Từng
làn sóng năng lượng không thể nhìn thấy có trung tâm là Doanh Thừa Phong phóng
thích ra ngoài.
Đây là sức mạnh thần kỳ nhất bên trong đồ trang sức, chẳng những có thể tránh
bị người khác phát hiện, hơn nữa còn có thể cảm ứng được khí tức sinh mệnh hùng
mạnh trong phạm vi.
Đột nhiên, Doanh Thừa Phong đang bay nhanh liền ngừng lại, một tay vung Hắc
Chướng Kỳ.
Vài luồng tử khí màu đen tràn ra ngoài, chúng lăn lộn trong rừng, ào ạt tiến về
một phương hướng. Sau một lát, nơi đó liền vang lên âm thanh thật lớn.
Đây là âm thanh đám quỷ binh chiến đấu với thú Tinh Linh, nếu như chỉ xét về thực
lực từng con một, thú Tinh Linh mạnh hơn quỷ binh không có trang bị. Nhưng,
khoảng cách thực lực đã được bù đắp bằng số lượng.
Một thú Tinh Linh có thể dễ dàng chiến thắng một quỷ binh cùng cấp bậc, nhưng
mà, khi số lượng quỷ binh có tới mười con thì thú Tinh Linh chỉ còn cách phải
chịu hành hạ.
Tiếng gào thét không dứt, Doanh Thừa Phong không hỗ trợ, mà cầm một viên ngọc
thạch, yên lặng cảm ứng tọa độ địa hình.
So với thời gian ước hẹn với Hứa phu nhân, lúc này đã muộn hơn mười ngày. Nếu
còn chần chừ, e là Hứa phu nhân thật sự sốt ruột.
Chậm rãi gật đầu, Doanh Thừa Phong xác định phương hướng tiếp theo.
Lúc này, âm thanh phía xa đã yên tĩnh trở lại. Vài luồng tử khí màu đen bồng
bềnh bay tới, chúng nó tiến thẳng vào trong không gian của Hắc Chướng Kỳ. Doanh
Thừa Phong vung tay lên, trong tay đã có một viên linh hạch.
Viên linh hạch này không lớn, chỉ nhỏ hơn nửa bàn tay. Nhưng bên trong linh
hạch ẩn chứa sức mạnh vô cùng tinh túy, cũng có thể coi là thượng phẩm.
Hài lòng nhét linh hạch vào trong túi không gian, Doanh Thừa Phong tiếp tục
tiến về phía trước.
Lại qua nửa ngày, rốt cục hắn đi tới dưới chân núi.
Đây là một ngọn núi nguy nga, trong môi trường đặc biệt của Động Tiên, ngọn núi
cao này chắc chắn là một mục tiêu khác thường.
Doanh Thừa Phong xác định phương hướng một chút, đi tới phía đông chân núi.
Hắn dùng hết sức phóng thích sức mạnh tinh thần về phía xa, hắn tin tưởng rằng,
chỉ cần không xảy ra bất ngờ gì, thì hẳn là Hứa phu nhân đã đến từ sớm.
Nhưng mà, hồi lâu sau, sắc mặt của hắn hơi thay đổi.
Bởi vì trong phạm vi cảm ứng của hắn, không phát hiện tung tích của Hứa phu
nhân.
Tuy nhiên, ở trong này lại có một người khác.
Trầm ngâm một lát, thân hình Doanh Thừa Phong vừa động, đã tiến vào trong rừng.
Thân hình hắn di động như quỷ mị, yên lặng không phát ra khí tức. Lẳng lặng tới
gần một thiếu nữ yểu điệu cách hơn một trăm trượng.
Tuy rằng mỗi người đều có phương pháp trinh thám riêng. Nhưng Doanh Thừa Phong
tin tưởng rằng, ở trong này chắc chắn không thể tìm thấy vật gì đáng tin cậy
bằng đồ trang sức.
Cho nên, hắn có thể khẳng định, cho đến bây giờ người này vẫn chưa phát hiện
tung tích của mình.
Lén lút tới gần. Khi tiếp cận người này khoảng ba trượng, đột nhiên thân hình
người này khẽ động, yêu kiều nói:
- Ai?
