“Rống…”
Đằng xa, đột ngột truyền đến một tiếng rống thê lương mà uy mãnh.
Ba người Doanh Thừa Phong có chút dao động, bọn họ cũng không xa lạ gì với
những tiếng kêu như thế này. Bởi vì trong mấy ngày ngắn ngủi gần đây, bọn họ đã
nghe không biết bao nhiêu là âm thanh giống như vậy.
Đây nhất định là tiếng kêu của linh tinh thú, hơn nữa còn là tiếng kêu trong
lúc chúng chiến đấu.
Tinh linh thú, bản tính không thích đi săn và hoạt động.
Bọn chúng trên cơ bản đều là ngủ đông ở một chỗ, chỉ đợi cho sinh vật khác tới
gần, ảnh hưởng tới giấc ngủ hoặc nói là tu luyện của chúng, chúng mới bùng lên
đả thương người, giết chết địch thậm chí là cắn nuốt.
Mà lúc bình thường, chúng kiềm chế hơi thở, giống như cuộc sống thực vật, rất
khó bị người khác phát hiện.
Chỗ khiến cho những người đi vào đây đau đầu nhất, chính là việc họ tìm kiếm
linh tinh thú cần mất rất nhiều thời gian.
Không phải ai cũng có thể giống Doanh Thừa Phong, có được linh khí đồ trang sức
thần kỳ như vậy.
- Ha Ha, người kia thật là may mắn, lại tìm thấy một con tinh linh thú nữa.
Chúng ta có nên đi lên chào hỏi không.
Hứa phu nhân tức giận nói:
- Ngươi đừng có đi dọa người nữa, chúng ta vẫn là tận lực thu thập linh hạch
đi.
Nàng dừng lại
chút nghiêm nghị nói:
- Số lượng linh hạch càng nhiều, thì khả năng đột phá Linh Vực của Tử Kim Cảnh
cường nhân càng có hy vọng
Doanh Thừa Phong giật mình nói:
- Hứa phu nhân, nàng thật hy vọng trong bổn vực có người đột phá Tử Kim Cảnh ư?
Hiện giờ ở trong Linh Vực, chân chính đột phá Tử Kim Cảnh , có được sức mạnh vô
địch, cũng chỉ có vẻn vẹn Linh Tháp chân nhân và Võ Lão hai người thôi.
Bọn họ là hai ngọn núi lớn của Linh Đạo Thánh Đường, cũng là của toàn bộ Linh
Vực.
Thông Thiên Lĩnh kia tuy được coi là thế lực lớn thứ hai của Linh Đạo Thánh
Đường, số lượng Tử Kim Cảnh trong môn cùng với thành tựu của hậu bối đệ tử cũng
không kém Linh Đạo Thánh Đường.
Nhưng chỉ cần trong Thông Thiên Lĩnh không xuất hiện tước vị cường nhân, thì
việc bọn họ muốn thay thế địa vị của Linh Đạo Thánh Đường thật là trò cười cho
thiên hạ.
Một khi thế cân bằng thực lực trong Linh Vực bị phá vỡ, như vậy thì tất cả đều
khó nói rồi.
Nếu như là dễ dàng có được, Doanh Thừa Phong cũng sẽ không hy vọng bọn họ lấy
quá nhiều linh hạch trở về.
Sắc mặt của Hứa phu nhân hơi ngưng lại, nàng lặng yên suy nghĩ một lát, cuối
cùng thở dài chậm rãi nói:
- Doanh huynh, chúng ta ở lâu trong Linh Vực, tương lai có lẽ sẽ phát sinh biến
cố. Vì chuẩn bị ứng biến, tước vị cường nhân trong Linh Vực vẫn là càng nhiều
càng tốt.
Trong lòng Doanh Thừa Phong hơi kinh sợ. Hứa phu nhân chính là thân huyết mạch
của Linh Tháp chân nhân, nàng biết một số bí mật cũng không phải chuyện gì lạ,
nhưng có thể làm cho nàng nói ra lời này, như vậy biến cố này nhất định là sự
thay đổi lớn mà Linh Tháp chân nhân không trấn áp được.
