Hai
luồng ánh sáng một trắng một đỏ bay lượn trên trời không kiêng nể gì, chúng
xuyên qua vô số địa hình phức tạp, sau một canh giờ, rốt cuộc tốc độ cũng chậm
lại, và hạ xuống một nơi trên núi cao.
Doanh Thừa Phong vung tay áo, lập tức trường kiếm Hàn Băng biến mất không thấy
gì nữa.
Khi thanh linh khí siêu phẩm này ở cấp Bạch Ngân, còn có hàn quang lạnh thấu
xương, khí lạnh bức người.
Nhưng mà, sau khi hấp thu sức mạnh Băng Mê Hoặc, trực tiếp thăng tiến tới Tử
Kim Cảnh, lại trở lại nguyên trạng vài phần. Chỉ cần Doanh Thừa Phong không cố
ý phóng thích, hàn khí hùng mạnh liền ngưng tụ bên trong mũi kiếm, không hề
tiết ra ngoài một chút nào.
Điều này giống như là một thanh thần binh tuyệt thế học được cách nhẫn nhịn,
cất giấu sự sắc bén vào trong vỏ.
Không xuất thì thôi, hễ xuất là vô địch thiên hạ.
Ánh sáng màu đỏ lượn lờ phía sau, rốt cục Trương Oánh Oánh đi tới bên cạnh hắn.
Chỉ có điều, lúc này chiếc miệng nhỏ nhắn của Trương Oánh Oánh mở ra, tuy nàng
đã cố gắng giấu diếm, nhưng hơi thở vẫn dồn dập.
Dùng hết sức lực chạy xa như vậy, cho dù nàng từng được một vị kỳ tài yêu mến
ban thưởng cho bảo vật thần bí, cũng cảm thấy khó có thể tiếp tục duy trì.
Nhưng, nhìn lại vẻ mặt thong dong của Doanh Thừa Phong, trong lòng nàng càng
thêm kinh hãi.
Rốt cuộc thực lực của người này đã đạt đến cảnh giới gì rồi, tại sao chạy xa
như vậy mà trên người hắn vẫn không thấy biểu hiện mệt mỏi.
Người này, tu luyện như thế nào chứ.
Nàng cũng không biết rằng, hiện giờ sức mạnh tinh thần của Doanh Thừa Phong đã
đạt đến đỉnh cao Hoàng Kim Cảnh, thậm chí còn có thể xông phá lên Tử Kim Cảnh.
Nếu chỉ nói đến năng lượng tích lũy, nàng kém hắn rất nhiều.
Doanh Thừa Phong xoay chuyển ánh mắt, chợt nói:
- Trương tiểu thư, cô và Hứa phu nhân đã từng liên hệ với nhau?
Trương Oánh Oánh thu lại tinh thần, tất nhiên nàng hiểu được lời nói của Doanh
Thừa Phong có ý gì.
Khẽ lật bàn tay, cánh chim màu đỏ phía sau nàng biến mất ngay tức thì. Nhưng
ánh sáng màu đỏ nhạt chưa tiêu tán. Mà ngưng tụ thành một chiếc gương tròn màu
đỏ ở trước mặt nàng.
Trương Oánh Oánh khẽ hô, đột nhiên giơ ngón tay trắng như ngọc điểm nhẹ lên mặt
gương.
Đỏ thì tươi như máu, trắng thì tinh khiết không tì vết. Hai cái chạm nhau, lại
tạo nên vẻ đẹp diễm lệ.
Doanh Thừa Phong biết rằng, đây là một loại kỹ thuật bí mật đặc biệt. Giống như
là gọi điện hình ảnh, có thể truyền đi hình ảnh và âm thanh của hai người.
Nhưng, trong thế giới Linh Đạo, muốn làm được việc này tuyệt không dễ dàng.
Nếu như không có bảo vật tương ứng, căn bản không thể thực hiện được.
Nhưng mà, hồi lâu sau, ánh mắt hắn ngưng tụ, nhìn vào mặt gương, trầm giọng
nói:
- Tại sao không có phản ứng?
Ánh mắt Trương Oánh Oánh cũng hiện lên vẻ lo lắng, nói:
- Ta rời đi chưa được ba ngày. Hay là sau đó Hứa tỷ tỷ tại xảy biến cố gì rồi?
Sắc mặt Doanh Thừa Phong trầm xuống, hắn nói:
- Trương tiểu thư chờ ở đây một lát, tại hạ vào xem thử.
Hắn thò tay vung lên. Tử khí cuồn cuộn bên trong Hắc Chướng Kỳ. Một làn khói
đen thoát ra, hóa thành một con chim lớn có bốn cánh.
Trương Oánh Oánh nhìn thấy mà vô cùng hâm mộ. Nhưng cũng biết rằng không nên
tham lam vật này .
Nhưng mà, thấy Doanh Thừa Phong vội vàng như vậy, sắc mặt nàng khẽ biến, nói:
- Doanh huynh hãy nghỉ tạm nửa ngày, tiểu muội vừa mới vận dụng bí pháp Phi
Hành, trong vòng nửa ngày không thể nào sử dụng lại lần nữa.
Doanh Thừa Phong kinh ngạc mỉm cười, nói:
- Trương tiểu thư yên tâm, tại hạ có thể tự lo cho bản thân mình.
Hắn nhẹ nhàng nhảy lên trên lưng con chim lớn, con quỷ binh gào to một tiếng,
vỗ cánh bay xuống vách núi.
Trương Oánh Oánh do dự một chút, tức giận giậm chân, hối hận về việc âm thầm
khiêu khích lúc trước.
Chỉ có điều, mặc dù nàng lo lắng cho an nguy của Hứa phu nhân, nhưng càng hiểu
được sự nguy hiểm của vô số loài chim hung ác phía dưới, khi chưa hồi phục
trạng thái đỉnh cao, nàng không dám chủ quan đi vào nơi nguy hiểm.
"Đùng..."
Đôi cánh của con chim lớn vỗ mạnh, phát ra tiếng vang.
Âm thanh này vang lên không lâu, lập tức dẫn tới biến cố to lớn.
Từ trên đỉnh núi nhìn xuống, có từng đoàn mây mù dày đặc, mà ngay khi quỷ binh
hình loài chim chui ra từ trong mây mù, cho dù là Doanh Thừa Phong dũng mãnh,
sắc mặt lúc này cũng hơi tái đi.
Rốt cuộc hắn đã hiểu, tại sao với thực lực của Trương Oánh Oánh lại kiêng kị
những loài chim hung ác như vậy, bởi vì số lượng của chúng thật sự rất đáng sợ.
"Xôn xao..."
Vô số loài chim giang hai cánh, chúng bay vọt lên, lao về phía Doanh Thừa
Phong.
Sóng năng lượng bên trong đồ trang sức quét qua, lập tức Doanh Thừa Phong phát
hiện ra, thật ra thực lực bọn chúng phần lớn chỉ có Thanh Đồng Cảnh, số lượng
Bạch Ngân Cảnh nhiều nhất cũng chỉ đạt một phần mười, Hoàng Kim Cảnh thì càng
ít.
Nhưng, chênh lệch cấp bậc đã được bù đắp hoàn toàn bằng số lượng.
Bề ngoài của bọn chúng không khác chim cú mèo bao nhiêu, nhưng hình dạng của
chúng lại hung hãn hơn rất nhiều, đặc biệt là một đôi móng vuốt sắc bén giống
như sắt thép, lộ ra hàn quang nghiêm nghị.
Vô số loài chim hung ác hợp thành tấm lưới đen che khuất bầu trời, trong nháy
mắt đã bao vây hắn.
Nhìn thấy được cảnh tượng này, Doanh Thừa Phong liền hiểu ra, trong số bọn
chúng, chắc chắn có cường giả Tử Kim Cảnh chỉ huy ở phía sau.
Hắn hừ lạnh một tiếng, vỗ lên lưng một cái.
Lập tức, một tia sáng màu đỏ phóng lên cao, hóa thành cầu vồng màu đỏ trong hư
không phi tới.
Tốc độ cầu vồng cực nhanh, uy năng cường đại, thanh thế cường hãn.
"Oanh..."
