Doanh
Thừa Phong lạnh lùng nhìn gã, ánh mắt giống như đang nhìn một tên ngốc.
Những người này có thể tới nơi đây, tất nhiên không phải hạng người tầm thường,
cho nên lập tức bọn chúng nhận ra ánh mắt khinh thường của Doanh Thừa Phong.
Hơn nữa, rõ ràng không phải chỉ mỉa mai một người.
Tiếng cười của kỵ sĩ tắt ngấm, ánh mắt tên này trở nên nham hiểm.
- Doanh Thừa Phong, xem ra ngươi vẫn chưa phục.
Doanh Thừa Phong khẽ mỉm cười, nói:
- Các ngươi không thể đột phá Tử Kim Cảnh, mà những tên tìm đến luyện ngục kỵ
sĩ tìm kiếm cơ hội cuối cùng, có tư cách gì cam đoan rằng một năm sau có thể
thăng tiến tước vị.
Người đó bật cười khanh khách, cười gằn nói:
- Thằng ngu, sở dĩ chúng ta tiến vào, còn không phải là vì cái tên đáng chết
nhà ngươi hay sao.
- Câm mồm.
Đột nhiên, nữ kỵ sĩ lớn tiếng quát:
- Ngươi nói nhiều quá đấy.
Ánh mắt tám người còn lại đều không có thiện ý, tuy không thể thấy rõ mặt mũi
bọn chúng, nhưng Doanh Thừa Phong có thể nhìn thấy điều bất thường trong ánh
mắt của bọn chúng.
Trong lòng vừa động, hắn cười nói:
- Ta hiểu rồi, mười người các ngươi đến từ các thế lực khác nhau. Ha ha, lần
này hãm hại ta tiến vào nơi đây, hẳn là do mười Kỵ Sĩ Vương liên kết thực hiện.
Sắc mặt mười người đều biến đổi, mặc dù bọn chúng phụng mệnh mà hợp tác, nhưng
lại đề phòng lẫn nhau, cho nên vị trí và thái độ đều có vấn đề.
Tuy nhiên, Doanh Thừa Phong có thể dễ dàng nhận ra, ánh mắt nham hiểm của tiểu
tử này, thật sự ngoài sức tưởng tượng của bọn chúng.
- Trói hắn lại, không cần nhiều lời với hắn.
Vài người liếc mắt nhìn nhau, đột nhiên một người trong số đó nói.
Lập tức tất cả mọi người đều ủng hộ, tên kỵ sĩ lúc trước cười to lại lớn tiếng
quát:
- Để ta.
Gã sải bước tới, khẽ lật cổ tay, rút ra một thanh kiếm lớn, chém xuống đầu
Doanh Thừa Phong.
Chín người còn lại đều đứng yên tại chỗ, không hề có ý định ra tay tương trợ.
Bởi vì bọn chúng rất hiểu đối phương, thực lực bọn hắn đều đạt đến đỉnh cao Tử
Kim Cảnh, chỉ một bước chân nữa là có thể tiến đến cấp bậc tước vị.
Tu vi như vậy đối phó với một Linh Sư nho nhỏ vừa mới tiến cấp Tử Kim Cảnh.
Không phải quá dễ dàng sao.
Thật ra, nếu không phải do mười Kỵ Sĩ Vương không tin tưởng lẫn nhau, sẽ không
phái bọn chúng xuất thủ.
Sai khiến bọn chúng tiến vào luyện ngục kỵ sĩ làm chuyện này, đúng là dùng dao
mổ trâu để giết gà.
Tuy nhiên, vì tương lai tươi sáng của những Kỵ Sỹ Vương, cho dù trong lòng tức
giận, bọn chúng cũng không dám biểu lộ chút nào.
Doanh Thừa Phong xê dịch chân, tránh đi nơi khác.
Tuy nhiên. Tên kỵ sĩ cười lạnh tỏ vẻ khinh thường. Thân hình vừa chuyển, liền
bám theo như hình với bóng, hơn nữa đại kiếm trong tay gã vô cùng lăng liệt.