Thật nghĩ không ra, ở trong Linh Vực còn có chuyện mà Linh Tháp chân nhân không
giải quyết được.
Trương Oánh Oánh giấu dung mạo trong chiếc khăn che mặt tuy rằng không thể nhìn
thấy, nhưng trong đôi mắt nàng lại hiện ra một tia ưu tư nhè nhẹ.
Rất rõ ràng là nàng cũng có nghe thấy chuyện này.
Doanh Thừa Phong nhíu mày nói:
- Rốt cục là biến cố gì ?
Hứa phu nhân khẽ thở dài:
- Trước khi đại biến đến, chúng ta cũng không thể xác định, tuy nhiên…
Nàng nhìn thật sâu
vào mắt Doanh Thừa Phong nói:
- Việc này hẳn là có liên quan đến ngươi.
- Với ta…
Doanh Thừa
Phong nháy mắt vài cái, những suy nghĩ như điện xẹt chuyển động trong lòng. Đột
nhiên trong đầu lóe lên một suy nghĩ, hắn kinh ngạc nói:
- Quang Minh thánh giáo
Ánh mắt Hứa phu nhân và Trương Oánh Oánh ngưng lại, họ liếc mắt nhìn nhau, lãnh
đạm nói:
- Quả nhiên là ngươi biết
Doanh Thừa Phong tức giận:
- Ta không biết
Có thể làm Linh Vực phát sinh biến cố mà ngay cả Linh Tháp chân nhân cũng không
trấn áp được, cơ bản có thể xác định là lực lượng từ bên ngoài
Mà theo hắn biết, trong những người mà hắn quen, cũng chỉ có Văn Tĩnh của Quanh
Minh thánh giáo mới có thực lực đáng sợ như vậy.
Quang Minh thánh giáo, đây là lực lượng khổng lồ ở một nơi nào đó trong Thánh
Vực. Mà các nhân vật đột phá Tử Kim Cảnh cường nhân trong Linh Vực, đều phải đi
Thánh Vực để nhận tước vị danh hiệu. Bởi vậy có thể thấy được, lực lượng của
Thánh Vực so với Linh Vực phải lớn hơn rất nhiều.
Hứa phu nhân lắc lắc đầu, đang định nói chuyện, thì tiếng rống đằng xa đột
nhiên dừng lại.
Sau đó, một khí thế mãnh liệt phóng lên cao, khí thế đó giống như một mũi
trường kiếm, nơi mà mũi kiếm chỉ đến chính là chỗ bọn họ.
Doanh Thừa Phong hơi giật mình bật cười nói:
- Đây là tên ngu ngốc nào, lại dám đến khiêu khích chúng ta.
Cường nhân không tên kia có thể phát hiện bọn họ cũng không kỳ lạ, bởi vì lúc
trước họ đã ra tay săn giết một con tinh linh thú, tiếng rống lớn đó nhất định
đã kinh động đến đối phương
Chỉ có điều, đối phương cũng đang chém giết một con tinh linh thú khác, hơn thế
nữa còn thu được một khối linh hạch
Trong tình huống như thế này, hắn không một chút do dự phát ra kiếm quang khiêu
khích, thật không biết phải nói những người này là tràn đầy tự tin hay là tràn
đầy ngu ngốc nữa.
Hứa phu nhân bật cười nói:
- Nếu người này có hứng thú, chúng ta qua đó xem thế nào
Từ trên người nàng dâng lên một luồng hơi thở mạnh mẽ. Hơi thở này mềm mại mà
nhẵn nhụi, mặc dù không bén nhọn và hung ác như đối phương, nhưng cuồn cuộn
không ngừng, thuần hậu sâu thẳm, phảng phất sự sâu xa không lường được của biển
cả.
