Hắc
Chướng Kỳ lắc nhẹ, Hắc Đao lập tức hóa thành tử khí trốn vào trong.
Hứa phu nhân đã biết sự tồn tại của Song Đầu, nhưng lại không biết rằng Hắc Đao
đã tiến vào Tử Kim Cảnh thành công. Mà con người Doanh Thừa Phong lại rất cẩn
thận, hắn đã quyết định, sẽ không tiết lộ bí mật này cho hai người họ.
Hắc Chướng Kỳ tiếp tục lay động, lại một con quỷ binh nữa chui ra.
Con quỷ binh này chỉ là một con Hoàng Kim Cảnh mà thôi, nhưng lại có cánh, là
một con quỷ binh biết bay.
Mở rộng chân, đạp lên trên, hai cánh rung lên, lập tức giương cánh bay lên mây,
chỉ trong tích tắc đã không thấy tung tích đâu.
Đợi Doanh Thừa Phong thật sự rời đi, vô số những hung cầm mới từ từ xuất hiện.
Đại ma vương khủng bố đã không còn, chúng lại có thể ở đây xưng hùng xưng bá.
Chỉ có điều, đám người Doanh Thừa Phong không chú ý tới, ở dưới tầng mây, mắt
con hung cầm Tử Kim Cảnh kia ánh lên một tia sáng giả dối.
Nếu như có thể nhìn thấy những tia sáng này, Doanh Thừa Phong nhất định sẽ lưu
lại, giết sạch hai con Tử Kim Cảnh. Nhưng tiếc là, hắn cũng không nhìn thấy,
cho nên cũng không biết là có nguy hiểm rất lớn cũng đang cận kề.
※※※※
Những ngọn núi đằng xa trùng trùng điệp điệp. tạo nên một mảng hỗn độn.
Một vật giống như con chim lớn đột nhiên ngừng vẫy cánh, rơi từ trên trời
xuống, ở trên người nó toát ra hơi thở khủng khiếp của cường nhân, áp lực khổng
lồ đó từ trên cao giáng xuống, bao phủ cả ngọn núi.
Sau khoảnh khắc đó, ngọn núi này ngay lập tức yên ắng, giống như là có một sức
mạnh nào đó bóp chặt lấy cổ họng, khiến chúng không thở được.
- Hừ, khốn khiếp
Đột nhiên, một tiếng hét lớn vang lên.
Một nắm đấm như một chai dấm lớn xuất hiện trong hư không, chợt lao tới hướng
con chim lớn đang không ngừng bay lượn kia mà công kích.
Chim lớn hét lên một tiếng. Nó mặc dù là một Tử Kim cảnh hùng mạnh, nhưng lại
thực lực và tính toán thì lại không bằng nắm tay của chủ nhân.
Hai cánh liều mạng vẫy mạnh, thân thể giống như hỏa tiễn lao lên phía trên chạy
trốn.
Nhưng, vào ngay lúc này, nó lại hoảng sợ phát hiện, tuy là cánh nó đập cực
nhanh, nhưng thân thể của nó lại không bay lên, mà là đang không ngừng hạ
xuống.
Theo sau, lại xuất hiện một nắm đấm, hung hăng đánh lên người chim lớn.
Con chim lớn này lúc đầu chỉ là những tiếng thét không ngừng, nhưng sau khi bị
một quyền, toàn thân nó giống như là bị ngàn cân thay nhau đụng phải, hướng ra
phía ngoài mà bay ra.
“Ba…”
Sau một tiếng nổ, thân thể nó dập thật mạnh vào trong vách đá, tạo một vết lõm
cực lớn trên vách đá cứng rắn.
Nếu là người thường, trúng phải chiêu này thì chỉ có chết chắc.
Nhưng, con chim Tử Kim cảnh này lại mạnh hơn nhiều so với đại đa số các sinh
vật khác. Thân thể nó theo vách đá rơi xuống. Lắc lắc đầu, cuối cùng thì cũng
ngẩng đầu lên. Dùng ánh mắt kính sợ nhìn về phía trước nói:
- Kim Cương Vương, ta không phải tới để khiêu khích.
- Hừ, ngươi không phải tới khiêu khích, vậy thì đến đây làm gì.
Chủ nhân của nắm đấm kia là một kim cương lớn, đang tác oai tác quái trong
thung lũng, ép cho các Tử Kim Cảnh tinh linh thú khác không thở nổi.
Hung cầm lắc lư cái đầu, tuy rằng nó còn chưa chết, nhưng chấn động mãnh liệt
kia khiến nó trong khoảng thời gian ngắn không thể bình tĩnh được, do đó nói
không ra lời.
Kim Cương ôm song chưởng, khóe miệng ánh lên tia cười lạnh, yên lặng chờ đợi.
Thật lâu sau, hung cầm kia rốt cục cũng bình tĩnh lại nói:
- Kim Cương Vương, ta tới đây là để cầu viện.