Tiếng xé gió sắc nhọn chói tai, dường như chỉ bằng khí thế âm thanh cũng đủ để
nghiền chết tu sĩ cùng cấp bậc.
Sắc mặt Doanh Thừa Phong biến hóa, mặc dù hắn biết mấy người này không phải
cường giả Tử Kim Cảnh bình thường. Nhưng không ngờ lại hùng mạnh đến mức này.
Bước chân vừa dừng, liền ngừng hẳn lại.
Sau đó, hắn đưa tay ra chắn Lang Vương Thuẫn ở trước ngực.
"Đùng..."
Một tiếng nổ lớn, thanh cự kiếm chém mạnh vào Lang Vương Thuẫn.
Sức mạnh cường đại tuôn ra mãnh liệt, tựa hồ muốn đè ép Doanh Thừa Phong. Tuy
nhiên, hắn trùng hai đầu gối xuống một chút liền hóa giải hoàn toàn sức mạnh
này.
Trên Lang Vương Thuẫn lóe ra ánh sáng màu vàng nhạt. Sức mạnh từ tính phát huy
tác dụng then chốt, khiến sức mạnh đòn tấn công này suy yếu hơn một nửa.
Tuy chiếc khiên này chỉ là cấp hoàng kim, nhưng lại có sức mạnh từ tính hiếm
thấy, lại thêm khí linh siêu phẩm phụ trợ, uy năng mà nó phát ra còn mạnh hơn
Linh Binh Tử Kim Cảnh rất nhiều.
- Ý.
Kỵ sĩ ồ lên kinh sợ, thu kiếm lui về phía sau, ánh mắt quan sát Lang Vương
Thuẫn không ngừng.
- Linh Thuẫn siêu phẩm.
Một người kinh ngạc hô lên. Nói:
- Làm sao hắn có thể có linh khí siêu phẩm.
Linh khí siêu phẩm, là bảo vật trong linh khí, cho dù là bọn chúng, cũng không
thể chế tạo được.
Trong thánh giáo Quang Minh, tuy bọn chúng chỉ là một kỵ sĩ chính thức. Nhưng
cũng thuộc hàng đầu trong nhóm kỵ sĩ. Hơn nữa, bọn chúng được Kỵ Sĩ Vương bồi
dưỡng. Linh khí của bọn chúng cường đại hơn rất nhiều so với những kỵ sĩ bình
thường.
Nhưng cho dù như vậy, trong số những người này cũng chỉ có duy nhất một người
có linh khí siêu phẩm.
- Ta muốn cái khiên này rồi.
Ánh mắt tên kỵ sĩ hiện lên vẻ tham lam, hắn hung tợn nói.
- Không được.
Đột nhiên nữ kỵ sĩ nói:
- Ngươi không thể giết hắn, cũng không thể cướp đoạt bảo vật trên người hắn.
Ánh mắt tên kỵ sĩ kia lóe sáng, khí thế hung ác vờn quanh, dường như đang do
dự.
Nhưng sau một lát, hắn thở một hơi thật dài, buồn bã cúi đầu.
Tuy rằng linh khí siêu phẩm rất hiếm, nhưng nếu vì vậy mà mang đến phiền toái
cho Kỵ Sĩ Vương thì kết cục của gã sẽ thê thảm vô cùng.
Vừa nghĩ tới bản lĩnh phi thường của Kỵ Sĩ Vương Điện Hạ, gã liền thấy lạnh
xương sống.
Linh khí có tốt hơn nữa, nhưng vẫn phải toàn mạng mới có thể hưởng thụ.
Tức giận hừ một tiếng, hắn trút tất cả lửa giận không thể chiếm được linh khí
siêu phẩm lên đầu Doanh Thừa Phong. Giơ cự kiếm lên cao, phẫn nộ chém tới.
Gã thi triển kiếm thuật mở rộng phạm vi, sức mạnh mười phần. Cự kiếm trong tay
hắn giống như một cái chùy lớn uy phong lẫm liệt.
Doanh Thừa Phong không ngạnh chiến với gã, hắn toàn lực thi triển thân pháp quỷ
ảnh, dưới tính toán và phối hợp của Trí Linh, từ đầu đến cuối đều giữ khoảng
cách an toàn với đối phương. Đồng thời, chiếc khiên nhẹ nhàng đón đỡ, mặc cho
kiếm thuật của đối phương có mạnh hơn gấp bội, cũng không thể uy hiếp Doanh
Thừa Phong.
Lúc đầu chín kỵ sĩ còn lại vẫn lạnh lùng đứng nhìn, nhưng dần dần, ánh mắt
khinh thường của bọn chúng đã giảm đi rất nhiều.
Bởi vì bọn chúng đã nhận ra, nếu chỉ có một kỵ sĩ, thì đừng mong có thể bắt
được Doanh Thừa Phong.
Người thanh niên này trơn như cá, thân pháp huyền ảo, có một loại cảm ứng đáng
sợ đối với chiến đấu, có thể nhanh chóng ứng biến chính xác trong những tình
huống phức tạp nhất. Đồng thời, linh khí siêu phẩm lại có sức mạnh khó tin,
chống đỡ đại kiếm cấp tử kim mấy lần mà không hề bị thương tổn.
Rốt cục, một người không nhịn được, thấp giọng nói:
- Ta đến giúp một tay.
Lập tức gã thò tay vào thắt lưng rút ra một thanh nhuyễn kiếm. Thân kiếm nhẹ
nhàng rung rung, quấn quanh giống như linh xà.
Doanh Thừa Phong cười thầm, hắn đã sớm biết, bọn người kia không thể khoanh tay
đứng nhìn.
Tấm chắn nhẹ nhàng nghiêng sang bên một chút. Một luồng chân khí tinh thuần
truyền vào trong đó. Lập tức, mặt ngoài tấm khiên nổi lên đầu sói đáng sợ. Đầu
sói mở miệng máu nhẹ nhàng hút lấy nhuyễn kiếm.
- Ý.
Sắc mặt tên kỵ sĩ biến hóa, ồ lên sợ hãi.
Đột nhiên gã phát hiện, nhuyễn kiếm trong tay tự đâm về phía tấm khiên.
Thanh nhuyễn kiếm này nhìn thì rất nhẹ và giống như không có gì uy hiếp, nhưng
lại là Linh Binh thành danh của gã, khi dung nhập chân khí, sẽ có uy năng cường
đại. Ác độc hơn cự kiếm của kỵ sĩ thông thường rất nhiều.
Có điều. Một kiếm này chưa kịp sử ra đã bị phá giải, tất nhiên phải khiến gã
hoảng hốt.
Phía sau Doanh Thừa Phong chợt bắn ra một ánh sáng rực rỡ.
Chín luồng sức mạnh tinh thần quanh quẩn tầng tầng lớp lớp phía trên trường
kiếm Hàn Băng. Kích phát tốc độ cực hạn của nó, hóa thành một ánh chớp đâm về
phía người này.
Đây là lần đầu tiên Doanh Thừa Phong toàn lực thi triển Bí Pháp Đoạn Tầng Điệp
Gia, lại thêm sức mạnh tăng cường của trường kiếm Hàn Băng. Đã đạt đến uy năng
siêu cường tầng thứ tám.
Nhuyễn kiếm trong tay tên kỵ sĩ kia bị hút, mắt thấy luồng hàn quang đâm về
phía mình, đột nhiên gã quát lên một tiếng, trên người hiện ra ánh sáng vô tận.
Áo giáp phát sáng giống như bóng đèn, lại giống như một mặt trời nhỏ không
ngừng thiêu đốt, phóng xuất ra ánh sáng và nhiệt độ vô tận.
"Vù..."
Sau một tiếng vang nhỏ, trường kiếm Hàn Băng bay vào trong ánh sáng.
Nếu như là Linh Binh có thuộc tính khác, chắc chắn khó có thể xâm nhập Linh
Quang. Tuy nhiên, Bí Pháp Đoạn Tầng Điệp Gia chính là tuyệt học của tổ tiên Kỵ
Sĩ Vương. Tiến vào ánh sáng giống như cá về biển rộng, tùy ý ngao du.
Một kiếm hàn quang, xuyên qua ánh sáng đâm mạnh vào yết hầu người này.
Yết hầu người này phát ra tiếng kêu "tách tách" kỳ lạ, lảo đảo lui về
sau mấy bước, vẻ mặt khó tin.
Không chỉ có tên đó, chín kỵ sĩ còn lại đều ngẩn người.
Trong lòng Doanh Thừa Phong phát lạnh, lúc đầu hắn cố ý giả vờ yếu thế, chính
là để phát động một kích toàn lực. Nhưng hiệu quả một kiếm này lại kém xa dự tính,
ít nhất dưới một kiếm, cũng không thể giải quyết tính mạng người này.
Ý nghĩ thay đổi thật nhanh. Trường kiếm Hàn Băng phá giáp mà ra, tiếp tục đâm
về phía vết thương của tên đó.
Có điều, ngay lúc này, một tấm khiên lớn giống như ngọn núi chắn trước kiếm
quang.
Tên nữ kỵ sĩ sát khí lẫm liệt, ả quát khẽ:
- Các vị cẩn thận, kẻ này giả vờ ngây ngô, thực lực của hắn không phải chỉ đơn
giản là Tử Kim Cảnh bình thường đâu.
Trên người kỵ sĩ bị thương tỏa ra ánh sáng, hắn dùng tay băng bó yết hầu, nhìn
chằm chằm Doanh Thừa Phong, ánh mắt tràn ngập sát khí lăng liệt.
Da đầu Doanh Thừa Phong như tê liệt, đây là quái vật gì vậy, tại sao bị đâm
xuyên qua yết hầu mà vẫn chưa chết.
Người của thánh giáo Quang Minh thật phiền phức, tính mạng của bọn chúng rất vững
chắc, trừ phi là lập tức cắt đứt toàn bộ sức sống, nếu không được sức mạnh ánh
sáng bảo vệ và trị liệu, chẳng khác gì có tấm thân bất tử.
- Tất cả cùng ra tay, bắt lấy hắn, tránh đêm dài lắm mộng.
Cũng không biết kẻ nào hô lên, mười vị kỵ sĩ từ từ tiến lên, trên người bọn
chúng bạo phát sát khí hùng mạnh.
Mười người này đều là nhân vật cường đại đỉnh cao nhất trong Tử Kim Cảnh, một
khi liên kết lại, luồng khí tức cương liệt hung mãnh, quả thực chính là giống
như muốn nghiền nát mọi vật.
Doanh Thừa Phong hừ lạnh một tiếng, trường kiếm Hàn Băng hóa thành linh quang
bao phủ quanh người hắn bay thẳng lên cao.
Đối phương người đông thế mạnh, hắn không cần phải tử chiến với những người này
tại đây.
Sắc mặt mười người kia khẽ thay đổi, ánh sáng trên người bọn chúng phóng mạnh,
đuổi theo sát nút, mười ánh sáng truy đuổi trong không trung, lưu lại vệt sáng
rất lớn.
Mười tên kỵ sĩ theo sát phía sau không tha, đột nhiên bọn chúng nhìn thấy, kiếm
quang của Doanh Thừa Phong đột ngột chuyển hướng từ giữa không trung bay xuống
mặt đất.
Trên mặt đất, hai quái thú khủng bố đang ngẩng đầu nhìn lên, thậm chí trên mặt
quái thú kim cương cao lớn còn cười dữ tợn.