Doanh Thừa Phong khẽ giật mình. Sắc mặt hơi đỏ lên, lập tức trở lại bình
thường.
Hắn lững thững đi ra, ôm quyền thi lễ, nói:
- Trương tiểu thư, không ngờ lại có duyên gặp lại.
Người đó chính là Trương Oánh Oánh, môn hạ Thiên Cầm Môn, lai lịch của nàng vô
cùng kỳ lạ, dường như được một vị kỳ tài nào đó yêu mến, ngay cả Võ lão cũng
rất khách khí với nàng.
Sau khi gặp được Doanh Thừa Phong, lập tức vẻ lo lắng trên mặt Trương Oánh Oánh
liền giảm đi rất nhiều. Nàng vội vàng nói:
- Doanh huynh, rốt cục huynh đã tới.
Trong lòng Doanh Thừa Phong rùng mình, khí thế trên người hắn dần dần dày đặc,
kèm theo sát khí, hắn trầm giọng nói:
- Trương tiểu thư, có lẽ Hứa phu nhân ở nơi đây.
Trước khi rời khỏi Linh Tháp, hai cô gái này từng lén lút thảo luận với nhau
hồi lâu. Nhìn bộ dạng của Hứa phu nhân, dường như là đáp ứng thỉnh cầu gì đó
của nàng.
Cho dù suy nghĩ bằng đầu ngón chân, Doanh Thừa Phong cũng có thể đoán được đại
khái.
Có điều, lúc này Doanh Thừa Phong đã đến muộn mấy ngày, nhưng lại không thấy
tung tích của Hứa phu nhân. Tất nhiên phải khiến hắn nghi ngờ.
Trương Oánh Oánh vô cùng thông minh sắc sảo, vừa nhìn thấy vẻ mặt của Doanh
Thừa Phong, lập tức hiểu rõ ý nghĩ của hắn.
Cười khổ một tiếng. Trương Oánh Oánh nói:
- Doanh huynh, hàng ngàn năm trước, người sáng lập Thiên Cầm Môn chúng tôi vốn
là môn hạ đệ tử của Linh Đạo Thánh Đường, hai nhà chúng tôi cùng chung nguồn
gốc. Hơn nữa, tiểu muội làm sao dám mạo hiểm hãm hại Hứa tỷ tỷ mà không bị Linh
Tháp chân nhân phát hiện.
Doanh Thừa Phong trầm ngâm một chút, sát khí trên người dần dần tiêu tan.
Quan hệ sâu xa giữa Thiên Cầm Môn và Linh Đạo Thánh Đường thì không nói, nhưng
Trương Oánh Oánh nói không sai, nàng không thể mạo hiểm tính mạng để hãm hại
hậu duệ ruột thịt của Linh Tháp chân nhân.
- Nói như vậy, cô cũng không biết tung tích của Hứa phu nhân?
Trương Oánh Oánh lắc đầu liên tục, nói:
- Tiểu muội biết.
Doanh Thừa Phong hơi giật mình, nói:
- Nàng ở đâu?
- Hứa tỷ tỷ bị vây ở Lạc Hoa Nhai.
- A, Hứa phu nhân tiến vào đó làm gì?
Doanh Thừa Phong chau mày, hắn cũng không lạ gì Lạc Hoa Nhai, trước khi tiến
vào, Võ lão và những người khác đã từng dặn dò.
Có lẽ chỗ đó là nơi có địa hình thấp nhất trong Động Tiên, dưới vách núi chẳng
những âm u ẩm ướt, hơn nữa địa hình vô cùng nguy hiểm. Ngoại trừ điều đó ra,
trên vách núi cheo leo trong Lạc Hoa Nhai lại cư ngụ vô số chim muông hung ác,
những loài chim này có sức mạnh vô song, ngoại trừ thú Tinh Linh ra, chúng là
sinh vật duy nhất trong Động Tiên.
Săn bắt những sinh vật cấp bậc này không có lợi ích gì, ngược lại sẽ bị truy
sát vô tận, khiến người ta càng thêm phiền toái.
Cho nên, trải qua nhiều thế hệ tới nay, những người tiến vào Động Tiên đều được
cảnh báo, ngoại trừ ảo cảnh vô tận, Lạc Hoa Nhai cũng là nơi không được vào.
Trương Oánh Oánh bất đắc dĩ than nhẹ một tiếng, nói:
- Hứa tỷ tỷ cũng không muốn tiến vào Lạc Hoa Nhai, nhưng tỷ ấy gặp phải xui
xẻo, ngay khi được đưa vào lại chính là bên trong Lạc Hoa Nhai.
Sắc mặt Doanh Thừa Phong khẽ biến, nói:
- Bây giờ nàng sao rồi?
Trương Oánh Oánh nghiêm nghị nói:
- Tạm thời Doanh huynh cứ yên tâm, tỷ ấy mang theo đầy đủ vật dụng cần thiết,
mà tỷ ấy cũng đã thăng tiến Hoàng Kim Cảnh, tạm thời có thể tự bảo vệ bản thân.
Chân mày của Doanh Thừa Phong hơi giãn ra, nói:
- Làm sao cô biết vậy?
Trương Oánh Oánh biết rằng, nếu không trả lời tốt câu hỏi này thì chắc chắn
Doanh Thừa Phong sẽ không từ bỏ nghi ngờ.
Thò tay vào ngực, lấy ra một viên ngọc thạch nho nhỏ. Toàn thể ngọc thạch hình
tròn, mặt trên lóe ra ánh sáng bảy màu, trên thân ngọc thạch, lại khắc một đôi cánh
nhỏ như ẩn như hiện.
- Đây là linh thạch cầu viện Linh Tháp chân nhân ban cho Hứa tỷ tỷ, vận khí của
tiểu muội không tệ, địa điểm vận chuyển ở gần nơi đây, hôm đó liền nhìn thấy
viên linh thạch cầu viện này.
Nàng nhẹ nhàng lắc đầu. Nói:
- Viên linh thạch này vốn dĩ Hứa tỷ tỷ cầu viện Doanh huynh, nhưng lại rơi vào
tay tiểu muội.
Trong lòng Doanh Thừa Phong cảm thấy hổ thẹn, càng cảm thấy may mắn.
May mắn chính là, mình thi triển thần thông trong ảo cảnh vô tận, tiêu hao gần
hết hàn khí nơi đây, mới có thể tinh luyện xong hàn khí tàn dư chỉ trong ba
ngày ngắn ngủi.
Nếu như thật sự kéo dài hơn nửa tháng như lời Khí Linh Đan Lô nói, thế mới thú
vị.
Trương Oánh Oánh tiếp tục nói:
- Sau khi tiểu muội nhận được linh thạch, cũng đã đi tới Lạc Hoa Nhai. Và có
cuộc đối thoại ngắn với Hứa tỷ tỷ thông qua sóng âm linh lực. Cho nên mới biết
tình hình gần đây của tỷ ấy. Tuy nhiên...
Trên mặt nàng đầy vẻ ưu tư, nói:
- Rốt cuộc tình huống phía dưới Lạc Hoa Nhai như thế nào, cho tới nay cũng
không ai biết. Cho nên tiểu muội rất lo lắng.
Doanh Thừa Phong nhướn mày, nói:
- Trương tiểu thư, trên người Hứa phu nhân có Quang Minh Chi Dực. Vì sao nàng
không sử dụng?
Trương Oánh Oánh cười khổ nói:
- Tuy rằng Quang Minh Chi Dực có thể phóng thích một kích diệt thế, nhưng uy
năng của nó quá lớn, nếu thi triển ở Lạc Hoa Nhai, thì kết quả duy nhất chính
là núi sụp, đất lở, đất đá rơi xuống cũng đủ để chôn vùi tỷ ấy.
Doanh Thừa Phong sửng sốt, không nghĩ đến việc bảo vật này còn có khiếm khuyết
lớn như vậy.
- Tiểu muội từng lọt vào mắt xanh của một vị kỳ tài Thiên Cầm, có khả năng bay
lượn trong thời gian ngắn.
Trương Oánh Oánh trầm lặng nói:
- Nhưng mà, xung quanh vách núi có quá nhiều loài chim hung ác, hơn nữa hung
hãn không sợ chết. Một mình tiểu muội thật sự không thể xông qua sự phong tỏa
của chúng, cho nên muốn thỉnh cầu Doanh huynh trợ giúp một tay.
Doanh Thừa Phong trầm giọng nói:
- Ta phải giúp cô như thế nào?
- Hứa tỷ tỷ nói, trong số quỷ binh trong tay Doanh huynh cũng có cường giả
Hoàng Kim Cảnh có thể bay lượn, nếu như chúng có thể chịu được trọng tải, Doanh
huynh và ta cùng tiến vào Lạc Hoa Nhai, vậy thì khả năng đột phá sẽ lớn hơn.
Doanh Thừa Phong nhìn nàng thật sâu, nói:
- Được, việc này không nên chậm trễ. Mời Trương tiểu thư dẫn đường, chúng ta cùng
đi.
Trương Oánh Oánh hơi sửng sốt, không ngờ Doanh Thừa Phong lại dứt khoát, quyết
đoán như vậy.
Tuy nhiên, nàng cũng là một người quyết đoán, sau khi gật đầu mạnh một cái, lập
tức xoay người rời đi.
Tốc độ của nàng cực nhanh, thân hình chớp động đã trôi bồng bềnh thật xa. Hai
chân Doanh Thừa Phong khẽ đạp. Thân hình cũng giống như quỷ mị vội bám theo.
Cũng không biết là có phải cố ý hay không, Trương Oánh Oánh càng chạy càng
nhanh.
Tuy nói cứu người như cứu hỏa, nhưng tốc độ nhanh như vậy, đã vượt xa cực hạn
mà cường giả Hoàng Kim Cảnh thông thường có thể đạt tới.
Doanh Thừa Phong giương cao hai hàng lông mày, hắn hừ lạnh một tiếng, trong
lòng biết rõ Trương Oánh Oánh cố ý làm vậy.
Nếu hai bên giao thủ, Trương Oánh Oánh không dám nói có thể chiến thắng Doanh
Thừa Phong, nhưng về khinh công...
Ba chữ Thiên Cầm Môn không phải là hư danh.
Tâm niệm vừa chuyển, Doanh Thừa Phong giơ tay ra, lập tức trường kiếm Hàn Băng
xuất vỏ lao ra, hóa thành một luồng hàn quang vọt tới.
Sau khi tiếp tục đột phá sức mạnh tinh thần, cho dù không dựa vào uy năng của
trường kiếm, hắn cũng có thể ngưng tụ bảy luồng sức mạnh tinh thần trên thân
kiếm.
Tầng thứ sáu của Bí Pháp Đoạn Tầng Điệp Gia vô cùng cường đại, một kiếm vừa
xuất, ánh sáng rực rỡ không thể địch nổi.
Ngay sau đó, thân hình Doanh Thừa Phong được kiếm quang bao quanh, trong nháy
mắt liền vượt qua Trương Oánh Oánh, thanh âm của hắn vang vọng ầm ầm ở giữa
không trung.
- Trương tiểu thư đi thong thả, tại hạ đi trước một bước.
Trương Oánh Oánh ngẩng đầu nhìn trời, ánh mắt hiện lên vẻ kinh ngạc và không
chịu thua.
Nàng hét lên một tiếng, trên người cũng phát ra ánh lửa màu đỏ thật lớn, những
ánh lửa này tạo thành một đôi cánh chim rất dài sau lưng nàng.
Nhìn từ bề ngoài, đôi cánh chim này khắc hẳn Quang Minh Chi Dực. Tuy nhiên,
khác biệt lớn nhất lại là, đôi cánh chim này khiến cường giả Hoàng Kim Cảnh
Trương Oánh Oánh có khả năng bay lượn.
Ánh sáng màu đỏ lóe lên, Trương Oánh Oánh cũng phóng lên cao, hai luồng ánh
sáng một trắng một đỏ phá vỡ không gian, trong nháy mắt đã biến mất cuối chân
trời.