-
Ha ha ha, đây là nơi nào, sát khí nồng đậm quá!
Kim Cương Vương nhảy tung tăng, phát ra tiếng rống đinh tai nhức óc, cuối cùng
hô lớn:
- Ta rất thích!
Quái thú Bát Trảo quỳ rạp trên mặt đất, mặc dù nó không nói chuyện, nhưng trong
đôi mắt cũng hiện lên vẻ hưng phấn, hơn nữa còn mang theo vẻ độc ác tàn nhẫn,
rõ ràng là đang hưởng ứng lời nói của Kim Cương Vương.
Khóe miệng Doanh Thừa Phong nhếch lên, nhìn hai con cự thú khủng bố này, thầm
nghĩ trong lòng, đây là hai sát tinh gì thế không biết, mình mang chúng đến
đây, rốt cuộc là đúng hay sai.
Thu lại tinh thần, Doanh Thừa Phong nói:
- Kim Cương Vương, Bát Trảo, nơi đây là luyện ngục kỵ sĩ của Quang Minh thánh
giáo. Ở trong thánh giáo Quang Minh, nếu như những kỵ sĩ đỉnh cao Tử Kim Cảnh
không thể lĩnh ngộ sự ảo diệu của không gian, sẽ đến chỗ này chiến đấu với quái
thú, để mưu cầu đột phá từ trong cuộc chiến sinh tử.
Hắn dừng lại một chút, ánh mắt nhìn vào chúng nó, nói:
- Các ngươi đều là vương giả trong thú Tinh Linh, có lẽ không sợ chiến đấu.
- Ha ha.
Kim Cương Vương hưng phấn nhảy dựng lên, thân thể cao lớn bổ nhào vài cái ở
giữa không trung. Nhưng mà, khi nó rơi xuống đất, lại không một tiếng động,
giống như lá cây, không có một chút trọng lượng.
- Doanh huynh yên tâm, nhất định ta có thể thăng tiến Tước Vị ở trong này.
Quái thú Bát Trảo ở một bên gật đầu liên tục, ánh mắt cũng toát ra vẻ tự tin.
Doanh Thừa Phong chậm rãi gật đầu, nói:
- Tốt, các ngươi đi tìm kiếm cơ duyên của mình, ta sẽ theo sau các ngươi.
Hắn nhẹ nhàng giương lông mày lên, nói:
- Nếu như gặp cường giả nhân loại, các ngươi không cần giết chết, chỉ cần đuổi
đi là được.
Hai con thú Tinh Linh này thăng tiến Tử Kim Cảnh không biết đã được bao nhiêu
năm, trong số những cường giả cùng cấp bậc, chắc chắn là hiếm có nhất.
Mà những cường giả nhân loại có thể tiến vào nơi đây, đều là người nổi bật
trong thánh giáo Quang Minh. Trong đó chắc chắn có người có thể đột phá cực
hạn, thành tựu Tước Vị.
Cho nên, khi gặp những người này, vẫn nên thủ hạ lưu tình, không cần đuổi tận
giết tuyệt thì tốt hơn.
Kim Cương Vương gật mạnh một cái. Nhưng sau đó chớp chớp mắt nói:
- Nếu bọn họ không thức thời, cứ quấy nhiễu chúng ta thì phải làm thế nào?
Doanh Thừa Phong lạnh lùng cười, nói:
- Nếu là như vậy, thì cứ giết đi. Tuy nhiên...
Hắn thản nhiên bổ sung một câu, nói:
- Không cần lưu lại nhược điểm và những người bàng quan.
Kim Cương Vương há to cái miệng rộng, cười nói:
- Hiểu rồi.
Nó vung tay lên, quái thú Bát Trảo vội vàng đi theo, hai người sóng đôi chạy
nhanh về một phía.
Doanh Thừa Phong đứng im tại chỗ hồi lâu. Lúc này mới lười nhác đi theo.
