần đầu tiên y thấy, tên này chẳng lẽ thật không sợ chết sao.
Sau mấy canh giờ, Doanh Thừa Phong và Đồ Kiến Vĩ hai người lần lượt rời khỏi hành cung Ái Lệ Ti.
Chính như Doanh Thừa Phong đoán, sau khi Ái Lệ Ti nghe được quyết định của Bá Vương, lập tức giao ra Ngọc Thạch Truyền Thừa. Xem dáng vẻ của nàng, rõ ràng chính là sớm đã sắp xếp ổn thỏa rồi.
Sau đó Ái Lệ Ti thẳn thắng nói, muốn trong thời gian ngắn tu luyện bí pháp thành công, tốt nhất vẫn để Bá Vương ở lại trong hành cung của nàng.
Bởi vì trong hành cung của nàng có lực lượng truyền thừa thần bí, có tác dụng thúc đẩy nâng cao thực lực của linh thú.
Tuy Doanh Thừa Phong không nỡ, nhưng vẫn để Bá Vương ở lại trong hành cung.
Hắn rất có lòng tin với nó, nếu Ái Lệ Ti điện hạ muốn thông qua thủ đoạn mê hoặc chiêu mời Bá Vương, nàng nhất định sẽ cảm thấy hối hận.
Sau khi rời khỏi, Doanh Thừa Phong mở thủ chưởng ra.
Bên trong có một ngọc bài, trên ngọc bài viết chữ “khố”
Ái Lệ Ti điện hạ đã từng nói, một khi Bá Vương đồng ý, thì nàng sẽ thượng bẩm giáo tông bệ hạ, cho phép hắn vào khố phòng Thánh giáo lựa chọn ba món tài liệu chế luyện hoặc là bảo vật.
Nhưng làm Doanh Thừa Phong cảm thấy bất ngờ là, Ái Lệ Ti điện hạ hình như sớm tính toán được Bá Vương sẽ nhận lời, cho nên ngọc bài vào khố phòng đã chuẩn bị sẳn cho hắn.
Đồ Kiến Vĩ dùng ánh mắt ngưỡng mộ nhìn ngọc bài, thấp giọng nói: - Doanh đại sư, bây giờ chúng ta làm thế nào.
Doanh Thừa Phong thở dài một hơi, nói: - Chúng ta đi khố phòng đi, lựa chọn ba món tài liệu chế luyện thích hợp, cũng xem là một chuyện dễ dàng.
Đồ Kiến Vĩ vội vàng nói: - Doanh đại sư, ngài có thể từ từ chọn lựa, không cần nóng lòng nhất thời.
Doanh Thừa Phong lãnh đạm nói: - Hừ, qua hết tháng ba, Bá Vương phải tham gia trận chiến Linh Thú, đi tranh giành Ngọc Tủy Thấu Cốt. Ba tháng, ta muốn trang bị trên người nó thêm một chút.
Đồ Kiến Vĩ kinh ngạc há to miệng, y lắp bắp, trong lòng thầm hâm mộ đố kỵ Bá Vương.
Có một chủ nhân như vậy, thật là phúc ba đời
]
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT