-
Khí linh huynh, mời ra đi.
Một đạo khói trắng chớp lên, Đan Lô Khí Linh lờ lững chậm rãi hiện thân. Nó hít
một hơi thật sâu rồi gật đầu rất hài lòng:
- Doanh Thừa Phong, bổn tọa vẫn tưởng phải chờ mấy chục năm nữa mới có thể theo
ngươi đến Thánh Vực, hắc hắc, không ngờ nhanh như vậy ngươi đã đến Thánh Vực
rồi, haizz, cũng không biết là phúc hay họa đây.
Doanh Thừa Phong thoáng ngẩn người, nói:
- Xin được chỉ giáo.
Đan Lô Khí Linh lên giọng nói:
- Nếu như ngươi khổ tu ở Linh Vực, khi tinh thần lực và chân khí đều đạt đến Tử
Kim Cảnh đỉnh phong rồi lại đột ngột tiến vào Thánh Vực, như vậy thì sẽ có khả
năng gặp được cơ duyên mà lập tức đề thăng tước vị.
Trong lòng Doanh Thừa Phong khẽ động, hắn lập tức nhớ đến Văn Tinh lúc trước đã
từng nói qua, để hắn sau khi tấn thăng lên Tử Kim Cảnh đỉnh phong mới tiến nhập
Thánh Vực tìm nàng.
Thì ra Văn Tinh đã sớm dự liệu được chuyện này, chỉ có điều tu vi Doanh Thừa
Phong lúc đó thấp kém, khoảng cách đến Tử Kim Cảnh xa lơ xa lắc, Văn Tinh đương
nhiên cũng sẽ không chỉ ra điều này.
Đan Lô Khí Linh lắc lắc đầu một lúc rồi lại nói:
- Tuy nhiên, tiến vào Thánh Vực sớm cũng là có chỗ tốt. Ít nhất là trong quá
trình tích lũy sẽ tiết kiệm được lượng lớn thời gian, đến lúc đó tương tự cũng
có thể đột phá cơ duyên thôi.
Doanh Thừa Phong thoáng lặng đi rồi bật cười khanh khách nói:
- Khí Linh huynh, nói như vậy tiến vào Thánh Vực sớm vừa có điểm tốt vừa có
điểm xấu, không thể nào đánh đồng như nhau rồi.
Đan Lô Khí Linh chậm rãi gật đầu nói:
- Không sai, tiến vào là cơ duyên, không tiến vào cũng là cơ duyên, chỉ quan
trọng rốt cuộc ngươi nắm bắt thế nào thôi.
Doanh Thừa Phong mỉm cười nói:
- Khí Linh huynh, nói chuyện chính đi.
Hắn ngừng một lát rồi tiếp:
- Còn một tháng nữa là đến ngày ta phải tham gia khảo hạch Đoán Tạo Đại Sư rồi,
huynh cho rằng ta nắm chắc được bao nhiêu phần trăm thành công?
Đan Lô Khí Linh liên tục lắc đầu nói:
- Khó, khó, khó.
Liên tiếp nói liền ba chữ khó, cũng có thể thấy được nó không đánh giá cao
Doanh Thừa Phong như thế thế nào.
Tuy nhiên, Doanh Thừa Phong lại không hề để ý, nét cười trên mặt vẫn như trước
rất ung dung:
- Khí Linh huynh, chỉ cần huynh hết sức chỉ bảo là sẽ đủ rồi.
Đan Lô Khí Linh thở dài, nói:
- Doanh Thừa Phong, bổn tọa đã xem qua vô số người, thiên phú trong thuật rèn
của ngươi thật sự là độc nhất vô nhị. Nếu như là ở Linh Vực, ngươi muốn rèn ra
Thiên Kị Linh Khí, đạt được danh hiệu Đại Sư thật sự không khó, nhưng ở Thánh
Vực thì lại khác rồi.
Vẻ mặt của nó nghiêm túc hẳn lên:
- Thánh Vực bao la rộng lớn, hơn xa Linh Vực có thể so sánh, muốn rèn ra Thiên
Kị Linh Khí ở Thánh Vực, ít nhất là phải ở tước vị siêu phẩm.
- Tước vị siêu phẩm?
Doanh Thừa Phong hơi nhíu mày, dường như có chút khổ não rồi.
Đan Lô Khí Linh gật mạnh đầu nói:
- Đúng vậy, rèn được linh khí tước vị đã là cực kì khó khăn rồi, hắc hắc, kể cả
là Đoán Tạo Linh Sư tước vị cường nhân muốn rèn được linh khí đồng cấp cũng chỉ
có 30% xác suất thành công, càng đừng nói đến là siêu phẩm linh khí rồi.
Doanh Thừa Phong chầm chậm gật đầu nhưng trong mắt của hắn lại không hề lộ ra
bất kỳ nét sợ hãi nào, ngược lại còn tràn đầy hứng thú, một tư thế luôn sẵn
sàng.
Đan Lô Khí Linh ngẩn ra, liếc mắt nói:
- Doanh Thừa Phong, bản thân ngươi mới chỉ là Tử Kim Cảnh, vẫn còn muốn rèn ra
linh khí tước vị gì hay sao?
Doanh Thừa Phong bóp trán, hắc hắc cười nói:
- Một mình ta có lẽ không được, nhưng nếu có thêm sự trợ giúp của huynh nữa,
chắc cũng sẽ có vài phần trăm thành công.
Đan Lô Khí Linh cười lạnh nói:
- Ta và ngươi liên thủ, khả năng rèn ra được linh khí tước vị thật sự phải đến
80-90%, nhưng khí linh thì làm thế nào? Dù cho có linh phách thích hợp, nhưng
ngươi tưởng chỉ dựa vào tinh thần lực của ngươi đã có thể khống chế được linh
phách cấp bậc này sao?
Muốn rèn ra được linh khí tước vị siêu phẩm, ít nhất cần có linh phách tước vị
cường nhân hội tụ vào trong linh khí.
Đây chính là linh phách tước vị cường nhân đó! Thiên sinh đã có được uy nghiêm
vô thượng, nào phải thứ một cường nhân Tử Kim Cảnh nhỏ bé có thể tơ hào được.
Doanh Thừa Phong vẻ mặt không đổi, trầm giọng một thoáng rồi nói:
- Khí Linh huynh, chuyện khí linh ta sẽ nghĩ cách, trong một tháng này huynh
chỉ cần chỉ cho ta cách làm sao có thể rèn được linh khí tước vị là được rồi.
Đan Lô Khí Linh trợn tròn mắt, hồ nghi nói:
- Ngươi có biện pháp ngưng luyện khí linh sao?
Cũng không phải nó coi thường Doanh Thừa Phong, nhưng việc ngưng luyện khí linh
cực kì khó khăn, một vạn lần cũng chưa chắc thành công được một lần. Hà huống
lần này hắn lại muốn rèn linh khí tước vị cấp.
Dù cho là nó ở lúc toàn thịnh, do lão chủ nhân tự mình ra tay rèn đi chăng nữa
thì xác suất thành công cũng không quá 10%.
Doanh Thừa Phong chậm rãi nói:
- Thành công hay không, ta cũng không hề nắm chắc, nhưng cũng phải thử một phen
mới được.
- Không đúng.
Ánh mắt Đan Lô Khí Linh lóe lên:
- Chắc chắn ngươi có bí thuật, nói cho ta mau.
Doanh Thừa Phong cười khổ chìa hai tay ra, nói:
- Khí Linh huynh, ngay cả huynh cũng bó tay chịu chết, lẽ nào ta còn có biện
pháp gì sao? Huynh quá đa nghi rồi.
Đan Lô Khí Linh nháy nháy đôi mắt hư ảo, trong lòng tự nhủ thầm, hay là do mình
quá đa nghi thật.
Tuy vậy ngẫm lại cũng đúng, Doanh Thừa Phong mặc dù có thiên phú cực kì hiếm
thấy trong thuật rèn, nhưng rất nhiều phương pháp và thủ đoạn đều là học từ
mình.
Vậy nếu ngay cả mình còn không nắm chắc được kĩ thuật và năng lực để làm, tiểu
tử này còn có thể thực hiện được thế nào đây?
Cười hắc hắc vài tiếng, Đan Lô Khí Linh đột nhiên nói:
- Doanh Thừa Phong, nếu như ngươi rèn hỏng, nhưng vẫn muốn giữ được Linh Vực
Sơn Hà Đồ, vậy để ta dạy ngươi một cách.
Doanh Thừa Phong hai mắt sáng ngời, nói:
- Xin thỉnh giáo.
Đan Lô Khí Linh ưỡn ngực, ngạo nghễ nói:
- Chỉ cần ngươi tìm một nơi không có người, thi triển ra Thần Thông Chi Thuật,
ta đảm bảo mấy tên Kị Sĩ Vương kia đều sẽ vội vàng coi ngươi là thượng khách.
Đừng nói là giữ được Linh Vực Sơn Hà Đồ, dù là muốn đoạt thêm một tấm nữa cũng
chưa chắc đã không thể.
Doanh Thừa Phong hai mắt sáng ngời, nhưng một lát sau lại lắc đầu nói:
- Thần Thông Chi Thuật rất phi thường, nếu như có thể, vẫn không nên để người
ta biết được thì tốt hơn.
Thần Thông Chi Thuật học được từ Đan Lô Khí Linh vẫn là con bài chưa lật cuối
cùng, cũng là con bài lớn nhất của hắn.
Chỉ cần có một tia khả năng, hắn sẽ không muốn để người khác biết được.
Tuy nhiên, hắn cũng không hề có cố chấp. Nếu như thất bại trong khảo hạch của
Đoán Tạo Thánh Điện, vào lúc nhất định sẽ mất đi Linh Vực Sơn Hà Đồ, hắn tuyệt
sẽ không hề cố kị cho mấy tên Kị Sĩ Vương tham lam này một niềm vui bất ngờ
lớn.
- Kẻ nào!
Ngoài cửa đột nhiên vang tiếng gầm giận dữ của Bá Vương.
Trong lòng Doanh Thừa Phong thoáng lo ngại, lập tức vút ra ngoài. Hắn đương
nhiên sợ có người xông vào, nhưng cũng lo Bá Vương không biết tốt xấu gì, đả
thương người đến, đắc tội với người ta.
Ngoài cửa là mười mấy tên kị sĩ thân mặc khôi giáp sáng loáng.
Nhìn thấy kí hiệu trên người họ, Doanh Thừa Phong mới thả lỏng trở lại.
Bởi vì trên khôi giáp của họ đều khắc kí hiệu của Thánh Nữ, cho thấy họ là kị
sĩ của Thánh Nữ Điện.
- Các vị Kị Sĩ đại nhân đến đây có việc gì vậy?
Doanh Thừa Phong cười cười nói.
Tòa ngự viện này là do Thánh Nữ điện hạ ban tặng, hắn tin rằng những kị sĩ này
tuyệt đối sẽ không đến làm loạn.
Mấy kị sĩ kia thi lễ với hắn một cái, người đứng đầu không chút biểu tình nói:
- Ta phụng mệnh chuyển một số nguyên liệu đến đây, mời người nghiệm thu.
Dứt lời, hắn lấy từ trong người một chiếc túi không gian, hai tay cầm lấy
chuyển qua.
Doanh Thừa Phong tiếp lấy, mở ra, dùng tinh thần lực quét qua một lượt, sắc mặt
không kìm được mà biến đổi.
Kị sĩ đứng đầu kia giật mình, ngạc nhiên nói:
- Còn thiếu gì sao?
Doanh Thừa Phong lắc đầu liên tục, nói:
- Không phải là thiếu, mà là đầy đủ hết rồi!
Trong lòng hắn vô cùng kinh ngạc, bởi vì mặc dù hắn đã soạn ra hai tờ danh sách
kia, nhưng đối với những vật phẩm ở tờ danh sách thứ hai hắn lại không hề có hi
vọng gì quá lớn.
Những vật phẩm này đều là Đan Lô Khí Linh viết ra, trong đó có những loại
nguyên liệu phẩm mà Doanh Thừa Phong thậm chí chưa hề nghe qua bao giờ.
Theo ý nghĩ của hắn, Thánh Nữ điện hạ có thể ban cho một nửa, thậm chí là một
phần ba đã là không tệ rồi, bởi vì nếu như đổi lại là hắn cũng sẽ tuyệt đối
không thể hào phóng mà cấp cho một tên Đoán Tạo Sư không hề được coi trọng tất
cả số nguyên liệu trong danh sách được.
Nhưng mà, túi không gian mà kị sĩ này mang tới lại có đủ tất cả các loại nguyên
liệu; kể cả loại tài liệu quý hiếm trong túi cũng có không ít.
Nhất thời, trong tâm hắn sóng lòng cuộn trào, còn có cả một chút kích động khó
mà áp chế được.
Hắn biết rằng, đây tuyệt đối không phải là Thánh Nữ điện hạ biệt đãi hắn, mà là
kết quả của việc Văn Tinh ra sức vì hắn. Chỉ là, điều duy nhất làm hắn cảm thấy
nghi hoặc không hiểu là Văn Tinh tỷ chỉ có tu vi Tử Kim Cảnh, thậm chí không
bằng được mấy kị sĩ trước mặt, nhưng nàng thế nào lại có thể ảnh hưởng đến
Thánh Nữ điện hạ như vậy.
Mơ mơ hồ hồ, hắn có một loại cảm giác, Thánh Nữ điện hạ và Văn Tinh tỷ chắc
chắn có mối quan hệ thân thiết mà người ngoài không biết tới.
May mắn là Thánh Nữ điện hạ cũng là một nữ nhân, nếu không thì trong lòng hắn
cũng sẽ không cảm thấy thoải mái rồi.
- Nếu đồ đã đủ rồi, tại hạ xin cáo từ.
Kị sĩ đứng đầu kia lùi một bước, hành lễ kị sĩ rất cẩn thận, lùi thêm mấy bước
nữa rồi quay người đi.
Từ đầu đến cuối, trên mặt của mấy kị sĩ đó đều không có chút biểu tình nào.
Mười mấy kị sĩ Tử Kim Cảnh, không ngờ lại giống như mười mấy tên binh lính
thông thường.
Dõi theo bóng lưng bọn họ rời đi, Doanh Thừa Phong thầm cảm khái không ngớt,
nếu như là ở Linh Vực, hơn mười vị cường nhân Tử Kim Cảnh hội tụ cùng một nơi,
chắc chắn là xảy ra việc gì lớn rồi.
Nhưng mà, trong Quang Minh Thánh Giáo, đừng nói là hơn mười vị Tử Kim Cảnh, dù
cho là hơn một trăm Tử Kim Cảnh xuất hiện, cũng đều là việc hết sức bình
thường.
Đây chính là sự khác biệt giữa thực lực của Linh Vực và Thánh Vực.
Thu liễm tâm thần, Doanh Thừa Phong nói:
- Bá Vương, ta sắp bắt đầu rèn linh khí rồi, mời ngươi hộ pháp cho ta.
Dừng một thoáng, hắn tiếp:
- Trừ phi là Văn Tinh tỷ, những người khác không tiếp.
Bá Vương cười ha hả, nói:
- Ngươi yên tâm, cứ giao cho ta, nhất đinh sẽ không để ai quấy nhiễu ngươi.
Doanh Thừa Phong khẽ gật đầu, bước vào trong phòng. Nhìn Đan Lô Khí Linh, hắn
trầm giọng nói:
- Khí Linh huynh, chúng ta bắt đầu đi.
Trong phòng, vô số thiên địa linh lực điên cuồng rung động, Doanh Thừa Phong
đem một phần nguyên liệu bỏ vào trong lò đan, bắt đầu con đường rèn khí ở Thánh
Vực.
Suốt một tháng trời, hắn không hề rời khỏi nơi này một bước. Dưới sự chỉ bảo và
phối hợp của Đan Lô Khí Linh, thuật rèn của hắn ngày càng tăng mạnh.
Một tháng sau, Doanh Thừa Phong mở cửa bước ra, tinh thần của hắn có chút mệt
mỏi nhưng thần thái trong mắt lại cực hưng phấn, trên người toát ra một sự tự
tin đến cực điểm.
Hắn dõi về phía trước, trong miệng thì thào nói:
- Tước vị siêu phẩm à, hờ hờ…