Nhất định hai tên đó sẽ đại khai sát giới. Nếu như hắn ở bên cạnh, ngược lại sẽ
vướng tay vướng chân. Nếu đã như vậy, thì từ từ đi theo sau cũng được, một khi
chúng nó đột phá Tử Kim Cảnh. Sẽ có thể mang hắn rời khỏi.
"Gừ."
Tiếng rống giận dữ từ phía xa truyền lại, nghe âm thanh quen thuộc, tràn đầy
vui sướng. Doanh Thừa Phong thì thào nói:
- Kim Cương à, khi nào ta mới có thể trở về, đều dựa vào ngươi đó, hy vọng
ngươi đừng khiến ta thất vọng.
Trên bầu trời u ám, đột nhiên phát sáng lên.
Một số cột sáng từ trên trời giáng xuống gần như cùng một lúc, rơi thẳng xuống
mặt đất. Khi ánh sáng tán đi, mười kỵ sĩ đỉnh cao Tử Kim Cảnh đứng thẳng tại
chỗ.
Bọn họ liếc mắt nhìn nhau, không nói lời nào.
Một người trong số đó lấy ra một la bàn, nhẹ nhàng đặt lên mặt đất, trong miệng
lẩm bẩm, đột nhiên giơ tay điểm về phía la bàn.
Lập tức một tia sáng trắng bắn ra rất nhanh, rơi xuống la bàn.
Một cây kim sắt nhỏ như lông trâu trên la bàn bắt đầu xoay tròn, chỉ sau một
lát, nó dừng lại tại một vị trí.
Người nọ nhặt la bàn lên, chậm rãi nói:
- Đã tìm được phương hướng, chúng ta qua đó thôi.
Có một người cất cao giọng nói:
- Các vị cẩn thận, Điện Hạ dặn dò. Không được tổn thương tính mạng hắn, chỉ cần
giữ hắn ở lại luyện ngục một năm là đủ.
- Ha hả, chúng ta biết rồi, một năm sau, chúng ta so sánh một chút. Xem ai có
thể đột phá Tử Kim, thăng tiến Tước Vị trước tiên.
Mười người này đều tự cười lạnh. Đồng loạt chạy nhanh về một hướng. Tuy nhiên,
nhìn bộ dáng của bọn họ, dường như vô cùng tự tin vào việc có thể đột phá Tử
Kim Cảnh.
※※※※
Nhẹ nhàng bỏ ngọc thạch Kế Thừa trong tay ra, Doanh Thừa Phong nhắm mắt suy
ngẫm.
Hắn tụt lại phía sau Kim Cương Vương và Bát Trảo rất xa, có hai cự thú bá đạo
mở đường, hắn không gặp bất kỳ quái thú hoặc kỵ sĩ Quang Minh nào.
Tuy nhiên, dọc đường đi hắn nhìn thấy vô số hài cốt quái thú, những hài cốt này
vô cùng thê thảm, xương cốt toàn thân cơ bản đều bị đánh dập nát, những thân
thể kiên cố dưới đôi quyền cứng rắn của Kim Cương Vương và răng nhọn của Bát
Trảo lại giống như tờ giấy mỏng không thể chịu nổi.
Hai tên này, ở trong Động Tiên đã thăng tiến Tử Kim Cảnh vô số năm, nếu không
bị hạn chế bởi quy luật không thể thăng tiến, e là đã trở thành cường giả Tước
Vị từ lâu rồi.
Hiện giờ đi tới luyện ngục tràn đầy khí tức hung bạo, giống như cá gặp nước,
cảm giác rất thoải mái.
Bất kỳ sinh vật nào ngăn cản trước mặt chúng, đều bị chúng xé thành mảnh nhỏ.
Tuy nhiên, điều đáng mừng chính là, có lẽ lời nói của Doanh Thừa Phong có tác
dụng, cho nên tuy hắn tuy nhìn thấy không ít hài cốt quái thú, nhưng không hề
nhìn thấy thi thể cường giả nhân loại.
Đương nhiên, điều này cũng có quan hệ rất lớn với trí thông minh của cường giả
nhân loại.
Những kỵ sĩ tiến vào nơi đây là để thí luyện, chứ không phải tới chịu chết. Sau
khi cảm nhận được sự cường đại của Kim Cương Vương, không có nhiều người không
tự lượng sức mà tiến lên khiêu khích.
Chậm rãi mở hai mắt, Doanh Thừa Phong khẽ mỉm cười.
Vừa rồi hắn lại hiểu được một chút khó khăn trong việc tu luyện.
Thật ra, tu luyện là một quá trình buồn tẻ, mà cùng với sự thăng tiến của tu vi
bản thân, sẽ không ngừng gặp phải vấn đề khó khăn mới. Sau khi Doanh Thừa Phong
thăng tiếnTử Kim Cảnh thành công, ngọc thạch Kế Thừa mở ra càng nhiều bí quyết
then chốt trong tu luyện, mà hắn lại giống như bọt biển, ra sức hấp thu kết
tinh trí tuệ của một vị Kỵ Sĩ Vương đời xưa.
Trong lòng chợt động, đột nhiên hắn có dự cảm mãnh liệt.
Lập tức Doanh Thừa Phong tập trung tinh thần, truyền sức mạnh tinh thần vào
trong đồ trang sức.
Sức mạnh thần bí lấy hắn làm trung tâm khuếch tán ra ngoài, chỉ trong nửa khắc
đã lan ra hơn ba trăm trượng.
Thật ra, không gian mà hắn đang đứng là một mảnh đất hoang vu, ánh mắt có thể
nhìn xa nghìn trượng. Nhưng mà, khi Doanh Thừa Phong cảm ứng được nguy cơ đến
gần, việc đầu tiên hắn làm, chính là sử dụng đồ trang sức theo dõi xung quanh.
Mí mắt giật giật, Doanh Thừa Phong xoay người, ánh mắt nhìn chăm chú vào một
nơi.
Nơi đó trống rỗng, không có bất kỳ người và vật gì.
- Hừ.
Doanh Thừa Phong tức giận hừ một tiếng, khẽ lật cổ tay, lập tức một tia hàn
quang bắn nhanh ra, bay về nơi không có một bóng người.
"Đinh..."
Một tiếng nổ nhỏ phát ra trong hư không, sau đó trường kiếm Hàn Băng bị dội
ngược về phía sau.
Trải qua mấy lần thăng tiến, trường kiếm Hàn Băng đã là một thanh Linh Binh Tử
Kim Cảnh siêu phẩm, uy năng hùng mạnh không gì sánh nổi.
Hơn nữa lại có thêm Bí Pháp Đoạn Tầng Điệp Gia của Doanh Thừa Phong. Uy năng đó
lại càng không thể tin nổi.
Nhưng, lúc này uy năng của nó lại không thể phóng thích hoàn toàn, dưới sự
phòng thủ của đối phương. Nó lại bị đánh lui một cách dễ dàng.
Sắc mặt Doanh Thừa Phong ngưng trọng, lạnh lùng nói:
- Nếu như các hạ đã đến đây, thì hãy đi ra. Ha hả. Giấu đầu lòi đuôi, làm sao
đáng mặt anh hùng?
Không gian trước mắt nổi lên một làn dao động kỳ lạ, một luồng sáng bập bềnh
giống như sóng nước.
Khi tất cả trở lại bình thường, một nữ kỵ sĩ cao gầy chậm rãi xuất hiện.
Đôi mắt Doanh Thừa Phong ngưng tụ, ánh mắt nhìn vào tấm khiên trong tay ả.
Nữ kỵ sĩ mặc bộ áo giáp toàn thân rất đẹp, ngay cả khuôn mặt cũng ở trong áo
giáp. Tuy nhiên, thật sự khiến người khác phải chú ý, vẫn là tấm khiên trong
tay ả.
Trên tấm khiên có linh văn dày đặc, trên mỗi một linh văn đều lóe ra hàn quang
nhè nhẹ khiến lòng người sợ hãi.
Doanh Thừa Phong đã từng gặp không ít linh khí Tử Kim Cảnh. Nhưng hắn có thể
khẳng định, chắc chắn phẩm chất và uy năng của tấm khiên này nhất nhì trong tất
cả các linh khí, thậm chí còn không kém Bá Vương thương.
- Ngươi là ai?
Doanh Thừa Phong lạnh lùng nói:
- Vì sao lại theo dõi ta?
Ánh mắt nữ kỵ sĩ lạnh như băng, ả hừ nhẹ một tiếng, nói:
- Ngươi chính là Doanh Thừa Phong?
Trong lòng Doanh Thừa Phong trầm xuống, nói:
- Làm sao ngươi biết?
Nữ kỵ sĩ lạnh lùng cười, còn chưa kịp nói. Chợt nghe thấy tiếng cười lớn vang
lên từ phía xa đằng sau.
Sau đó, chín bóng người bay nhanh đến.
Nhìn những bóng dáng này, sắc mặt Doanh Thừa Phong càng ngưng trọng, trường
kiếm Hàn Băng uốn lượn xung quanh người, Bí Pháp Đoạn Tầng Điệp Gia vận dụng
đến cực hạn. Bất cứ lúc nào cũng có thể mang theo hắn cao chạy xa bay.
Doanh Thừa Phong cảm ứng được nguy hiểm rất lớn từ những người này. Mỗi một
người bọn chúng đều có khí tức cường đại như vậy. Thậm chí còn không hề kém Đại
trưởng lão Linh Đạo Thánh Đường.
Nếu là một chọi một, hoặc một chọi hai, hắn không hề sợ hãi, nhưng đối phương
có tới mười người, chắc chắn hắn sẽ không ra vẻ anh hùng.
- A, hắn không phải Linh Sư Hoàng Kim Cảnh sao, sao lại biến thành Tử Kim Cảnh?
Một người kinh ngạc nói:
- Hay là chúng ta tìm nhầm người?
Tuy Tử Kim Cảnh và Hoàng Kim Cảnh chỉ hơn kém nhau một cấp, nhưng thực lực lại
lệch nhau một trời một vực, muốn đột phá cấp này vô cùng khó khăn, cho nên
người này mới hoài nghi như vậy.
- Không sai, chính là người này.
Nữ kỵ sĩ lạnh lùng nói:
- Ta đã nhìn ảnh hắn, hừ, kẻ này có thiên phú không tồi, nhất định là vừa mới
thăng tiến thành công ở trong này.
Ánh mắt Doanh Thừa Phong đảo qua từng người một, lãnh đạm nói:
- Vị Kỵ Sĩ Vương đại nhân nào phái các ngươi đến đây. Ha hả, vì một tên tiểu
tốt như ta, lại phái tới mười vị kỵ sĩ đỉnh cao Tử Kim Cảnh, thật sự là quá coi
trọng ta rồi.
Sắc mặt những người kia đều hơi đỏ lên, tuy nhiên lúc này trên mặt bọn chúng
đều được mũ giáp kỵ sĩ che khuất, không thể nhìn thấy.
Một người lãnh đạm nói:
- Doanh Thừa Phong, ngươi không cần nói khích, lần này chúng ta đến không phải
lấy tính mạng ngươi, chỉ cần ngươi an phận nghỉ ngơi ở đây một năm, chúng ta sẽ
thả ngươi đi.
Doanh Thừa Phong nhếch miệng cười, nói:
- Nơi này là luyện ngục kỵ sĩ, cấp bậc dưới Tước Vị có thể đi vào mà không thể
ra, các ngươi thả ta ra như thế nào?
Người nọ cười dài, ngạo nghễ nói:
- Sau một năm, chúng ta thăng tiến Tước Vị, dĩ nhiên là có thể mang ngươi ra
ngoài.