- Cầu viện ?
Kim Cương Vương nháy nháy hai mắt to như chuông đồng nói:
- Hung cầm các ngươi với linh tinh thú chính ta vốn là kẻ thù, ta không đến gây
sự với các ngươi là đã tốt lắm rồi. Không ngờ ngươi lại còn đến nhờ ta chống
lại đồng bọn của mình, ngươi không phải bị ngơ đấy chứ.
Hung cầm lắc đầu nói:
- Kim Cương Vương, lần này không phải tinh linh thú tấn công Lạc Hoa Nhai , mà
là người từ ngoài đến.
- Người ngoài ư…
Kim Cương Vương đôi mắt bừng sáng, nhưng lập tức liền tức giận nói:
- Phì, ngươi lại dám gạt ta.
Nó tung ra một quyền cực mạnh, quyền này sức mạnh vô cùng, tuy rằng không đánh
trúng Hung cầm Vương, nhưng lại sướt qua đỉnh đầu nó, khiến nó mơ hồ cảm thấy
đau
Kim Cương Vương biết quá rõ thực lực của Lạc Hoa Nhai, nếu như toàn bộ số hung
cầm đó đồng loạt lao lên, thì toàn bộ Động Thiên Phúc Địa, ngoại trừ vài người,
thì những người còn lại chỉ có nhượng bộ lui binh.
Huống hồ, trong sô vô vàn con hung cầm, còn có ba con Tử Kim Cảnh già hung bạo
và trí tuệ này.
Mà theo nó biết, hễ là người ngoài tiến vào Động Thiên Phúc Địa, mạnh nhất cũng
chỉ là Hoàng Kim cảnh mà thôi.
Những người thuộc Hoàng Kim Cảnh, bất kể là đơn đả độc đấu, hay là quần ẩu hỗn
chiến, thì những người ngoài này cũng không có khả năng gây ra phiền phức không
thể giải quyết được cho hung cầm.
Cho nên, nó đối với lời nói của hung cầm Vương vẫn bán tín bán nghi, thậm chí
là hoài nghi nhiều hơn một ít.
Hung cầm đột nhiên ngẩn ra, vội vàng nói:
- Kim Cương Vương, người nghĩ rằng ta có gan nói dối ngươi ư ?
Chưởng của Kim Cương Vương lập tức dừng lại giữa không trung, nó cuối cùng thì
cũng đã hiểu ra, Hung cầm vương tuy là hùng mạnh, đồ tử đồ tôn nhiều đếm không
xuể, nhưng nếu nói tên này dám lừa gạt nó thì là không thể.
- Hừ, có bao nhiêu người từ ngoài đến.
- Bốn
- Chỉ có bốn ?
Kim Cương Vương vẻ mặt cổ quái hỏi:
- Chỉ có bốn người từ ngoài đến mà đáng để cho ngươi đến cầu viện ư
Hung cầm vương cười khổ nói:
- Kim Cương Vương, ngài có điều không biết, tuy rằng chỉ có bốn người, nhưng
chân chính ra tay thì chỉ có một. Người này thực lực bí hiểm, thiên hạ vô địch,
không chỉ có được linh khí của Tử Kim Cảnh, mà còn có nô bộc quỷ binh Tử Kim Cảnh.
Chúng ta đánh với hắn hai lần, đều tổn thương thê thảm.
Nó tự dát vàng lên mặt mình, thật ra hai bên chỉ đánh qua 1 trận, lần thứ hai
gặp là lúc Doanh Thừa Phong mới xuất đầu lộ diện, tất cả hung cầm đều lập tức
giương cánh bay cao, trốn không còn thấy bóng dáng tăm hơi nữa.
Mắt Kim Cương Vương sáng lên rạng rỡ, lạnh lùng nói:
- Thực sự mạnh vậy sao… Hoàng Kim Cảnh ư ?
Qua nhiều thế hệ tới nay, tất cả những con người hùng mạnh từ ngoài đến, cùng
lắm cũng chỉ là Hoàng Kim Cảnh đỉnh cao mà thôi, cho tới bây giờ vẫn không có
Tử Kim Cảnh cường nhân xuất hiện.
Nhưng, theo lời hung cầm Vương thì tên loài người kia có lẽ đã vượt xa cực hạn
Hoàng Kim Cảnh có thể đạt tới rồi.
Cho dù là bản thân Kim Cương Vương cũng không nghĩ ra, một Hoàng Kim Cảnh cường
nhân lại có thể chiến đấu với cả một bộ tộc, và còn khiến bộ tộc này không để ý
mặt mũi mà đến cầu viện mình.
Khóe miệng to thô khẽ nứt ra, giống như là một nụ cười đắc ý và hứng thú vậy,
Kim Cương Vương nói:
- Bọn chúng ở đâu ?
- Bọn chúng hẳn là đã rời khỏi Lạc Hoa Nhai rồi.