Hai khí thế không giống nhau của hai người đột nhiên đâm vào nhau, mặc dù không
phải là đánh nhau thật, nhưng trong hư không lại lóe lên từng vòng năng lượng
dao động mà mắt thường không nhìn thấy.
Đây là sự va chạm giữa hai cường nhân Hoàng Kim Cảnh, trong lần xung đột này,
cả hai bên có thể mơ hồ đoán được thực lực cao thấp của nhau.
Đương nhiên, trong chân chính chiến đấu, trang bị cá nhân có quan hệ rất lớn
đối với thắng bại.
Nhưng thực lực của bản thân như thế nào, cũng là một yếu tố trọng yếu.
Nếu khí thế của một bên trong đó suy nhược không chịu nổi một chiêu, như vậy
thì lần xung đột này khó mà tránh khỏi.
“Oanh…”
Một tiếng vang thật lớn trong không trung, giống như là tiếng sét giữa trời
quang, làm cho hai lỗ tai người ta tê đi.
Doanh Thừa Phong và Trương Oánh Oánh kinh ngạc liếc mắt nhìn nhau, không ngờ
tên cường nhân không biết tên kia lại mạnh như thế, không kém so với Hứa phu
nhân là mấy.
Trong hơn ngàn người tiếng vào Linh trì, Hứa phu nhân tuyệt đối là nhân tài
kiệt xuất.
Ngoại trừ Doanh Thừa Phong và vị nam tử tóc đỏ Y Cách Nạp Đề ở ngoài, thì còn
rất ít người có thể sánh với nàng.
- Duyên số của chúng ta thật không tồi chút nào.
Trương Oánh Oánh cười khổ nói:
- Đầu tiên là gặp Y Cách Nạp Đề, giờ lại gặp một vị cường nhân cùng đẳng cấp,
tại sao mà lần này những nhân tài đều chạy đến khu vực này vậy.
Doanh Thừa Phong nhếch miệng nói:
- Mặc kệ là ai, nếu đã gặp rồi, tự nhiên muốn thu một ít lợi ích mới phải.
Hứa phu nhân nhẹ nhàng lắc đầu nói:
- Doanh huynh, hiện tại tự giết lẫn nhau, có sớm quá không.
Tuy nói rằng người tiếng vào Động Thiên Phúc Địa đều vì Linh Hạch mà đến, mà
còn trong nửa tháng cuối cùng, càng không có ai lại đi săn bắt tinh linh thú,
mà mục tiêu lại là nhân loại đồng bọn.
Nhưng thời gian tiến vào lúc đó sắp kết thúc, thử nghiệm sắp chấm dứt, cho nên
mọi người muốn lấy phương thức cướp đoạt để đạt được càng nhiều linh hạch.
Nhưng lúc này tiến vào Động Thiên Phúc Địa chưa đến nửa tháng, vẫn còn thời
gian hai tháng rưỡi nữa.
Lúc này phát sinh xung đột với cường nhân nhân loại, không nghi ngờ là chuyện
không sáng suốt.
Trương Oánh Oánh cũng gật đầu đồng ý nói:
- Hứa tỷ tỷ nói rất đúng, cho dù là giết người đó, cũng không lấy trên người
hắn bao nhiêu linh hạch, không bằng tạm thời tha cho hắn, đợi đến lúc còn nửa
tháng thì đoạt lấy.
Doanh Thừa Phong hai vai thẳng đứng nói:
- Nửa tháng cuối chưa chắc đã tìm được hắn.
Trương Oánh Oánh ánh mắt cụp xuống nói:
- Tìm không thấy thì thôi, chúng ta cũng không thiếu một ít linh hạch này.
Nếu như không có lời Doanh Thừa Phong nói, nàng tuyệt đối không nói ra lời này,
nhưng đã có dị năng của Doanh Thừa Phong, khẩu vị của nàng vô tình đã thay đổi
rồi.
Doanh Thừa Phong lặng lẽ cười nói:
- Chúng ta không muốn gây phiền toái, nhưng người ta chưa chắc đã muốn buông
tha chúng ta.