Trong hư không liên tiếp vang lên nhiều tiếng nổ, những con chim bay về phía
Doanh Thừa Phong, bất kể thể tích của chúng lớn hay nhỏ, cảnh giới tu vi như
thế nào, đều không thể ngăn cản thần binh cuồng bạo ẩn chứa khí tức vô cùng
hung bạo.
Bá Vương thương, hung binh có một không hai, hấp thu vô số máu tươi mới có thể
đúc tạo thành công, rốt cục cũng được Doanh Thừa Phong phóng thích ra ngoài.
Không chỉ có vậy, Doanh Thừa Phong còn vận dụng Bí Pháp Đoạn Tầng Điệp Gia,
phối hợp với năng lực đặc biệt của trường thương, đã đạt đến thần uy không thể
chống đỡ của sức mạnh tinh thần tầng thứ tám.
Ngay cả những loài chim hung ác cấp Hoàng Kim Cảnh khi đối mặt với uy năng của
Bá Vương thương cũng không chịu nổi một đòn, bị ánh sáng đỏ xuyên qua thân thể
trong nháy mắt, hóa thành máu thịt trên không trung.
Tuy nhiên, lại xuất hiện sự việc còn kỳ lạ hơn.
Máu tươi tràn ngập trong hư không lại không rơi xuống, chúng hội tụ thành một
con sông màu đỏ, chảy vào trong Bá Vương thương.
Không chỉ có những con chim hung ác bị giết mới như vậy, mà ngay cả những con
bị uy năng ánh sáng ảnh hưởng đến, chỉ bị thương ngoài da cũng có kết cục tương
tự.
Đột nhiên, vết thương trên người nổ tung, máu tươi bắt đầu sôi trào. Và bị một
loại sức mạnh thần kỳ hút ra khỏi thân thể. Cuồn cuộn chảy về phía ánh sáng đỏ.
Rõ ràng phương thức chiến đấu kỳ lạ như vậy đã vượt ra khỏi nhận thức của loài
chim hung ác, tuy số lượng vẫn vô cùng vô tận, nhưng đàn chim hung ác phía
trước bắt đầu có cảm giác lùi bước.
Tuy chúng rất hung hãn. Nhưng lúc này đang đối mặt với kẻ thù còn hung tàn hơn.
Bị bản năng sợ hãi của sinh vật thúc đẩy, khí thế của bọn chúng lại bị Doanh
Thừa Phong và Bá Vương thương áp đảo hoàn toàn.
Ánh mắt Trương Oánh Oánh không thể nhìn xuyên tầng mây, cho nên không thấy cảnh
tượng này. Nếu không, đánh giá của nàng về Doanh Thừa Phong sẽ phải cao thêm
một bậc nữa.
Phía dưới, đột nhiên truyền đến nhiều tiếng kêu thê lương.
Đàn chim hung ác có ý định lùi bước ngẩn ra, sau đó hò hét điên cuồng, không
màng sống chết tiếp tục vọt lên.
Doanh Thừa Phong cười lạnh một tiếng, đương nhiên hắn biết rõ, đây là tiếng kêu
của cường giả Tử Kim Cảnh ở phía sau đàn chim.
Sau khi thấy được uy năng hung ác của Bá Vương thương, những tên đó lại không
dám tự mình nghênh chiến, mà sử dụng thuộc hạ làm vật hi sinh nhằm giảm sút
chiến ý của Bá Vương thương.
Đối với những tu sỹ bình thường, phương pháp này vô cùng khó chịu.
Sức mạnh một người có cường đại hơn nữa, cũng sẽ có lúc cạn kiệt. Chỉ cần chịu
bỏ ra cái giá nhất định là có thể từ từ giết chết cường giả.
Nhưng đáng tiếc chính là, phương pháp này không có hiệu quả đối với Bá Vương
thương.
Bên trong thương này có hai thuộc tính Sinh Linh và Thiết Linh, mà là quan
trọng hơn là, thương này đã sinh ra khí linh, có thể tự hấp thu năng lượng
trong biển máu để tăng cường thực lực bản thân, duy trì hoặc kích phát sức
chiến đấu càng hùng mạnh hơn.
Chỉ cần có đầy đủ máu tươi, nó có thể càng đánh càng hăng, cho đến khi giết
sạch kẻ địch trước mắt.