Hung cầm vương nói một cách thành thật.
Kim Cương Vương giận dữ quát:
- Cái gì cơ, thế người tìm đến ta làm gì
Hung cầm vương kia nghiêm nghị nói:
- Kim Cương Vương, chúng ta đối với người này hận thấu xương, cho nên đã nhớ
lại hình dáng của hắn, cũng ghi nhớ hơi thở của hắn, chỉ cần ngài nguyện ý xuất
thủ tương trợ, thì đã sẽ dâng toàn bộ cho ngài.
Sắc mặt Kim Cương Vương rốt cục cũng ấm áp trở lại, nó chậm rãi gật đầu nói:
- Được rồi, để bổn tọa giúp ngươi lần này, tuy nhiên, nếu người kia không lợi
hại như ngươi nói.
Nụ cười trên mặt nó lộ ra vài phần
dữ tợn.
- Thì cho dù ngươi có chạy lên mây, thì ta cũng sẽ băm vằm ngươi để nấu canh
uống
Hung cầm vương run lên, vào lúc này, nó đã hối hận vài phần vì đến tìm người
đáng sợ như này.
Nhưng giờ này nó đã không còn lựa chọn nào khác, huống chi, dựa vào con người
thủ đoạn thần bí khó lường kia, Kim Cương Vương có giết được không còn là một
vấn đề lớn.
“Vù vù…”
Hung cầm vương giang cánh hướng lên bầu trời mà bay đi, mà ở phía dưới nó, Kim
Cương Vương mở rộng hai chân, đang đi nhanh vào rừng.
Nhưng, tốc độ của nó thật không ngờ đã đạt đến cực điểm, so với hung cầm vương
bay trên trời cũng không chậm chút nào.
※※※※
- Hướng này, khoảng năm mươi trượng
Trong rừng, Doanh Thừa Phong chỉ về một hướng, nhắm chặt hai mắt, bình tĩnh
nói.
Trương Oánh Oánh và Hứa phu nhân lập tức đi ngay, trong khoảng thời gian cực
ngắn, chỗ đó đã bị một năng lượng phát nổ cực mạnh tấn công.
Doanh Thừa Phong cũng không tiến lên trợ giúp, bởi vì hắn đã cảm nhận được con
linh tinh thú đang ẩn nấp dưới mặt đất kia thực lực rất bình thường, Hứa phu
nhân hoặc Trương Oánh Oánh chỉ cần một người ra tay là có thể giết được nó. Hai
người cùng xông ra, thật đúng là giết gà dùng dao mổ trâu.
Quả nhiên, âm thanh gầm rú ở chỗ đó dần dần lặng xuống, cây cỏ cũng động đậy
một trận.
Hứa phu nhân và Trương Oánh Oánh đồng thời xuất hiện trước mặt hắn
Nhìn hai người đẹp, Doanh Thừa Phong khẽ mỉm cười nói:
- Hai vị thân thủ thật giỏi, nhanh như vậy đã giết chết được linh tinh thú rồi.
Hứa phu nhân hé miệng cười nói:
- Không phải chúng ta quá lợi hại, mà tốc độ tìm linh tinh thú của ngươi quá
kinh khủng.
Trương Oánh Oánh gật một cái thật mạnh, xúc động nói:
- Từ trước tới nay, người tiến vào nơi này, cho dù là tiền bối cần cù nhất,
cũng khó mà thuận lợi tìm kiếm một lượng lớn linh hạch. Nhưng…
Nàng cúi đầu, nhìn viên thủy tinh trong tay tản ra năng lượng kỳ dị của linh
hạch, từ đáy lòng nói:
- Lần này, có được thu hoạch như vậy, hoàn toàn là nhờ công lao của huynh.
Doanh Thừa Phong khoát tay chặn lại, trong lòng lại thầm nhủ:
“Nếu để cho ngươi biết, ta cách ba trăm trượng đã phát hiện ra con linh tinh
thú này, sợ là ngươi sẽ càng kinh ngạc cho mà xem.”
Sau khi rời khỏi Lạc Hoa Nha, Doanh Thừa Phong đẩy lực lượng tinh thần vào
trong đồ trang sức, đồng thời phóng ra ngoài.
Thứ này uy năng cực kỳ đáng sợ, có thể phản ánh ra hơi thở cường nhân, cho dù
là chúng cố ý trấn áp, nhưng lại không thể giấu được sự thăm dò của linh khí
như trước.
Tuy nhiên, có thể ở khoảng cách ba trăm trượng phát hiện linh tinh thú thì thật
sự là thái quá, nghe mà rợn cả người, cho nên Doanh Thừa Phong mới cố ý làm
chậm lại vệc tìm kiếm, thậm chí còn thu nhỏ khoảng cách lại đến năm mươi
trượng.
Ngay cả như thế thôi, cũng đã khiến Hứa phu nhân và Trương Oánh Oánh mừng rỡ
lắm rồi.