Hứa phu nhân và Trương Oánh Oánh âm thầm lắc đầu, các nàng cũng cảm nhận được,
người này không ngờ không né tránh mà còn lấy tốc độ cực nhanh để tiếp cận.
Người không biết tốt xấu như này, các nàng cũng không còn lí do gì để thương
tiếc.
Phong thanh chuyển động, một đạo thân ảnh đẹp đẽ từ trong rừng xuất hiện vẽ lên
một đường cong tuyệt vời, với tốc độ không gì so sánh được rơi xuống một gốc
cây đại thụ cách bọn họ không xa.
Bọn người Doanh Thừa Phong hơi ngẩn ra, sau khi nhìn thấy thân pháp của người
này, bọn họ mới hiểu tại sao người này tại sao lại to gan như vậy, lại vọt lên
một cách lỗ mãng như vậy.
Hóa ra tốc độ của người này, đã đạt đến độ không thể ngờ tới.
So sánh thì, cho dù là Doanh Thừa Phong và Trương Oánh Oánh hai người, cũng có
chút mặc cảm.
Đương nhiên, nếu bọn họ thúc dục Đoạn Tầng Điệp Gia bí pháp và Thiên Cầm Vũ
Dực, thì cũng có thể so tốc độ được với người này.
Mặt trời trên cao không một chút keo kiệt đem ánh hào quang của mình rọi xuống.
Ánh mặt trời chiếu xuống mái tóc xinh đẹp kia làm mắt người ta lóa đi vì đẹp.
- Là các ngươi…
Trên cây đại thụ một cô gái tóc vàng kinh ngạc kêu lên:
- Ba người các ngươi cùng hành động không sợ không tìm thấy tinh linh thú sao.
Doanh Thừa Phong ba người cùng nhìn nhau, Hứa phu nhân duyên dáng cười nói:
- Hóa ra là các hạ, thật đúng lúc.
Cô gái tóc vàng kia hướng về Hứa phu nhân và Trương Oánh Oánh gật đầu một cái,
ánh mắt thì dừng trên người Doanh Thừa Phong , rồi đột nhiên hiện lên một vẻ
khinh miệt.
- Hôm nay gặp nhau thật trùng hợp, tiểu muội có một câu xin khuyên hai vị tỷ
tỷ.
- Thỉnh giảng
Hứa phu nhân mỉm cười nói.
Cô gái tóc vàng ngẩng đầu lên, cái đầu đầy tóc giống như là những gợn sóng ánh
mặt trời đang lay động:
- Người con con trai yếu đuối cần người khác bảo vệ như này, hay là bỏ đi thì
hơn.
Cả ba người Doanh Thừa Phong đều sửng sốt, giờ mới hiểu ra.
Hóa ra cô gái này coi Doanh Thừa Phong là một chàng công tử bột, được Hứa phu
nhân và Trương Oánh Oánh bảo vệ trong này.
Trong nhất thời trong lòng ba người họ đều cảm thấy dở khóc dở cười.
Cô gái tóc vàng ôm quyền thi lễ, thân hình lóe lên, như điện xẹt vọt đi, chỉ
còn lại âm thanh của nàng tại chỗ này vẫn còn văng vẳng:
- Hai vị tỷ tỷ tự lo cho bản thân cho tốt, đừng để hắn liên lụy hai người.
Doanh Thừa Phong khẽ lắc đầu, nhưng không có hứng thú truy kích.
Hứa phu nhân và Trương Oánh Oánh che miệng cười khẽ, đều cảm thấy vô cùng thú
vị.
Nhưng chính lúc này, xa xa lại truyền đến một tiếng kêu sợ hãi.
“Oanh…”
Lại một âm thanh oanh kích truyền tới, thậm chí có một cảm giác như là trời đất
đang quay cuồng.
Doanh Thừa Phong ba người ngơ ngác nhìn nhau, cô gái tóc vàng này số đỏ như
vậy, hay là lại gặp tinh linh thú.