Muốn đối phó Bá Vương thương, chăc chắn không thể chỉ dựa vào vật hi sinh cấp
bậc thấp, bởi vì những vật hi sinh này có tới nhiều hơn nữa, chẳng qua cũng chỉ
làm đồ ăn cho nó mà thôi.
- Chết đi!
Doanh Thừa Phong cũng không vội vàng xuống dưới, hắn khống chế Bá Vương thương,
một người một thương phối hợp không một kẽ hở.
Ánh sáng đỏ xuyên qua không trung, để lại dấu vết thật lớn. Mỗi một tia dấu vết
đều mang theo hơn mười sinh mạng. Một khi đàn chim hung ác chết hoặc bị thương,
trên người của bọn chúng sẽ chảy ra một lượng lớn máu tươi.
Tất cả máu tươi hội tụ lại, cuồn cuộn chảy vào bên trong phạm vi của ánh sáng
đỏ.
Doanh Thừa Phong thở dài, đã rất lâu rồi hắn không được hưởng thụ loại cảm giác
này.
Chân khí và sinh mạng lực vô cùng vô tận ào ào chảy vào trong cơ thể, khiến hắn
có cảm giác ngâm mình trong suối nước nóng, ấm áp bay bổng.
Hiện giờ thực lực của hắn đã thăng tiến đến Hoàng Kim Cảnh, mà Bá Vương thương
lại là một thanh hung binh Tử Kim Cảnh có một không hai.
Đối với bọn họ mà nói, những con dơi chỉ có cấp bậc võ sĩ thông thường trong
động dơi này không có giá trị gì. Cho dù chém giết nhiều hơn nữa, cũng không
trợ giúp gì cho bọn họ.
Mà đây cũng là nguyên nhân chính khiến Doanh Thừa Phong sử dụng Bá Vương
thương.
Nhưng vào giây phút này, mới là lúc Bá Vương thương đại triển thần uy.
Bởi vì do ở trong Động Tiên, chỉ cần loài chim hung ác nơi này trưởng thành, ít
nhất đều là Hắc Thiết Cảnh, từ từ lớn lên, cường tráng một chút, sẽ thành Thanh
Đồng Cảnh, những con nổi bật trong số đó sẽ thăng tiến Bạch Ngân Cảnh và Hoàng
Kim Cảnh.
Hơn nữa, số lượng của chúng vô cùng khổng lồ, đầy khắp núi đồi, che khuất bầu
trời, không tài nào đếm xuể.
Trong trường hợp như thế này, Bá Vương thương của Doanh Thừa Phong mới có thể
phát huy uy năng tuyệt thế chân chính.
"Rầm rầm rầm..."
Phía chân trời như thể vang lên tiếng sấm lớn, lượng máu tươi vô tận cuồn cuộn
chảy vào trong cơ thể, chân khí Doanh Thừa Phong mãnh liệt mênh mông, gia tăng
với tốc độ khó có thể tưởng tượng nổi.
Sau khi hắn ngâm mình trong Linh Trì, chân khí trong cơ thể đã tiếp cận rất gần
với đỉnh cao Hoàng Kim Cảnh, mà lúc này lại hấp thu một lượng lớn sức mạnh
trong máu của đàn chim hung ác, chân khí lại tăng vọt.
Sức mạnh bành trướng trong người cuồn cuộn không dứt, dường như có thể tuôn
trào ra ngoài bất cứ lúc nào.
Hai mắt Doanh Thừa Phong sáng rực, thậm chí hắn còn có cảm giác kỳ quái.
Thân thể của hắn đã đạt đến cảnh giới đỉnh cao, chỉ cần hắn muốn, liền có thể
xông phá lên Tử Kim Cảnh bất cứ lúc nào.
Bất kể là sức mạnh tinh thần hay là chân khí, đối với hắn mà nói, việc đột phá
đều dễ như trở bàn tay.
“Cạc!”
Đột nhiên, từ phía dưới truyền lên một tiếng kêu thật to.
Lập tức, đàn chim hung ác liền giang cánh, dùng hết sức bay xa, chúng nó hoảng
sợ, lần đầu tiên chủ động rời xa sát tinh khủng bố này.